Này!Gọi Anh Đi - Chương 5: Giấc Mơ Tới Muộn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Này!Gọi Anh Đi


Chương 5: Giấc Mơ Tới Muộn


Mưa tháng 7 qua mau đặt một dấu chấm hết cho kỷ nghỉ hè vĩ đại.

****

Mới ngày nào treo lịch đếm từng ngày hè mà bây giờ đã lại vào năm.

Nghỉ hè người ta đi đông đi tây còn tôi thì nhận free chuyến du lịch vòng quanh nhà.
Người ta thì post ảnh check in ở đây ở đó còn tôi thì nhục thối mũi còn chả dám on face vì sợ bị hỏi “nghỉ hè đi được những đâu rồi!”. Ờ thì cũng đi được nhiều lắm: phòng bếp nè, phòng khách nè, phòng tắm nè, sân thượng nè, ban công nè,…

Chẳng qua là cuối năm lỡ mồm oang oang với cả lớp hè năm nay tôi sẽ phượt xuyên Việt. Ấy thế mà cả cái hè địa điểm du lịch xa nhất mà tôi từng tới là chỗ bố tôi ở. Đỉnh cao của khốn khổ là đứa đề ra kế hoạch này là con bạn chí cốt của tôi Lý Thanh Hương. Lúc lên kế hoạch thì hớn ha hớn hở lúc chuẩn bị đi thì bặt vô âm tín, gọi không thưa, nhắn tin cũng không rep. Nghe thiên hạ người ta đồn đại là nó cùng bạn trai du lịch. Tình bạn mấy năm trời xét đến cùng cũng chỉ là gió thoảng mây trôi.

*****

Nghỉ hè kết thúc đồng nghĩa với việc tôi phải lết xác tới trường. Ừm thì cũng đỡ hơn việc ru rú ở trong nhà.

Sáng thứ Hai nắng vàng mây xanh, không khí trong lành,…cái gì cũng nên thơ hữu tình chỉ có mẹ tôi là vô tình. Cũng là một ngày như bao ngày khác mẹ tôi lại mở đầu buổi sáng bằng đoạn điệp khúc “Nhật Anh thế này…, Nhật Anh thế nọ…”. Nhiều khi tôi cũng tự hỏi có phải mẹ tôi đang ép tôi noi gương Tản Đà thoát ly thực tại hay không nữa?

Mà mẹ tôi cũng kỳ, tự dưng nổi tính keo bẩn rước về nhà con xe đạp từ tận xó xỉnh nào về, rồi kêu tôi với thằng Nhật Anh đạp đến trường vì mẹ không muốn tốn xăng chở hai đứa tới trường. Tôi nthì uất ức lắm luôn á nhưng mà vẫn vác cái mặt dày hơn thớt thái thịt ngồi chồm chỗm trên xe để người ta chở đi. Biết làm sao được, nhà tôi thì xa trường mà tôi có oánh chết cũng không đi bộ nhường xe cho thằng của nợ kia hưởng free.

Thằng này nó diễn kịch cứ phải gọi là xuất thần, lúc mẹ tôi kêu nó chở tôi tới trường nó còn cười hiền hòa vâng vâng dạ dạ. Thế mà mới đi được 1/3 đường nó đã dừng xe ra vẻ ngầu lòi:

– Xuống xe!

– Giề?

– Xuống xe!

– Mơ đi cưng? Xe của bố mày mà.

– Xe có ghi tên mày chắc?

– Uầy đoán như thần! Sao mày biết xe tao có ghi tên?

Mặt ai kia ngơ ngác nhìn tôi rồi lại ngó vào phía sau xe có ghi “TRÂM ANH” to đùng thì im re, bất lực đưa tay phải lên úp vào mặt mình. Biết ngay cái loại lật mặt này mà tôi mà không rảnh rỗi ghi tên vào cái xe này thì hôm nay lại tốn nước bọt đôi co với cậu ta rồi.

– Ê! Sao mày biết xe tao có ghi tên? Á à mày dòm nó từ lâu rồi đúng không? Không lẽ mày tính…trôm làm của riêng chứ gì?

– Điên! Cậu ta khó chịu buông lời. Tự dưng cái máu đùa dai của tôi nó trỗi dậy cảm thấy trêu cái con người này thú vị ghê gớm.

– Vậy là mày thích cái xe này của tao đúng không?

-…

– Không nói là đồng tình, im lặng là nhất trí nhé!

-…

– Em yêu, em thấy không cuối cùng cũng có người nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn của em rồi đấy.

– Mày im đi cho tao nhờ.

– Không im đấy làm gì nhau

Tôi vênh cái mặt lên thách thức, cậu ta chả nói gì chỉ đột nhiên phanh gấp rồi dùng hết tốc lực phóng xuống dốc làm tôi suýt nữa thì văng khỏi xe. Sau đó thì… thì ngậm mồm vào chứ sao? Phía trước vẫn còn dốc nó làm cho phát nữa thì ôi thôi nhập viện.

Vừa tới gần trường mấy chục ánh mắt của đám nữ sinh đã dán chặt vào Nhật Anh, có đứa si mê đến nỗi suýt thì lao vào xe tôi làm tôi cuống quá nhảy vội xuống.

Cái viễn cảnh này cũng quá đỗi quen thuộc với tôi. Suốt cả thời cấp 2 có hôm nào là tôi không đến sớm trầu trực cùng bọn con gái trước cổng trường chỉ để gặp cậu đâu cơ chứ? Hồi ấy dai đến mức bị thầy giám thị bắt viết bản kiểm điểm vì làm ùn tắc giao thông trước cổng trường mà chả hôm nào từ bỏ.

Bước vào trong lớp con khùng thanh Hương đã kéo tôi xuống cuối lớp thủ thỉ:

– Ái chà chà! Mày cao tay gớm nhỉ thả kiểu gì mà nó cắn câu rồi?

– Nó nào?

– Thằng Nhật Anh ý, nó lai mày tới tận trường cơ mà.

– Thằng đó với tao bây giờ chỉ là quá khứ thôi.

Hương nhìn tôi với vẻ mặt khinh khỉnh:

– Mày khốn nạn vừa thôi chứ? Tán đổ rồi ném đi à?

Biết ngay là kiểu gì nó cũng nghĩ tôi thế mà. Tôi bắt đầu tâm sự với nó về những thắng ngày cay đắng tủi hổ của tôi. Tôi thấy nó dang tôi ra ôm lấy tôi trìu mến, tay còn lại giơ lên bổ cái “Bốp” vào đầu tôi.

– Ngu thì chết, cho mày chừa dại trai nè! Hy vọng nó không học lớp này.

– Nó có giải Toán còn lâu mới vào lớp này.

Lớp của tôi bao gồm các học sinh có giải thể thao, Nhật Anh có giải Toán đương nhiên hai chúng tôi là không cùng một thế giới.

Trống vào lớp được khoảng 1 lúc đám con gái lớp tôi đã rú lên sung sướng. Từ phía ngoài cửa lớp Nhật Anh bước từng bước tiến vào trong sự bàng hoàng của tôi với Hương. Lạy hồn, sao tôi lại quên mất Nhật Anh vô địch giải điền kinh năm ngoái cơ chứ? Sao tôi có thể quên được chỉ vì một tích tắc đắm chìm vào khuân mặt của cậu ta mà để lỡ mất huy chương vàng cơ chứ?

Lại nhớ cái thuở trẻ trâu ngày trước, sinh nhật năm nào cũng ước được học chung lớp với Nhật Anh. Suốt 5 năm trời chưa 1 lần điều ước của tôi thành hiện thực vì cớ gì mà vào thời điểm tôi không muốn nhất nó lại được hoàn thành?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN