Ký ức Ai Cập [Tự chuyện] - Chương 40: Cô bé theo đuôi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]


Chương 40: Cô bé theo đuôi.


** Chương này không có thoại, ta để dành chương sau =)) **

Hắn thân thể cường tráng vận lên shendyt đai lưng vàng văn hoa sen, khăn choàng lục cẩm thêu kim vân tinh mỹ che đi giáp xích sắt bên trong. Nefertari nhìn thân thể người nào đấy nuốt nước miếng, xung quanh ta đều là người có vóc dáng đẹp! Rameses cau mày nhắc nhở lại một lần. Một phần của quân đoàn phải ở lại canh giữ thành chờ đợi đợt lính tiếp theo cũng như chăm sóc thương binh, những người hoàn toàn hồi phục sẽ được chia ra làm hai hướng tiến công đối nhau. Nefertari thuộc tốp binh hồi phục hoàn toàn sẽ theo đoàn chung với Rameses và các đoàn lệnh, những binh sĩ vừa chiến đấu xong xuôi xếp vào riêng một đoàn đi vòng sang phía đối diện làm một cái trợ thủ.

Nefertari ngồi trên yên cẩn thận đá lườn ngựa thong thả đi. Con ngựa mà nó chọn đúng là cái loại chỉ có được mã còn lại chả được cái gì! Tính tình nó khó chịu còn khó thuần, may ra thêm được ưu điểm chạy nhanh. Nó thuộc hàng cận chiến dùng ngựa hiện tại được phân vào hàng thứ ba so với đội, hàng đầu tiên theo sau các đoàn lệnh. Hai thanh đoản đao đeo bên hông Nefertari đung đưa lạo xạo tiếng ma sát bởi đai lưng, nắng chiếu vào làm nó trở nên lung linh đến lạ. Nefertari vô cùng yêu thích đoản đao của mình, hễ là đồ của nó thì có chết cũng buông không được, mỗi một vật đều được nó cưng nựng không thôi. Nefertari tâm trạng căng thẳng nắm chặt lấy cương ngựa, tay còn lại đem đặt lên cán đao mà xoa nắn. Cán đao thẳng hơi sần sùi đá quý, màu sắc đủ loại được phối với nhau tạo nên vẻ đẹp tinh tế.

Nefertari ban nãy mải suy nghĩ không chú ý tới, giờ quay ra quan sát hết một lượt Buhen này. Đây là nơi giao thương giữa Ai Cập và Kush, con đường từ đây tới nội thành đều lát gạch vàng mài nhẵn nhụi, xếp ngăn nắp không trừ một khe hở. Xung quanh thi thoảng có những cột đá hoa văn đầy đủ hình thù kỳ dạng, đi hết thành sẽ tới những làng nằm cạnh đấy.
Nhà tầng trần chen chúc với nhà đất rạ nhấp nhô cao thấp. Nhà tầng trần chắc dành cho tầng lớp khá giả khi mà chúng được sơn và vẽ lên nhưng hoa văn cùng loại màu sắc tươi sáng đẹp đẽ còn nhà đất rạ thì ngược lại. Mái nhà lợp rơm quây thành hình chóp, thân nhà đắp bùn một màu nâu đậm, nhà nào có điều kiện hơn thì thân nhà dùng nước màu loãng sơn kín.

Quân đoàn đi trên con đường lát đá, nắng nóng chiếu xuống nhiệt độ tăng nhanh một cách chóng mặt khiến mắt nó phải nheo lại khó chịu. Ơ? Ơ kìa!! Đột nhiên mặt Nefertari căng lên, mắt mở lớn. Tuy ngựa vẫn di chuyển nhưng đầu nó lại cố định về một phía. Nefertari vừa phát hiện có bóng người lấp ló sau căn nhà đắp bùn, là một đứa trẻ khoảng mười hai mười ba tuổi. Nefertari bắt được ánh mắt nó liền cười nhếch lên một cái, đứa trẻ liền sợ hãi rụt đầu nhanh chóng chạy vụt đi. Xong rồi nó mới nghĩ ra là rất có thể dân làng ở đây sợ quân đội Ai Cập, chắc đều núp lùm hết rồi, nhà nào chỗ này chẳng đóng cửa im ỉm. Thế nhưng tại sao đứa trẻ đó lại ngó ra đây nhỉ? Chẳng lẽ vì tò mò à? Hay vì cái gì khác?

Không gian lặng ngắt chỉ có tiếng ngựa và tiếng lạo xạo binh khí, tiếng thì thầm từ phía đoàn chỉ huy cũng chẳng rõ ràng mà rì rầm to nhỏ. Nefertari mải miết suy nghĩ trong đầu sau một thời gian lại thấy đứa trẻ đó đang chạy song song với mình thoắt ẩn thoắt hiện ở các khu nhà khác, không nhịn được khóe môi càng sâu hơn. Đứa trẻ đó hẳn là nữ, mái tóc dài dính đầy những cát có thể thấy bết lại, khắp người đều đất là đất thoạt troing vô cùng bẩn thỉu. Làn da của nó đen bóng, mắt to tròn, mũi nhỏ mà cao, môi đầy đặn khô nứt nẻ bàng bạc. Đột nhiên nó nghĩ tới nếu đứa trẻ đấy chỉnh trang lại một chút, có thể xinh xắn đi!? Quần áo nó mặt là vải thừa bẩn buộc lên người, sát nách dài quá đầu gối. Dáng người nhỏ gầy chạy nhanh, hơn thế nữa cứ khoảng một lúc sẽ thông qua các khe cách của căn nhà để nhìn về phía nó. Nhìn.. về.. phía nó?? Tại sao a?

Nefertari bỗng dưng quay đầu xuống dưới nghiêng người nói nhỏ với mấy tên cùng đoàn, một lúc sau nó liền an vị ở hàng cuối cùng, chậm rãi đi. Mắt Nefertari vẫn không rời khỏi dáng người kia, sau thấy cô bé đó vì không nhìn thấy nó nữa mà dừng lại tìm, Nefertari chính không nhịn được cười đến lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn. Cô bé ấy cứ đứng yên tìm hình bóng nó mãi đến khi Nefertari hàng cuối đi qua, liền một mạch chạy, tiếp tục theo đuôi.

Con đường thẳng gặp khúc cua phải chạy vòng, khoảng cách giữa nó với cô bé ấy được thu lại hơn. Nefertari tìm vật có thể làm quà tặng, ngoại trừ hai thanh đao cũng chẳng còn gì. Rồi dây chuyền trên cổ nó bỗng vung ra, Nefertari nhìn sợi bạc mà mình không để ý đã đeo trên cổ mấy năm nhanh chóng tháo xuống. Khúc cua tới, ngựa vòng, Nefertari một tay giữ cương, hai chân kẹp chặt lấy lườn ngựa mau ném ra dây chuyền. Dây bạc rơi bên cạnh chân cô bé, nó dừng lại và mặt đần ra, cứ đứng thộn một chỗ không đi nữa. Nefertari nhìn nó khoảng thời gian dài sau khi qua khúc cua thì thu mắt lại, quay đầu đi thẳng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN