Bẫy tình hắc ám - Chương 24: Phải chăng đây là mơ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
301


Bẫy tình hắc ám


Chương 24: Phải chăng đây là mơ?


Mặt trăng tròn sáng soi giương trên bầu trời cao, hai người đi giữa dãy đường tối tăm nối thẳng vào căn phòng cũ kĩ của ngôi đền. Kayura và Aki đi cùng nhau dọc qua các pho tượng đen ngầu kì quái, cô cảm thấy bất an nên láo liếc mắt di chuyển xung quanh, mãi nhìn chầm chầm vào các bức tượng quỷ tinh được dựng thẳng đứng dọc hai bên lối đi vô cùng ghê rợn.

“Tôi có chút không hiểu, một ngôi đền linh thiêng mà lại được trang trí nhiều tượng quỷ như vậy sao? Cậu biết chuyện này không Hirano?”

Aki đi bên cạnh, sự hiếu kì của Kayura cũng làm cho cậu cảm thấy có chút tò mò về chuyện này, cậu chợt dừng chân trước một bức tượng của một con quỷ hai sừng, tóc tai lởm chởm, thân hình vạm vỡ, đôi mắt to tròn như trừng ra bất động một chỗ, nhưng lại giống như đang nhìn thẳng vào cậu và Kayura trong tức giận.

Aki nhìn bức tượng đó chầm chầm, vẻ mặt như am hiểm nói:

“Những bức tượng này được dựng sẵn rất lâu rồi, mọi người thường gọi đây là đền quỷ Miojo nên chẳng có ai dám đến đây cúng bái, một ngôi đền không ai lui tới lâu ngày sẽ có ma quỷ chui vào trú ẩn, nhất định bên trong này có thứ gì đó rất lạ, tôi có thể ngửi thấy mùi máu rất nồng”

Kayura có hơi mất lòng tin với Aki nên trễu mắt liếc sang hỏi:

“Hỡ? Chẳng phải lúc nãy cậu nói trên đời này không có ma quỷ sao? Cậu đang lươn lẹo đấy à?”

Aki lườm mắt cô một cái, đáp:

“Thì tôi cũng chỉ nghe người ngoài kể lại thôi, biết đâu không phải là ma quỷ mà thực chất là một tên sát nhân ẩn nấp trong này thì sao?”

Rồi cậu bước đi về phía trước, lướt qua bức tượng quỷ vừa nhìn lúc nãy, Kayura cũng lẽo đẽo theo sau bóng lưng cậu hỏi:

“Nhưng tại sao cậu lại nghĩ đó là do người làm, vì không lí nào xác của các bạn cậu lại phân hủy nhanh như vậy chỉ sau một đêm được, cậu không thấy điều này rất vô lí sao?”

“Cũng có thể hắn đã sử dụng một thủ thuật nào đó, nhưng cô nói cũng đúng, vì các cảnh sát khi khám nghiệm tử thi nói rằng trên cơ thể bạn tôi không có dấu vết gì cả, mọi người nghe vậy đã rất hốt hoảng, cho rằng đó là sự trừng phạt của quỷ dữ trong ngôi đền vì bọn tôi đã tự ý đi vào, nhưng vì chỉ có tôi không bị sao nên họ đang nghi ngờ tôi là kẻ đứng sau chuyện này, hôm trước còn có một gã đàn ông đã đến nhà và nổi giận với tôi, ông ta trỏ vào mặt tôi và nói tôi chính là kẻ giết chết Ichiro con trai của ông ta”

Aki nói với vẻ mặt khó chịu rồi đứng lại xoay lưng một chút, giương hai tay cởi chiếc áo phông trắng kéo lên ngay trước mặt cô thì cô liền bật ngượng quát hỏi:

“Cậu…cậu làm cái gì vậy?”

Đột nhiên cô nhìn thấy một vết bầm rất dài và thẳng xéo trên lưng cậu ta, cô liền hiếu kì hỏi:

“Ơ, vết thương này là…”

“Là lão phụ huynh đó đã dùng thanh sắt đánh tôi đấy, cũng may có người vào can, không thì biết đâu tôi sẽ cho lão một trận rồi”

Kayura ngạc nhiên, biểu hiện và lời nói của Aki như rất muốn tìm ra chân tướng của chuyện này, cô hiểu và đành cảm thông.

(Nếu không tìm ra kẻ đã giết bạn bè của cậu ta, cậu ta sẽ bị mọi người nghi ngờ về cái chết của các bạn mình, thật đáng thương)

Hai người đi đến cửa của một căn phòng thờ, Aki liền đưa tay kéo chiếc cửa lùa sang một bên vang lên một tiếng “roẹt”. Ngay lập tức căn phòng tối tăm cũng hiện ra trước mắt, căn phòng có vẻ hơi ẩm hốc và có mùi bụi bặm, mạng nhện cũng mắc lung tung trên các góc tường nhà do đã lâu không có ai ra vào dọn dẹp.

“Đây là phòng thờ mà, nhìn kìa, có một pho tượng Phật Di Lặc ngồi trên bàn thờ, chúng ta tự ý vào đây như vậy thì phải xin phép ngài ấy”

Kayura đi đến, chấp tay trước pho tượng Phật kia rồi lẩm bẩm khẩn xin. Aki đứng phía sau giương hai mắt, thốt giọng lạnh lẽo bảo:

“Nhưng chỗ cô đang đứng là chỗ xác của lũ bạn tôi nằm đó”

“Áaaa!!!” Vừa nghe Kayura đã giật toáng hét lên, vội quay lưng chạy lại khoác chặt lấy cánh tay Aki rồi cau mày ngẩn mặt cằn nhằn.

“Tại sao cậu không nói sớm hả? Lại còn dùng cái giọng sởn gai óc đó nữa chứ, cậu cố tình đúng không?”

Aki trễu mắt nghĩ:

(Cô gái này thật nhát gan, cũng phải, con gái luôn sợ những chuyện này, nhưng thực sự giữa đêm khuya mà đưa cô ta vào đền hoang thì mình thật có chút không đúng đắn)

Rồi cậu nheo mày, có chút bực mình nói:

“Lúc nãy tôi đã kể qua rồi mà, khi phát hiện ra họ, xác của họ đã bị phân hủy rất nặng và bốc mùi, tôi nghĩ đó là lí do mùi hôi vẫn còn lưu soát quanh đây, nhưng cô cũng đừng hét toáng lên như thế, lỡ tên sát nhân nghe được hắn chạy trốn thì sao hả?”

Kayura mếu môi

“Sát nhân mà chạy trốn sao? Tôi e rằng hắn sẽ phanh xác chúng ta ra mất”

“Nếu sợ thì nắm lấy tay tôi, bởi vì tôi không nhát gan giống như cô đâu, đồ thỏ đế”

Aki thốt lời mỉa mai, nhưng thật ra là cậu đang muốn trấn an nỗi sợ hãi của cô, vì chỉ cần cô nắm lấy tay cậu, cô cũng sẽ đỡ lo lắng bất an hơn nhiều, nhưng Kayura lại không hiểu ý đó, bèn chao mày buông tay cậu ra, khoanh hai tay dỗi hờn.

“Hừ, tôi đây không thèm nhé”

(Quả nhiên cậu ta và tổ tiên chẳng khác nhau tí nào, mặt mũi lẫn tính cách y hệt nhau)

Aki cũng không mấy quan tâm, liền cầm đèn pin mình đã mang sẵn bật lên soi xung quanh kiểm tra, đèn vừa soi đến bức tượng Phật Di Lặc kia thì cũng là lúc đột nhiên pho tượng ngã cái ầm xuống sàn khiến cả cô và Aki giật bắn người.

“Cái…cái gì vậy?” Kayura xanh mặt, giọng run run lây cánh tay Aki liên tục bảo: “A…này, tôi thấy chúng ta không nên ở đây nữa, mau…mau về thôi”

Aki cũng có chút hơi hoảng, nhưng lại gắng lấy bình tĩnh, đi tới bức tượng Phật bị ngã úp mặt xuống sàn kia nói:

“Tôi nghe người ta kể lại rằng ba năm trước ngôi đền này được một vị sư thầy già canh giữ, nhưng đột nhiên ông ta lại treo cổ tự tử ngay tại đây, mãi khi có mùi hôi thối bốc lên sau nhiều ngày không ai hay biết, những người dân địa phương đã cảm thấy nghi ngờ nên họ đành gọi cho cảnh sát đến kiểm tra, và khi những người cảnh sát xông vào đây thì cũng là một sự kinh hoàng đã đập ngay trước mắt họ, xác của vị sư thầy già đó đang bị lũ côn trùng và ruồi bu bịt kín người từ đầu tới chân, kể từ đó ngôi đền cũng không có ai thừa kế và bị bỏ hoang nên bắt đầu có dấu hiệu ma ám”

“Hư…” Kayura bật kinh hoảng, hai mắt trố ra run rẩy như bản thân có thể tưởng tượng được câu chuyện mà Aki vừa kể, Aki lại trễu mắt quay lại nhả cợt.

“Cô làm gì mà sợ hãi quá vậy? Thật ra thì vị trụ trì đã chết do già yếu bệnh tật, tôi chỉ kể thêm vào cho vui thôi, đồ nhát gan”

Cô bật xấu hổ, liền co nắm đấm giơ lên quát tháo:

“Như vậy mà là vui sao? Cậu có biết bây giờ chúng ta đang ở trong một ngôi đền bị bỏ hoang không? Đừng có kể những thứ kinh dị đó nữa”

Aki bắt đầu soi đèn xung quanh các tấm vách cũ kĩ bám bụi trong ngôi đền này, ánh đèn trắng thấp thoáng yếu ớt, vô tình soi qua một bức tranh dài khoảng một thước treo trên tấm vách, dù chỉ là thoáng qua nhưng đã khiến Kayura trông thấy mà bật ngạc nhiên.

“Hirano, cho tôi mượn đèn pin”

Kayura đi lại ngang nhiên giật lấy đèn pin trên tay Aki rồi soi tới bức tranh bị treo trên vách tường gỗ lúc nãy. Cô bước chân đi tới để xem cho kĩ, bức tranh được vẽ lên bằng tấm giấy trắng thơm mùi gỗ rất dày, nét mực uyển chuyển màu đen rất rõ rệt và được ấn cọc đinh cố định lên tấm vách gỗ cũ sờn mỏng manh.

Kayura hơi ngạc nhiên, đó là hình vẽ của một con mãng xà với hai chiếc nanh độc giương xuống khỏi khe hàm, Aki đi tới đằng sau cô lên tiếng:

“Gì vậy? Chỉ là bức họa về con rắn thôi mà”

“Nhưng sao lại có bức họa về rắn kia chứ?”

“Thì tôi nghe nói ngôi đền này rất tôn sùng rắn, đặc biệt là mãng xà, chắc là có một truyền thống gì đó”

Aki vừa nói vừa quay lại nhìn bức tượng Phật nằm úp mặt dưới đất kia, nheo mày tiếp lời:

“Nhưng cũng không lí nào bức tượng Phật bám bụi kia lại đột ngột ngã xuống sàn được”

Kayura lo chăm chú bức tranh trước mặt, cô bèn đưa tay sờ lên thân của con mãng xà trong bức tranh ấy tự hỏi:

“Nhưng tại sao lại là mãng xà? Tại sao lại có những bức tượng quỷ trang trí hai bên lối đi ngoài kia?”

Trong khi cô đang hỏi, Aki ở phía sau lại đi tới đưa tay nhấc mạnh, lật mặt bức tượng Phật kia lên mong có thể tìm kiếm chút manh mối, nhưng bỗng nhiên cậu đột ngột rùng mình, nét mặt của bức tượng Phật Di Lặc đang cười hòa nhã phúc hậu thì bỗng nhiên dần thay đổi sang thành một nụ cười man rợ cùng với những chiếc răng hiện lên trong khe mép.

“Hơ” Aki liền kinh động đứng dậy lùi ra sau, Kayura mãi nhìn bức tranh kia nên nghe thấy tiếng của cậu, cô bèn quay lại ngạc nhiên hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

“Ra khỏi đây thôi”

“Hả?” Cô ngờ ngạc, Aki liền bắt lấy tay Kayura rồi kéo ra khỏi căn phòng thờ trong khi cô đang ngơ ngác không hiểu chuyện, bèn hỏi:

“Chẳng phải cậu vào đây là để điều tra cái chết kì lạ của bạn bè cậu sao? Hirano, cậu sao vậy?”

Aki không thèm đáp lại mà một mực kéo cô ra khỏi căn phòng ma quái ấy, cứ thế đi thẳng thừng ra cổng ngôi đền mà không thèm nghoảnh lại phía sau dù chỉ một lần, như thể cậu đã cảm thấy có một thứ gì đó rất nguy hiểm.

Hai người đi được một lúc trên đường, Kayura mới ngạc nhiên khi nhìn thấy nét mặt khủng hoảng của Aki.

“Cậu bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại thay đổi ý định vậy chứ? Mau nói cho tôi biết đi”

Aki bỗng dừng chân nhìn sang Kayura đáp:

“Lúc nãy tôi đã vô tình nhìn thấy bức tượng Phật kia nở nụ cười rất quỷ quái, tôi đoán có gì đó không ổn nên lập tức kéo cô đi”

“Cái gì? Bức tượng Phật biết cười sao?” Cô há mồm kinh ngạc, mặt Aki đã có dấu hiệu thất thần nói:

“Tôi nghĩ chúng ta không nên trở lại đó nữa, chính xác hơn là tôi đã ngửi thấy mùi máu rất nồng nặc phát ra từ bức tượng Phật đó”

Kayura bỗng trễu mắt, ngắt ngang sau lời cậu.

“Stop! Nhưng tại sao cậu có thể ngửi được mùi hả? Tôi cũng đứng đó nhưng có ngửi được gì đâu?”

“Tôi có thể cảm nhận được mùi hương bất thường từ khi mới sinh ra, chắc là do được thừa hưởng một ít máu rồng trong người”

“Vậy là gia đình cậu ai cũng có thể ngửi được à?”

“Không, chỉ có tôi thôi, tôi cũng không biết vì sao nữa”

Kayura chợt nhìn mặt Aki một lúc, mới ngỡ ngàng nhủ thầm:

(Đúng là mặt cậu ta với cái tên hắc ám Hắc Long đó nhìn y chang nhau mà, chỉ khác mỗi trang phục và kiểu tóc, nếu không mình cũng không tin cậu ta là một người khác, lẽ nào cậu ta chính là kiếp sau của Hắc Long?)

Đột nhiên Aki bật ngượng, cau mày hỏi:

“Cô làm cái gì mà nhìn chầm chầm vào mặt tôi thế hả?”

“À…à không” Cô cười thẹn rồi đỏ mặt bối rối.

(Lo mãi so sánh cậu ta với Hắc Long nên mình cũng quên mất phải biết giữ chừng mực, xấu hổ quá)

Đột nhiên có một luồn khói đặc mù mịt bốc lên từ xa, hai người ngạc nhiên nhìn về hướng nơi khói bốc lên đó.

Aki và Kayura giật mình, cả ngôi đền mà hai người vừa mới rời đi lúc nãy đang cháy rực dữ dội.

“A…chỗ đó là ngôi đền lúc nãy mà” Cô bật thốt lên kinh ngạc, Aki vội sốt sắn bảo:

“Mau trở lại xem đi, tôi cảm thấy có chuyện gì đó không hay rồi”

Khi hai người trở về chỗ trước cổng ngôi đền đang trong hỏa hoạn, cả hai liền sửng sốt nhìn đám lửa cao ngời ngợi bên trong.

Aki nheo mắt lại, nhìn ngọn lửa cứ như đang nuốt chửng mọi thứ, phừng phực dữ dội trong con ngươi mắt cậu.

“Quả nhiên ngôi đền này rất bất thường, những người tới đây hằng đêm đều bị sát hại một cách kì lạ, và bạn bè tôi cũng là một trong số nạn nhân đó”

Trong căn phòng thờ, lửa dần bén tới bức tranh mãng xã trên tấm vách đang dần cháy đi, ngọn lửa đỏ rực, thiêu đốt từng nét vẽ của loài vật được cho là chúa tể của quỷ dữ.

Pho tượng Phật Di Lặc nằm trên sàn từ lúc nãy cũng đột ngột run lắc qua lại dữ dội, vang lên nhiều tiếng “lạch cạch” liên tục giữa đám lửa nóng, được một lúc thì pho tượng bất chợt nẻ ra làm hai, gương mặt hiền hậu chất phác của Đức Phật cũng bị rạn nứt. Có một chiếc bóng đen thoát ra khỏi đó, đứng sờ sờ trong đám lửa đỏ nóng rực xung quanh. Đó là một tên mặc kimono màu vàng đất, mái tóc đen dài dài xoăn cuồn cuộn như uốn lọn xuống lưng.

“Kayura, Byakuya, ta thấy các ngươi rồi”

Hắn lẩm bẩm rồi nhếch môi cười âm hiểm.

Bên ngoài ngôi đền, những bức tượng quỷ hai bên lối đi đột nhiên cũng bị run lắc qua lại, hóa thành những con quỷ theo đúng hình thù tạo ra của chúng rồi bay nhảy khắp nơi tản ra mọi khu vực, kêu các tiếng “éc éc” rùng rợn ồn ào.

Aki đứng trước cổng ngôi đền, đột nhiên giật mình nói:

“Tôi ngửi thấy có gì đó đang đi ra từ ngôi đền”

Kayura sực ngạc nhiên, liền đưa mắt nhìn trong đám lửa kia, mới trông thấy có một chiếc bóng người màu đen mặc kimono đang đi ra khiến cô bỗng bàng hoàng.

Trong đám lửa bốc lên dữ dội, một bóng người với bộ kimono màu vàng quý tộc thời xưa, ánh mắt hắn dưới khuôn tóc mái màu đen đỏ rực như quỷ dữ.

Bóng người đó bỗng dừng chân lại cách cô và Aki một khoảng dài tầm năm thước.

Hắn ngẩn mặt nhìn cô, con ngươi đỏ rực vô cùng đáng sợ, những lọn tóc đen của hắn lại bay phấp phơi theo gió, làm cả cô và Aki như đứng hình vì quá bàng hoàng.

Hắn bắt đầu cong môi cười đắc ý, mở miệng trầm giọng hỏi:

“Tại sao các ngươi vẫn còn sống? Chẳng phải tất cả đã chết sạch rồi sao?”

Kayura bật giật kinh, trỏ tay đến hắn lấp mấp như chứng kiến phải một chuyện hết sức khó tin.

“A…ngươi là Kazumaru, không thể nào”

Kazumaru bật cười nhếch

“Ta đã bị phong ấn rất lâu trong cái bức tượng Phật hôi hám đó bởi cô, Kayura”

“Ơ?” Kayura khó hiểu, Aki bèn quay sang cô hỏi: “Hắn biết tên cô, cô quen hắn sao?”

Kayura trơ mặt ngơ ngác quay sang Aki đáp:

“Tôi chỉ biết hắn là Kazumaru, tên mãng xà hay đi cùng Bạch Long kia mà, nhưng đây là thời đại 500 năm sau, sao hắn lại ở đây được chứ?”

Kazumaru bỗng trừng mắt gào lớn:

“Cô đã phong ấn ta bằng tất cả sức lực của mình vào bức tượng Phật kia sau đó chết đi. Thế thì tại sao? Tại sao cả cô và Byakuya vẫn còn sống?”

Kayura sực giật mình, câu hỏi của Kazumaru như một sự thống khổ lẫn căm hận.

(Tại sao hắn lại tức giận như vậy? Vẻ mặt đó như muốn ngấu nghiến mình ra làm trăm mảnh, hắn thật đáng sợ)

Cô hơi tái hoảng, giờ chỉ còn cách nheo mày hỏi hắn, vì cô cũng không biết thật sự chuyện gì đang xảy ra.

“Ta chẳng hiểu ngươi đang nói cái gì cả, tất cả chuyện này…là sao vậy?”

Aki bỗng nhìn sang cô, hơi nheo mày nghi hoặc.

(Cô gái này có gì đó rất lạ, cô ta là ai?)

Kazumaru tiến chân định đi tới gần cô và Aki hơn. Kayura vẫn chưa nắm bắt được tình huống gì đang diễn ra, chỉ dần dần thấy tên xà yêu kia đang đi gần tới mình và Aki như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cô bèn thốt giọng hỏi lớn:

“Ngươi tính làm gì? Đây là thời đại, là một thế giới 500 năm sau, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây kia chứ?”

Kazumaru bỗng dừng chân, nheo mắt nói:

“Ta không quan tâm, ta đã chờ đợi rất lâu, bị nhốt trong bức tượng đó 500 năm mà không thể thoát ra ngoài, ta mong muốn được nhìn thấy cô bước vào ngôi đền đó vì chỉ cần như vậy thì đồng nghĩa với việc phong ấn trong ta cũng được mở, và chính là hôm nay, cuối cùng thì ta cũng đã được tự do”

Rồi hắn bật cười nhếch, đột nhiên dịch chuyển tức thời, chốc đã đứng áng ngay trước mặt Kayura bằng thân hình cao lớn, hắn thoạt đưa tay tới nắm lấy cổ cô bóp chặt, cô bật hoảng hốt kêu lên một tiếng, hắn liền cười nham hiểm bảo:

“Giờ thì cô phải chết”

Aki đứng bên cạnh, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu cũng đành liều mạng, đưa tay tới muốn phất Kazumaru ra gào lớn:

“Ngươi làm cái gì vậy? Có tin ta báo cảnh sát không?”

Kazumaru bắt được tay cậu, hắn lườm mắt sang nhìn cậu một lúc rồi ngạc nhiên.

“Ta cảm thấy mùi con người trên người ngươi, ngươi không phải Byakuya, hay là ngươi đã…”

Aki nghiếng răng, cố rút cánh tay ra khỏi bàn tay mạnh mẽ của Kazumaru, trong lòng vô cùng nghi vấn.

(Tên này mạnh quá, hắn là cái thứ gì vậy?)

Kayura bỗng đưa lòng bàn tay lên trước mặt Kazumaru hét lớn:

“Tránh ra”

Một luồn sức mạnh phát ra từ tay cô, Kazumaru liền bật lùi ra sau loạn choạng chập chững, nhân cơ hội đó cô bắt lấy tay Aki kéo đi bảo:

“Mau chạy thôi”

Bóng dáng của Aki và cô ngày càng vụt đi xa mất, Kazumaru liền nhăn nhíu mặt mày, hai đồng tử đỏ ao của hắn căng cực có chút nặng nhọc, sau đó nhếch mép gian tà lẩm bẩm:

“Hà hà, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu”

Aki và Kayura nấp dưới bụng của một con voi cầu trượt trong công viên.

Kayura vẫn chưa hết bàng hoàng, co hai gối lại run lẩy mẩy thì Aki đang ngồi phía sau cô chập hỏi:

“Tại sao lại có một tên kì lạ như vậy xuất hiện trong ngôi đền chứ? Hắn dường như còn biết rõ cô, cô đã làm gì hắn vậy?”

“Tên đó là yêu xà, có thể hắn chính là kẻ đã giết bạn bè của cậu, chướng khí của hắn có thể khiến một con người chết và phân hủy rất nhanh”

“Nhưng lúc nãy hắn gọi tôi là Byakuya, đó là ai vậy chứ?”

Aki vô cùng thắc mắc, Kayura lại đang sợ hãi ngồi thất thần, tâm trí lao đao thậm chí còn chẳng thể để ý lời Aki đang hỏi.

(Làm sao đây? Nơi này không có Kyoga, cũng không có ai có thể đủ sức chống lại một tên yêu quái như Kazumaru được, mình tuy có một chút phép nhưng thực sự quá yếu so với hắn, làm sao đây? Làm sao đây?)

Bỗng cô loẹt ra một sự bất ngờ, nên ngẩn mặt trố mắt kinh ngạc tiếp nghĩ:

(Ơ? Nhưng tại sao hắn lại nhận ra mình? Mình đang trong lớp Minamoto Kayura và mình chỉ gặp hắn ở thời chiến quốc trong lúc mang thân xác của công chúa Suyumi thôi, chuyện này là sao?)

Đột nhiên bầu không khí xung quanh trở nên hắc ám, một luồn khói màu đen bao trùm lấy mọi thứ và nuốt chửng từng vật thể một bên ngoài.

Cô và Aki sực ngạc nhiên, nhận thấy con voi mình đang nấp đang dần bị tan chảy, Kayura liền kéo tay Aki chạy ra nói:

“Là chướng khí, mau chạy thôi”

Khi hai người vừa chạy ra khỏi bụng con voi, cũng là lúc cả hai nhận ra xung quanh chỉ toàn là thứ ác khói màu đen bao trùm không có lối thoát. Cả thành phố, nhà cửa, con người đang dần bị ăn mòn, tất cả tự động mục nát thối rửa rồi ngã lăn ra đất chết, một số lại bị những con quỷ hóa thành từ những bức tượng đá trong đền lúc nãy đè ra ngấu nghiếng ăn thịt, và họ đang gào thét thảm thiết.

Kayura trơ mắt kinh hoàng, từ trong đám chướng khi mịt mù đen tối kia, Kazumaru xuất hiện với nét mặt vô cùng hung tợn, hắn dừng chân cười đắc ý nói:

“Chỉ cần ta còn sống thì con người sẽ sớm bị diệt vong, cô nên trách bản thân mình vì đã không giết được ta trong quá khứ”

Kayura thất thần sợ sệt, run giọng hỏi:

“Ta không hiểu gì cả, ta và ngươi…đã xảy ra chuyện gì chứ?”

(Phải chăng đây là mơ? Nhưng nếu là giấc mơ, làm ơn hãy cho tôi tỉnh lại)

Đột nhiên trái tim cô giật lên cơn đau nhói, cô liền đưa tay bóp chặt lấy vùng ngực trái của mình rồi nhăn nhíu mặt mày.

(Tại sao tim mình lại đau như vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?)

Mắt cô bắt đầu mờ đi, cô dần nhận thấy mình đang lao ngã xuống đất. Aki đứng bên cạnh thấy cô đã bất tỉnh, bèn hốt hoảng khuỵu xuống lây người cô gọi liên tục:

“Này, cô làm sao vậy? Này, tỉnh lại đi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN