( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 8 : Con trai
Trí Đăng không thể thừa nhận nổi sự mãnh liệt, ngất đi giữa chừng.
Cơ thể cậu vốn không dẻo dai gì, bởi lẽ quanh năm làm bạn với đống sách vở. Hơn thế nữa việc này lại quá đau đớn.
Cậu cảm giác như cả người vừa bị một chiếc xe cán qua, vùng eo hông và đặc biệt là hậu huyệt rát buốt khó nhịn.
Đau, đau như bị ai xé ra.
Mệt đến mức mí mắt sưng lên vì khóc cũng không muốn động.
Vậy mà ngay cả trong vô thức cậu cũng không dám lịm đi quá lâu, cậu phải tỉnh, phải mau mở mắt, phải chống đỡ cái thân thể này động đậy để níu kéo người kia, để van xin anh ta ra tay bao nuôi cậu.
Đúng vậy.
Anh ta đã làm rất nhiều lần,
Tinh dịch nóng hập vẫn còn vương đầy bên khóe đùi cậu đây, chứng tỏ cậu có cơ hội, cậu không thể đánh mất thứ hi vọng khó khăn đổi lấy bằng cả sự trong sạch lẫn tự tôn của mình được.
Soạt.
Một tiếng động chính thức kéo cậu dậy khỏi suy tư trong mơ màng.
Đêm rồi.
Chẳng còn biết là mấy giờ mấy phút.
Trí Đăng chỉ có thể mường tượng ra màn đêm thu se sắt ngoài kia bởi ánh trăng chiếu vào phòng, nghiêng nghiêng một thân ảnh cao lớn đang cài lại cúc áo.
Cổ họng khô khốc vì rên, vì chịu đựng những cú thúc thô bạo cố gắng cất lên:
– Đừng..
– Đừng đi.
Nếu anh ta đi, nếu anh ra rời khỏi đây, cũng tức là sẽ chẳng thể nào vươn tay nắm lấy thêm một lần nữa.
Trí Đăng nhoài người. Đôi chân vừa đậu xuống giường đứng dậy đã không còn sức, một cú ngã xoài thật sự xảy ra.
Bịch!
Dòng tinh dịch còn đọng trong hậu huyệt theo cú ngã chảy dọc ra ngoài, lem xuống sàn quyện một màu hồng nhờ nhợt.
Trí Đăng ngẩng lên, khóe miệng mấp máy ra lời đã ấp ủ trong lòng hàng trăm triệu lần:
– Xin hãy bao nuôi tôi, xin anh.
Ánh mắt tha thiết, chất chứa bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu hi vọng.
Dưới ánh đèn,
Biểu cảm của Dav nhìn tới lúc này là sự thương xót một kẻ mà bản thân vừa mới làm tình điên đảo ư?
Hay chí ít cũng là một ánh mắt thương hại cho lần đầu tiên hiến dâng cơ thể cho một kẻ đồng tính khác loài?
Không.
Thứ mà Trí Đăng nhận lại được, là một ánh mắt khinh miệt đến lạnh người.
Đôi con ngươi sâu thẳm hướng tới, chạm phải một kẻ dưới sàn ngã bệch hỗn độn trong đống tinh dịch còn chưa lau chùi.
Thật dơ bẩn.
Thật thấp hèn.
Kẻ mang thân mình ra đánh đổi lấy tiền bạc, dù có là bất cứ lý do gì đi chăng nữa, cũng chẳng khác gì thứ đĩ điếm.
Giọng nói gờn gợn:
– Cậu dựa vào cái gì để tôi bao nuôi?
– Cơ thể tầm thường, kỹ thuật tồi tệ. Cũng là nể Triều Vĩ tôi mới ngủ với cậu, một đêm liền đã nghĩ mình có thể trèo cao?
Ánh mắt dứt khoát, lời nói bật ra như một lưỡi dao chặt đứt ảo vọng của Trí Đăng.
Cơ thể tầm thường ư? Kỹ thuật tồi tệ…
Ra là…
Trí Đăng mờ mịt nhìn xuống thân thể chính mình.
Sống eo đau nhức khiến da thịt trên đùi tái nhợt run run, một thân đầy dấu vết, kể cả mùi vị của sự nhục nhã, vẫn còn vương khắp căn phòng.
Vành mắt rực lên, hoe đỏ.
Trí Đăng muốn cầu xin lắm, muốn nói thêm lắm, thế rồi để mà tất cả làm được chỉ có thể là cắn chặt môi.
Cậu không đẹp như những cái gì hot bot ở trên mạng, cậu cũng không có một thân hình nóng bỏng, càng không phải là diễn viên hay ca sĩ gì đó.
Cậu chỉ là một thằng sinh viên quá đỗi tầm thường.
Vậy mà, lại thứ hi vọng mông lung kia làm cho quên mất.
Người dám bỏ ra ngần ấy số tiền, hẳn là phải muốn bao nuôi một người đẹp hơn mình gấp bao nhiêu lần kia chứ?
Trí Đăng, Trí Đăng…
Mày quả nhiên đã bị tiền làm cho ngu xuẩn đến ngớ ngẩn.
—–
Cạch một tiếng nhẹ.
Phía trên mặt bàn Dav để lại một xấp tiền:
– Một nửa trả cho lần đầu của cậu, một nửa coi như tôi làm từ thiện.
Trí Đăng mờ mịt ngẩng đầu.
Dav đi được vài bước, dừng chân:
– Nên nhớ có kẻ khi vào đây còn nói được, đến khi rời khỏi giường liền vĩnh viễn không thể mở miệng. Cậu vẫn là nên cảm ơn chính mình đã quen biết Triều Vĩ, cũng nên thông minh một chút.
Không gian im lặng.
Tiếng bước chân người từng bước đảo xa, xa dần.
Tiếng cánh cửa mạnh mẽ đóng sầm lại.
——–
Trong phòng, tiếng khóc bật lên như trút hết tất cả tủi nhục chịu đựng.
Gục mặt.
Bố, bố ơi.
Bố ơi…
Con không muốn, không muốn.
Không muốn bị một kẻ cũng là đàn ông dày vò, để rồi nhìn mình với ánh mắt khinh miệt như loài sâu bọ, rác rưởi.
Bố ơi,
Con phải làm sao mới được? Con phải làm gì mới được?
Tất cả những chuyện này là thế nào đây….
Từ tâm, từ gan, từ tất cả sự đau nhức nơi hậu huyệt, sự tê tái trong lồng ngực, bật ra thổn thức.
Người ta vốn có nhiều lựa chọn lắm kia mà?
Tại sao con đường mà con đi, lại toàn chỉ là một màu xám xịt?
Cơ hội nào đây?
Giả dối lắm! Xã hội này vốn dĩ toàn là giả dối…
——-
Phía ngoài cửa, bước chân không đi mau,
Quyện với tiếng khóc như không thể nào ngừng từ bên trong vọng ra, mi tâm một chút nhíu mày.
Tám phần tin tưởng ư?
Dù chỉ còn sót lại một phần cực nhỏ sự nghi kỵ thì Dav Trần anh cũng sẽ không bao giờ để nó có cơ hội nảy mầm phát triển.
Cũng chỉ vì tin tưởng Yến Bình, một kẻ vừa là thư ký vừa là bạn, anh thiếu chút nữa đánh mất đi cả sự nghiệp của Trần Gia, thiếu một chút nữa trở thành giun dế dưới chân đối thủ.
Quá khứ.
Ám ảnh.
Không bao giờ tẩy trôi đi được.
Ngay cả đến tận bây giờ con trai anh cũng phải gánh chịu ảnh hưởng nặng nề từ chính sự tin tưởng điên rồ ấy.
Làm sao có thể chỉ vì một tên sinh viên vừa miệng hợp ý trên giường lại đem sự nghi kỵ đó đi đánh đổi?
Không thể nào.
——
Biệt thự X.
Dù là hai giờ sáng, bên ngoài tòa nhà đèn vẫn trưng từng mảnh sáng rực.
Chiếc xe của Dav vừa cập, người bảo vệ đã vội vã mở ra cánh cổng cao, cúi gập người chào.
Dav không đáp lại, bước chân sải về phía dãy nhà bên trái.
Nơi đó là khu ở riêng của Jun.
Đa phần người làm đều đã ngủ, vì thế khi Dav bước vào cũng chỉ có một người canh bên giường Jun vội vã trở ra đón:
– Ngài đã về?
Dav bước tới bên cạnh giường, nhìn gương mặt cậu bé nhỏ mơ màng ngủ, lại nhìn vết thương vẫn như còn mới dưới chân nó, nhỏ giọng hỏi:
– Sao thế này?
Người làm khó xử:
– Dạ, hôm nay lúc bác sĩ tâm lý đang điều trị, thằng bé bỗng dưng giằng lấy bình nước bên cạnh đập xuống rồi dẫm chân lên, mọi người không kịp cản.
Dav nghiến chặt răng.
Xương trên gò má gồng lên khiến gương mặt cực kỳ khó coi, vị người làm sợ hãi cúi gập đầu.
Thế nhưng rồi, không có tiếng trách mắng nào vang lên cả.
Thằng bé bị hội chứng tự kỷ tăng động dạng nặng, thường xuyên vô tình làm tổn thương mình.
Nó, dường như cũng không biết đau.
Dav nhìn những vết băng gạc dán trên trán, trên gối, trên tay chân nó.
Mỗi lần đối diện như thế này, giống như một cách tra tấn tinh thần khiến anh không thể nào chịu cho nổi.
Càng trách hận chính bản thân mình, lại càng xa lánh nó.
Nếu nói tất cả những thứ ngoài kia đều là khoảng trời tươi đẹp, danh vọng, tiền tài, địa vị.
Thì cậu bé nhỏ mới chỉ sáu tuổi này, lại chính là góc khuất tối tăm nhất trong cuộc đời anh.
Nó hiện rõ sự thất bại của chính mình, hiện rõ sự tin tưởng ngu xuẩn cùng với cái giới tính thứ ba hiện hữu này.
———
Như mọi khi, Dav không khi nào ở lại quá vài phút.
Đã hai năm điều trị liên tục, bác sĩ hàng đầu, bảo mẫu được học qua trường lớp, cùng những món ăn dinh dưỡng và cả thực phẩm chức năng hỗ trợ.
Thậm chí nguyên một khu vườn bên phía tay trái cũng đã cải tạo lại trở thành sân chơi cho nó.
Nhưng không hề có tiến triển.
Dav nhắm mắt lại.
Tại sao kia chứ?
Trên giường kia suốt mấy tiếng đồng hồ, sau những tiếng thở dốc sảng khoái đến khó nhịn, đáng lý giờ này nên ngủ say một giấc.
Vậy mà giờ này lại đặt tay chống trán.
Cái hình ảnh của một cậu bé nhỏ dường như không biết đi, chỉ biết chạy và chạy.
Nó lao đầu về phía trước không một chút sợ hãi,
Rồi, ngã.
Máu nó chảy đầy đầu gối, chảy đầy.
Nhưng nó lại không hề khóc, không hề nhăn mặt kêu đau.
Nó đã quen rồi sao?
Jun…
Con trai của ta.
Là ta hại con, khiến kẻ được gọi là mẹ đó hàng ngày sau lưng dằn vặt, vậy mà ta lại không hề hay biết gì cả.
Đến khi phát hiện ra rồi, những vết thương trong lòng một đứa trẻ mới lên ba như con, đã nhiều lắm rồi.
Ta phải làm sao mới bù đắp được?
========//=======
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!