Lớp trưởng, yêu tôi đi?
Chương 2: Về quê,tôi sống thế nào?
Trên đường về quê,cô thò đầu mình ra khỏi cửa kính hứng những đợt gió mát rười rượi,thả hồn bay theo gió nhưng trong lòng có một nỗi buồn nặng trĩu.Cô nghĩ”Về quê rồi mình phải làm sao đây? Bị cắt hết tiền trợ cấp mình sống sẽ như thế nào?” Những câu hỏi liên tục hiện ra thoáng chốc gương mặt xinh đẹp cau lại.Cô mở mắt,nhìn vào gương chiếu hậu ngắm nhìn gương mặt mình.Gương mặt của cô thiếu nữ 17 tuổi làn da trắng mịn,ngũ quan cân đối,đôi mắt đen to tròn,mũi cao,môi hồng chúm chím,hàng lông mi như cánh ngân điệp đen nhánh,mày lá liễu xinh đẹp,mái tóc màu nâu tây phấp phơ bay theo gió.
Cô cứ mãi đắm chìm vào dòng suy nghĩ mà không biết mình đã đến nơi từ khi nào.Tiếng nói của chú tài xế đã đưa cô ra khỏi dòng suy nghĩ,chú tài xế nói:”Thưa cô chủ,đến nơi rồi ạ.”
Cô mở cửa,đặt chân xuống trước cánh cổng sắt sờn màu,mày đẹp hơi nhíu lại,ông nội à ông có cần phải quá quắt với cháu như vậy không?Nhìn ngôi nhà cũ kĩ chật hẹp làm cô muốn gào thét,ngồi thụp xuống vò đầu.Ông quản gia cũ vừa đi vừa lắc đầu,tiểu thư này quen ở sướng rồi chắc không ở đây được đâu.
Thấy người ra mở cửa,quen thói tiểu thư cô hất cằm nói:
“Lâu như vậy mới ra,lão muốn để bổn tiểu thư phải chờ lão sao?”
lão quản gia già lắc đầu,ôn hòa nói:”Nào có,lão già rồi nên đi hơi chậm thôi.”
“Hừ,lề mà lề mề” – Cô vừa đi vào trong nhà vừa nói vọng ra
Ngồi xuống chiếc sofa nhỏ ở phòng khách cô nói:
“Ông đem hành lí nên phòng cho tôi.Ông nội nói ông sẽ làm giả phụ huynh của tôi ở đây nên coi như người nhà đi.”
Dứt lời cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng khách thầm đánh giá hửm không tệ.Phòng khách tuy nhỏ nhưng đặc biệt gọn gàng đồ vật trang trí xung quanh vô cùng vui mắt.Cô buông câu:
“Tuy bề ngoài nhìn trông cũ kĩ nhưng bên trong lại rất gọn gàng ấm áp.” – Cô nhếch miệng tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
Lão quản gia đi xuống lầu,cung kính đứng bên cạnh cô nói:
“Thưa tiểu thư,phòng đã dọn xong.” – Ông hơi cúi người tay trái để ở bụng tay phải đưa ra nói:”Xin mời.”
Cô thong thả bước lên lầu không quên quay lại nhìn ông nói:”Từ giờ ông đừng gọi tôi là tiểu thư hay cô chủ,tôi đã coi ông là ông của mình rồi thì ông cứ coi tôi là cháu đi.”Sau khi nghe cô nói xong ông cười thầm trong bụng,mới đó còn thói tiểu thư mà giờ đã ngoan hơn rồi.Ông bước vào bếp chuẩn bị đồ ăn vì lúc cô đến là 7 giờ 30 phút nên chắc cô chưa ăn.Còn cô sau khi lên lầu cô mở cửa phòng ra,xuất hiện trước mắt cô là một căn phòng nhỏ với tông màu lam nhạt đơn điệu,một chiếc giường nhỏ màu be,một chiếc bàn học gần cửa sổ và một chiếc tủ đồ vải.
Thúy Ân đi tới cửa sổ mở tung nó ra,hít thở hương vị dịu nhẹ của từng đợt gió sang thu,cả người thả lỏng thì trông thấy một cậu con trai đạp xe qua,cô cong môi cười nghĩ:”Không ngờ ở đây lại có một cậu con trai thanh tú như vậy.”Cô nhìn cậu con trai đó đến khi mất dần vào màn đêm.Cứ như vậy một buổi tối kết thúc.
Sáng hôm sau,cô hai mắt nhắm tịt,miệng mở ra hét lên:-Mẹ kiếp,đứa nào phá hỏng giấc ngủ ngàn vàng của taooooo.-Theo phản xạ cô sờ sờ chỗ phát ra âm thanh ing ỏi”tíc tíc tíc tíc” và cô với được một chiếc đồng hồ,cô mở hai mắt ra nheo lại nhìn đồ vật cô đang nhìn trên tay hét lên lần nữa:”Aaaaaa,gần 7 rưỡi rồi,gần vào giờ học rồi làm sao bây giờ.” – Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cô ở trường mới không thể đến muộn được.Nói là làm cô chạy như bay vào nhà vệ sinh:đánh răng,rửa mặt,chải đầu.Hôm nay cô buộc tóc cao đuôi ngựa kết hợp với chiếc áo thun của Uncover với chiếc quần kaki đen nhìn trông thật cá tính.
Cô chạy xuống nhà chào vội ông quản gia:”Chào buổi sáng.”Không để ông nói thêm cô chạy ra nhìn thấy chiếc xe đạp ở sân thì đơ người ngày xưa trên thành phố toàn đi xe bốn bánh giờ đi xe đạp có chút không quen.Vì cô không thạo đi xe lắm lên khi đi qua ngã ba loạng choạng vài cái thì đâm phải một chiếc xe đạp khác cả hai cùng ngã cái”Uỳnh”ra đất.Nhưng thật trớ trêu cô không cảm thấy đau gì cả mà ngược lại còn rất êm,mở mắt ra cô thấy mình nằm bẹp trên người ai đó,nằm trên nệm thịt người cô ngước mắt lên.Người kia ngũ quan thanh tú,môi mỏng hồng nhạt,làn da sáng trắng,hai mắt phượng híp lại thành một đường cong,đôi mày kiếm cương nghị nhíu chặt.Tông giọng trầm ấm thốt lên:
“Cô còn thừ ra đấy làm gì? Còn không mau dậy,muộn học của tôi rồi!”
“Ấy,xin lỗi.” – Cô lúng túng đứng dậy,vươn tay có ý kéo người kia dậy thì bị gạt ra.Anh hừ lạnh một tiếng.Dựng xe đạp lên muốn rời đi.Chỉ là ngồi lên đạp một cái thì hụt cả chân.Cúi xuống thì mới biết là đứt xích.
Cô từ nãy đến giờ cứ thất thần ngắm nhìn động tác của người kia,cứ như bị hút hồn,chợt có một dòng suy nghĩ chạy qua”Hình như anh ta là người đạp xe đạp tối qua”cô vỗ tay một tiếng vừa nói vừa cười”Đúng rồi.”Thấy mày kiếm nhíu chắt chẽ cô mới hồi thần chuyển sang chất giọng ăn năn”Thật xin lỗi cậu,cậu đi xe tớ đi,xe cậu để tớ mang về cho ông sửa,ông tớ cừ lắm.”
“Không cần.” – Anh thẳng thừng từ chối.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!