Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi) - Chương 3: Gãy chân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
282


Anh Nghe Gió Nam Thổi (Em Nghe Gió Nam Thổi)


Chương 3: Gãy chân


Gia Ngộ năm nay 23 tuổi, theo lý thuyết không nên sớm như vậy liền đi trên con đường hôn nhân mới phải, nhưng cô lại có một ba ba hay nghi thần nghi quỷ, vừa mới tốt nghiệp đã giới thiệu cho cô vài cái đối tượng để xem mắt.

Văn Trọng, một người đàn ông trên thương trường là nhân sĩ thành công “sất sá phong vân”, nhưng ở trước mặt con gái mình lại cam nguyện làm một bà mối xứng chức. Điên cuồng hỗ trợ tìm kiếm đối tượng không nói, thậm chí còn tạo ra một quyển sách để Gia Ngộ tùy tiện lựa chọn giống như lựa cải trắng vậy.

“Yên tâm, ba đều xem qua, đều thực không tồi!”

.. Mới là lạ.

Thấy ba mình kỳ quặc như vậy, Gia Ngộ trộm đi hỏi Lưu thúc mới biết đến nguyên nhân thực làm cô dở khóc dở cười – –

Mẹ Gia Ngộ mất từ khi cô còn rất nhỏ. Văn Trọng không muốn cưới vợ nữa liền đem toàn bộ tinh lực đặt ở công việc và con gái. Lúc đầu Văn Trọng hai bàn tay trắng, bởi vì gây dựng sự nghiệp ăn không ít khổ. Đoạn thời gian đó, mỗi ngày ông đều bận đến “chân không chạm đất”, sợ Gia Ngộ thiếu tình thương nên luôn mang cô theo bên người cùng nhau đi làm, đến khi tan tầm có việc bận, thường là mở cuộc họp, ông đều nhớ dặn dò thư ký đưa cô về phòng.

Năm Gia Ngộ 8 tuổi, Văn Trọng mang theo cô đi chùa miếu trên núi du ngoạn. Trên đường gặp được một thầy bói, ông ta vừa thấy cô liền nói nàng phúc tinh cao chiếu, mà Văn Trọng lại là người thích nghe người ta khen Gia Ngộ nên quyết định không đi tiếp nữa. Ông ngồi xuống cùng thầy bói nói chuyện, bị lừa mua mấy cái vé mời vẫn vui tươi hớn hở mà không chịu đi.

Mãi đến khi nghe thầy bói nói Gia Ngộ 23 tuổi không kết hôn sẽ có “tai bay vạ gió” ông liền trở mặt, nói thầy bói là bọn “bịp bợm giang hồ”, mặt lạnh rời đi. Tuy ngoài miệng nói không tin, Văn Trọng lại vẫn luôn để những lời thầy bói để trong lòng, ông không tin quỷ thần nhưng sự tình liên quan đến Gia Ngộ, ông không thể không coi trọng. Vậy nên, khi sinh nhật Gia Ngộ 23 tuổi vừa qua, ông liền nóng nảy, e sợ tai nạn đổ xuống trên đầu Gia Ngộ.

Việc này nghe có vẻ hoang đường nhưng Gia Ngộ biết Văn Trọng là nghiêm túc. Ông ngày thường rất dễ nói chuyện nhưng khi cố chấp lên thì một trăm cái đầu trâu đều không kéo lại được.

Vì né tránh việc xem mắt, cô chạy tới Trấn Nam Thủy.

Trước khi rời đi Trấn Nam Thủy một ngày, cô liền gặp được Mục Phách.

***

Hợp đồng hôn nhân không phải là chuyện quang minh chính đại gì. Cái gọi là họa từ trong miệng mà ra, Gia Ngộ hiểu được việc này càng ít người biết càng tốt, sau này ly hôn sẽ càng ít phiền toái. Vì thế, cô liền từ chối việc Văn Trọng tổ chức hôn lễ linh đình, tất cả đều giản lược, đến cả Viện Viện đều là sau khi cô trở thành phụ nữ có chồng mới biết đến tin tức.

Một hồi hôn lễ, người hai nhà ăn bữa cơm liền đã xong thủ tục.

Nói là người hai nhà, thực ra gia đình nhà trai chỉ có một mình Mục Phách, cái gì cũng đều không có, bao gồm người thân và cả tiền bạc.

Đối với việc này, Văn Trọng thế nhưng lại từ đang bất mãn tìm được một chút cân bằng.

Gia Ngộ không cần xem sắc mặt của người nhà chồng, cái này thật tốt!

Lúc Gia Ngộ dẫn Mục Phách đến gặp Văn Trọng, ông không chút suy nghĩ liền phản đối. Nguyên nhân không phải là Mục Phách không có tiền. Ông có ý nghĩ giống Gia Ngộ, cho rằng tiền không là vấn đề, ông cũng không cần chút tiền chỉ coi như “dệt hoa trên gấm”. Đối với ông, vấn đề lớn nhất của Mục Phách chính là công việc của anh. Suốt ngày mệt đến chết đi sống lại cũng chỉ như muối bỏ biển, việc này làm ông không thể không hoài nghi năng lực của Mục Phách – không có tiền không quan trọng, là vàng thì sớm hay muộn cũng sáng lên, nhưng ông xem xét Mục Phách thấy thế nào cũng đều thấy anh không giống một khối vàng sẽ sáng lên.

Bất đắc dĩ Gia Ngộ lại thực sự rất cố chấp, không phải Mục Phách thì không thể, còn lấy lời thầy bói ra áp chế ông. Văn Trọng không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp. Nghẹn một hơi cho tới hôm đó, ông thấy được ở Mục Phách một điểm tốt.. Ông thoải mái hơn nhiều, tốt xấu gì thì khuê nữ nhà ông cũng không cần gặp phải những chuyện “mẹ chồng-nàng dâu”, cũng coi như có điểm an ủi.

“Cậu phải đối tốt với con gái tôi.”

Nghe thấy câu đó, Mục Phách tự nhiên liền đáp lại: “Con nhất định làm được.” Sau đó cảm thấy lời nói quá ít không đủ chân thành, lại nói: “Nếu con không làm được, nhạc phụ đại nhân hãy đánh gãy hai chân của con.”

Văn Trọng nghe được liền sửng sốt, tay đặt ở trên vai Mục Phách cũng tự nhiên mất đi sức lực. Ông giúp Mục Phách phủi chút bụi không nhìn thấy trên vai, khô cằn nói: “Khá lắm, khá lắm…Vì hai cái đùi của cậu, nhớ cho kỹ những lời hôm nay cậu nói ra.”

Gia Ngộ ở bên cạnh nghe đoạn đối thoại của hai người, vẻ mặt quái dị, cô nhìn sườn mặt nghiêm túc của Mục Phách, ngực nghẹn muốn chết, sao tự nhiên lại nghiêm trọng như vậy, làm cho cô cũng cảm thấy áp lực.

Rốt cuộc chờ đến khi chỉ còn hai người, Gia Ngộ kéo cánh tay Mục Phách: “Tự nhiên khi không anh thề độc làm cái gì vậy? Ba em ngay cả thầy bói nói cũng tin, anh như vậy, ông ấy sẽ nghĩ là sự thật. Đến lúc chúng ta muốn ly hôn, hai cái chân của anh có còn muốn lành lặn hay không hả?”

Cô ở cách anh thật gần. Mục Phách nghĩ.

Hai người lúc này đứng ở hành lang không một bóng người, chỉ có ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ. Anh nói nhỏ nhẹ như sợ làm kinh động Gia Ngộ lại như đang an ủi cô.

“Không có việc gì. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau một ngày, anh nói được thì làm được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN