( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 17 : Mơ màng
Chương 17 : Trí Đăng
Trên xe, Trí Đăng ngồi dựa ra sau ghế, trước ngực đắp một chiếc áo khoác che lại, cũng may nhiệt độ trong xe ấm hơn ngoài trời rất nhiều, vì thế cậu cũng đỡ phần chật vật,
Nhìn người lái xe, ghế phụ, rồi cả hai kẻ đang ngồi hai bên cậu nữa, Trí Đăng có phần không biết nói làm sao cho phải, xoa xoa mèo Bông nấp trong tay.
Cậu không muốn dọa sợ mẹ mình.
Người già ở quê, một năm không thấy được cái ô tô màu đen sáng bóng được mấy lần, lo sợ bà phải lo lắng quá, nên cũng đành bảo là bạn bè tiện ghé qua rồi đi cùng lên Hà Nội luôn,
Thấy được người sang trọng lại là bạn của con trai, bà chẳng nghĩ nhiều, còn niềm nở mà gói ghém ít đồ quê dúi theo, thậm chí là khi cậu mở lời nhắc tới Bông, bà cũng gật đầu.
Trí Đăng bất đắc dĩ nhìn xuống chiếc ba lô xếp vội dưới chân.
Nơi ấy, vẫn có quyển tạp chí kia, vẫn có những tấm ảnh cắt rời kia, chỉ là đã chẳng còn nhiều hi vọng hay mơ tưởng gì nữa.
Hão huyền lắm.
Lần này gặp, sẽ là gì đây?
Đánh, mắng, hay truy hỏi cậu về việc của Jun?
Cậu biết rồi, thằng bé tên là Jun. Tháng Sáu, tháng sinh của nó.
Thì ra cái thông tin chỉ đưa đúng một dòng lên mạng, từng một đời vợ và có một con trai nhỏ, vô tình hay khéo ý thế nào lại chính là Giun của cậu.
Ông trời thật biết trêu người,
Bánh xe lăn đi, một làn mưa phùn phả đầy trên cửa kính, phảng phất vài ánh đèn loang lổ.
———
Biệt thự.
Chiếc xe vừa đỗ dời đến cổng, mèo Bông đã được bế đi ngay, kẻ bảo vệ không một chút chậm trễ hướng về phía dãy phòng của Jun.
Trí Đăng nhìn theo, lặng đặt bước chân vẫn còn đang run lên vì từng cơn sốt nhẹ chưa dứt, chạm xuống thềm.
Tên vệ sĩ bước trước cậu vài bước, nhắc nhở:
– Nhanh một chút.
Cậu gật đầu,
Không muốn nhìn cũng không được, không muốn bước cũng không được, nơi này quá chói mắt, cũng lại quá áp bức.
Một kẻ dẫn trước, một kẻ sát bên. Trí Đăng cảm giác như mỗi bước chân đều treo hàng tấn đá , nặng nề.
Cậu như thế này, có khác gì một kẻ phạm tội không?
Cậu không định giải thích, cũng không muốn khiến vết nứt giữa Jun và người ấy càng sâu thêm nữa.
Và quan trọng hơn , chuyện trùng hợp kỳ lạ hiếm có như thế, nếu là cậu, cậu sẽ tin sao?
Trí Đăng cố giấu khóe miệng chua xót.
Chẳng ai tin được.
Cậu lại càng không dám hi vọng Jun có thể nói cho người ấy hiểu được, giờ này, chỉ mong mỏi mọi thứ kết thúc thật sớm đi thôi.
Rồi cậu sẽ về lại nơi quán café ấy, một ngày đủ ba ca thật đẫy, một tháng lại gạt đi một ít nợ nần.
——-
Phòng ngủ của Dav.
Khuôn viên rộng, thành một biệt vườn ngay giữa Hà Nội xa hoa tấc đất tấc vàng, phòng ngủ rộng, thành một nơi có thể đọc sách, có thể làm việc, thậm chí là có cả một quầy rượu cao cao.
Trong phòng này, hơi ấm phả ra từ những chiếc máy sưởi âm tường đắt đỏ, thoáng qua như chính không khí nơi này như thế, chứ không do bất cứ thứ gì tác động vào.
Ánh đèn chiếu từ chiếc đèn trùm ghép lại từ hàng ngàn mảnh thủy tinh lấp lánh, chiếu từng góc phòng đều rạng rỡ.
Không nhìn ra một chút lạnh lẽo nào.
Lại, chứa đầy hơi lạnh từ trong lòng.
Dav ngồi trên chiếc sofa dài bọc bằng chất nhung mềm màu xanh dương, trên bàn, ly café Culy vẫn còn nóng hổi, tỏa ra làn hơi bện quyện.
Đôi mày chau lại, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Trong bốn tháng không hề gặp lại, anh đã nghĩ đến vài lần rằng, phải chăng bản thân đã bỏ sót một giọt sữa trong vắt, thả vào ly café đen đặc kia rồi không?
Kẻ kia như thế mà thực sự không mọi cách tìm tới anh nữa?
Can đảm như thế, bỏ qua một mối béo bở như thế?
Vậy mà, anh sai rồi.
Sau lưng anh, cậu ta lại dám tiếp cận với Jun!
Như những kẻ thối nát ngày xưa kia đã đâm anh từng nhát, chặt đứt tất cả niềm tin còn sót lại.
Tim, nhói lên. Anh chưa quên, cũng không thể quên.
Xoảng!
Ly café bị gạt tay, một tiếng vỡ tan.
Người làm không một tiếng nói dư thừa, cúi xuống liền dọn dẹp.
Giọng nói gờn gợn vang lên:
– Mèo, đưa sang phòng thằng bé.
– Người, đưa lại đây.
——-
Cánh cửa hé mở.
Thân hình nhỏ bé ép giữa hai tên bảo vệ cao hơn một đỉnh đầu, được dẫn vào.
Dav phẩy tay ra hiệu, người làm cùng bảo vệ thức thời đều dời đi hết.
Nơi này, còn lại hai người.
Trí Đăng không ngẩng mặt, cậu thật sự không biết phải đối diện như thế nào, nhất là cơ thể vẫn đang râm ran sốt.
Tiếng cười khẩy từ phía sofa vang lên:
– Còn chưa cởi?
Trí Đăng run khẽ đầu ngón tay, bờ môi mấp máy, không nói ra được.
Dav nhanh bước tới, từng lời như nghiến:
– Không phải cậu muốn bò lên giường tôi, muốn tôi bao nuôi sao?
– Hửm?
– Để tôi nhắc nhở cậu, muốn được Dav Trần này bao nuôi, phải biết rên vài tiếng hay ho mới được!
Dav nắm chặt lấy cằm cậu, ép ngẩng mặt:
– Còn nếu không, cũng phải biết dùng cái thân thể này cho tốt!
Choáng váng, lại vì sốt, đôi má nhuận hồng, bờ môi nứt nẻ, Trí Đăng chỉ có thể lắp bắp:
– Tôi không phải như thế…
Không phải như thế ư?
Chính cậu nói xong còn thấy nực cười. Cậu đã từng như thế, đã từng khụy gối cầu xin người ta bao nuôi kia mà?!
Là chính cậu chứ không phải ai khác.
Đôi môi mím chặt.
Dav bật cười lên. Nụ cười rõ ràng là khô khốc, không một chút thương xót cùng cảm tình.
Kéo người về phía sofa, hất mạnh.
Bịch!
A?!
Trí Đăng mơ hồ, cả người dội xuống sofa còn chưa kịp chống dậy, lại gặp phải động tác tiếp theo của Dav, bàng hoàng.
Dav cởi khuy quần.
Trí Đăng trân người, Không phải anh ta sẽ chỉ đánh một trận thôi sao?
Hoặc giả như sỉ nhục cậu gì đó, không phải… là sẽ làm… chuyện kia?!
A…
Không!
Câu trả lời rất rõ ràng. Dav áp sát, mạnh tay dằn kéo.
Soạt.
Chiếc áo trên người cậu bị vén lên, để lộ ra vùng eo nhỏ và cả khoảnh ngực hồng hào.
Đầu lưỡi bất ngờ bao trùm, gặm nghiến lấy một bên đầu vú vừa bị vén lộ.
Trí Đăng hoảng hốt giãy lên, đẩy người:
– Buông ra!
– Anh làm gì vậy?!
– Buông tôi ra,…
Bốp!
Một phát tát thẳng tay.
– Câm miệng!
Trí Đăng sững sờ. Đau quá.
Đầu óc cậu một giây này đã muốn ngất đi ngay, bởi vì bất ngờ, bởi vì cơn sốt, bởi vì, cậu không hiểu.
Một ánh mắt lạnh lẽo, một cái nhíu mày dữ tợn. Động tác trên đôi tay khỏe khoắn kia càng lúc càng nhanh hơn.
Chiếc quần của cậu cũng đã bị tuột xuống gối.
Hai ngón tay lập tức đi vào, khuấy động.
Hậu huyệt khít chặt, bất ngờ bị lộng, Trí Đăng đau đến hô ra một tiếng:
– A?! Đừng…
Dav một tay kìm giữ, trên miệng xé vỏ bao cao su :
– Đừng? Hử? Đây không phải là ước muốn của cậu sao?!
– !!!!
Trí Đăng không kịp van xin nữa. Đùi non bị tách mở, đầu khấc vội vã đi vào. Dav mặc kệ hậu huyệt bị nhồi từng đoạn, siết đến khó khăn.
Dùng sức, đẩy trọn.
Trí Đăng cào xuống vỏ nhung.
Mỗi một cú thúc ẩn, đôi mắt cậu chỉ có thể căng to. Nơi dưới kia, lỗ nhỏ theo vết rách rộng, nứt ra từng kẽ máu…
Đau.
Trí Đăng mơ màng lắc đầu.
Thật sự, cậu không dám tin chuyện này sẽ xảy ra, cậu vốn nghĩ sự coi thường của con người là có giới hạn!
Cũng lại chính miệng Dav đã nói, chạm vào cậu cũng thấy dơ bẩn kia mà!
Tại sao? Tại sao chứ?
Một giọt nước mắt, trào ra khỏi vành mắt đầy mệt mỏi cùng hoảng sợ.
Dav chán ghét giọt nước mắt kia, nắm chặt lấy tóc cậu, ép cậu đối diện với ánh mắt điên cuồng này.
Người, đưa đẩy,
Tâm, chết dần đi.
Không bôi trơn, chỉ toàn máu là máu.
Sự thật này, nỗi đau này, so với cái ngày cậu đem thân thể mình ra đổi lấy tiền kia, còn khủng khiếp hơn gấp bội phần, ít nhất khi ấy ngoài sự khinh bỉ, cũng không có sự tức giận điên cuồng.
Đây, là trút ra, là hành hạ.
Đau quá… Cả cơ thể cậu như bị ai đem đi cắt từng miếng, từng miếng.
Đầu vú nhỏ bị dày vò đến sứt da, nơi côn thịt nhỏ nguội ngắt gốc bị bóp chặt, hậu huyệt dao động, mấp máy những vòng cơ không còn lành lặn,
Trước mắt mờ dần, đen dần, bóng tối phủ kín…
Hậu huyệt vì cơn sốt, đốt lên từng luồng khí nóng rực như thiêu như đốt.
Cậu, ngất đi.
Dav xuất ra một lần, hơi thở bởi vì dục vọng, lại bởi vì giận dữ, chẳng rõ là nóng hay lạnh, nắm chặt lấy gương mặt đã nhòe ướt:
– Ngất rồi?! Hử? Trò này diễn cũng thật đạt!
Dav không tin, chẳng tin.
Anh trực tiếp xốc lấy eo người, ép buộc đón nhận.
Ba,
Ba,
Từng cú thúc lộng như vũ bão lần thứ hai ập tới.
Người dưới thân, mềm như một cọng bún, tùy ý Dav bóp chặt khớp hàm, kề thứ côn thịt kia bên miệng cậu, trút vào đó toàn bộ cơn giận dữ, buộc ép muốn cậu tỉnh.
Chút ý thức phản kháng, cũng không còn, tinh dịch trào đầy khóe môi, không nuốt xuống được.
Bởi,
Cậu mệt lắm,
Cơn sốt hai ngày dằn vặt cậu, ý thức cùng sự tự tôn sót lại, dằn vặt cậu.
Một trận làm tình điên đảo, không, là cưỡng hiếp, cậu không chịu được. Cậu càng không chịu được kia, là ánh mắt của người.
Cậu sai rồi.
Đáng lý ra, cậu đừng chìm trong cơn mơ này, thì sẽ tốt đẹp hơn.
Đáng lý ra cậu đừng bao giờ say đắm một ánh mắt qua màn hình ti vi trực tiếp ngày hôm ấy, sẽ tốt đẹp hơn.
Là cậu đáng đời!
Là cậu dơ bẩn.
Mơ màng, mơ màng….
———
Dục vọng chìm xuống lại không có sự thỏa mãn.
Nhìn cả cơ thể trần trụi nằm buông xoải trên tấm sofa dài, khí giận trong lòng càng điên cuồng.
Anh đã nghĩ sẽ ép cho cậu ta phải thôi đi sự giả vờ đỉnh điểm.
Vậy mà ngất thật,
Không phải giả.
Bức bí, khó chịu, tức giận. Đáng ra phải thấy đáng khinh bỉ mới đúng!
Tay nắm thành quyền chặt chẽ, kéo lại thứ quần áo lộn xộn trên người, bước khỏi.
Không quản là gì,
Nếu đã muốn chơi, tôi sẽ khiến cho cậu biết cái giá phải trả.
——-
Kẻ người làm chờ sẵn phía ngoài hành lang, cúi đầu chờ sai bảo.
Dav đưa tới một bìa cứng:
– Lau dọn cho sạch sẽ,
– Khi cậu ta tỉnh, nói cậu ta ký tên vào đây.
========//==========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!