Chương 68: Về chung một nhà (Kết)
Biệt thự, ba ngày sau.
Cuộc đời có những cơn mưa xuân tươi phủ, là để ánh nắng khi ló ra thêm rực rỡ. Buồn đau qua đi, là để khiến con người ta trân trọng hơn những gì mình đang có.
Ba ngày rồi, kể từ khi dời cảng biển đầy gió cát ấy, Trí Đăng cũng đã khỏe hơn nhiều, chỉ là trong lòng không sao yên giấc được.
Sự thật phơi bày, bản hợp đồng đó đã bị đánh tráo, kể cả việc cậu bị mấy tên nghiện đó bắt đi, cũng là do những kẻ người làm kia nhúng tay vào.
Cậu, không thể ngờ được.
Đã nghĩ rằng sẽ chỉ dừng lại ở những lời mắng chửi miệt thị, đã nghĩ rằng cũng sẽ cố gắng mà cho qua đi, ai ngờ thứ họ muốn không chỉ là tổn thương cậu, mà là tính mạng của cậu.
Quá đáng sợ. Dù cho hiện tại nghe được rằng toàn bộ đã bị đuổi việc, thì tại đây, ngay chính trong căn phòng đẹp đẽ này, cậu vẫn không thể nào sống là chính mình cho được.
Và dù rằng bản hợp đồng kia có thực sự bị đánh tráo, thì trước nhất chính nó cũng đã từng tồn tại.
Đôi mắt đượm buồn, thì ra trong lòng Dav, bản thân cậu cũng đã có khoảng thời gian xấu xí đến như thế.
Nhưng, hiện tại thì sao?
Nói yêu mình, thương mình.
Còn trả hết toàn bộ nợ nần cho gia đình cậu, cũng giúp mẹ cậu chuộc lại nhà cửa, còn cả chị Tuệ Tâm nữa… mẹ và chị khi bị dối rằng đó không chỉ là bố của Jun còn là sếp của cậu lại đều hết lời một mực khen ngợi.
Nếu mà biết được mối quan hệ này… tình, và tiền.
Có lẽ họ sẽ chẳng thể cười được nữa.
Có nên nói ra hay không? Có nên ở lại hay không? Hoặc, là trở về…
Cậu rối bời lắm, quẫn bách lắm. Lối đi nào đối với cậu giờ đây cũng quá khó khăn.
——–
Hải Luân mấy ngày nay không hiểu vì nguyên nhân gì lại không tới nữa, chỉ còn một mình bác sĩ Sơn chăm lo đủ các vết thương cho cậu.
– Gót chân bị nứt máu hôm nay cũng đã không cần phải băng lại nữa, đi nhẹ một chút, tránh đụng trực tiếp vào nước. Nghiêm trọng nhất là vết thương ở cổ tay, tuyệt đối giữ gìn, máu ở vị trí này rất khó kìm.
– Vâng.
Trí Đăng đơn giản đáp lời, không quên cảm ơn, đôi mắt hướng theo bước chân của bác sĩ Sơn bước ra ngoài phòng, lại vừa tầm mắt một bóng dáng nhỏ đang chạy tới.
Jun cất tiếng gọi lanh lảnh:
– Anh! Anh ơi!
Trí Đăng mỉm cười, đưa tay lên vẫy vẫy nó.
Nó lập tức chạy ù lại phía giường, nhưng vẫn như mấy hôm trước, đến cuối giường thì nó dừng lại, không tiến thêm nữa.
Cậu gọi nó mấy lần nhưng nó vẫn không bước tiếp. Nó mon men kiễng chân rồi ngồi ở cuối chiếc giường rộng, cách xa với cậu cả một đoạn dài, hớn hở cười:
– Anh! Em sắp được đi học rồi! Bố nói tuần tới sẽ dẫn em đi thăm trường!. Có phải em sắp có nhiều bạn không? Có phải sẽ có nhiều người chơi với Jun không?
– Vậy sao? Jun thật giỏi quá!
Trí Đăng vừa nói, vừa tìm cách tiến lại gần bên nó, nó thấy anh gần lại thì lùi hẳn ra sau. Mấy hôm trước anh mệt mỏi quá độ, không thể để ý được tất thảy, nhưng như thế này rõ ràng là có điều không phù hợp.
Trí Đăng thu tay lại:
– Jun… tại sao em không lại gần anh nữa?
Nó bị hỏi, lập tức cắn lấy môi, lắc đầu.
– Không.
Trí Đăng nghiêng đầu, nhìn gương mặt nó:
– Em đã hứa có chuyện gì cũng sẽ không giấu anh kia mà?
Nó ngước lên nhìn anh, nghĩ nghĩ một lúc rồi mới buồn rầu nói:
– Jun không gần anh nữa. Jun sợ Jun có lỗi làm anh buồn, anh sẽ bỏ Jun đi giống như hôm trước.
– Jun có bệnh mà, Jun biết Jun có bệnh, nếu Jun làm đau anh rồi, anh không về nữa thì sao?
– Như hôm trước… Jun buồn lắm, bố cũng buồn nữa, bố khóc…
Nói ra những điều giấu kín của một đứa trẻ con mới chỉ sáu tuổi đầu, đôi mắt nó tràn đầy những nỗi buồn không thể nào chứa đựng, một giọt nước mắt lập tức lăn xuống, nó nhìn anh:
– Bà nội không cần Jun, mẹ cũng không cần Jun… họ nói Jun bị bệnh không chữa được… là đồ bỏ đi…
– Jun thương anh lắm, anh đừng bỏ Jun có được không? Anh bỏ Jun rồi, anh không chào Jun, Jun đi tìm anh mãi mà không thấy.
– Jun sẽ đứng cách xa anh như này, nếu chưa được Jun sẽ đứng ở ngoài kia…
Nói xong rồi, nó bước xuống giường, thực sự cách xa thêm một chút, đôi chân di chuyển nhưng ánh mắt nó vẫn mang đầy sự chờ đợi và hi vọng, nhìn thăm thẳm về phía anh mong một lời hồi đáp.
Anh nhìn nó.
Nó khỏe hơn nhiều rồi, lời nói cũng đúng là đã ra dáng hơn nhiều lắm, mỗi một chữ đều như muốn bưng tim anh đem đi luôn.
Trí Đăng quên lời bác sĩ Sơn vừa mới nói rồi, vội bước xuống giường, ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé kia vào lòng trước khi nó kịp chạy trốn.
– Jun à… anh xin lỗi, là lỗi của anh…Sau này, anh sẽ không cứ như vậy mà đi nữa, được không?
Nó như không tin được, ngơ ngác nhìn anh rồi òa lên khóc.
Trên vai anh ướt đầm những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Không phải là máu mủ, cũng không mang tên mang họ của anh cho, nhưng công dưỡng bấy lâu chăm chút, thương yêu. Có khác gì đâu một phần thân thể chính mình?
Tim Trí Đăng nghẹn lại, bàn tay vẫn còn băng trắng nhè nhẹ vỗ,
Nơi này lạnh lẽo như thế… cậu thật sự không đành lòng để nó cứ vậy mà lớn lên… sẽ trở thành một cái cây không cành chẳng lá mất thôi…
Jun à.
Con thắng rồi.
=======
Cùng lúc này, Văn Cốc sải bước tiến về phía phòng trà,
Sau biến cố kia, người làm hiện tại đã ít hơn nhiều, hành lang cũng không còn mấy bóng người.
Năm trăm triệu một tháng, đó là số tiền sinh hoạt của biệt thự mà đều đặn mỗi tháng Dav chi ra, chưa kể phát sinh.
Văn Cốc lắc đầu, quả nhiên lối sống của tầng lớp này người dân Việt Nam nói chung vẫn phải ngán ngẩm, chả trách lũ người làm kia lại có thể bán mạng vì tiền như thế, riêng tiền thức ăn đổ cho phòng bếp đã là ba trăm triệu một tháng rồi.
Bước chân đặt trước cửa phòng trà đang mở, Văn Cốc đưa tay lên gõ vài tiếng lấy lệ, nhận được cái ngẩng mặt gật đầu của Dav liền bước vào.
Đứng dưới mái hiên phải cúi đầu, hơn thế nữa mạng của Nhĩ cũng nửa phần là do Dav đưa tay cứu về, Văn Cốc cũng một mực giữ lễ:
– Anh gọi tôi tới có chuyện gì?
Dav đan hai tay vào nhau, vào thẳng chủ đề:
– Tình hình bây giờ của Nhĩ, sức khỏe của cậu ta bây giờ đã không còn được như trước nữa, sơ bộ cũng đã bị suy giảm 30%. Nếu như hai người ra ngoài bây giờ sớm muộn gì cũng sẽ bị kẻ thù cũ tìm tới. Có khi, tiền đó mà lại cũng không chắc tiêu được hay không.
Văn Cốc nhíu mày.
Bình thường Dav chẳng bao giờ hỏi thăm qua một câu, tự dưng hôm nay lại gọi đích danh anh thế này đương nhiên chẳng có gì tốt đẹp.
– Anh có ý gì, xin cứ nói thẳng ra.
Dav gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với thái độ này của Văn Cốc, thẳng thừng:
– Tôi muốn cậu trở thành quản gia cho tôi. Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ không bạc đãi cậu. Về chỗ Nhĩ, tôi cũng sẽ sắp xếp một chức vụ bên công ty vệ sĩ, đảm bảo với địa vị mới này, cậu ta sẽ không bị làm phiền.
Văn Cốc khó hiểu:
– Nếu anh muốn tuyển quản gia, không phải có rất nhiều người phù hợp hơn sao? Tôi từ trước tới nay lại chưa từng làm qua công việc này?
Văn Cốc không nói ra, nhưng trong lòng đã độc thoại mấy lần, với lại, tôi biết rõ anh chẳng phải là người tốt đẹp gì, tự nhiên lại đem bánh đến mời người khác ăn? Đó mới không phải là thái độ của một doanh nhân chân chính đi? Chỉ sợ là bánh đều tẩm thuốc.
Dav như thế mà buồn buồn, đáp lại:
– Cậu nói đúng, kiếm quản gia đối với tôi là việc quá dễ dàng, nhưng quan trọng là em ấy đã biết hết sự thật rồi, vậy mà mấy ngày nay đều không cho tôi ngủ cùng, cũng không cười nói với tôi như trước.
Văn Cốc mặt nhăn chặt.
Dav tiếp lời:
– Quan hệ giữa hai người không phải tốt lắm sao? Nhiệm vụ đầu tiên của quản gia cậu, chính là liền đi khuyên em ấy một chút, làm sao cho em ấy hiểu được.
– ???!!!!!
Văn Cốc không nói được một lời nào, còn đang muốn tìm cách từ chối khéo. Dav đã đánh phủ đầu:
– Nếu cậu không đồng ý, vậy thì hai người lập tức dọn đồ khỏi đây, cũng là nhớ cho kỹ, đang có rất nhiều người nhòm ngó đến cái tên Nhĩ đó đấy.
Văn Cốc cho dù không muốn núp dưới bóng kẻ khác, thế nhưng xét tới tận cùng cũng đúng là chỉ có N.M mới có thể giúp Nhĩ tránh được những tai họa về sau này.
Gật đầu.
– Được, chức quản gia này tôi nhận, mong anh giữ đúng lời hứa, bảo đảm an toàn cho Nhĩ.
– Chắc chắn.
Văn Cốc bước đi rồi, Dav có chút tự mãn trong lòng.
Triều Vĩ à Triều Vĩ, việc cậu nhờ tôi giúp ,sắp xếp một cuộc sống an ổn cho hai kẻ họ tôi đã làm rồi, chỉ là ké vào đấy một chút việc riêng, một công đôi ba ích.
Âu cũng là vì ghế sofa quá cứng, ngủ mấy đêm liền tôi sắp không chịu nổi nữa.
——–
Phòng Dav.
Jun được lại gần Trí Đăng thì vui lắm, anh còn thơm thơm nó, còn xoa tóc nó nữa, những cảm giác thân cận này khiến lòng nó dịu xuống.
Anh đã ngoắc tay với nó, hứa rằng sẽ không cứ thế mà đi nữa, nó liền an tâm đến trèo cả vào lòng anh mà cọ.
Khi Văn Cốc bước đến, chính là một màn hai người đang cùng nhau lướt trên ipad, xem thông tin về ngôi trường mà sắp tới Jun sẽ nhập học.
Trí Đăng nghe tiếng động, ngước mắt lên, gặp được Văn Cốc liền nở nụ cười:
– Anh Cốc?
Văn Cốc nhìn bàn tay Trí Đăng vẫn còn đang đan trên bàn tay bé nhỏ của thằng bé, xem ra, lời khuyên kia đã chẳng cần phải nói ra làm gì.
Cất lên một lời bình thản:
– Xem ra, em đã có lựa chọn của chính mình?
Trí Đăng nghe từng lời, ban đầu có chút không hiểu, nhưng sau đó cũng đã nhè nhẹ mà gật đầu:
– Ừm. Em… em không thể để thằng bé ở lại đây một mình được.
– Thật sự chỉ vì thằng bé thôi sao?
Trí Đăng nhìn ra bóng người lấp ló ngoài cửa, có chút không được tự nhiên mà trả lời:
– Còn vì một người khác nữa….
Kẻ đứng ngoài cửa nghe lén, khẽ làm ra một cái động tác yeh ngốc nghếch không tưởng.
Kẻ ở trong này lại mỉm cười mà vuốt lấy mái tóc của Jun, nói với Văn Cốc cũng như là nói cho chính mình:
“ Thằng bé nói, anh ấy đã khóc”
========//==========
Hoàn chính truyện 17- Bao nuôi.
Phù.
Thật sự là khi bắt đầu viết dù cho đã xác định rằng đây là một truyện dài nhưng cũng không nghĩ là sẽ đi được đến tận 68 chương mới kết ^.^
Trong phần phiên ngoại của “bao nuôi” mình sẽ triển khai thêm vài phần nhỏ về CP phụ Triều Vĩ x Mễ Lân trong bối cảnh ba năm sau, các bạn ghé quá face tương tác dui dui nhé.
Mình gửi lời cảm ơn chân thành tới các bạn đọc đã tích cực cmt. Chính những dòng cmt đó khiến mình vui vẻ và có cảm hứng viết dài như vậy đó!
Sài Gòn, 16h15p, ngày 16/07/2020.
Thương gửi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!