( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 29: Không tựa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
373


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 29: Không tựa


Chương 29. Không tựa
Rằm tháng Giêng.
Đi lễ quanh năm không bằng cúng rằm tháng Giêng, vì thế sớm này biệt thự đã một cảnh tấp nập.
Gian phòng cúng được trịnh trọng đặt ở vị trí cao nhất của tòa biệt thự hôm nay rộng cửa, từng ly nếp đều được người làm lau chùi sạch sẽ, đến ngay cả sen thơm hiếm chớm đầu xuân lạnh buốt này cũng được trưng hai bình to.
Trí Đăng dắt Jun đi dạo ngang qua nơi mấy người làm đang sửa soạn đồ lễ, thằng bé thích chí nhìn con lợn quay chỉ trỏ, còn hỏi cậu vì sao trên mỏ con gà lại có một bông hoa, cậu đối với những câu hỏi này một mặt mỉm cười một mặt tận tình chỉ rõ. Nó hỏi một câu tới sáu lần, cậu kiên trì trả lời sáu lần.
Người làm tuy rằng vẫn còn có chút đề phòng với Jun, thật sự muốn quây thành cái vòng tròn, chỉ sợ thằng bé bất chợt lao tới sẽ hỏng hết đồ, thế nhưng chí ít thấy Trí Đăng ở đó, ai nấy nhìn một hồi rồi cũng buông xuống được.
Jun thế mà không phá, chỉ chạy xung quanh.
Trí Đăng nhìn mâm cỗ lớn, lại nhìn thằng bé đã bắt đầu có sự tự chủ, trong lòng như hít được một ngụm khí xuân, cậu ở lại đây cũng mười ngày rồi, chân chính cho đến hôm nay mới cảm nhận được một chút hương vị Tết.
Thì ra, hôm nay đã là rằm,
Nếu cậu còn ở quê, giờ này có lẽ cũng đang tất bật phụ mẹ lo dọn sắm mâm cơm, lại nhớ, cả bố nữa… Cảnh xum vầy như thế, không biết đến năm nào tháng nào, hay là mãi mãi chẳng thể tìm thấy nữa, tay bâng quơ chạm lên cánh hoa đào, nơi này thật sự khác xa so với mái lều kia. Đến ngay cả dáng hoa cũng bởi vì được người chăm khéo mà hôm nay vẫn còn tươi sắc nở.
Trí Đăng đang suy tư đến ngơ ngẩn, một vòng tay bất giác vòng qua.
A?!
Cậu thảng thốt giật mình. Động tác của Dav rất nhanh, trên vai cậu cũng đã trùm thêm một chiếc áo khoác.
Chỉ thế thôi, không một lời nói, bước chân dài đã lập tức xoay đi như chẳng có chuyện vừa xảy ra.
Trí Đăng vờn trên chiếc áo khoác dài vẫn còn vương đầy hơi ấm của ai đó…. vẫn luôn như thế.
Vẫn luôn như thế, kể từ bữa ăn một bát mì tôm xuông ba ngàn rưỡi kia.
Vẫn luôn như thế, đôi má cậu lại chóp đỏ, lén lút nhìn người.
Kẻ kia quay đầu, tặng cậu một nụ cười nửa khóe miệng.
Trí Đăng cắn lấy bờ môi dưới,
Không ổn, không ổn.
Tim cậu đập mạnh lắm, đập đến nứt ra từng kẻ nhỏ, mọng rỉ những ngọt ngào…
Chỉ là… cái việc kia thì không được. Tuyệt đối không được!
———-
Trưa nay, Jun ngủ rồi.
Bàn tay của Dav vòng qua eo cậu, mò mẫm.
Chậm rãi.
Ngón tay lớn ấm áp, trượt vào trong áo, lướt trên vùng bụng phẳng chuyển xuống phía cạp quần, miết lấy vài đường gợi mở.
Đôi môi nhẹ nhàng dán lên cổ, bên tai cậu mơn trớn, hôn nhẹ ra hai ba vệt ửng hồng,
Ha…
Hơi thở mỗi lúc một nóng, mỗi lúc một dồn dập, cần gáy cậu cũng như gặp lửa.
Đừng…
Trí Đăng một đường giữ chặt lấy tay của Dav. Nuốt khan một ngụm nước bọt. Động tác của Dav dừng lại một phần giây, rồi lập tức dịch tay lên, nhằm núm vú nhỏ trên cao kia se lại.
Ưm…
Nhẹ như thế, rồi dần nặng hơn, nặng hơn, cổ áo xộc xệch, bờ eo chớm xoay, hở ra khuôn rốn thon dài ve vuốt.
Dav nhổm hẳn người dậy, ép chặt cậu xuống, bờ môi không chút nương tình áp sát.
Ấm áp lắm, ngọt lắm, cả một chút nước bọt đều như lên men say, kích thích tột cùng, tay, vòng lấy, chân, cuốn lấy, chèn lấy.
Dav… anh ấy như thế mà hôn mình… nụ hôn đầu tiên của mình…
Trên lưng áo Dav, đầu ngón tay Trí Đăng khe khẽ bấm xuống…
Môi triền môi, cậu đang hôn… hôn một người mà cậu thật thích…
Không khí dội lên nóng bỏng,
Dav tham lam mà mút chặt bờ môi cậu, cắn nhẹ, hai bàn tay trên ngực cậu vừa se vừa khều gẩy…
Ưm…
Trí Đăng vô thức cong người, đầu núm vú bị gãi đến ngứa ngáy.
Dav nghe một tiếng rên, trong lòng hứng thú đều dồn đủ, côn thịt lớn thêm một vòng, miết xuống phía đùi trong của Trí Đăng, khẽ động chạm đến côn thịt nhỏ, gợi lên dục vọng của đàn ông.
Ngón tay lần dời xuống phía dưới hông cậu, tìm đến khe nhỏ mời gọi.
Miết qua.
Khóe mông Trí Đăng co rút. Cậu bị động tác này đánh cho tỉnh rồi.
Đôi mắt cậu bất giác mở lớn ra, lớn ra…
Không!
Không!
Nếu như thực sự làm chuyện kia… cái cảm giác đau đớn tột cùng ấy cậu còn chưa dám quên!
Không muốn!
Côn thịt thô lớn xé rách, xé rách… và máu, những cú thúc hông khiến cả người cậu muốn gãy rời… đau…
Cả cơ thể cậu bỗng dưng chẳng cảm nhận lấy được một chút kích thích nào nữa, chỉ có đầy những sợ hãi mông lung.
Trí Đăng lập tức chống tay đẩy người bật khỏi:
– Không được!
– ??!!!
Trí Đăng như đã dùng hết sức để mà đẩy, để mà chạy, thoáng một cái bóng người đã khuất vào trong nhà tắm.
Để lại kẻ nào đó trên giường, nhìn xuống anh em đang cứng ngắc phát đau mà oán thán.
Rút cuộc, thì sai ở chỗ nào?
———-
Dav trước giờ không có khái niệm ăn chay, cả về món ăn trên bàn hay tinh thần.
Thế mà mười ngày qua vẫn phải nhịn đói.
Bác sĩ sức khỏe đã khẳng định như đinh đóng cột rằng nơi kia của Trí Đăng đã hoàn toàn lành lặn.
Tức là sao? Tức là anh có thể ăn rồi chứ?
Nhưng mà không.
Trí Đăng một mực lẩn trốn anh. Cứ coi như mấy hôm trước việc anh lớn giọng nói muốn quan hệ, cậu ta vì thế mà chạy thì cũng thôi đi.
Hôm kia nữa, nhân lúc Jun ngủ say anh tiện tay tụt quần cậu ta xuống mà đòi, thì cũng thôi đi.
Nhưng hôm nay anh đã làm đúng bài chuẩn rồi, hôn có hôn rồi, cà có cà rồi, sờ mó gợi tình đều đã làm, vậy mà cậu ta vẫn chạy?
Thật tức chết!
Từ trước tới nay chỉ có bot phải phục vụ phải vì anh mà gợi lên hứng thú! Nào có đâu một kẻ vừa được anh ve vuốt lại còn làm kiêu.
Anh dù chẳng biết cái gì là kỹ thuật “ đâm” nhưng mà của anh to, lại còn dài, lại còn rất lâu xuất, gương mặt thì càng không phải bàn. Đẹp.
Cậu ta cũng nói là thần tượng anh còn gì? Thế mà vì cái gì?
Dằn lại thứ côn thịt cứng ngắc kia vào lại quần, Dav bước từng bước nặng xuống giường.
Nơi cánh cửa nhà tắm gõ ra từng tiếng thật mạnh :
Cốc cốc.
Trí Đăng phía sau cánh cửa, cả người run lên bần bật.
Run lên, là vì nụ hôn kia? Nụ hôn trên môi… ngọt.
Hay là run lên vì sợ hãi? Cậu không biết nữa, không biết nữa, chỉ có thể cố gắng ôm lấy ngực chính mình, trấn lại trái tim đang nhảy nhót liên hồi.
Tiếng gõ cửa mỗi một lúc một mạnh, người phía ngoài dường như đã thiếu kiên nhẫn, lớn giọng:
– Ra ngoài.
Phản tác dụng rồi.
Trí Đăng vừa nghe câu nói đó, lại càng lắc mạnh đầu.
Không!
Cậu không thể ra ngoài, thà rằng anh ta giận, thà rằng bị anh ta mắng mỏ, vẫn còn hơn gấp nhiều lần so với làm việc làm tình.
Cậu là người mà, cậu đâu phải thứ sextoy vô tri kia.
Cậu biết đau đớn, biết sợ hãi.
Cậu có ký ức, có suy nghĩ.
——–
Dav hít một hơi dài, nhìn cánh cửa trước mặt vẫn mờ mịt đóng, bàn tay nắm siết đến gân trên tay đều nổi dài.
Xoay chân, bước đi.
Giỏi lắm. Trí Đăng.
Cậu là người đầu tiên dám từ chối tôi.
———-
Tiếng bước chân xa dần.
Trong này, vành mắt tủi thân ửng đỏ.
Dav… rút cuộc, tôi tồn tại thế này, có ý nghĩa gì với anh?
Anh hôn tôi rồi… khoác áo cho tôi rồi…
Nhưng, những chuyện hơn thế nữa… tôi không cách nào dám thêm một lần lặp lại.
Tôi sợ.
Sợ bản thân cũng giống như một thứ khiến anh thỏa mãn.
Trí Đăng ngẩng mặt, nhìn lên trần nhà tắm. Đá hoa lát sáng như một chiếc gương mờ, cười nhạo vẻ mặt của cậu.
Cậu tham lam rồi. Tham lam quá rồi.
Bóng lưng người cao lớn, uống một tách café. Vẻ điềm đạm, chững chạc đều có đủ. Một cái khoát tay, một góc khuất trên gương mặt phảng phất về đêm.
Cậu say anh từ khi nào chẳng rõ.
Say từ nơi gác xép trên góc quán, say đến tận bây giờ càng say.
Ở lại đây ư?
Vì Jun?
Thực sự là vì thằng bé? Hay là bởi thằng bé chính là góc tối tăm nhất của cuộc đời anh, mà… ở lại?
Suy tư này, người nào hay người nào biết.
Rằng, bản thân muốn là một nụ hôn kia. Không phải muốn ở thân xác.
========//========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN