(Đam Mỹ) - Giống Đực
Giống đực: Ngoại truyện 4:
Giống đực – Ngoại truyện 4.
Không cần phải nói, Sơn Trúc quả thực là bị dọa đến choáng váng, lập tức gọi xe cấp cứu.
Vĩnh Tường cao 1m84, cơ thể lại khỏe mạnh như thế, mỗi ngày đều chạy bộ, đánh bóng, trước đây kể cả có phục vụ cậu năm hiệp liền cũng chưa khi nào mở miệng than ra một câu mệt.
Vậy mà hiện tại mới chỉ sứt có cái môi, chảy một bụm máu liền xỉu.
——-
Bệnh viện.
Nguyễn Tân bị đẩy đi mua sổ khám bệnh,
Lê Trí thì tự nguyện đứng canh trước cửa phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt lo lắng cực độ của Sơn Trúc, hỏi han:
– Vết trên miệng là con gì cắn? Cậu có nhìn thấy không? Nếu biết thì nói rõ một chút, cũng có thể là trúng độc,
Sơn Trúc vứt hết ngượng ngùng:
– Là cháu cắn.
Vị bác sĩ thiếu chút thì vẽ ra một trăm dấu hỏi chấm trên đầu, hỏi lại rõ ràng:
– Là cậu cắn?
Sơn Trúc dứt khoát :
– Vâng.
Vị bác sĩ định lắc đầu rồi gật đầu, không biết bày ra cái vẻ mặt gì cho phải:
– Vậy được rồi,
——–
Sơn Trúc đi qua đi lại cái cửa phòng, sốt ruột đến ngồi không xong.
Lê Trí nhìn người gặp nạn, vô cùng đắc ý:
– Ân hận rồi?
Sơn Trúc ném qua một ánh nhìn lạnh như dao:
– Khốn kiếp! Nếu Vĩnh Tường xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết anh.
Lê Trí cười lên:
– Cái này không thể trách tôi, người nhờ tôi thử cậu ta là em, người cắn cậu ta đến nhập viện cũng là em.
Sơn Trúc trừng mắt:
– Tôi nhờ anh thử anh ấy, không có nghĩa là anh được phép động vào người của tôi!
Lê Trí không tránh ánh nhìn này, ngược lại còn tiến lại sát gần hơn, nhỏ nhỏ giọng:
– Sao? có muốn biết anh đã dùng mắt mà hiếp dâm cậu ta mấy lần không?!
Sơn Trúc không nghe hết câu đã vung tay.
Lê Trí lách người, nhanh nhẹn tránh được:
– Thôi được rồi, không giỡn với em nữa.
Giọng nói bớt đùa cợt:
– Như em đoán, cậu ta không phải Gay thuần, là vì gặp em nên mới yêu mà thôi.
– Anh có tán tỉnh qua rồi, thậm chí còn vờ như cởi trần khơi gợi trước mặt nhưng cậu ta một ý tứ cũng không hiểu, hệt như khúc gỗ.
– Em không thấy sao? sáu đêm liền dù mưa như trút nước mà cậu ta một mực trở về, anh nói thế nào cũng nhất quyết bảo rằng ở nhà có người chờ đợi, sợ người kia lo lắng.
– Làm việc thì liều mạng, không ăn không ngủ, sáu ngày nay số bữa cậu ta ăn hết suất cơm có lẽ không đến một bàn tay đâu.
– Với lại, em biết gì không?
Sơn Trúc ngẩng mặt,
Lê Trí vỗ vai cậu, tỏ rõ ý chúc mừng:
– Cậu ta nói, cậu ta nhất định phải giành được dự án này, kiếm được tiền rồi sẽ đưa người kia đi ngắm hoa anh đào, xem nào, sinh nhật em có phải còn chưa đến mười ngày nữa?
Ngắm hoa anh đào? Ngắm hoa anh đào…
Sinh nhật của mình ư?
Sơn Trúc sững người, ngồi phịch xuống ghế chờ.
Lê Trí ngồi xuống ghế bên cạnh:
– Trong cái giới này, tìm một kẻ chung tình thế rất là khó đấy, thử cũng vừa phải thôi, liệu mà giữ.
Sơn Trúc nhìn vào cánh cửa phòng trắng muốt,
Một hai giọt nước mắt, trào ộc ra khỏi khóe mắt, Vĩnh Tường à…
Sao anh lại ngốc như vậy…
———
Vị bác sĩ vừa mở cánh cửa phòng, thấy được gương mặt đã nghẹn đắng cùng giọt nước mắt vô cùng rõ ràng vừa rơi xuống, lập tức trấn an :
– Không sao cả đâu, chỉ là do kiệt sức nên ngất đi thôi, theo dõi nếu không có biểu hiện gì lạ thì truyền xong hai chai nước kia là về được rồi.
Sơn Trúc nói một lời cảm ơn, bước chân tiến từng bước, nặng, nặng như một núi đá nghiền qua tâm này.
Thế mà cứ nghĩ rằng, anh chẳng đến vì em đâu,
Lại làm ngơ khi em than mệt,
Cứ nghĩ rằng anh còn mải bên một thân thể khác, đẹp hơn cả em nữa.
Vĩnh Tường, xin lỗi anh.
Em tin anh, nhưng lại không dám tin chính bản thân mình thực sự có được thứ tình yêu trọn vẹn ấy, của anh.
Em sợ, sợ lắm,
Mỗi một đêm kia, em lại sợ gặp phải chính mình trong quá khứ, thân thể nhơ bẩn, trái tim đầy sứt sẹo, sợ mình không xứng.
Sợ cả một tuần dài đầy nước mắt vô hồn khi giam lỏng anh trong khu nhà bên rừng ấy.
Vĩnh Tường,
Hóa ra là anh, vì em mỗi đêm đều chạy một quãng đường dài dưới mưa, chỉ để nằm bên em vài tiếng,
Lại cũng là anh, làm đến mức kiệt sức đi, lại không nửa lời trách mắng em đã tự tay làm hư bản vẽ suốt một tháng ròng tâm huyết.
Vĩnh Tường à, bảo em phải làm sao đây?
——–
Đôi mắt ửng đỏ, ầng ậc nước đứng trước cửa phòng.
Vĩnh Tường trên miệng dán một miếng băng to, vừa tỉnh liền dỗ dành:
– Anh không sao rồi,
– Đừng có khóc.
Sơn Trúc bật òa lên, nức nở.
Tại em, đều tại em.
Không dám nữa, sau này không dám nữa, mang anh ra thử, rút cuộc kẻ đau lòng hơn lại là chính em.
Anh về trễ, mang hương thơm của kẻ, em giận đến không chịu được.
Anh một câu Lê Trí, hai câu Lê Trí, em cũng ghen đến không chịu được.
——
Vĩnh Tường dùng bàn tay không gắn kim truyền, vỗ nhẹ từng cái trên lưng người ôm tới.
– Anh to như thế này, mất một tí máu không sao hết.
– Chỉ là lần sau cắn nhẹ một chút, cắn thế này xấu chết anh rồi.
Sơn Trúc lắc đầu, tim nghẹn.
Không, sẽ không như thế nữa.
——-
Nguyễn Tân bị một cảnh hường phấn này khiến cho tim hồng bay phấp phới.
Ôi cha, sống hai mươi tư cái năm còn chưa có được chứng kiến cảnh ngôn tình nào lãng mạn bằng thế này đâu.
Rõ là hai thằng con trai ôm nhau, vậy mà xúc động thật sự luôn.
Ai dám nói chứ?
Gay cũng có hạnh phúc của Gay nha!.
Sơn Trúc khi khóc, quả nhiên là bớt đáng sợ hơn khi cười nhiều.
——-
– Nhìn gì vậy?
– ??!!!!
Nguyễn Tân giật mình một cái binh, vội vàng kéo cánh cửa kia che che lại,
Trời ạ hú hồn, nếu để Lê Trí biết được hai kẻ kia là Gay chắc sẽ sốc lắm, kéo tay người xa một đoạn luôn, chuyển chủ đề:
– Để em chở anh về nhé?
Lê Trí nhướng mày một cái:
– Có tiện không?
– Tiện chứ, nhà em cách nhà anh cũng không xa lắm đâu!
Lê Trí nở nụ cười chuẩn trí thức:
– Vậy làm phiền em rồi.
Nguyễn Tân búng tay cái tách, vặn tay ga.
——–
Ngồi phía sau, Lê Trí bắt đầu chuyên mục hiếp dâm thị giác.
Lê Trí quen biết với Sơn Trúc từ trước, nhìn bên ngoài thì đạo mạo thanh lịch kỳ thật lại là một tên Top biến thái cực thích thị dâm.
Sơn Trúc nếu không phải vì tài năng cùng địa vị của anh ta vô cùng phù hợp với ngành nghề của Vĩnh Tường thì tuyệt đối cũng không cho Lê Trí một giây nhòm ngó, bây giờ nghĩ lại quả nhiên hối hận muốn chết.
———
Vai, ừm, rộng,
Eo, ừm, được, xem vẻ rất có sức.
Để đo thử xem, cẳng đùi, bắp chân,
Ồ?!
Vậy mà ngon nha!
Đáy mắt Lê Trí như rực sáng, thân hình cơ bắp này quả nhiên thực sự đúng vị, nếu để giày vò đến rên khóc, chắc cũng là một lựa chọn không tồi đi?
Lê Trí hơi sát người lại phía Nguyễn Tân, cất giọng bắt chuyện:
– Bình thường em có chơi thể thao không vậy?
Nguyễn Tân đương nhiên muốn thể hiện trước mặt Lê Trí, nói thế nào người ta cũng là trưởng phòng một công ty xây dựng cỡ lớn, lại là kiến trúc sư giỏi.
Hào hứng:
– Có chứ! Em là chủ chốt trong đội bóng chuyền đấy.
– Bóng chuyền à? thảo nào cao như vậy. ( trong lòng: 1m82 )
– Ha, em cao 1m82 đấy anh!
– Anh đoán chắc là tầm 75kg nhỉ? ( trong lòng: 76.5 kg)
– Dạ 76 ký rưỡi anh ơi!
Xét theo tỉ lệ chiều cao, cân nặng, độ dài bắp đùi và vai,
Cậu nhỏ chắc chắn không thể nào dưới 18cm được.
Xét theo độ rậm và màu sắc của lông chân, lông tay, chỗ đó hẳn cũng là một bụi cỏ tươi tốt.
Rất manly.
Vì thế cho nên trước khi về, Lê Trí vô cùng vui vẻ mà đưa cho cậu một tấm danh thiếp:
– Phòng anh đang tuyển thực tập sinh, anh và em cũng coi như quen biết, nếu như em nộp hồ sơ đến thì nói trước với anh một tiếng.
Nguyễn Tân “ oa” ra một cái trên mặt, sung sướng đón lấy, gật đầu lia lịa:
– Vâng ạ, vâng ạ! Em cảm ơn anh!
Lê Trí thong thả bước vào nhà,
Kẻ nào đó thì sướng đến độ ồ de mấy tiếng,
Nào có biết đâu, sắp rơi vào miệng sói vẫn còn nghĩ bản thân chiếm được lời to.
-========//=========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!