( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 6: Tiết thu
Yến Bình: Vợ cũ của Dav Trần.
Jun Trần : 6 tuổi, con trai của Dav.
——–
Không gian tươi xanh, thảm lót đều là cỏ tự nhiên, giữa không khí xô bồ ngoài kia và sự tĩnh lặng nơi này, thật sự như tách biệt.
Dav một bên tay vắt chiếc áo vest ngoài, từng bước hướng về nơi dãy phòng phía sau đều thả lỏng hơn một chút.
Nhìn vài đóa tường vy vàng rực nở bên tường liền có chút hoài niệm,
Thật ra sống như cái tên Vĩ kều này cũng tốt, muốn sống sao liền sống thế ấy, chẳng cần để ý đến nét mặt bất kỳ kẻ nào ngoài kia.
Bản thân chọn cái lối đi xem vẻ đường hoàng chính trực lại khoác vào người một chức vị tầm cỡ trong khối doanh nhân, đến một nếp áo không phẳng cũng không được.
Bề ngoài lúc nào cũng khoác lên dáng dấp đạo mạo, hơi thở nhả ra cũng đều mang theo vài phần tri thức cùng hàng tá thứ tính toán trong đầu đến nghẹn.
Cuộc sống của một kẻ như anh, người gặp liền cúi đầu, hóa ra thực sự cũng chẳng dễ chịu gì.
———
Cánh cửa vừa mở, đã thấy hương café đen phảng phất đầy chóp mũi.
Triều Vĩ vẫn một bên bình thản kiểm tra nốt số sổ sách, Dav đã tự mình tiến tới, hướng về chiếc bàn gần bên nếp cửa, nhìn màu nước café đen sóng sánh, hương thơm đậm vô cùng, khóe môi khẽ nhếch:
– Culy?*
( Café Culy Là những hạt Cà phê no tròn. Đặc biệt là trong một trái chỉ có duy nhất một hạt. Vị đắng gắt, hàm lượng cafein cao)
Triều Vĩ lúc này mới khép lại máy tính, bước tới bên bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Không khí một mảnh trầm lại giữa khung trời sẩm tối mới lên đèn.
Nếu không phải đã biết rõ thân phận tính cách của nhau, e rằng ai cũng không dám nhận định hai kẻ đây một kẻ thương trường trên vạn người, một kẻ lại là trùm hắc đạo.
Ly café bớt nóng, khóe miệng lún phún chút râu xanh mờ nhấp qua một ngụm,
Chất của Café Culy khác hoàn toàn với các loại café khác, vị đắng rất gắt, trôi qua cuống họng liền khiến người ta rùng mình.
Triều Vĩ nhăn mặt, trực tiếp chê bai:
– Không ngon.
Dav cười một tiếng, lại nhấp thêm một chút nữa, hương thơm thực sự vấn vít, thực sự rất mê hoặc, thế nhưng lại cũng chẳng phải ai cũng có thể cảm nhận được tường tận.
Triều Vĩ nghe tiếng thở dài khe khẽ, đặt thêm vài viên đường khối bỏ vào trong ly:
– Vẫn là việc của thằng bé sao?
Dav gật đầu:
– Ừm. Vẫn không có tiến triển gì.
Triều Vĩ khuấy đảo chiếc ly:
– Còn gì nữa không?
Dav trầm lại :
– Còn có gì được nữa?
Triều Vĩ cười thoáng, ánh mắt gian xảo:
– Dục cầu bất mãn chẳng hạn?
Lần này đến lượt Dav nhíu mày,
Triều Vĩ nhìn ánh mắt có phần khinh miệt của Dav, giọng điệu lại thẳng lên vài phần:
– Nghe nói, vài số điện thoại trước đây tôi gửi tới, cậu đều chưa từng gọi qua?
Dav nhướng mày:
– Bẩn.
Triều Vĩ biết trước câu trả lời vẫn phải cười phì ra một tiếng. Đôi khi là có hàng ngon thực sự, có khi chỉ là muốn đùa giỡn với cái tính cách lãnh khốc này mà gửi đến vài liên lạc.
Nhưng Dav tuyệt đối chưa từng liếc mắt một cái chứ nói gì đến gọi người bồi, mấy kẻ đó chờ đợi mãi đến sốt ruột, kẻ lớn gan lại dám hối thúc đưa đẩy Triều Vĩ, vậy nên mới nắm rõ ràng cái thời gian cấm dục kia của tên bạn già.
Cũng không trách được, ở địa vị của Dav nếu chỉ một chuyện là Gay vỡ lở ra ngoài, sự nghiệp chắc chắn bị ảnh hưởng rất lớn, mức độ nghiêm trọng không phải đơn giản.
Triều Vĩ nhẩn nha:
– Tuy biết là khó, nhưng cứ như thế trữ lại trong người sẽ không phải nghẹn chết?
Dav nhận ra ý tứ rõ ràng trong lời nói của Triều Vĩ, dứt khoát:
– Có ý gì?
Triều Vĩ xếp chéo lại đôi chân dài, vào thẳng chủ đề:
– Bao nuôi thì sao?
Dav gạt phăng:
– Người sống đều có miệng, hơn nữa không cần cậu để tâm, tôi chính là rất thoải mái.
Triều Vĩ mỉa mai:
– Thoải mái? Đống sextoy đó dù cao cấp đến thế nào cũng có biết kêu rên không?, Trần Đạt , tôi nói cậu là ba năm nay đều chơi cái thứ như thế, không sợ sẽ có ngày không cương được?
Dav đặt mạnh chiếc ly xuống bàn:
– Triều Vĩ! Đừng quá phận.
Triều Vĩ cười hắc lên:
– Quá phận? Chậc chậc, Trần Đạt, cậu đang ở Khu J, không phải ở phòng Tổng của N.M đâu mà lớn tiếng với tôi như thế!. Hơn nữa, tôi nói là thật, mấy cái thứ đồ chơi đó chẳng hay ho gì, cậu vẫn là nên tìm một kẻ sạch sẽ kín đáo bao nuôi thì hơn.
Không có tiếng trả lời,
Chỉ có đôi mày Dav hơi chau lại rồi khẽ giãn ra,
Triều Vĩ một bên nhâm nhi ly café đã bỏ cả sáu bảy khối đường, một bên thưởng thức nét mặt của Dav.
Thật sự nửa phần cũng đúng là nghĩ cho Dav, cây cao đón gió lớn, cách đây ba năm chỉ vì một tên bot ngu xuẩn dám cấu kết với vợ hờ của Dav, tung ra vài bức ảnh ôm hôn hắn nơi nghỉ dưỡng, vậy mà cổ phần của N.M dính một phen chao đảo, Triều Vĩ cũng phải mất mấy đàn em ngồi bóc lịch mới có thể góp phần thu dọn xong xuôi.
Bản tính con buôn vốn trước giờ đã không tin người, sau vụ đó lại càng khiến tâm tính Dav trở lên cực kỳ đa nghi.
Riêng về phần thư ký đã có tới bốn người, mỗi kẻ chỉ phụ trách một mảng riêng biệt, các tài khoản ngân hàng cũng kho quỹ của tập đoàn đều phải có chữ ký chéo của nhiều bên mới có thể rút được.
Bất kỳ kẻ nào cũng không có một phần cơ hội nhiễu loạn.
Chỉ là trong tất cả những thứ xui rủi ấy, vẫn có một điểm gọi là tốt, chính là Dav có thể đường hoàng ly dị cô vợ hờ- Yến Bình.
Yến Bình vốn là trợ lý của Dav, biết rõ Dav là Gay, thế nhưng vẫn một mực tin vào sắc đẹp và trí tuệ của mình. Khi gia đình Dav hối thúc việc cưới xin, liền tự mình đề nghị với Dav cuộc hôn nhân giả này để che giấu, nghĩ rằng mưa dầm thấm lâu, thậm chí chính mình tự nguyện thụ tinh nhân tạo có được Jun, hi vọng tình cảm cha con trỗi dậy sẽ cho cô một bước lên làm bà hoàng, chuột sa chĩnh gạo cả đời yên ấm.
Vậy nhưng ngoài dự đoán, Dav theo đúng thỏa thuận trước đây mà làm, sau đám cưới liền cấp năm tỷ trong tài khoản, sau khi sinh Jun lại cấp thêm năm tỷ nữa.
Ngoài số tiền ấy, Yến Bình hoàn toàn không hề có lấy một phần trăm cổ phần, lại càng đừng mong chờ gì vào việc có thể nhúng tay vào việc của tập đoàn.
Bốn năm kết hôn, Yến Bình đã triệt để mất đi toàn bộ lòng tin vào cái gì gọi là lòng tin hay thủ đoạn.
Dav hoàn toàn không động tới một ngón tay cô.
Tòa nhà đẹp đẽ trở thành lãnh cung vô hình, người đàn bà đẹp đẽ bị chính trí thông minh của mình quật ngã.
Ngày bắt gặp Dav trên chính chiếc giường đôi xa xỉ, nơi mà đáng lẽ sẽ là chiếc giường hằng đem yên ấm bên nhau, lại đem một tên đàn ông khác về mà âu yếm, thản nhiên bỏ qua thân hình của chính mình đứng dừng trước cửa.
Yến Bình dường như phát điên.
Cũng là từ đó Jun bị người mẹ đẻ của mình gây sức ép trong thầm lặng.
Đến khi ly dị, thằng bé mới chỉ hơn ba tuổi đã mắc chứng tự kỷ tăng động không kiểm soát, mức độ nặng.
———
Ly café chạm đáy, Triều Vĩ vài lời đơn giản liền nói lại hoàn cảnh của Trí Đăng.
Dav vẫn là một thái độ xa vời:
– Không cần thiết.
Triều Vĩ cũng không ngạc nhiên gì với câu trả lời này, bỏ ngỏ một câu:
– Cứ gặp, rồi quyết định cũng chưa muộn.
Dav không gật đầu, cũng không từ chối.
Triều Vĩ bước chân dời khỏi. Chẳng ai trên đời này lại thật sự thích mấy cái thứ đồ vật tục tĩu kia, da thịt chạm nhau, khoái cảm nhục dục chân thật đương nhiên phải thỏa mãn hơn nhiều,
Hơn nữa, Trí Đăng là một con thỏ non nớt.
Triều Vĩ anh cũng chưa quên đâu, cái vị nhút nhát ngọt ngào đó, chính là món khoái khẩu nhất nhất của tên sói già trong phòng kia.
Triều Vĩ câu khóe miệng,
Mỗi người một vị, lại là thứ vị không thể không ăn.
Dav, bạn tốt có cái giá của bạn tốt.
———
Trời thu mù mịt tối,
Phảng phất chút hơi sương.
Trí Đăng ngồi bên ngoài chờ, đã chờ đến hơn một tiếng, cả người nhuốm chút sương lạnh, nép mình bên cạnh tường lo lắng.
Lâu như vậy, đầu óc cậu đều lộn xộn hết cả.
Cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, điểm lại những thứ đã tìm hiểu được trên mạng, hi vọng đừng bỏ qua một điểm gì,
Vì người kia là đàn ông, nên chỗ kia cậu đã vệ sinh rất sạch, còn cẩn thận mà nhịn hẳn bữa trưa nay, chỉ uống nước.
Vừa thấy bóng dáng Triều Vĩ hướng tới, cả người Trí Đăng bất an đứng bật dậy.
Triều Vĩ nhìn hai bàn tay đã bấu chặt vào nhau tới trắng bệch, gương mặt khẽ đưa:
– Vào đi.
Trí Đăng nuốt xuống một ngụm nước bọt hướng theo phía sườn mặt của Triều Vĩ.
Tiết thu, bước chân ngượng ngập cứng đờ từng bước….
=======//========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!