NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1239


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 28


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 28
Cho dù có bất mãn, có khó chịu thì nó cũng ko dám rời cái vị trí nó đang làm trong công ty.
Người con trai ngày ngày đến cùng với sếp, và ra về rất nhanh. Có khi xuất hiện đột ngột nói gì đó rồi ngồi lại bàn tán sau đó mới rời vị trí.
Hôm nay mọi người đến công ty nó khá đông. Hình như vẫn là đám bạn thầy, nếu nó đoán không sai thì họ đều là cổ đông của công ty này hết.
-này mày ơi, ai quen quen như em bé trong quán cafe kìa.
-đâu?
-kia…
Mấy anh chỉ nó rồi tiến lại.
-chào em.
Nó ngẩng lên ngại đỏ mặt.
-em chào anh.
-em đến đây thực tập đấy à?
-vâng ạ.
-lâu chưa?
-cũng lâu rồi ạ.
-ai cho em đến, anh Thắng hay anh Nguyên.
-dạ… cả thầy cả sếp ạ.
-là Thắng nó đưa vào thì tao nhận đấy chứ. Trước có quen em ấy đâu Thắng nó bảo là cho nó gửi, dạy bảo cẩn thận, Thay nó chăm sóc lúc nó không có ở đây.
-mà hay lắm nhé. Nó ngồi đây mấy năm mà chưa bao giờ nó chọn chỗ mà giờ nó ngồi kia kìa.
Sếp Nguyên chỉ cái chỗ cạnh nó cho mọi người, tất cả quay sang nhìn thầy nó nghi ngờ.
-nhìn cái mẹ gì mà nhìn ghế thế.
Thầy nó ngẩng lên quát
-mày đi chết đi thằng chó ạ.
-mày đọc tác phẩm bố già chưa Thắng nhể.
-ý là gì?
-cáo còn đội nốt cừu. tưởng thế nào.
-em ấy có người yêu, tốt nghiệp xong là lấy chồng đấy.
-Còn biết cả cái đó hả Thắng ơi là Thắng. Thế mày mang con nhà người ta đến đây làm gì?
-thì thầy cho trò đi thực hành có gì mà chúng mày nghĩ linh tinh nhỉ.
-thế còn cái Thủy.
-Thủy biết mà, có gì đâu.
Thầy nó nói vậy nó cũng yên tâm, cũng bởi vì thầy chưa bao giờ có hành động gì tỏ ra thầy có cảm tình với nó cho nên nó tin liền ý chứ.
-hay là tao có ý này. em ý chưa chồng, mày chưa vợ, cái kia chỉ là tình cảm bình thường thôi. Hai đứa cho nhau cơ hội đi, cũng có thể sinh ra là dành cho nhau ý chứ. Nhể?
-thôi mày bớt ảo tưởng cho tao nhờ đi.
-Thắng ơi… mày có phải đàn ông ko đấy. mày yêu cái Thủy mày ko làm gì? Giờ ngồi cạnh cô học trò xinh thế này mà ko nảy sinh ham muốn thì… ôi giồi ôi… Thắng ơi…chuẩn bị tiền đi chuyển giới à. Thái nó đang rộ cái đó lắm.
Tất cả cười ầm lên.
-chúng mày nói nhảm ít thôi cho tao nhờ. Tao có là đàn ông hay không thì sau này vợ tao biết, chúng mày đừng có mà suy diễn. Đây là công ty, ko phải quán cafe đâu nhé.
Thầy quay đi, ra dấu cho nó về chỗ , nó quay đi thì mấy ông bạn bu đầu nhau.
-mày ơi, hàng họ ngon lành lắm. hôm nọ tao kiểm tra rồi. thế mà ko thích phụ nữ thì phí một đời hoa. Nhiều khi tham việc nó khổ thế.
-này… hay hôm nào chúng mày tác hợp cho nó với cái Thủy đi. gần 3 chục mà còn trinh thì chết bỏ mẹ.
-ờ được rồi, mày bố trí đi, tao chi vụ đó cho.
Nó đứng phía sau cũng nghe được mấy câu bàn bạc. Tự nhiên tủm tỉm, ông Thầy nó gần 3 chục mà vẫn trai thẳng lắm. Thanh niên nghiêm túc đây…giờ là hàng hiếm chứ Việt nhà nó làm đàn ông lâu rồi, sắp làm cha rồi ý…
Buổi chiều hôm nay công ty nhiều việc, nó đi ra ngoài gặp khách hàng đến chiều tối mới quay về. Thầy nó đã ngồi ở trên ghế, hai mắt dán vào cái máy tính. Nó nhìn sang chỗ nó.một chai nước và một gói bánh kem. Nó nhìn xung quanh. Rõ là ai đã đặt vào đó. Thầy nó vẫn ngồi imm vô cảm.
-em chào thầy ạ.

-chào em
Nhưng ko ngẩng lên nhìn nó. Nó kéo ghế ngồi. nhìn chai nước rồi nhìn thầy. rõ là bên thầy thì chả có cái gì. vậy ai cho nó nhỉ?
-thầy… có ai đặt chai nước nhầm vào chỗ em ko ạ?
Thầy có vẻ đang tập trung.
-gì cơ?
-em hỏi chai nước này của ai?
-nó đang ở trên chỗ của ai?
-em…
-vậy em hỏi tôi làm gì?
-nhưng mà thầy ngồi đó từ nãy.
-Vậy em hỏi với mục đích gì? Nếu nhầm thì trả lại còn ko thì ăn đúng ko?
-vâng
-vậy ăn đi, nhầm thì từ nãy đã có người đến nhận
Thầy nói vậy nó cũng ấm lòng. Dù sao nó cũng đang đói đây, nó vô tư mở chai nước uống, rồi bóc gói bánh đưa cho thầy một nửa.
-Thầy ăn đi.
Nó đưa ra trước mặt thầy. Thầy dừng tay rồi nhìn nó suy nghĩ gì đó có chút bất ngờ.
-thầy ăn đi.
Nó giục lần nữa.
-em ăn đi, tôi ko ăn.
-thôi, thầy ăn đi, em ngồi ăn một mình cũng ngại.
-tôi ko ngại đâu.
-vâng, vậy thì thầy ăn đi, có thực mới vực được đạo. Thầy cũng cần giữ sức khỏe, ko có thầy mọi thứ thật sự rất tệ.
Thầy nhìn nó nghi ngờ chút rồi cũng cầm lấy miếng bánh nhỏ. Nhẹ nhàng đưalên miệng nhưng ánh mắt xúc động nhìn nó.
Nó cười tươi, vô tư mà. Nó coi thầy như người thầy, người anh, người chỉ lỗi, dẫn dắt nó vượt mọi khó khăn. Và nó biết ơn vô cùng.
-nay có lẽ phải làm muộn đấy Hân ạ. Có quá sức với em ko?
-ko quá đâu ạ.
-nếu cần em cứ về nghỉ đi, sắp thi rồi.
-ko sao đâu ạ. Em quen rồi.
-vậy em làm đi nhé.
Thầy đứng lên thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Nó nhắn tin cho Việt để anh khỏi phải lên nữa. vì nó  sẽ về muộn mà.
-công việc bận rộn cuối cùng cũng xong, nhưng nó ngẩng lên thì đồng hồ đã gần 10 giờ rồi.
Nó thu dọn đồ đạc vào bao lô của mình rồi cũng đứng lên. Đi ra đến cửa thì nó chạm mặt thầy.
-em về đó hả?
-dạ vâng.
-sao ko về sớm đi.
-dạ, em xong việc thì về.
-ôi… nếu như vậy thì có khi thức cả đêm mới hết ý chứ.
-thì thầy chả nói là việc nay chớ để mai.
Thầy cười nhẹ nhìn nó, đây là lần đầu tiên nó thấy thầy cười tươi như vậy.
-là tôi nói tôi thôi, em còn nhỏ, đừng có như vậy, con gái đi về muộn ko an toàn.
-Dạ ko sao ạ
Nó cũng cười, thầy đứng im nhìn nó chút rồi quay đi ngơ ngác.
-chờ tôi một phút nhé.

Thầy đi vào bên trong làm gì đó. Hơn một phút sau quay ra cười với nó.
-thôi, chúng ta về thôi.
-dạ… còn thầy
Nó có vẻ bất ngờ.
-thì tôi cũng nghỉ thôi, bận cả ngày rồi. việc hôm nay tôi đã giải quyết hết.
Nó gật đầu đi ra ngoài.
Cả hai cùng dắt xe ra về. Tối đã muộn nên người  vắng. Thầy nó đi chiếc xe Wave  còn nó đi cái xe  ga mới coong bố mẹ mới mua cho. Thầy cứ đi song song bên ngoài với nó, luôn nhường đường và né trước để  cho nó an toàn.
Nó quay sang.
-nhà thầy ở đâu?
-nhà tôi xa lắm.
-sao thầy không thuê chỗ nào rộng hơn chỗ bây giờ. Em thấy nó nhỏ quá so với thầy và anh kia.
-đó là em trai tôi, nhà tôi có 2 anh em trai. Nó đi công tác suốt hiếm khi về.
-vậy anh ấy làm gì?
-làm kĩ sư.
Thầy nói nhẹ lắm. ko như lúc nói trên giảng đường đâu?
-về cũng muộn rồi, hay mình vào ăn gì đó rồi về nhé.
-dạ… em…
Thầy mời còn nó thấy hơi bất tiện, nó ngập ngừng.
-bạn em hôm nay có đến không?
-dạ không ạ.
-vậy đi ăn gì đi, tôi đói rồi. với lại dù sao có mình em em cũng ngại ăn ,thì chúng ta cùng ăn. Coi như để tôi mời em một lần.
Nói vậy thì nó sao có thể từ chối, nó gật đầu. Thầy dẫn nó vào quán ăn đêm.  Quán đêm hà nội có khi đông hơn cả ban ngày ý chứ. Quán này khá là ngon. Công nhận thầy cũng là người biết thưởng thức chứ không cứng nhắc như những gì thầy thể hiện.
-nhà em ở đâu?
-nhà em ở Duyên Hà.
-Duyên Hà cách đây 30 cây đấy à?
-vâng. Sao thầy biết ạ.
-thầy có người bạn bên đó.
-vậy ạ
-uh
Thầy vẫy tay để nó gọi đồ ăn. Xong xuôi, thầy ngẩng lên hỏi nó.
-là hôm nay tôi muốn hỏi em một chuyện.
-chuyện gì ạ.
-về cái kế hoạch của em trong tương lai.
Nó ngồi im nhìn thầy nghi ngờ.
-à không? Vì có chút thông tin nên tôi mới hỏi, không có ý điều tra em.
-dạ
Nó ngập ngừng.
-em cũng không dám tính trước. Nhưng cũng mong ổn định rồi lập nghiệp.
-ổn định là lấy chồng đấy à?
Nó ngại cúi xuống nói nhỏ.
-vâng.
-vậy có sớm quá không?
Nó nhìn thầy lần nữa. ánh mắt hơi bất ngờ về câu nói của thầy.
-à… tôi ko có ý đó, mà tôi nghĩ em giỏi như vậy thì nên cho mình cơ hội tiến thân trước rồi hôn nhân tính sau.

Nó cười ngượng.không biết phải nói sao bây giờ. Nhưng mà nó yêu việt nhiều lắm. giờ chỉ muốn làm vợ Việt rồi mọi thứ sẽ tính sau.
Khi yêu, hầu như ai cũng đặt người mình yêu ở vị trí cao nhất. Bất cứ chuyện gì cũng nghĩ cho người mình yêu đầu tiên đúng ko ạ.
Nó không thể sống thiếu Việt được. Việt của nó đáng yêu như vậy, nếu để hở ra nó sợ nó không giữ được thì Việt sẽ đi yêu người khác mất.
Tốt nhất cứ cưới nhau thì rồi Việt sẽ thương nó cả đời, ko bao giờ rời xa nhau nữa.
Đấy… ai có tình đầu như nó cũng nghĩ vậy thôi.
Thấy nó ngồi đơ ra thầy mới đỡ lời.
-em ăn đi không nguội giờ.
-vâng
Nó cúi xuống ăn. Thầy vẫn nhìn nó khẽ thở dài.
-Hân  này.
-dạ.
Nó ngẩng lên nhìn. Thầy ngập ngừng.
-thật ra thầy nói vậy là vì…bên trường đang có ý mời em ở lại…
-ở lại ạ?
-uh…
Nó có vẻ bất ngờ và vui.
-để làm gì ạ?
-em sẽ được đi đào  tạo để trở thành giảng viên.
-Giảng viên ạ
Mắt nó sáng lên
-uh, với lại Thầy có biết một nơi họ tặng học bổng du học, nếu em muốn, thầy có thể giới thiệu.
-dạ, vậy cơ ạ
Lần này nó bất ngờ nhưng hạnh phúc lắm.
-Nhưng mà chuyện chồng con thì…
Thầy nói đến vậy nó tự hiểu. nó ngồi im, tự nhiên thu tay lại, tắt nụ cười.
-dạ em…
-thấy biết là cơ hội nhưng cũng khó cho tình cảm của 2 đứa bao năm nay, nhưng em có thể trao đổi với bạn ấy  . Nếu bạn ấy nghĩ cho em, bạn ấy sẽ thấy đây cũng là cơ hội. phụ nữ hay đàn ông đều công bằng, có quyền phát triển bản thân. Độc lập tài chính.
-vâng ạ
Nó cúi xuống.
-Đấy… em ăn đi rồi về suy nghĩ nha. Tôi cần có câu trả lời của em . cho em 1 tháng suy nghĩ.
Nó gật đầu. cúi xuống ăn và suy nghĩ rất miên man. Ăn xong, nó lại lóc cóc dắt xe ra về. Cảm giác mệt mỏi tự nhiên cuốn lấy nó. Rõ là giờ cũng muộn. Nó laị đi trước, thầy theo sau nó về tận cổng nhà.
-em chào thầy em về.
-uh
-cảm ơn Thầy ạ
-ko có gì, học tốt đi là được.
-vâng
-em nhớ lời tôi dặn nhé, suy nghĩ cho thật kĩ.
-dạ vâng
Nó đứng cúi xuống cười với thầy 1 cái rồi bấm chuông cửa.
-hân
-dạ
-sách hôm nọ đọc hết chưa?
Nó giậtt mình  nhớ ra, may mà nó ko đi sâu vấn đề này.
-dạ hết rồi ạ.
Thầy rút trong túi ra cho nó một cuốn sách nữa. đưa cho nó.
-đọc cái này đi. hay lắm
Nó đón lấy. cúi đầu cảm ơn thầy. thầy cười với nó thì quay đi, nhưng khi thầy vừa quay lại thì nó cũng thấy bóng dáng một người đứng đó. Nó nhỡ tay đánh rơi cả quyển sách luôn.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN