( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 15: Thằng bé:3
Đầu giờ chiều, mồng một.
Nơi này không có wifi, Trí Đăng lại tiết kiệm tiền nên không đăng ký 3G, vì thế quyết định học chay, mở ba lô xếp lại ít sách vở gọn vào một góc giường, lấy thêm cây bút chuẩn bị luyện chữ.
Tiếng Anh của cậu khá lên thấy rõ nhờ được giao tiếp thường xuyên với người nước ngoài tới quán, nhưng Tiếng Nhật mới chỉ học được hai ba tháng, chưa đâu vào đâu.
“ Nhà” vốn là cái chuồng heo bỏ, vì thế không gian cực kỳ nhỏ, trong cả gian nhà chỉ kê đủ một chiếc bàn bằng inox cùng với sáu cái ghế nhựa vuông, còn lại là một cái giường kê bên góc.
Ngoài ra hầu như không còn đồ đạc gì,
Trí Đăng nhìn thằng bé nằm bên cạnh, xoay mặt về phía Bông cũng đang gừ gừ ngủ say, cười nhẹ một tiếng, đặt quyển tạp chí trên đùi, đè giấy lên bắt đầu luyện viết chữ.
Khi còn sống, bố cậu vài lần đều nói, thật ra việc tốt trên đời này, cúng bái nhiều chùa chiền nhiều, thiện đức nhiều. Chi bằng giúp ngay cái người bên cạnh, giúp ngay cái người ta gặp phải ấy. Xa xôi gì đâu.
Cậu lúc ấy chưa hiểu lắm, đến khi mất cha thật rồi mới thấm từng lời, từng chữ, miệng thiện, góp công đức vài trăm triệu, nhìn thấy đứa ăn xin lại gần lại chỉ muốn đuổi ra ngay, sợ làm dơ chiếc áo đẹp.
Thế thì thiện ở đâu? Phúc nào góp cho đủ?
Trí Đăng nhìn cậu bé nhỏ, trong lòng thêm một lần xót xa.
Cuộc đời cậu dù cũng chẳng được gọi là quá tốt đẹp gì, thậm chí mất nhà, nghỉ học, thế nhưng ít nhất vẫn còn một nơi để trú chân, một nơi để mong đợi, còn mẹ còn chị. Còn nó, mới chỉ có vài tuổi đầu.
———
Hai rưỡi chiều,
Thằng bé trong cơn say ngủ, đột ngột bật thẳng dậy, đập cả người vào cánh tay Trí Đăng, chiếc bút văng sang một bên.
!!!
Trí Đăng nhìn sang, sắc mặt nó trắng bệch muốn vùng dậy.
Cậu chỉ kịp ôm nó lại.
– Em sao thế?!
Nó giãy vài lần, đôi mắt trừng lên nhìn thấy gương mặt cậu, từ từ dịu lại.
Rồi nó thấy.
Quyển tạp chí ngay đó, hình ảnh của Dav ngay đó,
Nó sững người, nó trân mắt lên nhìn cậu, rồi lại nhìn vào ảnh kia,
Nó bỗng nhiên lặng thinh, rúc chặt vào lòng Trí Đăng, đè lên vài trang giấy viết dở, đè cả lên quyển tạp chí.
Trí Đăng rõ ràng còn thấy được tim nó đập rất mạnh, hơi thở cũng rất vội vã, mèo Bông bị hét tỉnh liền chạy bay khỏi giường, chỉ còn lại những cái vỗ nhè nhẹ trên lưng thằng bé.
Kia là cha nó.
Kia rõ ràng là cha nó.
Nó sợ, nó chán, nó hỗn độn.
Ăn, uống, ngủ, nghỉ, chơi.
Tất cả những thứ hồn nhiên nhất của một đứa trẻ, nó không được hưởng.
Giờ ăn của nó kéo dài bốn mươi lăm phút một bữa. Họ đặt trước mặt nó những thứ mà họ nói rằng nó là tốt, bất kể nó có thích ăn hay không, bất kể nó có hất đổ đi bao nhiêu lần, tự mình làm bỏng làm sặc mình bao nhiêu lần.
Ngủ trưa hai tiếng.
Đúng hai giờ ba mươi phút chiều, nó phải dậy để gặp bác sĩ trị liệu.
Họ gọi nó dậy, ép nó dậy. Dù nó có muốn ngủ thêm, hay là muốn nghịch ngợm mà chơi suốt trưa, đều không thể được. Nó không có sự lựa chọn.
Lịch trình trong ngày của nó rập khuôn mỗi một ngày đều như nhau, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày như nhau.
Thật đáng hãi hùng.
Đầu óc nó càng ngày càng trở nên tối tăm, càng ngày càng không thể xác định được phương hướng.
Người duy nhất có thể ra lệnh cho những bảo mẫu và bác sĩ luôn vây xung quanh nó, là cha nó.
Nhưng cha nó chẳng bao giờ đưa tay đón lấy nó cả. Mỗi một lần nhìn thấy, nó hi vọng biết bao nhiêu người đó sẽ ôm lấy nó, sẽ đuổi tất cả những kẻ làm nó sợ nó đau đi khỏi.
Nhưng không có,
Ngày tháng càng dài, nó càng phát hiện ra rằng người cha đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được mơ ước của nó cả.
Sống, như một cỗ máy.
Nó lao xuống bể bơi, nó dẫm đứt chân mình, máu chảy rất nhiều.
Nhưng người cha đó vẫn đi làm, vẫn đi họp, vẫn không tới thăm nó.
Nó khóc lên rồi.
Trong lồng ngực của một kẻ gầy gò xa lạ, chỉ vừa mới gặp chưa quá một ngày, thế mà nó khóc nấc lên rồi.
Trưa nay người này còn hỏi nó muốn ăn gì, gỡ gà cho nó, còn ăn giúp nó một miếng da mà nó không thích ăn.
Như thế mà, bao nhiêu ngày tháng qua, chẳng ai hỏi nó muốn ăn gì.
Nó khóc, khóc mãi, nấc lên những tiếng rất to.
Trí Đăng một mực ôm nó, còn bồi cho nó khóc thêm lên nữa, trút hết đi tất cả những sự ấm ức đè nén của một đứa trẻ chỉ vừa lên sáu.
Bà Xoan lẫn Tuệ Tâm nghe được đều bước vào, lại cũng chẳng ai nỡ trách nó nửa lời.
———
Mùng hai, trời vẫn còn giá lạnh, bà Xoan cùng Tuệ Tâm đi chùa,
Trí Đăng vì sợ nó buồn nên ở nhà cùng với nó, tập cho nó bước đi chậm, còn tập cho nó cầm bút viết đúng cách.
Nó nói chuyện với cậu năm câu, bữa cơm nào cũng đều là cho nó tự chọn thứ nó thích, chỉ có điều nước ngọt không thể uống quá nhiều.
Mùng ba, bà Xoan cùng Tuệ Tâm đi chúc tết vài người họ hàng bên ngoại tận làng bên, Trí Đăng nhận việc trông nhà nấu cơm, muốn hái ít rau cỏ liền dắt nó ra ruộng rau bên bãi màu, bước đúng thửa của nhà mình thì dừng lại, chỉ cho nó từng luống rau xanh.
Vì nhà ở ngay cánh đồng, cách bãi màu không quá xa vì thế cũng coi như tiện lắm.
Nó cùng với Bông chạy vòng quanh chơi trò đuổi bắt.
Bông rất khôn, thường xuyên chọn những cây bắp cải to, hay là luống khoai tây tốt ươm lá mà nấp, khiến cho Jun chật vật đến ngã mấy lần.
Đất khô ráo lại êm, Trí Đăng cũng không lo nó quá đau, chỉ lâu lâu sẽ nhắc chú ý bước chân chạy.
Cứ như thế, đến khi cả người Jun lấm lem , giỏ rau cũng đã đầy,
Xà lách, rau thơm, còn có một nắm to đậu cô ve vàng, Trí Đăng hái cả một bó hoa cải vàng ươm dắt lên giỏ nữa.
Bông chơi dường như cũng sảng khoái lắm, mấy cái râu rung rung theo gió, trên đôi mắt lúc nào cũng chất chứa đầy ám ảnh của Jun, hiện lên một tia trong sáng, thậm chí, còn có tiếng cười khúc khích be bé vang lên.
Trí Đăng một tay cắp rổ, một tay nắm chặt lấy tay Jun, hai người một mèo, cứ thế cao thấp lại trở về căn nhà nhỏ.
– Trưa nay Giun thích ăn gì?
Thằng bé nhìn lên chiếc rổ, chỉ tay vào quả đậu cove vàng.
Trí Đăng gật đầu:
– Được, vậy trưa nay anh sẽ xào quả này cho Giun ăn nhé?
Nó gật đầu.
Trời lạnh, nhưng trong lòng nó ấm lắm. Đôi môi nó cong cong.
———
Nơi này, ô tô không vào được,
Từ xa Trí Đăng chỉ thấy vài người âu phục chỉn chu đứng trong khoảnh sân nhỏ hẹp.
Đôi mắt trân lại.
Bịch, giỏ rau rơi khỏi tay.
Trí Đăng bỏ mặc những bông hoa cải vương vãi, ôm bổng lấy Jun, thúc bước chân chạy về,
Việc đầu tiên cậu nghĩ đó chính là những kẻ đòi nợ, không phải chứ?!
Cậu đã trả hết cho chúng rồi, trả hết rồi kia mà?!
Bình bịch, từng tiếng bước chân nặng nề càng gần tới, càng hốt hoảng. Không lẽ còn khoản nợ nào phát sinh mà cậu không biết?
Sự lo lắng chất trong lòng vẽ ra đầy nét mặt, vừa về tới đã hỏi:
– Các anh là ai?
Trí Đăng nói dứt câu, một gương mặt như quen như lạ mồn một hiện rõ. Trí Đăng không hiểu, còn tưởng như chính mình bị ảo giác rồi, tại sao lại là người kia?
Trí Đăng sững người, buông tay,
Thằng bé được thả xuống, vừa nhìn thấy người kia, gương mặt quá nhiều biểu tình lại không thể nói, ôm chặt lấy chân cậu.
Dav vành mắt đỏ au cùng thâm quầng dày dưới mắt, trên vai chiếc áo khoác dài cũng phủ một lớp bụi bẩn hiếm tìm.
Tiến lại. Trừng giận.
Trí Đăng dường như có thể cảm nhận mỗi một bước chân sát gần, đều chất chứa lửa giận ngút ngàn. Cậu không kịp phản ứng, Dav vung tay.
Bốp một tiếng vang lên giòn giã.
Năm ngón tay in hằn trên má cậu, đỏ lựng.
Chao đảo,
Cậu không kịp hiểu, lại bị túm giật trở lại.
Xô đẩy.
Tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức chính cậu cũng không hề có chút phòng bị, năm giây? Mười giây?
Bịch một tiếng.
Trí Đăng ngã xoài dưới đất, khóe môi rớm máu,
Đau quá!
Nhưng sao lại là người ấy, nhưng sao lại thế này?!
Dav bước về phía Jun, ánh mắt thương cảm, lại gằn ra từng chữ đối với cậu:
– Không bò được lên giường, lại tìm cách tiếp cận con trai tôi?
– Hừ! Không ngờ một tên nhãi ranh như cậu, cũng có gan lớn như vậy.
Trí Đăng mờ mịt.
Cậu hoàn toàn không hiểu cái gì mà con trai, cái gì mà tiếp cận.
Dav đưa cánh tay lớn muốn bế Jun, còn chưa kịp chạm tới nó,
Phập một cái.
Jun lao lên, cắn thật mạnh vào tay Dav,
Dav bất ngờ, Trí Đăng bị hoảng, chống tay dậy muốn gỡ nó ra.
– Giun, Giun, bình tĩnh lại.
Nó không chịu, miệng cắn thành một vòng chảy máu trên tay Dav, gào lên:
– Bố xấu!
Những nắm tay nhỏ liên tục hướng Dav ra sức đấm đá.
