Hoa Nở Giữa Trời(full) - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
256


Hoa Nở Giữa Trời(full)


Phần 4


Tôi và Trâm đang loay hoay chọn đồ bỗng từ đâu vang lên giọng nói quen thuộc:
– An phải không? Có đúng An không?
Tôi quay mặt lại nhìn phía sau hoá ra là chị Mây, tôi đi lại gần chỗ chị đôi mắt chị rơm rớm. Từ ngày Phong đi du học ba mẹ tôi cũng bận bịu hơn với công việc, tôi cũng không có nhiều thời gian cùng gia đình về thăm trại trẻ mồ côi được. Hai năm nay ba mẹ tôi chỉ gửi tiền xuống vùng quê nghèo ủng hộ và khuyên góp cho lũ trẻ, các bạn của tôi hình như cũng có nhiều gia đình nhận nuôi rồi,Từ ngày tôi được nhận nuôi cũng không còn liên lạc gì nhiều với họ, tôi tiến lại chỗ chị Mây hỏi:
– sao chị lại ở đây? ( tôi ngạc nhiên)
– Đúng là em rồi, hình như lâu lắm rồi em không về thăm trại trẻ đúng không?
– Vâng đã hai năm nay rồi chị, vì em và gia đình nhiều công việc bận. E rất nhớ lũ trẻ và dì Năm. Dì dạo này có khoẻ không chị?
– Dì vẫn bình thường, tuần trước chị mới gọi điện hỏi thăm Dì.
– Mà sao chị lại ở đây?
– Chị đang là nhân viên bán hàng ở đây. ( chị Mây cười nhẹ)
Tôi có chút ngạc nhiên vì đây là trung tâm thương mại lớn, không dễ gì khi chị từ trại trẻ mồ côi lên thành phố làm lại xin được một công việc tốt như thế này.
– chị lên Thành Phố lâu chưa? Sao chị không liên lạc với em?
– Chị lên từ một năm trước rồi, từ ngày Cả gia đình em đến thăm lại trại trẻ mồ côi. Chị không nhớ rõ địa chỉ lên không liên lạc với em được.
Tôi đang suy nghĩ cái này thì có liên quan gì tới việc chị lên đây đâu, thấy tôi mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên chị liền giải thích rằng hôm đó cũng có một cậu thanh niên tình nguyện đến trại trẻ của chúng tôi thiện nguyện. Chị đã gặp anh ta và hai người đem lòng mến nhau, chị không xinh đẹp trắng trẻo cao ráo như bao cô gái khác nhưng vì chị là một người có tấm lòng, chị rất tốt bụng nên anh chàng đó đã đem lòng yêu mến chị. Mỗi khi có thời gian anh ta thường xuyên đến đó chơi với bọn trẻ và  giúp đỡ chị cùng với dì Năm. Chàng trai trẻ đó hơn chị 5 tuổi và đang là giám đốc điều hành của khu trung tâm thương mại này.
– An làm gì đó, lại đây xem cái váy này thế nào có hợp với tớ không.
Trâm quay ra gọi thấy tôi đang đứng nói chuyện với chị Mây, Trâm cầm chiếc váy đó đi lại chỗ chúng tôi ướm thử vào người.
– đẹp đó nhìn đơn giản mà lại hợp với cậu.( tôi cười)
– Vậy tớ lấy luôn, cả cái này, cái này và cái kia nữa.
– Sao mua không thử à, lấy nhiều thế này mặc sao mà hết được.
– Thích thì cứ mua thôi tại nó đẹp mà vả lại mấy mẫu này chỉ sản xuất số lượng thôi, không mua nhanh là hết đấy.( Trâm vừa nói vừa chỉ kêu chị Mây gói đồ lại cho cậu ấy).
tôi không mua gì nhiều chỉ chọn chiếc váy xoè nhẹ dài đến đầu gối màu trắng. Chị Mây gói đồ lại chúng tôi ra quầy thanh toán xong tôi chạy lại chỗ chị:
–  cuối tuần này chị có rảnh không, e mời chị về nhà chơi. Cuối tuần anh Phong về thăm nhà chị ạ.
– Cuối tuần chị có hẹn với bạn trai mất rồi, làm sao bây giờ.
– Không sao chị đưa bạn trai đến nhân thể giới thiệu luôn cũng được mà, em xem anh ta thế nào, có tốt với chị không.( tôi nhìn chị nói và cười tươi trêu đùa)
– Được rồi, cuối tuần này chị sẽ cùng bạn trai tới nhà em.  Mau mau bạn em đang đợi kìa .( chị mỉn cười nhìn tôi)
– Vậy e đi trước nhé, đây số điện thoại và địa chỉ nhà em. Chị làm xong nhớ về gọi lại cho em nhé.
Tôi nhét vào tay chị mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ và chạy đi. Trâm thấy tôi đứng nói chuyện với chị nên cũng tò mò:
– Nãy cậu làm gì mà lâu thế, nói chuyện gì với bà chị đó à?
– Người quen của tớ thôi.
– Người quen á, trước giờ cậu quen ai tớ cũng biết sao bà chị này lạ hoắc thế lại còn là nhân viên ở đây nữa. ( trâm nhìn tôi thắc mắc)
– Người quen từ nhỏ, lâu ngày không gặp thôi.
– Mà cuối tuần này anh Phong về đúng không? Biết mua quà gì cho anh ấy bây giờ!( trâm suy tư vừa đi vừa nghĩ)
– Anh ấy thứ gì cũng có rồi nên vấn đề quà cáp là tớ chịu thôi.
– Trời ơi! Cậu phải nghĩ giúp tớ đi chứ, em gái phải biết sở thích của anh trai chứ.( Trâm nhìn tôi vẻ mặt hy vọng)
– Quan trọng quá làm gì hả nàng, có mặt tham dự là vui rồi.
Tôi búng tay vào trán trâm, cậu ấy nhăn mặt :
– thôi tớ sẽ dùng tấm lòng của mình vậy.
– Tấm lòng là như thế nào?( tôi nhìn Trâm tò mò)
– Tớ mới học được cách làm socola trong lớp học nấu ăn mới tham gia gần đây. Tớ sẽ làm để tặng anh Phong.( trâm nói xong cười tủm tỉm)
– Sao lại tặng socola?? Yêu nhau người ta mới tặng thứ này mà. ( tôi tròn mắt)
– Ừ thì… Thích thì tặng thôi.( trâm đỏ mặt ngượng ngùng)
– Không lẽ cậu…
Tôi nhìn Trâm không chớp mắt cậu ấy gật gật đầu:
– đừng có nói gì cho anh ấy biết đấy.
– Sao thế? ( tôi lúc này đang bất ngờ)
– Anh ấy biết thì ngại lắm, nhớ đừng nói gì đó. ( trâm vỗ vào tay tôi)
Không biết Trâm có tình cảm với Phong từ khi nào. Suốt những năm qua đúng là cậu ấy có quan tâm đến anh, từ khi gặp mặt ba mẹ tôi ở bữa ăn khi Phong tốt nghiệp. Từ đó Trâm thường qua nhà tôi chơi và cũng hay hỏi về anh vì khi đó a đã đi Pháp rồi.
Hôm nay Phong về ba mẹ tôi ra sân bay đón anh, tôi ở nhà nấu nướng đồ ăn cùng bác La. Trâm cũng đến từ sáng sớm để cùng tôi chuẩn bị, tôi gọi điện cho chị Mây mau mau qua nhà. Gọi mãi không thấy bắt máy hay lại quên mất buổi hẹn hôm nay rồi.
– này sao cậu cứ đứng gọi điện thoại mãi thế ( trâm gọi)
– Còn cậu nữa qua giúp người ta một tay mà nãy chỉ thấy đứng soi gương thôi.
– Trông hôm nay tớ thế nào? Có ổn không ?
– Thôi bà nàng lúc nào cũng đẹp hết đó.
Trâm cười rồi chạy vào bếp làm mấy thứ linh tinh giúp bác La. Tôi đứng nhìn theo mà lắc đầu, có lẽ cậu ấy thích Phong thật rồi. Đồ ăn chuẩn bị xong hết tôi cùng bác La và Trâm dọn ra, một lúc sau xe của ba mẹ tôi về. Trâm đon đả chạy ra trước tôi đi theo sau cùng bác La, cũng đã 2 năm xa nhau nhưng ngày nào Phong cũng gọi điện về nói chuyện với tôi. Chẳng hiểu sao hai anh em ngày nào cũng nói mà không hết chuyện, rồi mỗi khi thời gian rảnh chúng tôi lại ngồi chơi game. Mỗi người một nơi nhưng trong game 2 nhân vật thì vẫn gần gũi với nhau không rời, tôi tự nghĩ làm gì có anh em nhà nào lại thân thiết hoà thận như anh em nhà tôi thế này. Phong bước ra từ trong xe tôi tròn mắt nhìn anh, ôi khác quá chỉ mới hai năm thôi mà a đã cao hơn nhiều, tóc vuốt trông menly cùng với bộ đồ thể thao anh đang mặc. Trông thật khác với cậu học sinh năm nào, đúng là ra nước ngoài học có khác trông dáng vẻ tôi đã thấy anh tây hơn hẳn. Trâm chào ba mẹ tôi rồi hí hửng chào Phong.
– anh Phong lâu quá không gặp, nhìn anh khác nhiều quá.
– Vậy à, em cũng xinh đẹp hơn nhiều đấy.
– Em vẫn vậy thôi mà ( trâm cười không dấu được sự vui sướng)
– Sao đứng đơ ra đấy làm gì thế?(Phong huých vai tôi rồi khoác tay đi vào nhà)
– Quà của em đâu? ( tôi lúc này không biết nói gì nên hỏi câu ngu quá)
– Hôm nay lai biết đòi quà cơ à! (A mỉm cười)
– Đi nước ngoài nhiều thứ mới lạ em chỉ hỏi vậy thôi chứ anh về thăm nhà là quà to rồi.
Tôi nói xong vội lấy tay che miệng biết mình lỡ miệng nói nên không dám nhìn anh mà hất tay anh đang khoác vai tôi đi thẳng vào nhà.
– ơ sao anh lại là quà to. ( anh ngơ ngác)
Ba mẹ tôi phía sau phì cười, tôi ngoảnh lại nói:
– thì anh về cả nhà đều vui, đây là một niềm vui to lớn nên là món quà to. ( tự thấy mình giải thích hồn nhiền quá)
Anh cười ôm bụng rồi tiến lại xoa đầu tôi, Trâm chạy tót từ sau đưa cho anh hộp quà thắt chiếc nơ xinh xắn.
– em tặng anh.( Trâm ngại ngùng cúi mặt)
– Sao anh cũng có quà à!
– Thì lâu ngày không gặp, anh lại là anh trai bạn thân em nên em có chút quà tự tay em làm đấy.
– Cảm ơn em.
Anh lên phòng tắm rửa rồi đi xuống ngồi vào bàn tiệc. Thấy tôi cứ cầm điện thoại anh hỏi:
– sao thế có chuyện gì mà cầm điện loại liên tục thế?
– À em đang liên lạc cho chị Mây, nhưng không thấy nghe máy.
– Chị Mây? ( anh ngạc nhiên)
– Mây nó đang ở đây hả con, sao không thấy con nói gì.( ba mẹ tôi cũng ngạc nhiên)
– Con cũng mới gặp chị ấy mấy hôm trước thôi. Chị ấy bây giờ đang làm việc ở đây luôn đó ba mẹ.
Tôi vừa nói xong thì có tiếng chuông cửa bác La ra mở cổng mời họ vào.
– dạ con chào hai bác, chào mọi người.(chị Mây mỉm cười cúi chào)
Anh bạn trai cũng đi cùng với chị anh ta lịch sự cúi chào và cười rất tươi. Ba mẹ tôi tay bắt mặt mừng cười vui vẻ, Phong cũng đứng dậy chào hai người họ. Chúng tôi ngồi quây quần lại và nói chuyện, đúng là một bữa ăn cực kì vui vẻ mọi người đã lâu lắm rồi mới gặp nhau.
– Dưới quê lũ trẻ và dì Năm thế nào rồi con, nghe An nói bây giờ con đang làm việc ở đây.
– Dạ mọi thứ vẫn rất tốt ạ, nhờ ơn của gia đình ta mà trại trẻ chúng con mới có ngày hôm nay. Con bây giờ đang làm nhân viên bán hàng cho trung tâm thương mại S ạ. Còn đây là bạn trai của con ( chị nhìn anh bạn trai cười ngọt ngào yêu thương)
– Dạ cháu tên Kiên, cháu đang là giám đốc điều hành trung tâm thương mại nơi Mây đang làm việc. Thật vui khi được ngồi chung vui với mọi người ngày hôm nay.
– Ồ trông cháu còn trẻ tuổi mà giỏi quá, nào chúng ta cạn 1 ly( ba tôi cười ha hả mời rượu Kiên)
– Mây và cậu Kiên này hợp nhau quá, nhìn hai đứa tình cảm quá đi. ( mẹ tôi nói )
– Dạ cảm ơn bác ( họ lại nhìn nhau cười trìu mến)
– Tôi và bà cũng hợp nhau như thế mà, tình cảm mặn mà bao lâu nay mà bà có để ý đâu ( ba tôi nhìn bà trêu đùa)
– Ông im đi suốt ngày chỉ có công việc quan tâm gì đến tôi.( mẹ tôi tỏ vẻ giận dỗi nũng nịu)
– Thôi tôi cũng đã cố gắng rồi, nào bà ăn cái này đi. An của chúng ta làm đấy ngon lắm ( ba nhìn tôi cười nháy mắt).
Nhìn hai người họ đáng yêu quá đi mất trải qua nửa đời người rồi mà vẫn như một cặp trai gái vừa mới yêu nhau, người nũng nịu người dỗ dành. Cả nhà chúng tôi bật cười, Trâm ngồi ăn gắp đồ ăn liên tục cho Phong  nhưng anh không đụng miếng nào. Trâm nhìn tôi vẻ buồn bã, rồi ngồi im không nói gì.
– sao tự nhiên im lặng vậy Trâm, cháu mệt hay sao à?
– Dạ không sao đâu ạ, không có gì đâu bác ( trâm trả lời mẹ tôi)
Tôi gắp đồ ăn cho Trâm:
– ăn cái này đi ngon lắm tớ làm đấy. Chị Mây và anh Kiên cũng ăn nhiều vào nhé.anh cũng ăn nhiều vào( tôi gắp vào bát cho Phong)
Anh ăn ngon lành đồ tôi gắp cho còn đồ Trâm gắp cho anh không hề đụng tới. Trong bữa ăn anh và tôi cũng liên tục đùa nghịch như hồi trước. Lúc đó chị Mây cũng nhìn hai chúng tôi rồi cười mỉm. Bữa tiệc gia đình kết thúc, tôi dọn dẹp cùng bác La chị Mây cũng sắn tay áo tranh rửa bát. Mẹ tôi nói cả hai vào ngồi cho bác La làm nhưng hai chúng tôi nhất định không chịu. Ngoài phòng khách mọi người ngồi nói chuyện rôm rả, trâm chọn chỗ ngồi cạnh Phong. Nhìn nét mặt anh tôi cảm thấy không mấy vui vẻ.
– bạn trai của chị tuyệt quá, em thấy anh ấy rất thương chị đó.
– Em cũng may mắn có gia đình yêu thương và chăm sóc em rất tốt, chị và Dì cũng yên lòng.
– Cũng may mắn thật chị nhỉ! Chị và a Kiên đã tính đến chuyện kết hôn chưa?
– Anh ấy có nhắc đến việc kết hôn nhưng chị chưa đồng ý.
– Tại sao thế chị? Em thấy hai người rất hợp nhau.
– Chị cảm thấy mình không xứng ( chị thở dài)
– Chị nghĩ gì thế anh ấy yêu chị vì con người của chị. Và chị cũng vậy hai người có duyên thì mới gặp được nhau.
– Gia đình anh ấy rất giàu có, chị lo mình mồ côi cha mẹ mọi thứ đều không có. Chị sợ họ không chấp nhận chị.
– Chị đừng nghĩ vậy em tin hai người sẽ hạnh phúc.( tôi cười tươi hớt ít xà bông nên thổi bong bóng)
Hai chị em vừa rửa bát vừa thi nhau thổi bong bóng.
– thôi nào hai cô nàng vào nhà đi để tôi làm nốt cho. Đùa nghịch thế này bao giờ mới xong việc .
bác La từ ngoài đi vào vừa cười vừa nói, tôi bảo bác lên nghỉ sớm vì hôm nào bác cũng thức để chăm lo công việc phụ giúp gia đình tôi. Thi thoảng buồn chán tôi hay xuống nhà dưới nói chuyện với bác, bác La  nói có đứa con gái nhưng lão chồng ác độc đã đem nó đi cho vì nghèo không nuôi được, đẻ con ra chẳng thể gần gũi nuôi dưỡng con bao năm rồi ba mẹ tôi cũng âm thầm tìm con giúp bác nhưng vô ích.  bác nói coi tôi với Phong như con cháu. Bác cũng đã chăm sóc anh từ nhỏ , lúc trước bác đi bán hàng rong ngày được dăm ba đồng thì về nhà lão chồng lột sạch tiền đi rượu chè cờ bạc. Lại còn đánh đập bác thậm tệ bác không chịu nổi nên trốn lên thành phố vẫn xin làm thuê, sau lão chồng sau mò lên thành phố tìm được và đánh bác ngay giữa đường. Ba mẹ tôi đi ngang qua đã xuống can ngăn và giúp đỡ bác, gửi đơn kiện ly hôn với gã chồng vũ phu kia. Từ đó ba mẹ tôi nhận bác về làm giúp mấy công việc nội trợ và dọn dẹp nhà cửa. Chẳng bao lâu mẹ tôi mang thai Phong, lúc thai nghén hay sinh nở bác La chăm sóc rất chu đáo. Mẹ tôi với bác thân thiết như hai chị em ruột vậy, mỗi dịp rảnh rỗi mẹ tôi rủ bác đi mua đồ làm đẹp thì bác đều từ chối không đi. Bác nói đồ vẫn đủ dùng, tiền lương tháng ba mẹ tôi trả cho bác cũng nhiều mà bác cũng không tiêu đến nên không dám nhận gì nhiều từ ba mẹ tôi.  Bác chỉ để vào sổ tiết kiệm để sau tìm được con gái thì bù đắp cho con.
– bác xuống nhà nghỉ ngơi đi ạ, Chiều nay bác cũng không cần nấu đồ ăn đâu, ba mẹ và anh Phong ra ngoài dự tiệc bác ạ.
– Thôi hai đứa rửa tay vào nhà đi bác làm nốt cho.
– Thôi ạ bác nghỉ ngơi đi, cháu thấy bác cũng mệt đó ạ( chi Mây mói)
– Vậy hai đứa giúp bác nốt nhé bác xuống nhà trước.( bác La gãi nhẹ đầu rồi xuống nhà)
tôi tay đầy xà bông vẫy chào bác, Xong xuôi chúng tôi ra ngoài ngồi nói chuyện. Bên trung tâm thương mại của Kiên sảy ra một vài chuyện nên Kiên và Chị Mây xin phép về trước. Tôi vẫn nhắc nhở chị thường xuyên gọi điện liên lạc với tôi, Phong cũng bảo mệt nên lên phòng nghỉ ngơi trước. Trâm ngồi đó trầm ngâm nói chuyện một lúc với tôi và ba mẹ thì cũng ra về. Tôi lên phòng thì có điện thoại reo lên là Trâm:
– An ah anh Phong mở quà chưa? ( chi hỏi hối hả)
– Mình không biết, anh về phòng nghỉ ngơi rồi.
– Ưm hôm nay thấy anh ấy có vẻ khó chịu với tớ nhỉ!
– Không có gì đâu, chắc đi máy bay về mệt nên thế.
– Ừ vậy thôi mai gặp nhé.
– Ok.
– Ah mà bà chị của cậu may mắn nhỉ, có người yêu đẹp trai lại tài giỏi.
Tôi lại không biết nên nói gì thì Trâm lại lên tiếng:
– ước gì có anh người yêu như thế hehe, Cậu giúp mình đi An.
– Ơ giúp gì!!( tôi đứng hình và cũng hiểu ý Trâm nhưng cố giả vờ)
– Giúp mình và anh trai cậu thành một đôi, cậu là em gái của anh ấy còn mình lại là bạn thân. Cậu làm cầu nối cho mình đi.
– Ơ nhưng làm thế nào?
– Mai chúng ta có chuyến tình nguyện trẻ em mồ côi đó, kêu anh ấy đi cùng luôn. Cậu và Tùng mình và anh Phong 4 người quá đẹp rồi còn gì( Trâm cười vui vẻ)
– Để sang hỏi xem anh ấy có đi không đã.
– Cố gắng thuyết phục nha, bye bye .
Vừa cúp máy xong thì có tiếng nói làm tôi giật mình.
– định đi đâu à? Hỏi anh nào?
– Anh làm em giật mình, sao vào phòng mà không gõ cửa.
– Trả lời câu hỏi.
– Mai bọn em có đoàn tình nguyện trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, tính rủ anh đi cùng luôn.
– Ưm. ( trả lời lạnh lùng)
– Anh đi không?
– Có.
Ơ sao đồng ý nhanh thế nhỉ! Tôi chưa kịp nói thêm gì thì Phong quay đi, tôi chạy theo sau lẽo đẽo.
