Bầy Hạc - Chương 5.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Bầy Hạc


Chương 5.3


Sau khi cúp điện thoại, bà không gọi tài xế, Cố Trường An cũng không ở nhà, bà tự mình lái xe đến Bệnh viện đa khoa Quân khu. Trước kia bà đã đến đây khá nhiều lần, nên quen đường quen lối tìm được phòng phẫu thuật.

Lúc Phùng Kiều Kiều nhìn thấy Phó Dục Ninh cũng sững sờ, cô nàng ngơ ngác nhìn bà, khó tin cất lời:

“Cô Phó?”

Cô nàng hết nhìn điện thoại Chử Điềm, lại nhìn Phó Dục Ninh:

“Cô, cô là cô út của Điềm Điềm?”

Phó Dục Ninh vỗ vỗ bả vai Phùng Kiêu Kiêu, bảo cô nàng ngồi xuống:

“Tình hình Điềm Điềm thế nào rồi?”

Phùng Kiêu Kiêu trố mắt nhìn bà chằm chằm một lúc lâu mới lắp bắp trả lời:

“Đang, đang mổ ạ.”

Phó Dục Ninh đưa mắt nhìn về cửa phòng mổ phía trước, thở hắt một hơi. Bà ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiêu Kiêu, khẽ nói:

“Đừng lo, chỉ là tiểu phẫu thôi, chắc hẳn không có vấn đề gì đâu.”

Phùng Kiêu Kiêu gật đầu lia lịa, cô nàng hơi nhát gan, gặp chuyện rất dễ hoảng sợ và luống cuống. Huống chi vừa mới bị “cô út” này của Chử Điềm làm giật mình. Phó Dục Ninh ngồi với bên cạnh trong chốc lát, đợi cô nàng gần như bình tĩnh trở lại mới hỏi thăm đại khái tình hình trước khi phát bệnh.

“Cô Phó, cô nói xem, chuyện này có nên báo cho chồng của Điềm Điềm không ạ?”

Phùng Kiêu Kiêu lo sợ hỏi. Phó Dục Ninh thoáng do dự:

“Trước khi Điềm DIềm vào phòng mổ em đã hỏi nó chưa?”

“Hỏi rồi ạ, cậu ấy nói không cần.”

Phùng Kiều Kiều kể lại lời Chử Điềm cho Phó Dục Ninh nghe.

“Vậy thì thôi.” – Phó Dục Ninh thở dài nói với Phùng Kiêu Kiêu – “Tối nay cực cho em rồi, cũng cảm ơn em nhiều. Bây giờ không còn sớm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Phùng Kiêu Kiêu ngoài miệng bảo vâng nhưng vẫn ngồi cùng bà thêm chốc lát nữa mới ra về. Sau khi Phùng Kiêu Kiêu đi, chừng nửa giờ sau thì mổ xong, quá trình vô cùng thuận lợi. Chử Điềm được đưa vào một phòng bệnh bình thường, Phó Dục Ninh đi theo, nhìn vẻ mặt tái nhợt rõ mồn một sau phẫu thuật của cô mà có chút đau lòng.

Hai giờ đêm, Chử Điềm hết thuốc mê dần tỉnh lại. Căn phòng bệnh một người chỉ bật một cây đèn bàn nhỏ trong góc, cả căn phòng mờ tối. Đầu óc Chử Điềm trống rỗng, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở đâu. Cô khẽ nhích người, không cẩn thận đụng phải vết thương, không nhịn được hít vào một hơi.

Tiếng hít khe khẽ này đã kinh động đến Phó Dục Ninh đang nghỉ ngơi trên ghế salon bên cạnh. Bà cuống quít đứng dậy, đi đến bên giường Chử Điềm, bật đèn đầu giường lên:

“Tỉnh rồi hả? Đừng cử động, mau nằm xuống, động đến vết thương đau đấy.”

Chử Điềm mở to mắt nhìn Phó Dục Ninh:

“Cô út, sao cô lại đến đây?”

“Sao cô không thể đến chứ?”

Phó Dục Ninh đỡ cô nằm xuống. Chử Điềm nhìn bà, đầu óc hoạt động một cách khó khăn. Lẽ nào Phùng Kiêu Kiêu báo cho cô út? Cũng không đúng, Phùng Kiêu Kiêu đâu có biết quan hệ thân thích giữa cô và Phó Dục Ninh…

Thấy cô không nói gì, con mắt không ngừng chuyển động, Phó Dục Ninh bật cười:

“Được rồi, đừng đoán nữa, không ai nói cho cô biết cả, là cô gọi đến điện thoại của con, Phùng Kiêu Kiêu mới nói cho cô biết đấy chứ.”

Chử Điềm lẳng lặng nhìn bà bận rộn vì mình, hồi lâu mới khẽ cất lời:

“Con cảm ơn cô ạ.”

“Ngốc quá.”

Phó Dục Ninh gõ nhẹ vào trán cô. Sau khi hết thuốc tê, vết mổ bắt đầu đau lâm râm, nhưng không đến mức chịu không nổi. Tuy nhiên vừa mới phẫu thuật xong chỉ có thể nằm ngửa, cả người cứng đờ. Bình thường cô khó chiều quen rồi, nhất thời không thể ngủ được. Vất vả lắm mới thiêm thiếp ngủ trong chốc lát, vốn cho rằng đêm đã qua, nhưng khi mở mắt trời mới tảng sáng.

Chử Điềm ngẩn người nhìn đăm đăm cảnh sắc tờ mờ bên ngoài cửa sổ. Nhớ lại tối hôm qua, quả thật là một đêm vô cùng hỗn loạn. May mà có Phùng Kiêu Kiêu ở bên cạnh, nếu một mình cô ở nhà chắc phải mất chút thời gian mới có thể đến bệnh viện, quá trình kia sẽ tương đối đau khổ.

Nhìn Phó Dục Ninh đang nghỉ ngơi bên cạnh, tâm trạng Chử Điềm hết sức phức tạp. Một năm trước dù thế nào cô cũng không ngờ sẽ có một ngày cô nằm trong bệnh viện thành phố B, vừa mới tỉnh lại sau ca mổ, mà người ở bên cô lại là cô út của Từ Nghi. Trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, dù sao cô út cũng là người có liên quan đến anh.

Nghĩ như vậy, Chử Điềm lại từ từ ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại trời đã sáng rồi. Phó Dục Ninh không có ở đây, y tá đến kiểm tra phòng, thuận tiện truyền dịch cho cô. Mạch máu trên mu bàn tay Chử Điềm rất nhỏ, nên truyền hai bình dịch đã tím bầm cả lên. Cô vừa liếc nhìn đã quay đi, không dám nhìn thêm nữa.

Mới vừa treo bình dịch lên, Phó Dục Ninh đã quay lại, trong tay bà xách túi đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, thấy Chử Điềm liền hỏi:

“Còn đau không?”

“Cũng tạm ạ.” – Chử Điềm le lưỡi.

“Chịu đựng một chút.” – Phó Dục Ninh nói – “Hai ngày nay là khó chịu nhất, sau đó sẽ khá hơn. Dù sao chỉ có một mình con ở nhà nên cứ ở bệnh viện thêm vài ngày nữa, cô mới vừa tạt qua nhà con một chuyến, mang đến ít đồ.”

Phó Dục Ninh cả đêm chưa về nhà, rửa mặt qua loa ở đây còn phải chạy vội đi làm, vô cùng cực khổ. Liên lụy bà một đêm, Chử Điềm rất ái ngại:

“Phiền cô út quá rồi ạ, đã khiến tối qua cô không được nghỉ ngơi.”

“Người một nhà đừng khách sáo.” – Phó Dục Ninh mỉm cười – “Lát nữa cô còn phải đi làm, ai đến chăm sóc con?”

Bà ngẫm nghĩ:

“Hay là cô gọi cho nhà anh cả, xem hôm nay chị dâu có lớp không…”

“Không cần đâu ạ!” – Chử Điềm vội vàng từ chối – “Đừng phiền cha mẹ con ạ, con chỉ làm tiểu phẫu thôi mà. Bệnh viện này nhiều y tá như vậy sẽ không có vấn đề gì đâu. Ngoài ra, Kiêu Kiêu nói lát nữa sẽ đến, con không thiếu người chăm sóc đâu ạ.”

Phó Dục Ninh thoáng cân nhắc:

“Con không định nói chuyện phẫu thuật này cho họ biết sao?”

Chử Điềm lắc đầu:

“Đến khi con khỏe lại rồi đi thăm ba mẹ ạ.”

Phó Dục Ninh thấy cô kiên trì cũng không nói thêm nữa, khẽ thở dài nói:

“Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì lập tức liên lạc với cô.”

Chử Điềm vội gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn Phó Dục Ninh rời đi thì từ từ thở phào nhẹ nhõm. Ngày đầu tiên sau khi phẫu thuật không thể xuống giường, Chử Điềm nằm một mình trên giường, thật sự hơi nhàm chán. Vết mổ còn đau âm ỉ, cô không dám tùy tiện trở mình, cả người cảm thấy vô cùng khó chịu. Sáng sớm lúc bác sĩ đến phòng khám còn dặn dò cô một tuần không được đụng vào nước, Chử Điềm nghe vậy mà muốn vò đầu. Tuy hôm qua trước khi vào viện cô đã tắm qua, nhưng hiện tại nhân tố tâm lý tác động, cô cảm tháy da đầu hơi ngứa.

Đang lúc cô chịu đủ đau khổ, cánh cửa vang lên hai tiếng gõ “cốc cốc”, Chử Điềm ngước mắt nhìn, thấy một người phụ nữ trung niên vẻ mặt hiền hòa ló đầu vào phòng. Lúc ánh mắt giao nhau, chị cười ôn hòa:

“Cô chính là cô Chử sao?”

“Chị là…?”

Chử Điềm nhìn chị đầy nghi ngờ. Người phụ nữ trung niên tự nhiên đi vào phòng, tự giới thiệu mình:

“Tôi nhà nhân viên chăm sóc do bà Phó mời đến, họ Khương.”

Bà Phó? Chử Điềm chớp chớp mắt, hiểu ra.

“Là cô Phó Dục Ninh mời chị đến à?”

“Đúng vậy…” – chị nói – “Trước kia lúc bà ấy nằm viện cũng là tôi chăm sóc, vì vậy quen biết nhau, sáng nay bà ấy liên lạc nói cô Chử vừa mới mổ xong, bên cạnh không có ai nên nhờ tôi đến chăm…”

Chử Điềm ngỡ ngàng, quả thật cô đã dối gạt Phó Dục Ninh, cô chẳng liên lạc với ai cả. Bởi vì cô biết tất cả mọi người đều có công việc, dù tình cảm có thân thiết hơn nữa cũng không thể làm phiền người ta. Thật không ngờ… vậy mà cô út lại nhìn ra.

Cô út này đúng là chẳng khác gì thần thánh. Chử Điềm cảm thán trong lòng một phen, khẽ mỉm cười với người phụ nữ trung niên:

“Chị Khương, thế thì làm phiền chị vậy.”

Chị Khương là một người chăm sóc bệnh nhân có kinh nghiệm nhiều năm, thích sạch sẽ, tay chân không chỉ nhanh nhẹn mà tính cách còn hiền hòa, dường như có thể thân thiết với bất cứ ai vậy. Có chị ấy ở bên, hai ngày đầu sau phẫu thuật là khó chịu nhất, thế nhưng Chử Điềm lại cảm thấy trôi qua không hề đau đớn chút nào.

Ngày thứ ba sau khi phẫu thuật, rốt cuộc có thể xuống giường, mà còn thuận lợi xì hơi, có thể ăn một chút thức ăn lỏng. Bởi vì bụng trướng nên hai ngày nay Chử Điềm không ăn gì nhưng vẫn không thấy đói, chị Khương thấy cô ốm yếu có vẻ đau lòng.

“Bệnh một lần không chừng lại gầy đi vài kí, để chồng em nhìn thấy e là sẽ đau lòng.”

Đây là lần đầu tiên chị Khương nhắc đến Từ Nghi trước mặt cô, chắc hẳn trước đó đã được nghe Phó Dục Ninh kể về anh. Chị ấy nói xong liền hối hận, ngẩng đầu dè dặt nhìn cô.

Chử Điềm nở nụ cười vì phản ứng của chị ấy:

“Chị cũng biết hả? Chồng em là lính, còn đẹp trai nữa.”

Cô vừa nói vừa vội nhấn vào ảnh trên điện thoại cho chị ấy xem. Chị Khương liếc nhìn:

“Đúng là chàng trai tuấn tú lịch sự, rất xứng với em.”

Chử Điềm nghe vậy liền cười đến tít cả mắt. Chị Khương nhìn vẻ mặt cô, hơi cảm khái: “Đẹp trai có ích gì đâu, vợ bệnh cũng không thể ở bên. Một cô gái yếu ớt như vậy sao lại lấy chồng là lính chứ?” Có điều lời này chị ta chỉ nói thầm trong lòng, không nói trước mặt cô. Thu dọn xong đồ ăn, chị ta dìu cô đi xuống lầu tản bộ.

Chử Điềm ngại vết mổ đau nên không dám cử động. Nhưng bác sĩ đã dặn rằng để tránh dính ruột, cô cần phải xuống giường hoạt động nhiều hơn. Chử Điềm không có cách nào đành phải nhờ chị Khương dìu, đi qua đi lại ở hành lang bệnh viện. Hơn nữa hai ngày nay cô bạn thân Hà Tiêu, Phùng Kiêu Kiêu và Phó Dục Ninh đều đến thăm cô nhiều lần. Vì vậy xét trên tổng thể, Chử Điềm nằm viện lần này cũng xem như không khó chịu lắm.

Ăn sáng xong, tâm trạng Chử Điềm không tệ, bảo chị Khương nghỉ ngơi, một mình từ từ đi dạo quanh tầng lầu này. Đêm hôm qua trời vừa đổ cơn mưa, sáng nay thời tiết thành phố B rất mát mẻ dễ chịu. Chử Điềm đứng dưới cửa sổ cuối hành lang, dõi mắt trông theo hàng ngô đồng Pháp xanh biếc hai bên đường, một cơn gió mát thôi qua, cô khoan khoái híp mắt lại.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Weixin, chuẩn bị “quấy rầy” đồng chí “Một Gạch Ba Sao” một chút. Tối hôm qua hai người vừa nói chuyện điện thoại, Chử Điềm chẳng hề nhắc đến việc mình phẫu thuật. Không phải không muốn nói với anh, mà sợ anh biết rồi sẽ lo lắng. Còn không bằng chờ anh chở lại, lúc ấy nói ra anh sẽ dỗ dành cô. Chuyện này hay hơn!

Tiểu Điềm Điềm: Meo meo meo.

Một Gạch Ba Sao im lặng, xem ra là không online.

Chử Điềm tiếp tục đứng hóng gió ở đây, rảnh rỗi nhàm chán, bắt đầu tính toán đếm số người đi qua đi lại dưới tòa nhà khu nội trú. Đếm được một lúc thì thấy một người đàn ông mặc bộ quân phục xanh lá kiểu 07 vội vàng đi về phía này. Chử Điềm vốn bị mắc chứng cuồng quân nhân, hơn nữa còn là vợ lính nên không khỏi nhìn thêm vài lần. Đưa mắt nhìn một lần thì thấy bình thường, nhưng cô càng nhìn càng thấy người đó quen thuộc, thân hình đến khí chất đều rất giống Từ Nghi. Đang lúc cô cho rằng mình nhớ anh đến mức nảy sinh ảo giác, thì người đứng dưới lầu ngước lên. Ánh mắt giao nhau, trái tim Chử Điềm đập thình thịch, gương mặt nóng lên rần rần. Người đó… thật sự đúng là Từ Nghi!

Từ Nghi cũng nhìn thấy Chử Điềm. Anh đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nheo mắt đánh giá cô trong chốc lát, sau đó cởi vụt chiếc nón đang đội trên đầu ra.

Điều này khiến hai người đều nhìn thấy rõ đối phương, Chử Điềm không nhịn được hô một tiếng, trợn tròn mắt nhìn chăm chăm Từ Nghi. Khóe mắt Từ Nghi hơi co rút, hai tay vô thức thoáng nắm chặt lại. Anh nhấc đôi chân cất bước đi vào tòa nhà khu nội trú.

Nhìn bóng dáng ấy biến mất trong tầm mắt, đầu óc Chử Điềm nhất thời rối loạn. Sao anh lại đến đây? Là ai báo cho anh? Cô Phó Dục Ninh ư? Không thể nào! Lẽ nào là Phùng Kiêu Kiêu? Hay là… Hà Tiêu?

Lúc đầu óc Chử Điềm chất đầy nghi vấn, Từ Nghi đã sải bước lên đến tầng ba, tìm thấy cô chẳng mất chút công sức nào. Nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mắt, Chử Điềm cảm thấy đầu óc mình không còn hoạt động được nữa, mãi lâu sau cô mới ngượng ngập cất tiếng chào anh:

“Hi…”

Từ Nghi nhìn cô, chau mày. Chử Điềm thấy anh không nói gì, tưởng anh tức giận, vội vàng muốn giải thích. Có điều còn chưa cất lời đã bị anh cắt ngang:

“Sao thế này?”

Giọng nói trầm thấp như phải cắn từng chữ mới có thể cất lên thành tiếng. Chử Điềm hơi hoảng hồn:

“Đột ngột bị viêm ruột thừa cấp tính, làm phẫu thuật.”

Sắc mặt Từ Nghi vụt thay đổi:

“Chuyện khi nào?”

“Đã ba bốn ngày trước.”

Chử Điểm cảm thấy hơi bối rối, rốt cuộc là ai đã nói cho anh biết, lẽ nào chỉ nói cô nhập viện, không nói bệnh gì, cũng không nói làm phẫu thuật sao? Như vậy không phải là khiến người ta lo lắng suông hay sao?

Từ Nghi cảm thấy tai mình ù đi, chẳng nghe thấy gì nữa. Chử Điềm có chút bối rối nhìn Từ Nghi:

“Bây giờ em đã khá hơn rồi, mấy ngày nữa có thể cắt chỉ xuất viện.”

“…”

“Anh… giận hả?” – Chử Điềm lo sợ bất an quan sát vẻ mặt anh – “Em thật sự cảm thấy khỏe rồi.”

“…”

Thấy anh không nói lời nào, Chử Điềm đành phải kêu anh một tiếng. Từ Nghi nhìn chằm chằm Chử Điềm, đến lúc bên tai yên ắngtrở lại mới từ từ bước đến trước mặt cô. Nhìn cô có chút hoảng hốt, lúng túng, Từ Nghi định nói gì đó, nhưng giờ phút này đầu óc anh lại rối như tơ vò, một cơn giận dâng lên khiến lồng ngực anh nghẹn ứ. Anh quay lưng đi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cố gắng khắc chế bản thân.

Chử Điềm thấy anh như vậy, cho rằng anh giận thật, cũng hơi không vui. Cô gạt anh nhưng điểm xuất phát cũng vì suy nghĩ cho anh mà. Cô đứng sau lưng anh, cúi đầu xoắn ngón tay, nhỏ giọng nói:

“Nếu anh ghét em gạt anh, trong lòng không vui, vậy thì anh đi đi.”

“Đi?” – Từ Nghi bỗng quay người lại hỏi cô – “Em bảo anh đi đâu hả?”

Chử Điềm quay mặt đi:

“Thích đi đâu thì đi, ở đây nhìn anh cau có sẽ ảnh hưởng đến tình trạng khôi phục sức khỏe của em.”

Nói thì nói như thế, nhưng mắt cô bất giác đỏ lên. Anh giận à? Cô còn ấm ức hơn nữa kìa. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nằm viện một mình.

Từ Nghi im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chử Điềm chẳng biết làm sao với bộ dạng này của anh, cô nổi giận, dứt khoát không quan tâm đến anh nữa, lau mặt trở lại phòng bệnh. Nhưng hành lang chật như vậy, Từ Nghi lại đứng chắn phía trước, cô không nghiêng người căn bản không đi qua được.

Chử Điềm đưa tay đẩy anh một phát:

“Tránh ra!”

Từ Nghi không tiếng cũng không nhúc nhích. Chử Điềm đành phải đẩy anh một phát nữa:

“Em bảo anh tránh ra!”

Từ Nghi vẫn bất động, mắt khẽ chớp. Anh nhìn Chử Điềm, bỗng nhiên đưa tay cẩn thận ôm cô vào lòng rồi siết chặt.

Tất cả nỗi ấm ức của Chử Điềm đều tuôn trào, cô dùng hết sức lực véo cánh tay anh. Từ Nghi vẫn đứng lù lù bất động mặc cho cô trút giận, nhưng cánh tay càng ôm chặt thêm, chặt đến mức khiến cô dần dần mất hết sức lực, vùi đầu vào lồng ngực anh, nước mắt rơi lã chã. Người này sao lại đáng ghét thế chứ?

Qua hồi lâu, cảm xúc Chử Điềm ổn định lại, cơn giận cũng coi như tiêu tan hơn phân nửa. Cô biết rằng anh quan tâm mình nên rối loạn, lòng sao nỡ so đo với anh chứ.

Hai người cùng nhau trở về phòng bệnh, chị Khương nhìn thấy Từ Nghi, có chút mơ hồ hỏi:

“Đây là?”

Chử Điềm lập tức giới thiệu:

“Đây là chồng em ạ.”

Chị Khương nhìn anh, bừng tỉnh “Ồ” một tiếng:

“Đây chính là Từ Nghi à, người thật tuấn tú hơn trên hình nhiều.”

Chử Điềm cười tít mắt nhìn trộm Từ Nghi:

“Đây là chị Khương, người chăm sóc cô út thuê cho em, mấy ngày nay phải nhờ chị ấy săn sóc.”

Từ Nghi cúi chào chị Khương:

“Cảm ơn chị đã chăm sóc Điềm Điềm.”

“Đừng nói vậy.” – chị Khương thấy anh cúi gập người thì hoảng sợ xua tay liên tục – “Chị đâu có làm không, chị nhận tiền mà.”

“Bất kể nói thế nào đi nữa, vẫn phải cảm ơn chị.” – Từ Nghi cầm tay Chử Điềm nói với chị Khương – “Hai ngày nay em ở đây, chị về nghỉ ngơi trước đi ạ, đến khi em đi thì lại phiền chị đến đây ở với cô ấy.”

Chị Khương rất khảng khái nhận lời:

“Không thành vấn đề.”

Sau khi dặn dò Từ Nghi vài việc cần chú ý sau phẫu thuật, chị Khương lập tức thu dọn đồ về nhà trước. Từ Nghi đưa chị ấy xuống lầu, lúc trở về phòng bệnh thấy Chử Điềm đứng trong phòng vệ sinh, cầm một cái chậu hứng nước trước vòi. Anh vội vàng đi đến, đưa tay đón lấy chậu nước rửa mặt.

Chử Điềm mừng thầm trong lòng, bị bệnh mấy ngày nay, vừa rồi lại bị anh bắt nạt như vậy, xem như lần này để cô có cơ hội sai bảo anh:

“Đừng hứng đầy, lát nữa còn phải đổ nước nóng vào thêm.”

Từ Nghi khóa vòi nước, hỏi cô:

“Hứng nhiều nước như vậy làm gì?”

“Lau người.’ – cô nói – “Bác sĩ không cho em tắm, chỉ có thể lau người, nhưng phải tránh vết thương. Nếu không trời nóng như thế em đã bốc mùi chua rồi.”

Từ Nghi nghe vậy liền chỉnh qua nước ấm, sau đó đặt chậu lên bồn rửa tay, quay người đi lấy khăn lông:

“Để anh lau cho em.”

“Đừng!”

Chử Điềm ôm bụng từ chối anh.

“Ngoan.”

Từ Nghi hoàn toàn phớt lờ sự từ chối của cô.

“Anh đặt ở đó đi, tự em làm.”

Cô khăng khăng, bởi vì thật sự không muốn để anh nhìn thấy vết mổ.

“Không được. Bây giờ vết mổ của em chưa hoàn toàn lành lặn, làm sao khom lưng được? Không sợ đau à?”

“Em có thể nhấc chân lên.”

Chử Điềm đỏ ửng mặt. Rốt cuộc Từ Nghi bị cô làm buồn cười, anh đưa tay dìu cô, cúi đầu nói:

“Anh không chê vết mổ em xấu là được chứ gì?”

Chử Điềm: “…”

Người này thật đáng ghét. Cuối cùng kết quả vẫn là Từ Nghi lau cho cô. Trước tiên anh dùng khăn lông lau sạch người trên của cô, cẩn thận tránh vết mổ. Sợ cô cảm lạnh anh khóac khăn tắm lên người cô rồi mới tiếp tục lau bên dưới. Cả quá trình nhẹ nhàng lặng lẽ, tay anh vô cùng dịu dàng. Nếu không phải là toàn thân trần truồng, e rằng Chử Điềm đã ngủ thiếp đi rồi.

Khi nhìn thấy vết mổ được băng bó, ánh mắt Từ Nghi dừng lại vài giây, thấy vậy Chử Điềm vội vàng che lại, đẩy đầu anh, muốn dời sự chú ý của anh. Đổi hai lần nước mới lau người xong. Chử Điềm đỏ mặt chẳng hề muốn ở lại phòng vệ sinh thêm một giây nào, mặc quần áo xong liền ra ngoài.

Từ Nghi thu dọn phòng vệ sinh xong, sau khi ra ngoài đã thấy Chử Điềm đang thoải mái nằm trên giường. Trong lòng mở điều hòa, anh chỉnh nhiệt độ lên vài độ, lại đi đến trước mặt Chử Điềm đắp chăn cho cô. Chử Điềm chưa ngủ, mở choàng mắt ra, nhìn thấy anh thì nghiêng đầu mỉm cười.

Từ Nghi cúi đầu lấy ra mái tóc đang bị cô đè bên dưới, dùng dây cột tóc cột lên đỉnh đầu giúp cô. Chử Điềm khẽ kêu ca:

“Khó coi quá, giống như tóc đạo cô vậy.”

Từ Nghi cầm bàn tay đang định cởi tóc của cô:

“Như vậy mát hơn.”

“… Được.”

Chử Điềm miễn cưỡng đồng ý. Một lát sau, y tá đến truyền thuốc kháng sinh. Mạch máu trên mu bàn tay Chử Điềm rất nhỏ, có khi y tá lấy ven một lần không thành công, phải lấy ven lại một lần nữa. Nhưng vì bị tụ máu nên nơi từng truyền dịch trên hai cánh tay cô xanh tính. Ngay từ lúc lau người cho Chử Điềm, Từ Nghi đã nhìn thấy. Chờ y tá đi anh lại cầm tay cô.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của anh, Chử Điềm thấy rằng từ lúc nằm viện đến nay, đây là lần đầu tiên toàn thân cô thư giãn. Cô nắm tay anh hỏi: “Sao anh biết em nằm viện? Ai nói với anh, cô út hay Tiếu Tiếu?”

“Không ai nói với anh hết.”

Lúc nói lời này, Từ Nghi đang kéo tay áo xoa bóp cánh tay cho Chử Điềm.

“Em không tin.” – cô đưa ngón tay lên gãi cánh tay anh – ‘Lẽ nào tâm tinh anh cảm ứng được sao?”

Nói ra chính cô cũng muốn bật cười.

“Dù lý do gì đi nữa, sau này xảy ra chuyện tương tự phải nói cho anh biết trước tiên. Nhớ chưa?”

Hiếm khi nghe anh nói bằng giọng nghiêm túc như vậy. Chử Điềm khẽ cười:

“Cũng đâu phải là chuyện ghê gớm gì…”

Lời còn chưa dứt đã thấy Từ Nghi ngẩng phắt đầu lên, mắt nhìn cô chằm chằm. Cô dẩu môi, phụng phịu nói:

“Nhớ rồi. Nhưng nói với anh thì sao chứ, anh có thể trở về à?”

“Ít nhất anh có thể sắp xếp, nắm chắc tất cả tình huống.”

Như vậy lúc vừa nhìn thấy cô giống khi nãy, anh sẽ không phải luống cuống tay chân, nói không ra lời. Chử Điềm thấy anh nghiêm túc như thế, cảm thấy anh hơi lo lắng quá mức, thế nhưng trong lòng cô vẫn rất vui. Cô biết cô không thể nào làm được một người vợ lính hiền lành và biết thông cảm. Bởi vì cô quá lệ thuộc vào người đàn ông này, cũng muốn vào thời điểm ngã bệnh có anh ở bên để làm nũng.

“Được rồi…” – Chử Điềm miễn cưỡng đồng ý, lại dẫn đến cái nhìn lom lom của Từ Nghi. Đang lúc anh cho rằng cô còn muốn viện cớ gì đó thì lại nghe cô nói – “Em có thể cởi tóc ra không? Như vậy khó nhìn quá.”

Từ Nghi: “…”

Sống đến ngần này tuổi rồi nhưng anh thật sự chưa nhìn thấy ai ham đẹp như bà xã mình. Anh đưa tay búng vào ót Chử Điềm khiến cô thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn anh, Từ Nghi mới nhếch khóe môi cởi tóc cho cô, để mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống.

Chử Điềm nhìn dáng vẻ bó tay hết cách của ông chồng mình, khóe miệng khẽ nhoẻn một nụ cười đắc ý. Quá trình truyền dịch khá dài và nhàm chán, không bao lâu sau Chử Điềm đã ngủ mất. Lúc đó căn phòng mới yên tĩnh trở lại. Từ Nghi ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ. Làn da vẫn trắng nõn như trước nhưng sắc mặt không tốt như trước đây, dưới mắt có quầng thâm nhạt, có lẽ do mấy ngày qua nằm viện không được nghỉ ngơi tốt nên xuất hiện. Anh cúi đầu đo cổ tay cô, lần này cầm tay cô anh có cảm giác cổ tay đã nhỏ đi một chút. Có lẽ là ảo giác thôi, nhưng Từ Nghi biết rõ lần này cô đã chịu khổ cực. Anh nắm chặt tay cô, bất chợt hàng vạn hàng nghìn tâm tư dâng trào mãnh liệt.

Điện thoại đặt trên bàn bỗng vang lên, tiếng ting ting ầm ĩ, Từ Nghi nhanh chóng cầm lên rồi khẽ nhíu mày. Quay đầu thấy Chử Điềm vẫn còn ngủ say, anh mới đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại.

“Alo? Từ Nghi phải không? Sáng nay cậu gọi điện thoại cho tôi hả?” – tiếng nói của bác sĩ quân y Phương Triết vang lên – “Tối qua tôi trực ca đêm, sáng nay ngủ bù, điện thoại di động chỉnh im lặng nên không nghe thấy. Sao thế?”

“Cũng không có gì.”

Từ Nghi đi xa thêm vài bước.

“Thôi đi, muốn hỏi tình trạng của Mạnh Phàm chứ gì?” – Phương Triết cười – “Trong khoảng thời gian này sức khỏe cô ấy khá hơn trước một chút, nhưng phương diện tinh thần vẫn như cũ, không chịu được kích thích.”

“Đã điều trị mấy năm nay sao chẳng có chút chuyển biến tốt nào hết vậy?”

Từ Nghi nôn nóng một cách khó hiểu. Phương Triết nhận ra cảm xúc ẩn chứa trong lời nói của anh, cũng có chút bấc đắc dĩ:

“Là một bác sĩ trị bệnh cứu người, tôi còn cảm thấy thất bại hơn cả cậu.”

Từ Nghi im lặng trong giây lát:

“Tôi xin lỗi.”

“Không sao.” – Phương Triết an ủi anh – “Tôi hiểu cậu mà, có điều chuyện này không gấp được. Nói cho cùng ổ bệnh của cô ấy là ở tâm lý.”

Từ Nghi nhếch môi, hồi lâu mới nói:

“Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, anh nheo mắt lại nhìn về nơi xa. Cuộc điện thoại của Phương Triết đã khiến tâm trạng vừa bình ổn của anh lại dậy lên lo lắng. Vừa nãy anh hơi thất lễ, không nên nổi cáu với Phương Triết, dù sao anh ta cũng chỉ mới điều trị cho Mạnh Phạm chưa đến nửa năm. Tuy nhiên không biết tại sao anh vẫn không kiềm chế được cơn tức giận. Nghĩ đến đột nhiên phát hiện tất cả mọi thứ trước mắt đều hỏng bét, anh không muốn nhịn nữa, muốn trút ra ngoài hết thảy.

Điện thoại di động vang lên, Từ Nghi nhìn hiển thị cuộc gọi đến mà hơi giật mình. Nhìn dãy số, tự đáy lòng anh không muốn nhận. Dường như đối phương biết được tâm lý trốn tránh của anh giờ phút này, cuộc gọi vừa ngắt chưa được vài giây thì đã tiếp tục vang tiếng ồn ào. Từ Nghi đành phải bắt máy, chữ alo còn chưa thốt ra đã nghe thấy bên kia nói:

“Cuối cùng đã nghe điện thoại rồi hả? Cũng không tệ tôi nghĩ cậu lại làm con rùa rút đầu rồi đó chứ…”

Giọng nữ lanh lảnh bức người truyền đến từ đầu bên kia, dường như có người ngăn bà không để bà gọi điện thoại, bà quay đầu lại bảo người kia buông tay ra, sau đó tiếp tục nói với Từ Nghi:

“Sao đây? Ban đầu không biết là ai ước gì Phàm Phàm mau chóng đến nhà các người. Bây giờ sức khỏe nó không ổn thì các người lại muốn vứt nó như vứt gói đồ không thèm quan tâm hả? Tôi đã nói với cậu rồi Từ Nghi, không có chuyện tốt thế đâu!”

“Bác gái…” – Từ Nghi cất lời ngắt ngang lời nói của người phụ nữ kia – “Cháu không định trốn tránh.”

“Vậy tại sao cậu không chịu đến thăm Phàm Phàm? Cậu hại nó thành cái dạng này, cậu còn có lương tâm hay không?”

Nói xong, đầu bên kia dường như lại có người lôi kéo bà. Người phụ nữ che điện thoại tranh cãi với người kia, chỉ nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại. Từ Nghi khẽ xoa thái dương nhói đau, anh thoáng nhắm hai mắt rồi mở ra:

“Dì à, cháu nghĩ lúc trước đã nói rất rõ với dì rồi, cháu không thể gặp lại chị Mạnh Phàm. Thứ nhất, lúc chị ấy thấy cháu tâm trạng luôn rất bất ổn, thứ hai là…”.

“Tầm phào!”- người phụ nữ cực kỳ tức giận ngắt lời anh – “Bớt nói mấy câu đường hoàng này đi. Căn bản là cậu viện cớ cho sự ích kỷ của mình thôi!”

Người ta đã gây sự đến mức như vậy, trong lòng Từ Nghi biết bản thân không thể nào nói chuyện với bà nữa. Thoáng do dự, anh cúp điện thoại. Bên tai lại vang lên tiếng ting ting, nhìn ra ánh nắng thiêu đốt ngoài cửa sổ, Từ Nghi cảm thấy đầu đau hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN