Lớp trưởng, yêu tôi đi?
Chương 11: Người thứ ba
“Không phải ghét vậy là thích rồi?”
Anh trợn mắt nhìn cô,miệng nói lớn:
“Thích?”
Do anh khá lớn tiếng thu hút không ít bạn học còn ở trong lớp.Mấy nữ sinh nhìn thấy hành động không đúng đắn của hai người có chút ngượng ngùng,mặt đỏ,che miệng cười.
Thấy bản thân có chút quá lố,anh chỉnh lại tư thế,đứng thẳng người nhìn cô:
“Thật sự là thích rồi?”
Cô hưng phấn gật đầu,cười thật tươi nói:
“Đúng a.Lớp trưởng tớ cũng rất thích cậu.Không phải ngại đâu.” – Cô sờ sờ đầu anh.Còn anh như con mèo nhỏ mặc cô ra sức sờ soạng.
“Bỏ đi,cứ cho là tôi thích cậu,bất quá muốn tiến xa hơn thì không thể.Nhưng không phải là không có cách.Muốn tiến xa hơn thì…” – Anh cố ý kéo dài liếc mắt nhìn cô.
Cô hồi hộp lắc lắc tay anh nói:”Thì sao hả? Tớ nhớ là cậu ghét nhất là không nói đầu nói cuối mà?”
Anh lắc lắc cái đầu.Khóe miệng giật giật:”Thì phải có điều kiện,tôi chỉ sợ cậu không đáp ứng được thôi.”
Anh đã thành công khơi gợi chí tò mò của cô,cô hai tay chống hông,chu mỏ cãi lại không khác gì mấy bà bán dưa ở khu phố gần nhà:”Cậu phải nói thì mới biết tớ có làm được không chứ.Nói cho cậu biết không gì bổn tiểu thư không làm được nhé.” – Cô vỗ vỗ ngực.
“Điều kiện là cậu phải tiến bộ hơn,đặc biết phải đứng ở top 10 trong cuộc thi sắp tới,tôi có thể dạy bổ túc cho cậu.”
Cô đứng hình mất 5s,cô thừa biết lực học của mình như thế nào.Khi còn học ở trên thành phố ai chả biết cô chả học được môn gì,toàn đứng hạng chót,giờ làm thế nào để leo vào top 10 của lớp nhưng được anh bổ túc nghĩa là được ở bên anh.Đây là cơ hội duy nhất của cô,cô tự tin,nở nụ cười xán lạn nhìn anh:”Được.”
Sau khi cô về nhà,nụ cười trên mặt chưa bao giờ biến mất.Chính vì tâm trạng rất tốt nên cô ngoan lạ thường:”Ông Nghiêm à,cháu về rồi nè.Có món gì thơm thế ông?” – Cô quẳng cặp sách lên ghế sofa,đi theo mùi hương đang xộc thẳng lên mũi.Vào đến nhà bếp,cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy trên bàn toàn món ngon:tôm chiên xù,chè nhãn hạt sen,ba ba hầm,gà chiên giòn.Cô lễ phép kéo ghế cho lão Nghiêm đang đứng cạnh mình nói:
“Cháu đã nói là cứ coi là người nhà đi mà.Đây,ông ngồi xuống ắn đi.” – Cô đi ra ngồi ở chiếc ghế đối diện ông,vừa ăn vừa cười.Ông thi thoảng nhìn cô trầm tư suy nghĩ”Con bé này bị gì sao?”
Giờ Toán.
“Các em đã hiểu bài hôm nay chưa? Nếu có thắc mắc cứ mạnh dạn hỏi cô sẽ trả lời các em.” – Cô giáo lên tiếng,đảo mắt nhìn quanh lớp,cả lớp vẫn im lặng không một tiếng trả lời thì chuông reo hết giờ.Tiếng gập vở loạt xoạt vang lên từng hồi.
“Lớp.” – Minh Thiên đứng dậy hô.Cả lớp đồng thanh:”Chúng em chào cô ạ.”
“Lớp nghỉ đi.” – Cô đứng lên cầm cặp sách đứng thẳng người ở chính giữa bục giảng nhìn cả lớp đứng nghiêm,đảo mắt nhìn một cái rồi mới rời đi.
Minh Thiên ngoái đầu sang nhìn cô.Tay cô vẫn cặm cụi chép chép.Cậu sầm mặt:”Cậu làm sai rồi.Câu dễ thế này cậu cũng không biết hả? Phải là x-2 chứ?”
Bị Minh Thiên nói ra cái sai,lòng tự trọng của cô đã phản kháng.Không được để mất mặt trước cậu ấy:”Kệ tớ.” – Cậu thấy cô phản bác,lắc đầu chẹp miệng.Có lòng tốt nhắc mà không nghe.Biết làm sao đây:”Giang sơn khó đổi bản tính khó rời”.Tính cứng đầu của cậu ấy ai sửa nổi chứ.
Thúy Ân vẫn cắm đầu cắm cổ vào đáp án của mình chỉ tiếc cô càng lôi ra được nhiều rễ mà không thấy gốc đâu,chịu lép tiện nghi quay sang con người đang đọc sách kia,lắc lắc tay anh nũng nịu nói:
“À thì…Cái này tớ không biết làm cậu chỉ tớ đi.” – Anh quay sang cô nhếch khóe miệng lên.Anh rất hài lòng với thái độ này của cô.Đang định quay sang lấy vở cô xem cô giải như thế nào thì một quyển vở khác được đặt trước mặt anh.Chủ nhân của quyển vở kia lên tiếng:
“Minh Thiên cậu giảng cho tớ bài này đi.Tớ nghĩ mãi mà không ra.” – Ai kia không ai khác chính là Bối Minh Tâm.Ả chống tay vào bàn,ưỡn ẹo cái hông.Anh lạnh lùng nên tiếng:”Cậu là lớp phó học tập mà cũng có bài không biết hả?”
Ả cười,ôn nhu nói:”Tớ không biết làm bài này thật mà.Cậu chỉ tớ đi lớp trưởng.” – Chưa kịp để anh trả lời ả cầm ghế đặt cạnh anh đặt đít xuống.Anh khó xử nhìn cô:”Để tôi giảng bài cho cậu ấy đã.Cậu đợi xíu đi.” – Cô không bằng lòng,chu chu mỏ giận dỗi:
“Hứ! Rõ ràng là tớ nhờ cậu trước mà sao cậu lại giúp cậu ta trước chứ.” – Cô uất ức,nhìn chằm chằm cậu.
Minh Tâm nhìn cậu cười xấu xa quay sang mặt Minh Thiên làm vai diễn thỏ nai:”Cậu giúp cậu ấy trước đi.Tớ đợi được mà.”
Anh nhìn Thúy Ân suy nghĩ”Cậu thật là ngốc mà.Chả phải tớ giảng cho cậu ta trước thì chúng ta mới có không gian riêng sao? Giờ thì hay rồi,cậu ta ngồi đây luôn này.”.Anh nhìn cô không nói lên lời.
Cô đi sang chỗ ả đang ngồi sát anh,nhíu mày đẩy ả ra.Đặt mông xuống ngồi cạnh anh cười:”Hì hì.” – Anh bật cười nhìn cô,cô thật đáng yêu nha.Ả nhìn hai người tình tứ tức muốn thổ huyết,giậm giậm chân vài cái.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!