– Ngày mai 8h nhé!( tôi vỗ vào vai anh) làm vài ván game chứ ( tôi cười liếc mắt)
Vào game vẫn là đôi phu thê ngày nào cũng đã được 2 năm rồi. Đang chơi game thì điện thoại tôi rung lên là tin nhắn của Tùng. Tôi lấy tay vuốt màn hình đọc tin nhắn, thấy tôi không chú ý Phong gĩ đầu tôi.
– làm cái gì đấy cả 2 sắp bị nó hạ rồi kìa.
Tôi tay cầm điện thoại tay gõ phím chơi game và kết quả là cả hai bị đội bạn cho một chưởng hạ gục. mắt tôi vẫn cắm vào màn hình điện thoại m, định nhắn tin trả lời thì Phong dựt máy tư tay tôi.
– anh làm gì thế trả điện thoại lại cho em.
tôi lấy tay với rồi Phong đứng dậy tôi nhảy lên rồi kiễng chân hết cỡ mà không với nổi vì anh rất cao. Phong dơ lên đọc tin nhắn và tự tay nhắn lại.
– này sao anh làm thế! Đấy là điện thoại của em mà. ( tôi cau có)
– Nhắn tin đón đưa mùi mẫn nhỉ!
– Trả lại máy cho em.
– Hoá ra hai đứa đã yêu nhau rồi ah.( nói lạnh tanh)
– Anh thì biết gì chứ, trả lại cho em.
Phong đưa máy lại cho tôi rồi đuổi tôi về phòng, anh nói anh mệt anh nghỉ ngơi tối còn lo công chuyện với ba mẹ. Tôi thì vẫn tức tối anh tuỳ tiện đụng vào điện thoại của tôi và bực mình vì bị đuổi ra khỏi phòng. Chưa bao giờ anh làm thế cả,đọc được tin nhắn của tùng kêu sáng mai qua đón tôi đi chung thì có làm sao chứ, ông anh khó tính. Tôi mở điện thoại lên xem tin nhắn anh trả lời: ” không cần mai tôi đưa cô ấy đến, chúng tôi đang bận đừng làm phiền” … Đúng là Tùng không nhắn tin hay gọi điện lại nữa, có lẽ cậu ấy biết người trả lời tin nhắn là ai và có thể Trâm đã nói cho cậu ấy biết Phong đã về nước. Cô bạn này chẳng hiểu sao bây giờ lại trở lên lắm chuyện thế không biết. Tôi về phòng ngồi ngắm nhìn những bức tranh mình vẽ, suốt những năm qua tôi đã tự tay thêm màu sắc vào những ý tưởng và bức tranh của mình. Tôi thích vẽ và tôi đang theo đuổi đam mê của mình, tôi chuẩn bị được tham gia buổi triển lãm trang nghệ thuật lớn nhất từ trước đến nay tại Mỹ, những bức tranh  của các hoạ sĩ tài ba và nổi tiếng. Tôi cứ ngồi ngắm mãi tranh của mình vẽ mà quên mất thời gian, đã là 6h tối rồi. Bác La đi lên chuẩn bị nước tắm và giục tôi mau mau chuẩn bị để đi dự tiệc cùng ba mẹ và Phong.
– cậu chủ bảo cháu chuẩn bị mọi thứ xong thì xuống nhà ngay đấy, đây là váy dự tiệc bà chủ chuẩn bị cho cháu. Tắm xong bác sẽ giúp cháu mặc đồ.
– Vâng nhưng sao hôm nay cháu lại đi cùng ba mẹ ạ.
– Ông bà chủ đi trước được khoảng hơn một tiếng rồi, dặn cháu và cậu chủ đến sau.
– ơ nhưng mà ba mẹ chưa dặn dò cháu gì cả( tôi lớ ngớ)
– Mau mau nào cậu chủ đang đợi dưới nhà rồi đấy, 7h sẽ đi cháu mau vào tắm đi.
Tôi vâng dạ rồi vào tắm mà bác La hôm nay chuẩn bị nước cho tôi mà lại quên không chuẩn bị áo choàng tắm. Vì mọi lần bác đều chuẩn bị rất chu đáo nên tôi không quan tâm nhiều, cứ thế bỏ đồ rồi nằm vào bồn tắm. Ngâm mình trong làn nước ấm đầy xà bông thơm phức rồi từ từ xả nước… Đến khi quay ra chỗ tủ đồ thì không có bộ đồ nào, tôi tròn mắt. Bác la ơi bác đâu rồi hả bác, trời ơi cháu phải làm sao bây giờ. Điện thoại thì vứt ở trên giường mất rồi, tôi mở hé cửa gọi nhỏ nhỏ mà không thấy ai trả lời. Tôi lại gọi lớn giọng hơn một tí vẫn không thấy bác La đâu. Tính chạy một phát ra ngoài rồi phi vào phòng luôn, dù sao Phong cũng ở từng dưới nên chắc là không sao. Tôi định bước chân ra chạy thì có tiếng nói:
– có chuyện gì thế mà em gọi như mèo chết đói vậy.
Thôi bỏ mẹ rồi may mà còn chưa lao ra ngoài không thì biết cắm mặt vào đâu, tôi rụt người lại đóng của uỳnh một cái rõ to. Phong chạy lại đập cửa:
– có chuyện gì thế Em có sao không?( phong vừa gõ mạnh cửa vừa hỏi lo lắng)
– Em không sao anh lên đây làm gì?
– Em gọi bác La như mèo chết đói, bác La vừa ra ngoài rồi có chuyện gì thì nói đi.
