( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 52: Bao nuôi (4)
———–
– Các người đang làm cái gì?
Hải Luân vừa đến đã lớn tiếng chạy xộc lại phía giường bệnh.
Tiếng quát lớn khiến cho hai vị bác sĩ kia giật mình ngưng tay mà ngoảnh ra, còn bác sĩ Sơn thì không giấu nổi tiếng reo khe khẽ:
– Bác sĩ Luân!
Ngay cả Dav cũng chấn động trong lòng một cái, ánh mắt mang theo bao nhiêu hi vọng lại một lần nữa ập tới.
Hải Luân nhìn đống đồ nghề bày ra là đủ hiểu, rít lên:
– Mẹ kiếp, các người định cắt tay cậu ấy à!
– Đi ra đi, để đó cho tôi!
Hải Luân liên tiếp hai câu không nể nang ai, ra hiệu cho bác sĩ Sơn mang hết đống đồ đó qua một bên.
Hai vị bác sĩ kia bị chen vào, bức xúc:
– Anh là ai vậy? Anh có biết anh làm như vậy có thể gây ra nguy cơ tử vong cho bệnh nhân không?
Hải Luân hiện tại không muốn đôi co, lườm một cái cháy mặt rồi lập tức đem ống huyết thanh từ trong hộp ra chuẩn bị tiêm thẳng.
Vị bác sĩ kia muốn cản lại đã bị bác sĩ Sơn mở lời chắn giọng:
– Hai anh cứ giao cho bác sĩ Luân làm đi, chúng ta chờ đợi là được.
– ???!!!
Hai vị bác sĩ kia nhìn nhau sửng sốt khó hiểu:
– Anh đùa sao? Đây là chuyện sống chết đấy!
Bác sĩ Sơn bồi thêm:
– Hai vị có nghe nói đến Luân khểnh ở bệnh viện X không? Chính là anh ấy.
Đến lúc này hai người kia mới thực sự buông tay, hơi lùi ra một chút. Luân khểnh là biệt danh của Hải Luân trong giới bác sĩ, người ta vẫn hay kháo nhau kẻ này chuyên đi cướp người của Diêm vương, khiến cho sổ tử giơ bút lên mấy lần cũng không gạch xuống được, hôm nay được chứng kiến cũng coi như mở rộng tầm mắt.
Hải Luân một liều tiêm truyền huyết thanh ngọt lịm, lại móc ở đâu ra hai viên thuốc đặt sâu trong cổ họng Trí Đăng, ấn một phát, Trí Đăng theo phản xạ mà nuốt xuống.
Hàng loạt động tác dứt khoát đó đã đủ khiến hai bác sĩ tròn mắt, tha hồ phỏng đoán trong đầu.
Hải Luân sau đó lập tức xem xét vết thương bên bàn tay đã bắt đầu mất đi dấu hiệu sinh tồn. Đôi mày hơi chau lại, ánh mắt dò kỹ từng đường gân.
Khẽ cấu.
Sau đó vụt sáng lên:
– Có thể cứu được!
Trong sự vui mừng bỡ ngỡ của mọi người,
Hải Luân đem túi kim châm cứu rút ra, từng đường kim xuyên xuống nhanh gọn, quyết liệt và chuẩn xác.
Mũi kim châm một màu sáng bóng, bắt đầu thấm độc đổi thành màu đen.
“ Anh ta còn biết cả châm cứu à?”
Hai vị bác sĩ trao đổi ánh mắt cho nhau trong sự ngạc nhiên tột độ. Thông thường bác sĩ Tây Y hầu như không thể nào rành rọt về Đông Y cho được. Hải Luân thừa kiêu ngạo sống lưng cũng thẳng cả lên.
Bàn tay này nhìn qua thì thật sự là phế, đối với mấy bác sĩ bên Việt Nam mình, nói ra hơi chua chát một tý nhưng chính là sự thật: họ luôn muốn giải quyết sự việc theo hướng nhanh và an toàn nhất : Cái gì có thể cắt được, cắt tuốt.
Điểm khác biệt lớn của một nền y học phương Tây mà Hải Luân anh nhận được, đó chính là họ sẽ cố gắng dưỡng và cứu từng phần cơ thể đến phút cuối cùng, cho dù bàn tay này sau này không thể hoạt động được nhưng nếu gắn trên người cho đủ bộ phận thì họ vẫn nhất quyết làm.
—————
Hơn bốn giờ đồng hồ trôi qua, kết hợp giữa huyết thanh, thải độc, và châm cứu, Trí Đăng bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại, trên người cậu nhìn qua thực sự thảm, các mũi kim châm tại các huyệt vị, nhìn như một bàn chông, những chiếc kim dài có, ngắn có, mỏng manh như tơ lụa lại cứng cáp xuyên tận xương tủy.
Ảo diệu của Đông Y chính là nằm ở đó.
Vành mắt của Dav cáu đỏ, có chút không dám cả đưa tay mình ra chạm tới.
Trí Đăng à…
Hải Luân quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, nhìn đôi mắt Trí Đăng he hé, cuối cùng cũng buông được cái quả tạ trong lòng xuống, nhìn về phía Dav:
– Nhìn thế thôi chứ châm cứu đúng huyệt vị không có đau lắm đâu.
Nói xong cũng ngồi phịch xuống ghế gần đó mà làu bàu.
Mệt chết anh rồi! Hôm nay nhất định phải tính thêm tiền!
Bác sĩ Sơn vừa bị sai cho quíu chân, vừa bị mắng đến mặt đầy nước bọt nhưng vẫn tỏ một vẻ thán phục không thôi, lại vừa bị ăn một cái lườm.
Nếu không phải hôm nay anh tới kịp chắc chắn hai cái tên bác sĩ kia sẽ đem luôn bàn tay của Trí Đăng tháo khớp.
Cứu người thì cứu người, nhưng cứu xong thì cũng phải mắng tới một tràng nước bọt. Vừa thấy Trí Đăng tỉnh đã mắng nhỏ:
– Cậu đó! Muốn dọa tôi lên cơn đau đầu nữa hả! Bà mẹ nó chứ thấy rắn thì lo cắp mông mà chạy, còn giơ tay ra cho nó cắn nữa ? Thật muốn bổ não cậu ra xem có cái gì.
Trí Đăng mệt mỏi nằm trên giường, có chút hoảng nhìn sang phía cánh tay của mình. Hải Luân cũng bắt đầu rút các đầu kim ra:
– Chưa có cắt mất nhưng mà sau này cũng rất yếu đấy, muốn biết có thể khôi phục được mấy phần thì phải để một thời gian nữa tiêu hết độc đã.
Trí Đăng gật nhẹ thay cho lời cảm ơn, trong lòng cũng nhẹ hơn mấy phần.
Dù là yếu, nhưng chí ít cậu cũng không muốn bị cắt đi mất một phần nào cơ thể cả. Cậu sợ cậu vốn đã thảm hại quá rồi, nếu còn là kẻ khiếm khuyết, chắc chắn đến gót giày anh cậu cũng không chạm cho nổi…
Dav đứng một bên, đã chầm chậm ủ lên tay cậu từ khi nào. Jun cũng đã được thả vào, nhìn thấy Trí Đăng bị nhiều kim châm như thế lại từ xa mà khóc ré lên, chạy lại:
– Anh! Anh ơi… huc huc…
Trí Đăng nhìn một cảnh này, trên làn da lạnh buốt của mình còn có thể cảm nhận được từng luồng hơi ấm của anh bao bọc, những giọt nước mắt trên má Jun thi nhau lăn xuống.
Nó xót anh của nó quá, nó chạy bên này rồi chạy bên kia, cố gắng muốn an ủi anh:
– Jun thổi thổi cho anh nhé?
– Anh đừng như thế Jun sợ lắm! Anh đừng ngủ say nhé!
– Anh ơi Jun sẽ ngoan lắm, Jun rất yêu anh.
Dav bế nó lên trên lòng,
Một nhà ba người như vậy khiến cho Hải Luân ngứa cả mắt, chiếc kim rút ra làm cái phịch một phát, khiến cho Trí Đăng đau quá, a lên một câu.
Đáng đời, đồ ngu ngốc.
Anh ta nào có yêu thương gì cậu đâu kia chứ?
Tức chết đi được!
Hải Luân xua tay, đuổi luôn cả Dav lẫn Jun ra ngoài:
– Đi ra ngoài, cần phải rút nhiều kim thế này, nhiễm trùng!
Dav không hiểu về y, chỉ nhìn thấy Hải Luân vẫn thực sự luôn tay bận rộn thì cũng đồng ý như thế, anh lựa theo ý Jun mà ôm nó đi ra ngoài.
——–
Trong phòng chỉ còn lại hai người,
Trí Đăng khẽ giương đôi mắt lên. Trong lòng cậu thật sự rất muốn, rất muốn hỏi ra những điều quẩn quanh suốt mấy ngày nay, cuối cùng lại chỉ có thể cười trừ.
Cậu có thể hỏi thế nào đây?
Cậu chỉ là tự mình suy nghĩ, cũng lấy gì để khẳng định được có kẻ cố tình thả rắn trong vườn? còn cố tình lựa vị trí mà cậu hay ngồi nhất nữa?
Cậu cũng đâu có bắt gặp tận tay, cậu chỉ là dựa vào ánh mắt đầy ác ý của họ mà phỏng đoán mơ hồ.
Mệt mỏi quá.
Năm ngày này trôi qua, đều nặng trĩu.
Ban đầu chỉ là vài cái lườm nguýt, về sau đó thì là những cú trượt té vô tình hay cố ý, hôm nay, lại đến mức này rồi?
Con người sống với con người, có thực sự phải tàn ác như thế hay không?
Họ là muốn dọa cậu, họ là muốn cậu cút khỏi đây như thế?
Cây khỏe mạnh, sâu khó đục.
Họ chính là muốn ngôi nhà này giống như một thân cây yếu để họ có thể dễ dàng đục khoét hơn.
Thứ như cậu… thật sự là đồ đáng chết với họ mà.
=======//=========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!