Trí Đăng nhịn đau nơi má, ôm chặt nó:
– Giun, ngoan, ngoan nào.
Vành mắt nó đỏ hoe, trừng về phía Dav:
– Bố xấu! Bố đánh anh! Bố xấu! Bố xin lỗi anh chưa?!
Dav sững người. Từ trước tới nay, suốt mấy năm nó mới lại mở miệng gọi anh một từ bố, có chút nói không thành lời.
Vòng tay dừng tại không trung.
– Bố…
Thằng bé kiên quyết:
– Con hỏi! Bố đã xin lỗi anh chưa?!
Không khí gượng gạo, khó hiểu, lạ lẫm, bao trùm lên tất cả.
Mặt ao sóng sánh nước, ba người, ba xúc cảm điên rồ.
Trí Đăng thững người, sự trùng hợp vô lý như thế này cậu đã nghĩ chỉ có thể xảy ra ở trong phim kia chứ?, làm sao có thể?
Trí Đăng trong mắt đều là sự nghi hoặc, nhìn cậu bé nhỏ vẫn đang ôm lặng lấy mình, lại nhìn về phía Dav.
Dav một lúc mới lại câu miệng cười, lấy lại bình tĩnh:
– Được lắm, mới chỉ bốn ngày.
Ánh mắt đầy khinh miệt.
Y như ánh mắt của hơn bốn tháng trước.
Là như vậy sao?
Cậu đã nghĩ rằng sẽ có một ngày gặp lại, cậu đã nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu có thể ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt bình lặng mà nhìn người.
Hóa ra không phải.
Dù trong hoàn cảnh nào, cậu cũng vẫn thấp hèn như thế, căn nhà này, nơi này, cả cái không khí này, nói cho đến cùng thật sự vẫn là không ngẩng mặt lên được.
Chỉ có điều, cậu thật sự không dám tin.
Cậu bé nhỏ mang đầy vết thương trên người này, lại là con của người ấy.
Dav rít ra từng chữ:
– Đưa thằng bé đi.
Mấy kẻ bảo vệ nhận lệnh, lập tức bước tới, chụp lấy tay nó.
Jun giãy dụa điên cuồng, hét lên:
– Bố xấu, bố xấu!
– Không muốn đi!
– Anh!!!! Bông!
Trí Đăng thảng thốt, thế nhưng bàn tay chỉ có thể buông lơi, ánh mắt bi thương nhìn theo nó.
Người này là cha nó, là cha nó. Bản thân mình tính là cái gì?
Có tư cách gì mà giữ nó lại đây?
– Giun à…
Dav bước qua mặt cậu:
– Muốn “câu” tôi? Cậu còn non lắm. Nói cho cậu biết, thứ như cậu tôi động vào cũng ngại dơ tay.
Dơ tay sao?
Chúng ta, à không, là anh đã có một đêm rất thỏa mãn kia mà?
Là, anh, và tôi…
Và Giun nữa, tôi không biết… tôi làm sao biết chứ… Tôi làm sao có thể vì tiếp cận anh mà lừa gạt thằng bé kia chứ… rút cuộc tất cả những chuyện này là sao đây?!
– Anh, Anh… Anh ơi…!
Tiếng thét mỗi lúc một lặng người, Jun như thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ mới sáu tuổi, làm sao thoát khỏi mấy kẻ bảo vệ kia?
Trí Đăng cậu cũng như vậy, làm sao thoát khỏi sải bước chân dài, làm sao thoát khỏi ánh mắt lạnh lẽo tột cùng ấy?
Nhìn thằng bé khóc, nhìn bước chân người.
Trong ngực, nhói lắm,
Đau lắm.
Như cái nỗi đau ngày ấy mất đi người cha thân yêu nhất vậy, xé da xé thịt, ngấm ngầm từ trong xương tủy, rút đi từng chút từng chút.
Khiến người ta muốn khóc cũng không thể khóc ra được.
——–
Ùm!
Trí Đăng ngẩng mặt.
Chỉ còn lại một thân hình nhỏ bé xiêu vẹo, chạy về phía này, lạc hướng, ngã xuống mặt ao.
==========//==========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!