( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 41 : Chín năm (4)
Chương 41 : Chín năm (4)
Một ngày sau.
Dav kiên trì ở lại bên cạnh Triều Vĩ, thay mặt xử lý rất nhiều công việc trong ngoài.
Trong giới ngầm này, không ai không biết vị trí trước giờ của Nhĩ. Sự ảnh hưởng của việc cậu đột nhiên trở mặt làm càn khiến cho các băng đảng bè phái vốn trước giờ đã có nhiều hiềm khích với Ever bắt đầu rục rịch trở tay.
Sự việc tưởng như đơn giản, nhưng không. Việc của Dung Don chính là cái cớ ngon lành để dấy lên những cơn sóng ngầm.
Kẻ đi thuê, lại bị chính người mà mình thuê bắn cho ba phát, suýt thì toi mạng, hỏi thử xem uy tín của Ever nằm ở chỗ nào?, các vụ mà Ever đứng ra nhận hay bảo kê gần đây liền đã thấy động.
Còn không nói, tên Dung Don kia vốn là một thứ thối nát, ngay sau khi được thu xếp xong, vượt qua cửa tử liền yêu sách.
Tỷ lệ mà hắn muốn đòi lại của vụ này chính là cả mười phần, nếu không cá chết lưới rách, hắn nhất định không để Ever được yên.
Một nhát dao, một viên đạn. Giết hắn dễ như trở bàn tay, thế nhưng nếu mạng hắn thật sự hết rồi, Ever cũng khó để mà ăn với nói. Những bè phái khác đang bâu như lũ ruồi muỗi, vo ve khắp nơi tìm kiếm sơ hở.
Điên rồ.
———-
Trong căn phòng chỉ vỏn vẹn mười mấy mét vuông, mùi máu tanh vương vãi.
Một ngày đêm rồi, Triều Vĩ không ăn không ngủ.
Kẻ bị trói chặt mang đầy vết thương trên thân mình kia, đương nhiên cũng không thể nào ăn với ngủ.
Người ta lướt qua phố phường xa hoa, chìm đắm trong sự bình an của cuộc đời, sẽ không thể nào dám tưởng tượng ra những viễn cảnh chỉ có ở trong phim.
Từ trên chiếc ghế sofa được làm bằng da, đường chỉ may khéo như chưa từng có sự chắp vá, thật sự không hợp với quang cảnh tồi tàn này.
Triều Vĩ ngồi gác một chân.
Tàn thuốc bên cạnh rơi xuống nhiều đến nỗi phủ đầy một mảng xám tro.
Ghê tay chứ, rợn người chứ.
Dưới đất kia, gọng kính nào còn?
Nhĩ bò xoải dưới vũng máu tanh lòm, hai tay trói quặt, chẳng còn được bao nhiêu cử động nữa.
Bên cạnh, mấy tên đàn em đánh cũng đã mệt, thở ra từng hơi hồng hộc, nhìn về phía Triều Vĩ:
– Đại ca, nó lại ngất rồi.
Triều Vĩ nhả ra một ngụm khói, cổ họng khàn đặc đi vì thuốc:
– Tiếp tục, hất nước.
Hai tên đàn em thoáng nhìn nhau, trong lòng cũng có chút nhói.
Nhĩ trước giờ đối xử với bọn hắn cũng không đến nỗi nào tệ hại, nói rằng chén chú chén anh thì không có, nhưng tiền bạc chưa bao giờ để bọn hắn thiệt thòi, vì thế khi xách ra một xô nước, còn dám mở miệng xin:
– Đại ca, đánh nữa… chắc nó chết mất.
Triều Vĩ cười nhàn nhạt, sải từng bước đến. Chính mình nhấc lấy xô nước kia tiến về phía Nhĩ.
Ánh mắt hẹp, cánh tay giơ cao.
Rào rào…
Nước đem theo cả bột ớt, cả muối đặc, bắt đầu đổ xả xuống thân hình bên dưới.
Như đổ đi, trút đi bao nhiêu giận dữ cùng oán hận của sự phản bội.
Quằn quại,
Từng thớ thịt bị đánh cho nứt toác, chạm phải muối, chạm phải ớt mà đau như xé ra, ngấm tới xương tủy, khiến cho một kẻ đã mê man bất định quá nhiều lần, lại giật lên từng thớ cơ mà tỉnh lại.
Đôi mắt đã sưng vù, mãi một lúc lâu mới he hé mở. Triều Vĩ ném chiếc thùng sang một bên, khẽ ngồi.
Dùng từng đầu ngón tay vờn lên mái tóc đã đẫm máu cùng thứ nước xót xa hất vào, giật lên.
Tóc của Nhĩ bị tóm giật, ép cả cổ đều phải ngẩng.
Gương mặt đã bị đánh đến phù nề, một bên mắt chảy máu từ khóe mắt, đã không thể mở ra được.
Hàm răng vẫn cắn chặt.
Triều Vĩ nghiến răng:
– Ai đã nuôi mày?
– Ai đã cho mày cơm ăn nước uống?
– Là ai đã cho mày có ngày hôm nay!
– Từ một thằng ranh con xó chợ! Là ai, là ai đã cho mày ngày hôm nay!
Giọng nói giận dữ lắm, xen lẫn chua xót lắm.
Triều Vĩ nhìn sâu vào gương mặt kia, gằn lên từng chữ. Là phản bội. Là một kẻ theo anh ngần ấy năm, phản bội.
Ai cũng được, ai cũng được, nhưng anh không thể tin lại là nó.
Kẻ, mà anh đã từng, đã từng coi như anh em.
Đôi mắt mang theo chút bi ai, Nhĩ thật sự muốn nói, nhưng lại chỉ có thể khạc ra một ngụm máu tanh tưởi, ướt lên mũi giày Triều Vĩ.
– Xin… lỗi.
Hai từ khó nhọc cuối cùng cũng bật ra được.
Ngày nâng trên tay mình gương mặt của Văn Cốc, đánh loạn lũ đàn em,
Cậu đã biết sẽ có ngày hôm nay, thế nhưng, cậu không thể nào trơ mắt cứ thế nhìn Văn Cốc đi vào chỗ chết được.
Là chỗ chết.
Dù cho Văn Cốc có khai ra nơi cất giấu số tiền đó hay không, điểm cuối cùng vẫn là một nấm mồ hoang.
———-
Triều Vĩ nghe xong một từ xin lỗi, thả bật khuỷu tay, gương mặt Nhĩ vô lực, đập lại xuống đất một tiếng thê lương.
Người, đã từng đi bên nhau, sóng bước.
Kẻ đã từng che chắn cho nhau mũi dao, loạt đạn, kẻ đã từng là anh em. Hôm nay, kết thúc như thế này ư?
Một đoạn không gian im lìm.
Triều Vĩ bỗng nhiên bật cười:
– Được lắm. Nếu mày đã không muốn nói. Vậy thì, sẽ có kẻ khác phải nói.
Tiếng bước chân dời đi.
Đáy mắt đã như bất động của Nhĩ, lại lóe lên chút ánh sáng của sự sợ hãi.
Bị đánh đập cả một ngày đêm, ngất rồi tỉnh không biết là bao nhiêu lần, da thịt lở loét đến rợn người.
Cậu không sợ.
Thế nhưng lời nói lúc dời đi này của Triều Vĩ, lại khiến cậu sợ…
Không…
Đừng…
Ngón tay cậu muốn cử động, muốn cào xuống nền đất, muốn bò đi, lết đi…
Đừng…
Đừng động vào anh ấy…
Nhưng, sức cũng cùng, lực cũng kiệt. Chẳng khác nào một kẻ phế vật chỉ chực chờ đón lấy cái chết. Vô dụng, và bất lực.
———-
———
Triều Vĩ dời đi không bao lâu,
Gian phòng cũ nát lại đón thêm một vị khách không mời,
Dav tuy không phải người của Ever, nhưng rõ ràng thân phận chỉ có hơn không có kém, nhìn thấy Dav, mấy tên đàn em kia cũng biết điều mà cúi đầu tránh đi.
Trong phòng còn lại một thứ mùi ngây ngấy, cảnh tượng của kẻ dưới sàn kia, khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng lập tức buồn nôn.
Dav hạ ánh mắt,
Thật sự không dám tin, đây lại là Nhĩ.
Lý do gì khiến anh tới đây ư?
Là bởi vì anh biết, Triều Vĩ không đành lòng.
Cách giải quyết đơn giản nhất, nhanh nhất, êm đẹp nhất, chính là một phát súng công khai nhằm thằng thái dương Nhĩ mà bóp cò. Chỉ cần như thế, mọi điều tiếng xung quanh đều bị dẹp tan.
Thế nhưng mà, Triều Vĩ lại hao công tổn sức mà đánh hắn ra nông nỗi này, chính là vì muốn ép hắn cho ra được một lý do, khiến bản thân Triều Vĩ có thể vì đó mà mở một con đường sống cho hắn.
Chẳng ngờ, Nhĩ đến mạng mình cũng không cần.
Dav nhìn kẻ đã im lìm bất động dưới đất, cất giọng gọi vài lần vẫn không thể tỉnh, thoáng thở dài một hơi. Rút cuộc là cái lý do gì kia chứ?
“ Gọi bác sĩ đến. Đem cho cậu ta chút gì đó ăn đi”
Mấy tên đàn em nghe lệnh, lập tức vâng dạ.
Bóng vest dài vương vất dời đi, kẻ trong cuộc bao giờ đôi mắt cũng mù. Chỉ có kẻ ngoài cuộc là sáng tỏ.
Năm ấy khi anh rơi vào đáy vực sâu, cũng lại chỉ có thể nhờ đôi mắt của Triều Vĩ mà triệt hạ từng kẻ từng kẻ.
Nhĩ, không giống như Yến Bình, càng không giống như những kẻ một lòng muốn dồn anh vào đường cùng khi xưa.
Việc của Triều Vĩ, xem ra, bản thân anh vài phần rõ ràng hơn,
Đưa đầu ngón tay chạm lên chiếc cằm đã lún phún râu. Dav mẩm lòng tính toán.
Xem ra muốn biết được cái lý do kia từ chỗ của Nhĩ đã là không thể nào, vậy thì càng phải nhanh tay hơn Triều Vĩ một chút.
=====//=======
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!