( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 46: Cám ơn (1)
Chương 46. Cám ơn (1)
Dav và Trí Đăng xuất hiện ở đó cũng là có nguyên do.
Nhĩ trước đây thuộc Ever, ít nhiều cũng sẽ để lại vài xích mích thù hằn, nếu để cả hai người họ tự lo liệu lúc này chắc chắn không ổn.
Hơn thế nữa…
Hừm, là do Trí Đăng một mực khẩn cầu anh, do đó Dav quyết định tạm thời đưa họ trở về biệt thự, để sức khỏe của Nhĩ ổn rồi tính tiếp.
———-
Biệt thự của Dav.
Cái đập vào tai đầu tiên khi vừa bước vào phòng trị liệu chính là lời càm ràm không ngớt của Hải Luân.
– Nửa đêm mà bắt tôi đến đây khám!
– Đến rồi thì không có lấy nửa bóng người!
– Nhất định phải tính thêm tiền cái tên Dav Trần đó!
– Bà mẹ nó, lạnh đến xoăn hết cả da vào!
– Bị thương thì cút lên viện mà khám chứ bắt tôi đến đây hầu mấy người hả!
Bác sĩ Sơn cũng đương nhiên bị gọi dậy, vừa chuẩn bị băng gạc, thuốc sát trùng, vừa bị Hải Luân tra tấn hai cái lỗ tai, lắc đầu chán ngán, chỉ cho đến khi Nhĩ được đưa vào trong, Hải Luân mới sửng sốt mà kêu lên:
– Trời! Cái gì đây?
– Này thì mang đến nhà xác chứ mang tới đây làm gì?
Văn Cốc nghe mà sợ, vội vàng chụp lấy tay Nhĩ, gọi khẽ. Trí Đăng thấy vậy liền bước ra phía trước, khẩn thiết:
– Anh Luân, em xin anh đấy, cố gắng chữa cho anh ấy với.
Dav vốn đã không ưa Hải Luân, mặt hiện tại đã đen sì sì, gằn từng chữ:
– Không cần phải xin.
– Hải Luân, cậu hiện tại chữa – hay không chữa?
Hải Luân có chút rét trong lòng vẫn cố trừng mắt, vênh giọng:
– Thêm tiền mới chữa!
——–
Đông người ở lại cũng không tốt, hơn nữa Trí Đăng nhìn thấy máu me thì cũng hoảng, Dav liền dặn dò người làm vài câu, đại khái bác sĩ cần gì đều phải hỗ trợ, sau đó để một mình Văn Cốc ở lại mà đưa Trí Đăng trở về phòng.
Jun đã chính thức bị tách ra ngủ riêng ở phòng của mình, kể từ hôm cậu bé phát hiện ra càng ngày bố và anh lại càng thích tắm trong chăn. Vì thế, mỗi đêm trôi qua trên người Trí Đăng lại nhiều thêm những vết muỗi cắn đầy ám muội, nhưng hôm nay thì hoàn toàn không có.
Cả hai chỉ nằm lặng trên giường, khẽ ôm nhau, nghe từng nhịp thở. Hai người đều không ngủ.
Trí Đăng lần lượt hiện lại trong đầu câu truyện của Văn Cốc, nếu không chính bản thân thực tai thực mắt chứng kiến, cậu thật sự không dám nghĩ những gì vừa trải qua kia lại là thật, bất giác mà dịch người vào một chút nữa.
Sự sống vô thường, đời người vô thường.
Nay vẫn còn cười đây, mai đã lìa xa, như thế, cậu càng phải trân trọng từng giây từng phút này hơn.
Dav nhận ra cử động của cậu, trong lòng ấm lên mấy phần, buột miệng:
– Nhớ anh không?
Trí Đăng gật đầu:
– Nhớ.
Dav bắt lấy cằm cậu, ép cho gương mặt đối diện với mình:
– Hửm? nhớ mà mấy ngày đều không nhắn tin gọi điện?
Trí Đăng ngượng ngùng, còn không phải sợ phiền anh sao? Còn không phải, lấy tư cách gì để nhắn tin gọi điện cho anh đây?
Trí Đăng không trả lời, đưa tay lên nhẹ vuốt vuốt mấy sợi tóc mai đã chớm dài của Dav. Sự im lặng của cậu cào ra chút ngứa ngáy trong lòng anh, ngón tay miết lên má cậu:
– Cái này, ghi thêm nợ. Sau này phải phạt.
Nói xong, môi mềm cũng đã ấm,
Nụ hôn lướt trên môi, thương nhớ mấy ngày qua xa cách đều như dồn đủ.
Trí Đăng nghĩ đến cái thì thầm ngày hôm trước, cả người thoáng chút sợ hãi, lại thoáng chút chờ mong, là phạt cũng được, là cảm ơn cũng được…
Cậu, yêu anh.
———
Đêm trôi,
Trí Đăng dần chìm vào giấc ngủ. Dav nhẹ nhàng dời giường, bắt chước hành động trước đây của Trí Đăng dành cho Jun mà đặt một chiếc gối ôm vào trong lòng cậu.
Đèn phòng làm việc bật sáng.
Lộ trình đường đi của Dung Don hiển thị rõ ràng sau vài cú click chuột.
Dav câu khóe môi lên, nở một nụ cười nham hiểm cáo già. Dù cho Trí Đăng không nói ra miệng, nhưng ánh mắt luyến tiếc cũng cái bặm môi khó mở lời muốn hỏi, anh đều ghi trong lòng.
Là, một triệu đô.
Số tiền mà Văn Cốc kia làm quần quật bưng từng bát phở, thái từng cọng hành, số tiền mà một thằng Gay khốn khổ gom nhặt được bên trời Tây lạnh buốt ấy, cớ gì lại để cho một kẻ thối nát như tên Dung Don kia đường hoàng mà tiêu trong sung sướng.
Cuộc đời này không có công bằng.
Ever cũng không thể cho kẻ yếu thế một cái công bằng, đó là luật.
Nhưng, chính tay anh sẽ làm ra công bằng.
Dung Don. Ánh mắt khinh thường cùng nụ cười đắc chí của hắn ngày hôm ấy, Dav Trần anh nhất định sẽ đòi lại.
Anh cũng nhất định khiến cho Trí Đăng càng ngày càng phải mê muội anh hơn.
Chiếc điện thoại đường dài được kết nối, giọng nói trầm xuống mang theo vài phần quyết liệt:
“ Chuẩn bị đến đâu rồi”
“ Thưa Giám Đốc, đã sắp xếp xong”
Dav buông điện thoại, đốt lên một rồi hai điếu thuốc. Mọi thứ trên đời này có vay có trả, mạng người có trả có vay.
Dung Don, nếu có trách, hãy trách chính bản thân mình không xứng được tồn tại.
=======
Vài ngày sau, Khu J.
Cái tin một kẻ mới nhập cư sang Mỹ bị xe lớn bất ngờ tông chết được truyền đến tai Triều Vĩ.
Tên đã đổi, họ đã đổi,
Một thứ vô danh như thế, làm sao lại để cho kẻ bên ngoài biết được rằng đó chính là Dung Don?
Đến ngay cả một valy tiền cũng đã nguyên vẹn đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Hương café culy vẫn sánh đậm, đều từng ngụm trôi qua yết hầu kẻ đối diện, Triều Vĩ nhìn từng xấp tiền dày, cười khẩy:
– Trần Đạt, tôi thấy cậu hợp với thế giới ngầm này hơn là làm doanh nhân đấy.
Dav vờn hương ly café trên sống mũi, ngửi một hơi sâu:
– Vẫn là làm doanh nhân tốt hơn.
Triều Vĩ đóng valy lại, khẽ đẩy về phía Dav:
– Cái này, mang về cho nó đi.
Dav đặt ly café xuống:
– Biết rồi?
Triều Vĩ không trả lời. Dav nhướng mày dường như đã hiểu.
Hôm ấy, ngay sau khi bọn đàn em dời đi khỏi hầm, đôi chân dài nào đó cũng đã đem theo Khánh mà tới, chỉ là một cảnh tình kia, vẫn là để cho Dav mang người đi, tránh được thị phi.
Dav tự mình thưởng thức hết ly café, cố tình nhấn nhá trêu ngươi, đến cuối cùng mới nói ra điều mà Triều Vĩ đang muốn biết:
– Vết thương quá nghiêm trọng, e rằng một hai tháng nữa mới có thể xuống được giường,
– Còn nữa, Triều Vĩ, ông có biết vì sao mình thua không?
Triều Vĩ nghiêng ánh mắt. Cái điều rằng vì sao ân tình của anh lại chẳng bẳng một góc cái thứ ân tình chết tiệt của tên Nguyen Chil kia, quả nhiên chính là một cái gai nhức nhối.
Dav đắc ý:
– Bởi vì hắn đối với tên Nguyen Chil đó, là yêu, chứ không phải là ơn.
Dav rất sung sướng khi nhìn khuôn mặt đơ sượng ra của Triều Vĩ, thong dong cầm tiền dời đi.
Đã nghĩ rằng ơn với ơn, giữa sống chết anh em có thể liều mạng che chở cho nhau, hóa ra…chẳng có thứ gì thắng được tình yêu cả.
Nhưng không sao, ít nhất thì anh em vẫn mãi là anh em. Triều Vĩ không phải kẻ cạn tình, số tiền này Dav ngoại trừ cắt mất một mảng to, khoảng bốn phần, số còn lại đủ cho hai tên kia tha hồ mà dưỡng bệnh.
Lại nghĩ đến gương mặt của Trí Đăng khi biết có thể lấy lại được tiền, có lẽ cậu sẽ vui đến nỗi mà cười mãi một ngày không thôi.
Nụ cười nhoẻn bỗng dưng nở trên gương mặt của Dav, khiến cho vị tài xế lái xe thiếu chút thì cua khét.
Dav nhíu mày nhìn lên chiếc gương chiếu hậu, khuôn mặt khôi phục biểu tình lạnh nhạt, trừng mắt, vị tài xế vội vã nuốt nước bọt, cúi thấp đầu một câu xin lỗi.
========
Chiều hôm đó, quả nhiên sau khi Trí Đăng nghe xong thì vui đến không tưởng, nắm chặt lấy cánh tay anh mà hỏi đi hỏi lại :
– Là thật sao?
– Có thể lấy lại được sáu phần thật sao?
Dav gật đầu xác nhận, cậu sung sướng đến nỗi bật cả người dậy khỏi ghế.
– Để em đi báo tin cho anh ấy!
Cậu đã từng sống những ngày nghèo khổ tột cùng, ở một nơi là cái chuồng lợn bỏ hoang, từng vét trong tay những đồng cuối cùng mua một ổ bánh mì chia hai bữa những ngày nuôi cha trong viện.
Cậu thấu hiểu vô cùng sự khốn khó khi không có tiền, vì thế cậu vô cùng quý trọng từng đồng một. Lại đặt hoàn cảnh Nhĩ đã bị Ever tịch thu toàn bộ tiền bạc, tài sản, nếu Văn Cốc cũng trắng tay nữa, e rằng cuộc sống của họ dù sau này có đượm tình nhưng cũng sẽ rất khó khăn, Nhĩ lại còn bị thương nặng như thế nữa.
Nhưng mà có người đương nhiên không cho cậu đi.
Bàn tay Trí Đăng bị giữ chặt, Dav gác một chân nhàn nhã trên sofa, ngẩng mặt:
– Vui đến quên mất luôn là ai đã giúp họ ư?
Trí Đăng làm sao mà quên, vội vã nhẹ gật đầu:
– Cảm ơn anh!
Dav nhìn thái độ của Trí Đăng rõ ràng còn chưa hiểu lời ám chỉ của anh, ngón tay mân mê trên bàn tay cậu:
– Cảm ơn xuông thì không được đâu.
Trí Đăng lúc này mới nhận ra sự ám muội, chóp tai đỏ dần, khe khẽ:
– Vậy… vậy tối nay được không?
Dav cười hắt một cái nhẹ, nhìn cậu.
Bất ngờ giật tay một cái.
A?!
Dav đã có sự chuẩn bị trước, đưa tay ra đỡ, Trí Đăng phút chốc nằm gọn trong tay anh, ghé sát bên tai người, cắn nhẹ một cái:
– Bây giờ.
=========//==========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!