– Bác La ra ngoài rồi á!!!( tôi hét lên)
– Kêu gào cái gì thế, mau lên còn đi không trễ giờ.
– Em không đi đâu tự nhiên em thấy đau bụng, anh đi đi em ở nhà cũng được.( tôi trả vờ lấy lí do cố làm cho giọng mình diễn sao cho chân thật)
– Em đau bụng có đau lắm không, làm gì còn ở trong đó, mau ra đây.
– Thôi anh đi đi em không sao đâu.
– Đếm đến 3 không ra anh phá cửa.
– Đừng đừng …
– 1….
– Khoan đã…..em…
– 2~~
– Anh lấy cho em cái áo choàng, bác La quên không chuẩn bị cho em rồi. ( tôi nói to )
Bên ngoài im lặng một lúc không nói gì.
– anh không nghe thấy gì à!!
– Có.
Đấy lại cái giọng điệu trả lời lạnh tanh, nghe mà thấy ghét.
– anh lấy giúp em đi.
– Ở đâu?
– Vào phòng em mở ngăn tủ thứ 2 ra là thấy.
Tôi đứng trong phòng tắm đợi anh mãi mà không thấy đâu. Tôi lại gõ cửa gọi nhưng cũng vẫn chẳng thấy bất cứ tiếng động gì. Đang đứng suy nghĩ lung tung thì có tiếng gõ ngoài cửa:
– đây em ra lấy đi, anh đặt trước cửa. Anh xuống dưới đợi.
Thấy im im một lúc tôi mở hé cửa và với nhanh bộ đồ mặc choàng vào rồi phi luôn vào phòng. Tôi sấy cho khô tóc và ngồi trang điểm , kẻ mắt một đường nhỏ nhỏ mà lệch hết cả lên. Bực mình quá tôi tẩy bỏ không trang điểm gì nữa mà chỉ dặm một chút phấn lên mặt. Tôi đợi bác La về để mặc đồ giúp tôi mà mãi không thấy đâu, tôi gọi vọng xuống dưới nhà bác Vẫn không trả lời, Phong cũng không lên tiếng.
Tôi lấy váy ra mặc một cách khó khăn. Cái váy này thiết kế gì mà nhiều ren quá vậy, hở hai bên mạng sườn rồi trời ơi. Sao mẹ lại chọn cho con bộ đồ này huhu, tôi thầm khóc chỉ còn bước kéo khoá cuối cùng là xong. Chiếc khoá dài kéo dọc từ dưới lên cổ ở sau lưng, tôi loay hoay mãi cũng không thể nào kéo lên được…
– anh có dưới nhà không? Anh Phonggg~~
– Sao thế?
– Lên giúp em cái này…
Phong lên phòng tôi mở sẵn cửa tôi bảo anh vào trong. Tôi đứng quay người về phía anh, lưng tôi thì áp sát tường không dám quay lưng lại.
– em làm sao thế!( phong nhìn tôi mắt nheo lại )
– Anh kéo giúp em cái khoá sau lưng.( cố lắm mới rặn ra được câu)
Phong im lặng không nói gì tôi bắt anh nhắm mắt lại rồi giúp tôi.
– anh không được mở mắt đâu đấy, bên trái bên trái. Không lên trên một chút nữa …
Xong thế là bộ váy đã được mặc lên người một cách hoàn chỉnh, tôi quay lại vỗ vai anh:
– làm tốt lắm ( rồi nháy mắt cười cười)
– Thay bộ đồ khác đi.
– Ơ sao thế!!!? ( tôi trố mắt còn anh thì nhìn tôi chằm chằm và bắt phải thay bộ đồ khác)
– Hở hang thế kia mà mặc được à.
Tôi nhìn xuống người mình, nhìn vào hai bên mạng sườn thì đúng là có bị hơi hở thật… Lớp ren mỏng dính in hình hoa làm lộ rõ vòng eo của tôi.
– mẹ chọn cho em đó.
– Thay bộ đồ khác mau người em xấu thế kia mà mặc bộ đồ này không thấy tội nghiệp chiếc váy đó à.
– Em thấy em mặc đẹp mà( tôi cay cú)
– Nhìn cái bụng kìa ngấn mỡ lên khiếp chết được.
– Đâu đâu, em có thấy tí mỡ thừa nào đâu. Anh đẹp nên anh chê em đấy à ( tôi tỏ vẻ mặt khó chịu và bĩu môi lại nhìn anh)
Cứ thế anh đi lại gần tủ đồ của tôi mở ra lấy một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần jean màu xanh rồi đặt xuống giường.
– mặc bộ này đi.
– Đi dự tiệc mà anh bảo em mặc áo sơ mi với quần jean.( tôi đơ người)
Anh đi lại phía sau lưng tôi kéo xoẹt một cái rồi quay đi ra ngoài luôn.
– 10 phút nữa sẽ đi, em thay đồ đi.
Đúng thật là chẳng thể hiểu nổi anh nữa, đi dự tiệc anh mặc áo sơ mi khoác áo vest lịch lãm, quần âu và giày da bóng lồng lộn mà bắt em mình mặc đồ như học sinh thế này. Tôi vừa tốt nghiệp hết cấp 3 rồi đó cái ông anh khỉ gió này. Tôi loay hoay thay đồ rồi chạy nhanh xuống dưới nhà:
– Sao anh … Anh cũng mặc sơ mi với quần jean à! ( tôi ngạc nhiên)
– Đi thôi.
– Ơ sao hôm nay anh lại thay đổi phong cách thế?
Phong kéo tôi lên xe mấy người làm vườn thấy chúng tôi đi thì chạy ra chào rồi đóng cửa. Phong không thèm trả lời tôi, suốt chặng đường đi anh đều im lặng vẻ mặt suy tư gì đó. Đến nơi chúng tôi bước vào vệ sĩ bên ngoài yêu cầu kiểm tra thư mời, họ đang cản đường thì từ trong vị chủ bữa tiệc chạy lại quát vệ sĩ.
– làm gì thế đây là khách quý của ta chúng mày bị mù hết à( ông ta quát lên và nhìn vệ sĩ rất đáng sợ)
– mời cậu Phong vào trong thông cảm đám đàn em ngu rốt của tôi. ( ông ta cúi đầu kính cẩn)
– Cô gái này là …( ông ta hỏi vì ngạc nhiên tôi và anh lại mặc đồ giống nhau)
Anh không nói gì và bước vào bên trong tôi đi theo bên cạnh. Trong suốt bữa tiệc tôi không thấy ba mẹ đâu tôi quay ra hỏi Phong:
– sao em không thấy ba mẹ nhỉ, mà anh có thấy mọi người ở đây cứ nhìn chúng ta không?
– Ba mẹ có việc bận nên không tới đây.
– Sao bác La nói là ba mẹ đi trước đợi chúng ta ở đây! Mà anh biết bác La đi đâu không? Em vừa gọi điện về hỏi mấy bác làm dưới vườn vẫn chưa thấy bác La về.
– Lúc chiều thấy bác ấy nghe điện thoại xong như người mất hồn. Lúc nhận thêm cuộc gọi thứ hai thì bác ấy hối hả xin phép cho nghỉ vài hôm rồi đi luôn.
Tôi im lặng và không nói thêm gì nữa, Phong uống rượu vang còn tôi thì vẫn là nước hoa quả. Tôi không cẩn thận nên làm đổ ly nước, tôi đang hốt hoảng thì tự nhiên từ đâu có một cô gái cũng trạc tuổi tôi chạy tới lấy khăn giấy lau áo giúp tôi.
– cô có sao không? ( cô ta nói giọng rất ngọt)
Cô gái này khá là xinh đẹp mái tóc ngang vai làm xoăn nhẹ rất quý phái.
– tôi không sao, cảm ơn.( tôi cười ngượng)
– Để tôi lau giúp cho áo bẩn hết rồi, tôi cho cô mượn áo nhé.
– A! Không cần đâu. ( tôi xua xua tay)
– Nhưng áo cô bẩn hết rồi kìa. Đây là bạn trai cô à?
Cô gái này nhìn ra phía sau tôi rồi hỏi, Phong vẫn đứng đó từ đầu đến cuối nheo mắt nhìn sự việc sảy ra. tôi định mở miệng trả lời thì cô ấy đã đi đến cạnh Phong và giới thiệu:
– em là Linh con của giám đốc Sang, rất vui được gặp anh.
Cô ta đưa tay ra bắt tay anh nhưng anh không thèm để ý, cô ta ngại rồi rụt tay lại. Anh vẫn im lặng không nói gì, cô ta lại nói tiếp:
– nghe nói hôm nay anh đến dự tiệc của ba em em rất vinh hạnh. Cũng nghe đến anh từ lâu nhưng hôm nay mới được gặp, anh đẹp hơn trên báo nhiều.
– Cảm ơn. ( anh cười nhẹ như là nhếch mép)
– Em mời anh một ly được không?
– Được chứ.
Cô ta vẫy tay kêu phục vụ mang rượu tới, từ nãy tới giờ mọi người mời anh uống rất nhiều rồi, tôi sợ anh uống nhiều say mai không đi được cùng chúng tôi đi tình nguyện lên tiến tới cầm lấy cốc rượu và nói:
– anh đừng uống nữa, mai chúng ta còn phải đi sớm mà.
Cô gái đó nhìn tôi ánh mắt vẫn bình thản và cười ngọt ngào:
– sao vậy tôi chỉ mời anh ấy một ly thôi mà, không sao đâu.
Cô ta lấy lại cốc rượu từ tay tôi và đưa cho anh, họ cụng ly và uống từ từ. Tôi đứng cạnh không nói gì, Linh lên tiếng:
– sợ người yêu cô say hả! ( rồi cô ta cười nhẹ)
– À không….( chưa nói hết câu Linh đã lên tiếng)
– Anh ấy uống rất khá đó nãy giờ nhiều người mời rượu mà anh ấy uống vẫn rất tỉnh. Cô bạn gái của anh dễ thương quá, lo lắng cho anh cô ấy thật tốt bụng.( cô ta lại nhìn sang anh và cười)
– Tôi không phải là bạn gái anh ấy đâu.( tôi vừa nói vừa cười ngượng)
– Ôi vậy sao! Tôi xin lỗi vì hai người mặc đồ giống nhau quá nên tôi nghĩ hai người là một đôi.
– Tôi là em gái anh Ấy.
– Thật hả, tôi chưa từng nghe ai nói hay đọc báo nhắc đến nhà họ Vương có con gái. ( cô ta tỏ ra khá bất ngờ)
Tôi lúc đó không biết phải nói gì nên cười trừ.
– nào uống đi chứ, bây giờ thì em biết rồi đấy.( phong lâng ly rượu lên và nói)
– Em thật cảm thấy bất ngờ, hai anh em nhà họ Hoàng có cách ăn mặc giống nhau quá làm người khác hiểu lầm.( cô ta cười tươi) cô có muốn uống gì đó nữa không? ( cô ta quay sang hỏi tôi)
– À không cảm ơn cô.
– Vừa này nghe hai người nói sáng mai định đi đâu đó( cô ta lại nhìn rôi rồi cười)
Con mụ vô duyên vừa mới gặp đã hỏi tóc mách chuyện của người ta rồi. Tôi không nói gì và Phong cũng im lặng cô ta cố gắng gặng hỏi nên tôi đành nói:
– mai chúng tôi có chuyến tình nguyện lên vùng F nên tôi khuyên anh ấy đừng uống nhiều.
– À ra là vậy, trùng hợp quá mai tôi cũng đi đến vùng F làm từ thiện. Có lẽ chúng ta lại gặp nhau rồi, có duyên quá.
– À vâng! Chắc có duyên thật đấy( tôi trả lời) Suốt cả buổi tối cô ta đứng nói chuyện với Phong tôi thì đứng nghe, con mụ hỏi rất nhiều về anh thi thoảng lại quay ra hỏi tôi vài câu. Tôi không chịu được nhìn anh và cô ta đứng nói chuyện vui vẻ nên kéo tay anh nói mệt.
– Em không sao chứ! Có đau ở đâu không?
– Em thấy hơi mệt thôi.
– Vậy chúng ta về nhà bây giờ.
Linh vẫn nhìn hai chúng tôi cười:
– hai anh em thân thiết thật đấy, ai không biết đúng là sẽ nhầm hai người đang yêu nhau.
Cô ta nói xong tự nhiên mặt tôi đỏ bừng và nóng ran, tôi chào tạm biệt cô ta và quay đi trước. Anh vẫn đi cạnh tôi khoác vai, ai ai trong bữa tiệc cũng đều nhìn chúng tôi. Một phần vì bộ đồ chúng tôi mặc không hợp với hoàn cảnh và còn điều gì đó thì tôi không biết…
– đợi đã đây là số điện thoại của tôi, có gì ngày mai chúng ta liên lạc cho nhau nhé.( linh chạy theo nhét vào tay tôi mảnh giấy nhỏ viết số điện thoại rồi cúi chào quay đi)
Suốt cả chặng đường dài tôi không nói gì còn Phong thì cứ lo lắng hỏi xem tôi có đau ở đâu không.
– sao em không trả lời thế, em mệt hay đau ở đâu nói anh còn biết chứ.
– Em giả vờ thôi em không mệt gì đâu.
– Hôm nay em làm sao vậy, nhìn mặt khó chịu chưa kìa.
– Em vẫn thế mà mặt em có khó chịu gì đâu.
– Số điện thoại cô ta đưa cho em vứt bỏ đi không cần liên lạc lại.
– Ơ sao thế?
– Nếu cô ta cần thì cô ta sẽ tới gặp chúng ta.
– À!!!!
Tôi (à) một tiếng thật dài rồi không nói thêm gì. Đến nhà tôi làm theo đúng lời anh đem bỏ mảnh giấy viết số điện thoại Linh đưa cho. Tôi chợt nhớ ra anh chưa mở quà của Trâm nên tôi nhắc cho anh nhớ.
– anh đã xem quà Trâm tặng chưa?
– Chưa.
Đấy lại trả lời cộc lốc rồi với người khác nhất là các cô gái thì rất là lịch sự dịu dàng, với tôi thì cứ cộc lốc như thế.
– anh mở ra coi xem là gì đi, em cũng đang tò mò.
– Dạo này em học ai tính tò mò thế!
Anh vẫn bước lên cầu thang và không ngoái lại nhìn tôi đang lẽo đẽo đi đằng sau.
– Thì em tò mò Trâm lần đầu tặng quà cho người khác đấy. Anh nhớ năm anh tốt nghiệp không Trâm tặng anh một bông hồng, năm nay anh về chơi cậu ấy lại tặng quà.
– Thì sao?
– Ờ thì em thấy…
Tôi không dám nói ra là Trâm đang thích anh, bản thân tôi cũng không muốn nói ra chuyện đó.
– em lảm nhảm quá về phòng nghỉ đi mai còn đi sớm.
– Anh mở quà đi, nhỡ là đồ ăn thì sao cho em ăn ké với chứ.( nói xong tự lấy tay bịt mồm)
Phong cứ thế đứng trong phòng cởi từng cúc áo sơ mi, tôi tự nhiên ngượng đỏ mặt quay đi chạy luôn về phòng. Đang nằm suy nghĩ và mặt còn chưa hết đỏ thì anh qua gõ cửa:
– quà đây ăn không?
Tôi chạy tót ra mở cửa và nhìn hộp quà anh đang cầm trên tay, một hình trái tim to đừng làm bằng socola.
– ơ là đồ ăn thật hả, sao em nói chuẩn thế nhỉ.( tôi giả vờ rồi cười nhe răng)
– Cầm lấy ăn hết đi cho béo quay ra.
– Người ta có lòng làm tặng anh phải nhận chứ.( lại ngu rồi nói là người ta làm luôn) Phong nhìn tôi rồi lại chẳng nói gì. Có lẽ anh ấy đã hiểu ra vấn đề tôi thấy trong hộp có kèm một tấm thiệp, tôi lấy mở ra xem. Đọc xong tôi nhìn Phong rồi lại không nói gì, tấm thiệp viết vỏn vẹn dòng chữ: ” em thích anh từ lâu lắm rồi, em có thể trở thành cô gái bên cạnh anh suốt năm tháng sau này được không?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN