Nhóc con! Gọi tôi là anh - Chương 51: Hình bóng sau 7 năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Nhóc con! Gọi tôi là anh


Chương 51: Hình bóng sau 7 năm


Vì không muốn mn đức mạch cảm xúc, vì thế neen tui sẽ ra luôn một lần nhé
_________________________________________
Bắt đầu thôi :

Trên một hành lang vốn đang yên tĩnh, dường như bị đánh vỡ với một âm thanh va chạm hỗn loạn đầy gấp gáp…

Tiếng đế giày vang lên lạch cạch đầy thống khổ…

– Cho tôi… cho tôi gặp viện trưởng Cao!!

Cái giọng trầm trầm vang lên giữa không khí, cô y tá khẽ ngước đầu, nét mặt nhìn thấy dung nâhn trước mặt mà khẽ bối rồi, khẽ hắng giọng….

– Xin lỗi!! Anh có hẹn trước không??…

– Tôi… – ánh mắt của anh khẽ rũ xuống, mím môi – Tôi không có…

– Vậy thì thật xin lỗi, anh không thể vào trong…

– Nhưng…

Sự đè nén cùng gấp gáp khiến tâm trạng Dương Khánh Nam khẽ khó chịu…

– Nói cho viện trưởng Cao, tôi có việc gấp cần gặp!!…

– Xin lỗi!! – nữ y tá khẽ lắc đầu bất lực – Anh không hẹn trước, thật sự không thể cho gặp…

Ngay lúc này, Dương Khánh Nam như muốn bùng nổ, tức giận đến độ muốn mắng người…

– Cô…!!!!!

– Cho anh ta vào!!

Từ đâu, một giọng nữ khẽ xen ngang cuộc nói chuyện, thu hút sự chú ý của cả hai…

Cô y tá khẽ cúi đầu, tuyệt nhiên Dương Khánh Nam vẫn điềm đạm tại chỗ, thậm chí hàn sắc còn mang theo thập phần tức giận không nói ra…

– Viện trưởng Cao!!… – y tá giọng đều đều, mang theo vẻ tôn kính…

Cao Đường Quân lập tức liền kéo khẩu trang phẫu thuật xuống, nhìn người trước mặt khẽ nheo mày…

– Viện trưởng Phó thật vinh dự quá, ở nơi đây còn dám làm loạn??…

Nữ y tá nghe đến “viện trưởng Phó”, lập tức liền giật nảy. Anh thậm chí không quan tâm, lên giọng trầm trầm…

– Viện trưởng Cao không định giải thích gì sao??

Anh đưa tập hồ sơ ra, Cao Đường Quân chỉ khẽ liếc một cái, nét sững sờ thoáng qua giây lát rồi lại lắng đọng như ban đầu…

Cao Đường Quân quay lưng đi, kịp để lại một câu…

– Cậu đi theo tôi!!…

Anh không nói, đút túi quần bình tĩnh đi theo sau…

Trên hành lang yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng đế giày lạch cạch khẽ va chạm, tuyệt nhiên vẫn không có bất kỳ tiếng động nào…

…Cạch…

Cao Đường Quân đứng lại, xoay lưng đứng trước một cánh cửa, liếc mắt sang Dương Khánh Nam, nói nhàn nhạt…

– Cậu chắc chắn??

Anh không nói, chỉ gật đầu một cách kiên định… Cao Đường Quân móc ở đâu ra một bộ đồ bảo hộ, vứt sang cho anh, liếc mắt ý bảo anh mặc vào…

Dương Khánh Nam rất nhanh mặc vào một cách thuần thục, lúc này, Cao Đường Quân khẽ mở cửa, bước vào trước. Phía sau Dương Khánh Nam cũng nối gót theo…

Mùi thuốc khử trùng khẽ xộch vào khoang mũi khiến anh tê cũng cứng, nhưng dường như thứ trước mắt còn khiến anh như ngừng thở…

Đó không phải… là cô sao??

Cô…

.

.

còn sống….

Nhìn thấy được nét ngỡ ngàng cùng xúc động trong ánh mắt anh. Cao Đường Quân khẽ thở dài, lập tức đã nghe giọng anh khàn khàn vang lên giữa không khí…

– Tại sao??…. Tại sao….

Những hình ảnh ngày đó, nhịp tim ngừng đập ngày đó, hơi thở đã tắt khi đó…

Tất cả…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN