Tinh Lạc Ngưng Thành Đường - Chương 2: Khác biệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Tinh Lạc Ngưng Thành Đường


Chương 2: Khác biệt


Cũng có khi hôm nay Huyền Thương quân ra ngoài gặp sao quả tạ ! Chưa đi được mấy bước đã thấy Li Quang Dương – cũng tức là Đôn đế, hớt hải chạy về phía này. Mà Li Quang Dương, ông ta liếc mắt một cái cũng thấy Dạ Đàm đang quỳ giữa lối đi. Con bé này, từ nhỏ tới lớn vẫn luôn quỳ cái kiểu đấy. Nghiêm túc đoan chỉnh, ngoan ngoãn mười phần, ngây thơ vô ( số ) tội.

Li Quang Dương đương nhiên hiểu rõ tính nết con gái mình. Lúc này, ông đột nhiên cảm thấy máu huyết xung thiên, cả người xây xẩm. “Huyền Thương thần quân”. Cật lực đè xuống sự tức giận muốn giết người, Đôn đế cố nở nụ cười xoa dịu : “Thần quân đại giá, Li Quang thị vinh hạnh vô cùng. Mời Thần quân quá bộ đến Nhật Hi cung thưởng trà !”

Huyền Thương quân không hổ danh là người khó bắt chuyện nhất Thần tộc. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Li Quang Dương một cái, nói : “Không cần”

Rồi phẩy tay áo đi thẳng.

Li Quang Dương giận thiếu điều muốn tắt thở, ông ta sải bước tới trước mặt Dạ Đàm, quát : “Nghiệt súc, rốt cuộc ngươi đã nói với thần quân những gì ?”

Dạ Đàm căn bản vốn không để ý tới cơn giận như sấm sét của cha mình. Nàng quỳ một cách nghiêm chỉnh, tay dâng hộp gấm lên : “Có gì đâu, con chỉ nói với hắn trong cung có con chó hay cắn người. Phụ vương người cần gì giận dữ như vậy. Thần tộc đấy trước giờ tự nhận thanh cao, thực chất vừa kiêu ngạo vừa gượng ép. Huyền Thương thần quân kia lại không coi ai ra gì, là tự hắn không biết lễ nghĩa, liên quan gì tới con ? À, còn đây là quà Thần đế Thần hậu tặng mừng sinh thần tỷ tỷ này, phụ vương người đừng giận nữa !”

Sao có thể không tức giận ? Lần này Đôn đế thực sự bị nàng chọc cho nổi trận lôi đình. Ông ta dùng sức đoạt lấy hộp gấm, ngón tay run bần bật chỉ vào Dạ Đàm đang quỳ : “Ngươi…láo xược ! Dám cả gan phá hoại hôn sự của Thanh Quỳ với Thần tộc, ta nhất định lột da ngươi !”

Dạ Đàm ngáp một tiếng : “Phụ vương, đường đường là Thần tộc, nếu chỉ vì vài câu nói tùy tiện của con đã vội từ hôn thì chính là bọn họ bụng dạ hẹp hòi. Chỗ như vậy, tỷ tỷ mà gả qua đó thể nào cũng bị người ta xem thường, chịu khổ chịu cực. Nói ra thì, tỷ ấy dù gì cũng là hòn ngọc quý được nâng niu trong tay người mười mấy năm, không thể chịu được cực khổ, không bằng từ bỏ sớm cho xong”.

“Ngươi !”. Li Quang Dương giơ tay lên, Dạ Đàm nói : “Đánh con một bạt tay thì người liền có lí ? Vậy cứ đánh đi. Dù gì từ nhỏ tới lớn người cũng có bao giờ thích con ? Con thật sự không hiểu, nếu đã không thích con, sao ngay từ đầu người không nghe lời họ nói, thiêu chết con luôn đi. Nuôi lớn làm chi để ngày ngày chướng mắt ?”

Bàn tay đang giơ lên của Li Quang Dương run rẩy nửa ngày trời, cuối cùng ông ta thu lại tức giận, nói : “Ngươi oán ta thiên vị Thanh Quỳ, nhưng ngươi có bao giờ tự nhìn lại bản thân ngươi chưa ? Bao nhiêu năm nay, ngươi vì cái gì lúc nào cũng đi làm những chuyện bại hoại, không biết liêm sỉ ? Ngươi với Thanh Quỳ là sinh đôi, mà xét học thức, xét phẩm hạnh, xét lời nói cử chỉ, ngươi đã có nửa phần bằng nó chưa ?”

Dạ Đàm nói : “Phụ vương, cái gì học thức, cái gì phẩm đức toàn bộ đều là do người khác xu nịnh lấy lòng. Người nghe nhiều quá nên tưởng là thật thôi, chứ mấy cái này làm sao tin là thật được. Cũng như nếu vị trí Thiên phi được chỉ định ngay từ đầu là con thì văn võ bá quan trong triều của người cũng sẽ khen ngợi con như thế. Còn về tỷ tỷ của con, nói dễ nghe một chút thì là lương thiện đơn thuần, mà nói thật thì chính là xuẩn ngốc vô tri. Người như tỷ ấy, nếu không gặp người có bản lĩnh bảo vệ mà lỡ rơi vào tay kẻ xấu thì sợ là ngay lập tức sẽ bị lợi dụng đến xương cốt cũng chẳng còn. Lúc đó thì người chẳng còn trông mong gì được”.

“Ngươi…khốn nạn ! Nghiệt súc !”. Li Quang Dương giận quá nói năng loạn xạ, tưởng chừng sắp ngất tới nơi, sau lưng bỗng có người dịu dàng đỡ ông ta lại.

“Phụ vương, trời đêm gió lạnh, lại có mưa. Ngươi đừng nên đứng lâu ở chỗ gió lùa như thế, cẩn thận sức khỏe !”. Chưa thấy người, chỉ nghe tiếng cũng cảm thấy cả người đều ngọt ngào thư giãn.

Cơn giận của Li Quang Dương không hiểu sao dịu xuống hơn phân nửa : “Thanh Quỳ, sao con lại ra đây ?”

Người đến đương nhiên là công chúa Thanh Quỳ. Nàng một thân y phục tuyết trắng, váy dài thướt tha. Trên tay áo và vạt áo thêu hoa văn chìm hình mây khói. Hoa văn tinh xảo, đạm như thủy mặc, còn nàng cao nhã, đoan trang không gì sánh bằng.

Lúc này nàng khẽ liếc qua Dạ Đàm đang quỳ giữa đường, không tránh được nở nụ cười khổ sở, nói : “Con gái nghe bên ngoài có tiếng động nên mới đến xem xem. Con mới làm một ít điểm tâm, nếu phụ vương có thời gian hãy đến Nhật Hi cung ngồi một lát, coi như vì con gái thử chút đồ ăn đi !”

Nàng vừa nói vừa cẩn thận dìu Li Quang Dương về Nhật Hi cung.

Thanh Quỳ giỏi dùng thuốc, tính nết lại trầm ổn, đối xử với người khác lúc nào cũng ôn hòa và lễ độ, rất được lòng người. Vả lại, từ nhỏ nàng đã được định là Thần tộc Thiên phi, địa vị đương nhiên rất được kính trọng. Cũng như Nhật Hi cung này của nàng, mỗi một vật dụng đều thập phần tinh xảo và quý giá.

Vào tới trong cung, nàng đỡ Li Quang Dương ngồi xuống, bản thân thì đi lấy một ít thuốc mỡ mát lạnh, tự tay xoa nhẹ hai bên huyệt Thái Dương của phụ vương. Li Quang Dương chỉ cảm thấy thư thả đầu óc, cả người theo đó cũng dần bình tĩnh lại. Ông thở dài một hơi, nhẹ giọng : “Con cũng đừng lo !”

Thanh Quỳ cười mỉm chi, lộ ra hai lúm đồng tiền khiến cho người say đắm : “Phụ vương, Dạ Đàm tuổi còn nhỏ, ham chơi cũng là chuyện thường. Con bé đã quỳ lâu như vậy rồi, ngoài trời lại mưa lớn. Phụ vương, hay là người cho nó đứng lên đi !”

“Đồ không biết tốt xấu ! Ngang nhiên dám cùng thiếu quân Yêu tộc Đế Lam Tuyệt làm càn. Lần này mặt mũi Li Quang thị ta thực sự là bị nó làm cho mất sạch !”. Li Quang Dương vừa nhắc tới kẻ đang quỳ bên ngoài liền sôi máu. Thanh Quỳ thấy vậy, nhíu mày, tay xoa nhẹ đầu gối.

Li Quang Dương lúc này mới sực nhớ, Thanh Quỳ với Dạ Đàm trước giờ là tâm linh tương thông. Thường mỗi khi Dạ Đàm bị phạt, Thanh Quỳ cũng vì vậy mà đau đớn, không dễ chịu gì.

Dù còn hậm hực, nhưng ông nghĩ đến Thanh Quỳ lại thấy xót, đành hạ chỉ : “Để thứ phế vật kia trở về Triêu Lộ điện, đóng cửa sám hối, trong vòng ba tháng không được phép rời cung nửa bước”.

Chân mày Thanh Quỳ hơi giãn, nàng nhẹ giọng : “Phụ vương ngồi nghỉ, con xuống bếp một chút, xem đồ ăn làm tới đâu rồi”

Giọng nói Li Quang Dương cũng dịu lại : “Trù nghệ của con, phụ vương chưa từng lo lắng. Thanh Quỳ, hôm nay Huyền Thương thần quân đột nhiên giá đáo, không ngờ lại gặp phải Dạ Đàm. Cái thứ chó má đó trước giờ nói năng không biết chừng mực, cũng không biết có nói gì thất lễ trước mặt Thần quân không. Phụ vương thật sự càng nghĩ càng thấy cảm thấy bất an”. Nói dứt câu liền đưa đến trước mặt nàng một cái hộp gấm : “Còn hộp này là Huyền Thương thần quân đích thân đưa tới, nói là lễ vật Thần tộc tặng mừng sinh thần con”.

Thanh Quỳ nhận lấy hộp gấm, đáp : “Thần tộc từ xưa đến nay luôn trọng chữ tín cũng trọng lễ nghĩa, Huyền Thương thần quân lại là trưởng tử Thần đế, con đoán chừng ngài ấy sẽ không vì bị mạo phạm vài câu mà hủy đi hôn ước đã được định sẵn như vậy. Phụ vương người không cần lo, Thanh Quỳ từ nhỏ được phụ vương dưỡng dục. Li Quang thị đối với con, cũng là ơn sâu tựa biển. Thanh Quỳ hiển nhiên không phụ sứ mệnh, tiếp tục duy trì mối liên kết giữa Thần tộc và Nhân tộc”.

Li Quang Dương gật đầu. Nghe được lời an ủi của con gái, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy yên ổn, tạm quên thứ phế vật khiến người ta buồn phiền ở sát vách điện Triêu Lộ kia đi.

Thần tộc tiên cảnh, cổng son rực rỡ phân tách chốn nhân gian. Biển sương vạn năm không tan bồng bềnh nổi trôi dưới lầu vàng gác tía. Nghìn hoa khoe sắc, vạn tử thiên hồng trải dài ven con đường bằng ngọc thạch dẫn lên thiên giới.

Huyền Thương thần quân bước lên thềm ngọc, hướng Thần đế, Thần hậu hành lễ : “Phụ thần, mẫu thần”.

Thần đế uy nghiêm ngồi trên cao, Thần hậu đoan trang thục tĩnh ngồi ở bên phải. Đế hậu hai người sóng vai nhìn trưởng tử đứng trong điện, thần sắc khác nhau. Thần đế nghiêm khắc, Thần hậu đầy yêu thương.

Huyền Thương quân năm nay tiên linh đã hai ngàn bảy trăm tuổi, chính là độ tuổi thành gia lập thất của Thần tộc. Dáng người hắn cao thẳng như tùng mộc, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng cố hữu. Thần hậu khẽ thở dài một tiếng, đứa con trai này vẫn luôn khiến bà yên tâm nhất, từ nhỏ tới lớn nó đều nói năng cẩn trọng, đối nhân xử thế vừa chu đáo vừa chính trực, đối với bản thân lại nghiêm túc cùng khắc nghiệt.

Cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính lạnh lùng nghiêm khắc giống hệt Thần đế.

Thần đế không nói, nên dù trong bụng bà có quan tâm cũng chẳng thể lên tiếng thăm hỏi. Nhưng may là cuối cùng Thần đế cũng chịu mở miệng : “Hôm nay con đã gặp được công chúa Thanh Quỳ của Li Quang thị ?”

Huyền Thương quân thả lỏng hai tay, cung kính : “Bẩm, đã gặp được”

Thần đế hỏi tiếp : “Như thế nào ?”

Huyền Thương quân không đáp, bởi vì thật sự là chẳng có như thế nào cả.

Nhưng ai bảo hắn là một chính nhân quân tử, trước nay chưa từng ở sau lưng người khác nói chuyện thị phi. Hắn thoáng lâm vào trầm tư, đáp : “Bẩm phụ thần, Thiên phi tương lai cũng là một phần của Thiên giới. Tính tình, phẩm đức của nàng, với tương lai Thần tộc mỗi một điểm đều có liên quan. Nhi nhần cho rằng, trước nên để Thanh Quỳ công chúa đến Thần tộc. Thứ nhất để nàng sớm quen với hoàn cảnh Thiên giới, sau nữa là giúp nàng củng cố tiên căn, tăng tiến tu vi.”

Thần đế nói : “Thiên phi tương lai đối với Thần tộc thật sự vô cùng quan trọng. Ý đó của con, rất tốt !”

Lúc này Thần hậu cũng lộ ra vẻ vui mừng. Đợi thần đế nói xong, bà mới tiếp : “Từ lâu đã nghe qua, Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị nổi tiếng xinh đẹp nhu mì, thuần khiết cao nhã, cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông. Lại thạo y thuật, giỏi trù nghệ, là một giai nhân đệ nhất. Người như vậy, mẫu hậu cũng muốn tận mắt gặp một lần. Bây giờ con đã có ý này, phụ thần con cũng đồng ý. Vậy mau thông báo cho phía Li Quang thị một tiếng, sớm đón người tới Thiên giới du ngoạn”.

Xinh đẹp nhu mì, thuần khiết cao nhã ? Huyền Thương quân nhớ lại nữ tử miệng mồm ngoa ngoắt quỳ gối giữa đường cung, lông mày cũng nhăn thành một cục.

Tận mắt nhìn thấy ? Sợ là trăm nghe không bằng một thấy thôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN