( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 32: Gia đình:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 32: Gia đình:


Chương 32: Gia đình.
Nhà của Triều Vĩ.
Hoa xuân nở rực, từng bụi hoa đua sắc màu chen trên tường rào men lên từng ô cửa, cũng không thể nào xua đi không khí bức bối nghẹn thở.
Triều Vĩ vô cùng, vô cùng không thích vị khách này:
– Tôi nói này, Dav, không có việc gì thì cậu không thể cút về nhà mình sao? Cậu ngồi như tượng đá ở nhà tôi suốt bốn tiếng rồi đấy!
Dav không trả lấy một cái liếc mắt.
Triều Vĩ lắc đầu, chậc lưỡi ném lấy chùm chìa khóa lên bàn:
– Thôi tôi sợ cậu rồi. Tôi hôm nay còn có hẹn nữa, nếu thích thì cứ ngồi.
Miệng thì nói như thế nhưng trong lòng Triều Vĩ thực ra vẫn vương chút lo lắng. Dav từ trước tới giờ chán nản sẽ uống đến cạn hết chỗ rượu quý của anh, hoặc mặt mày nhăn tít mà nghĩ ra đủ cách xử đối phương.
Thế nhưng hôm nay ngoài im lặng lại chỉ có im lặng. Một ngụm nước cũng không lọt qua cổ họng. Rất khác biệt.
Triều Vĩ vơ lấy chiếc áo khoác, bỗng giật mình hỏi:
– Không phải có chuyện gì với thằng bé chứ?
Triều Vĩ anh rõ ràng mới đây còn nghe tin Jun tiến triển khá lắm mà? Nhưng để cho Dav cái nét mặt thế kia ngoài việc của thằng bé ra thì còn có khả năng nào khác đâu?
Dav lại thêm một lúc lặng thinh,
Triều Vĩ cũng bị vẻ mặt ngưng trọng kia dọa cho đến mức ngồi xuống ghế, giọng đặc tình anh- em:
– Có việc gì? Cứ nói.
Dav lúc này mới khàn khàn giọng:
– Em ấy không cho tôi làm.
– ???!!!!
Em ấy không cho tôi làm? WTF?
Triều Vĩ lắc mạnh đầu một cái :
– Ai? Cái gì không cho làm?
Dav quay mặt sang, cái vẻ mặt mà thực sự Triều Vĩ không biết dùng cái từ gì để tả? Đen? Đỏ? Khó chịu? ghen? Tức? giận? hay là… buồn?
– Tôi đã làm đúng bài rồi, có hôn rồi, có sờ mó, cũng có kích thích. Tất cả những bot ngày xưa đều khen hết lời. Vậy mà em ấy nhất định không cho tôi làm, hôm nay còn dám hẹn hò với một tên bác sĩ.
Giọng nói dần dần gằn lên. Đến từ bác sĩ thì đã thành lửa.
Triều Vĩ ồ lên một tiếng. Không hổ danh là tâm giao chí cốt, nghe đứt đoạn như vậy cũng đã sắp xếp được đại khái.
Cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng để bản thân không mỉa mai cợt nhả, Triều Vĩ ra vẻ thông cảm:
– Là tên sinh viên đó, đúng không?
– ( Gật đầu)
– Tên nhóc không cho cậu chịch nữa?
– ( Gật đầu)
Triều Vĩ nghĩ nghĩ, hỏi:
– Vậy trước giờ cậu làm cậu ta thế nào?
Dav ra vẻ đương nhiên:
– Còn làm thế nào? Đút vào thôi chứ làm thế nào? Không phải càng to càng thích sao?
Triều Vĩ nhìn Dav từ trên xuống dưới một lượt,
Đừng nói, tên này không những bị mù tình cảm, mà còn không biết làm tình thế nào cho đúng?
Nhìn cái vẻ mặt kia thì… quả nhiên! Anh thật không biết kiếp này sinh ra là bạn hay là bảo mẫu của cái tên trước mặt đây?
Triều Vĩ phỏng đoán:
– Hay là do lần trước cậu cưỡng hiếp cậu ta nên bị ám ảnh rồi? Vậy điểm kia thì sao? Thường cũng không quá khó tìm đi?
Dav hơi trầm ngâm.
Điểm kia? Điểm kia là cái gì?… Với lại hiện tại suy nghĩ kĩ ra, hai lần trước làm tình, đều là hai lần làm cậu ta đến chết đi sống lại…
Không lẽ… cậu ta là sợ hãi?!
Đúng vậy… không lẽ là cậu ta sợ hãi?
Dav bỗng nhiên như hiểu ra điều quan trọng, nhìn thẳng về phía Triều Vĩ:
– Vĩ kều, nói cho tôi biết bình thường cậu làm thế nào?
– ???!!!!
Triều Vĩ chính thức muốn mang rổ ra đựng não.
Ba mươi mấy tuổi. Mang tiếng chịch trên dưới không biết bao nhiêu kẻ, vậy mà khốn nạn là sung sướng quá, được người ta hầu đón quá, lại chính mình không biết đáp lại.
To là sướng ư? Dài là sướng ư? Hay là lâu xuất?
Nếu không biết làm, thì ba cái yếu tố đó kết hợp đã muốn lấy nửa mạng kẻ nằm dưới rồi cũng nên.
Trời đất ạ!
Triều Vĩ anh không ngờ sẽ có một ngày bản thân lại phải ngồi giảng giải ba cái chuyện vớ vẩn tầm phào này!.
– Cậu mà còn làm kiểu ấy, người ta không bỏ của chạy lấy người là may.
Triều Vĩ đặt một tay lên vai Dav,:
– Cậu, hay là xuống làm bot đi?
Dav lập tức bẻ lấy khớp tay Triều Vĩ:
– Câm mồm lại và nói cho kỹ vào.
– ??!!!
Dav tiếp thu cũng rất nhanh, chạy cũng rất nhanh.
Triều Vĩ nhìn chiếc xe quay đầu đi gấp, nụ cười trên môi cũng từ giễu cợt trở lên chua chát.
Nói, là nói người như thế.
Nâng, như thế.
Bản thân thì sao? Văn Diệp, Văn Diệp.
Tôi đối với em cũng đầy vẻ muốn nâng, nhưng ánh mắt gai góc không khuất phục, cơ thể kiên cường chỉ một mực bày ra, ê hề. Làm gì có sự săn đón? Làm gì có sự quấn quýt nồng nhiệt.
Kẻ máu lạnh như Dav Trần kia, hắn yêu rồi thích rồi, có được rồi, lại không nhận ra.
Bản thân anh, nhận ra rồi, lại không có được.
Một kẻ, muốn làm tình lúc nào đều có thể nhưng lại không thể cảm được chút tình nào vương vất,
So với hắn, say rồi mà không thể làm tình…
Ai hơn ai kém?
Đôi chân dài sững lại, chiếc áo khoác cũng buông thoải, đọng một hơi thở dài.
Tình yêu của những kẻ lạc loài ư…
———–
Triều Vĩ không đi nữa.
Cái mà anh gọi là buổi hẹn tối kia, chẳng qua chỉ là một mình anh tự tìm đến nơi Văn Diệp sống, tự mình đòi hỏi những cái ôm hôn và dày vò, để rồi đào thêm ra trong lòng một lỗ hổng.
Gạt tàn đầy thuốc lá, trời xuân thấm dần từng tia bóng tối xen lẫn cành lá, giờ này chắc Dav cũng đã trở về lại nơi biệt thự rồi?
Nghĩ đến mấy lời buổi chiều nay nói cho hắn, Đôi môi Triều Vĩ câu bật lên cười.
Haiz, ai mà dám nghĩ kia chứ?
Thậm chí… hắn ta còn không biết nên đâm vào đâu cho đúng!
——-
Biệt thự,
Chiếc xe của Dav vừa táp tới cổng đã nghe thấy tiếng la hét rất lớn từ bên trong.
Không sai, là tiếng của Jun.
Thằng bé tỉnh dậy không thấy Trí Đăng đâu, chạy loạn một vòng tìm kiếm rồi bật lên khóc và la hét, người làm dỗ thế nào cũng không được.
Dav vội vã bước xuống xe, tiến đến phía ầm ĩ:
– Sao thế?!
Thằng bé vừa nhìn thấy anh liền giãy khỏi mấy bảo mẫu lao tới:
– Bố, bố! Anh của con!
Nhìn thằng bé khóc đến nước mắt đều nhòe nhoẹt, lòng Dav thắt lại, vòng tay ôm chặt lấy nó, hỏi về phía người làm:
– Có chuyện gì?
Vị bảo mẫu lo sợ:
– Dạ khi cậu chủ tỉnh dậy không thấy Trí Đăng đâu nên cứ đòi mãi, chúng tôi có thử liên lạc rất nhiều lần nhưng máy đều thuê bao, không gọi được.
Jun nghe thế lại càng hốt hoảng, nó bám chặt vào anh, từng ngón tay nhỏ xíu như bấm lên da thịt anh vậy:
– Bố, bố! tìm anh về.
Cái câu lăn lên giường hồi trưa gặp chỉ là anh nói trong tức giận vậy thôi, chứ đương nhiên anh biết Trí Đăng không phải là thứ mạt hạng như thế. Hải Luân lại càng không phải thứ thích ăn người kiểu này.
Chỉ là đáng ra giờ này phải về tới nơi rồi chứ?
Người đi đâu rồi?
Một tay Dav ôm lấy Jun, cố gắng giữ nó khỏi những vùng vẫy không kiểm soát, một tay kia ấn lên nút gọi.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Lại ấn gọi thêm một cuộc nữa. Vẫn là câu nói cứng ngắc bực bội ấy.
Chết tiệt! ,
Trong lòng Dav lúc này dậy lên bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn,
Hay là, cậu ta thật sự như lời Triều Vĩ nói, sợ hãi mà chạy mất rồi?
———-
Mất mát, dâng đầy.
Sự lo sợ hão huyền bao nhiêu lâu nay chưa từng có, hôm nay một đợt lại một đợt hòa theo tiếng khóc nấc của Jun mà vang lên.
Anh ôm nó, nhìn về phía cổng,
Mong chờ điều gì?
Ở cậu ta, hào nhoáng không có, sắc đẹp mê muội cũng không có. Ngay cả một xuất thân cơ bản cũng không có.
Vậy mà, anh lại mong chờ.
Là để khỏa lấp đi những cái giằng co của thằng bé ư… hay là, để khỏa lấp đi chính sự lo lắng của bản thân?.
Thằng bé giãy lên như kéo anh về với thực tại, nó gần như rơi vào hoảng loạn, bắt đầu muốn trên cổ anh cắn ra một vết to chảy máu.
Người làm hốt hoảng gọi điện thoại cho Hải Luân.
Cũng là theo lệnh của anh lập tức đi tìm người về.
———-
Dav không ép nó nhả vết cắn trên cổ mình dời khỏi. Anh nhẫn lại toàn bộ mà bắt chước Trí Đăng, vỗ nhẹ , vỗ nhẹ:
– Jun, ngoan, không sao.
Thằng bé tức tưởi nức nở rồi dần dần nhả ra, nó cọ mái tóc nhỏ lên đầu anh, rối xù:
– Bố, bố, bố tìm anh về cho Jun. Jun hứa sẽ ngoan mà.
– Được. Bố nhất định tìm anh về.
———-
Thật may thời gian chênh cũng không quá lâu, đến khi người làm tỏa ra đi tìm được vài dãy phố thì đã bắt gặp Trí Đăng đang bước chậm trên đường, hai vai ướt đầm sương.
Trí Đăng nghe nói Jun phát cuồng, liền không một lời theo đám người làm trở về ngay. Mặc kệ từng đầu ngón chân còn sưng phồng lên vì đi bộ quá dài, cậu vừa về tới biệt thự đã lập tức chạy tới.
– Jun!
– Jun!
Thằng bé vừa nghe thấy tiếng cậu liền vùng ra khỏi vòng tay Dav, lao ào tới.
– Anh! Anh!!
Trí Đăng quỳ một chân, hai tay mở rộng đón chặt lấy nó.
Nó khóc rất to, từng chữ một không thành lời:
– Anh… anh bỏ Jun rồi. Anh không thương Jun nữa rồi..
Trí Đăng ôm nó, còn cảm nhận được bước chân nó cuống cuồng, tự thấy trách bản thân mình quá ích kỷ, làm sao lại quên mất chứ? khi thằng bé thức dậy không có anh,
– Không không, anh không bỏ Jun. Anh chỉ là đi dạo một chút thôi.
– Jun, đừng khóc, anh xin lỗi.
Đứa trẻ làm nũng.
Một kẻ dỗ dành.
Kẻ thứ ba từ trên nhìn xuống. Trong lòng, dâng đầy ấm áp.
Gia đình… là như thế này sao?
Là sẽ luôn có một kẻ ở nhà mong chờ?
===========//==========
Lời tác giả:
Vì tao đang triển khai truyện này theo kiểu dài hơi, nên đứa nào mong H thì tao thông báo luôn là chap sau hoặc sau nữa mới có thịt)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN