Đại dịch [12 chòm sao]
Chương 15
Trời bắt đầu đổ lạnh, cây cối rụng dần hết lá, tôi ngước nhìn lên bầu trời âm u mà cảm thấy nẫu ruột, buồn bã. Có lẽ thời tiết thay đổi theo tâm trạng con người… Những đám mây xám xịt ùn ùn kéo đến, làn gió thổi vi vu trong không gian tạo luồng khí se lạnh. Thoáng chốc đã tới mùa đông. Thời gian trôi quá nhanh, còn tôi vẫn bơ vơ đơn độc trên thế giới khắc nghiệt này.
“Chị không nhất thiết phải đi theo tôi mà, trông chị nhát như thỏ đế vậy”
Ma Kết vừa đi vừa nói, thái độ có vẻ cởi mở hơn.
“Nếu tôi không đi thì Woo Jin sẽ đi…”
Tôi ấp úng đáp.
“Mới hai ngày mà đã thích rồi sao?”
Ma Kết bật cười.
“À không không, chỉ là ông Park không muốn anh ấy làm quá nhiều việc thôi mà… Với lại, tôi cũng muốn giúp đỡ mọi người…”
Tôi trả lời, có phần hơi dè chừng. Cô gái này thật sự rất đáng sợ, sẽ chẳng ai hiểu được cô ta đang suy nghĩ gì trong đầu hết.
Nhận được câu trả lời của tôi, Ma Kết cũng chẳng hỏi thêm gì về vấn đề đó nữa. Một hồi lâu sau, cô ấy tiếp tục lên tiếng :
“Mà sao các người nhiều vũ khí vậy chứ?”
Ma Kết quay hẳn ra đằng sau, nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt toát lên vẻ tinh ranh, nghi ngờ.
“Ý cô là túi súng đó? À…”
Tôi nói, mắt hướng sang chỗ khác, buồn rầu nhớ lại về cái ngày định mệnh ấy. Chỗ súng đó là ở sở cảnh sát, nơi làm việc của bạn Hatake… Nhớ tới anh ấy khiến tôi đau lòng và thương tiếc vô cùng. Khi bình tĩnh lại, tôi mới dám tiếp tục cuộc trò chuyện, thở dài đáp:
“Ở sở cảnh sát, vậy còn chiếc cung tên kia thì sao?”
Tôi hỏi ngược lại như muốn thách thức Ma Kết. Cô ta nghĩ tôi là xã hội đen khi có súng hay sao. Ma Kết đúng là muốn làm khó người khác mà.
“Haha, tôi học bắn cung từ bé rồi”
Ma Kết trả lời.
“Tôi nghe nói cô đã cứu Woo Jin?”
Tôi hỏi, vẫn tò mò rất nhiều điều về người con gái này.
“Không hẳn, tôi chả có ý định cứu ai hết. Nhưng riêng anh ta thì…”
Ma Kết tiếp tục bước đi. Nỏ cung tên treo trên vai đung đưa theo nhịp bước chân. Tôi tò mò lắng nghe.
“Anh ta mải tìm mẹ như một đứa trẻ bị lạc trong siêu thị mà không biết mình đang bị xác sống đuổi”
Ma Kết kể lại.
“Có lẽ nhân tính trong tôi đã nổi lên vào lúc đó”
Cô ấy cười trừ. Phải rồi, trong mỗi con người đều trường tồn một phần nào đó của cái thiện, cái lành. Chẳng ai là người xấu hoàn toàn cả.
“Anh ấy thật dũng cảm khi đã quay lại tìm mẹ như vậy…”
Tôi nói.
“Không, đó gọi là mù quáng”
Ma Kết phản đối.
“Hắn đã suýt chết, nếu như tôi không xử lý lũ xác sống đang bám sau lưng”
Một giây tôi cảm thấy Ma Kết có phần tính cách gì đó rất giống Xử Nữ. Hai người họ có quan điểm và cách nhìn nhận cuộc sống thực tế y chang nhau vậy.
“Cô chưa bao giờ thử hy vọng vào điều gì đó kỳ diệu sao?”
Tôi thắc mắc hỏi.
“Hy vọng khiến chúng ta thất vọng nhiều hơn là vui mừng.”
Ma Kết nhún vai, nói như thể đó là điều hiển nhiên. Đến đây thì tôi cũng đành bó tay, tính cách cô ta chả khác gì tên Xử Nữ bảo thủ tiêu cực kia.
“Nhưng mà…”
“Suỵt…”
Ma Kết chặn họng tôi, bất ngờ dừng chân lại khiến tôi suýt đập mặt vào nỏ cung tên của cô ấy.
“Cô có nghe thấy tiếng gì không?
Ma Kết khẽ thì thầm, cố gắng không phát ra tiếng động. Tôi cũng theo phản xạ mà đứng gần cô ấy hơn, tay rón rén đút vào bao mò lấy khẩu súng lục. Xử Nữ dặn tôi hãy luôn cầm theo nó bên mình đề phòng có chuyện gì xấu xảy ra. Cứ ngỡ súng lục đã hết đạn nhưng may mắn thay còn sót lại vài viên dưới đáy cặp.
“Đừng”
Ma Kết lắc đầu, ngăn cản ý định dùng súng của tôi.
“Nơi này vắng mà?”
Tôi nhăn mặt, tay vẫn tiếp tục mò súng.
“Thà chết ở đây chứ tôi không muốn vì bất cẩn mà để xác sống tới ăn thịt mọi người”
Ma Kết nói khiến tôi đành cam chịu bỏ ý định dùng súng. Tôi không biết mình sẽ phải đối mặt với thứ khủng khiếp gì đó đang ập đến thế nào nếu mà không có súng nữa.
Âm thanh rột roạt trong bụi cây ngày một rõ hơn, tôi lùi lại chậm rãi, trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy. Dần dần, những bóng người hiện lên trước mắt. Nhưng… Chúng không phải con người, mà là xác sống. Lũ xác sống gớm ghiếc dị dạng đang bước về phía này, há to cái mồm chứa đầy đất cát máu me kinh tởm ra như muốn ngoạm lấy da thịt chúng tôi.
Tôi quay gót chạy, nhưng điều tồi tệ đã xảy ra… Đằng sau cũng có hai con xác sống đang tiến lại gần. Tất cả chỗ này, phải tám, chín con.
“Ma Kết? Cô làm gì đi chứ?”
Tôi hoảng hốt nói, bất lực khi tay chẳng có vũ khí để tấn công, giờ mạng sống của tôi phụ thuộc vào Ma Kết.
Có điều khiến tôi cảm thấy hơi lạ, đây vẫn chưa phải khu vực cách xa địa bàn của chúng tôi, vậy mà đã có vài con xác sống tiến gần vào đây rồi, thật nguy hiểm. Mọi người luôn cho rằng nơi đây vô cùng an toàn khi chẳng có con xác sống nào bén mảng tới gần, nhưng giờ có lẽ độ an toàn đã giảm bớt đi rồi.
Rất nhanh chóng, tôi nhận ra, mình không thể chạy về. Điều đó sẽ chỉ khiến cho lũ xác sống tiến gần hơn đến với trại của chúng tôi mà thôi. Tôi trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, mồ hôi vã ra vì sợ. Chỉ còn một cách duy nhất…
“Chúng ta phải hạ gục chúng…”
Ma Kết nói.
“Đây, cầm lấy!”
Cô ấy rút trong nỏ ra một chiếc mũi tên đưa cho tôi. Sau đó, cả hai chúng tôi cùng chạy sang hướng khác để đánh lạc hướng lũ xác sống, không cho chúng tiến đến gần trại. Cảm tưởng như càng chạy, chúng tôi càng kéo thêm nhiều xác sống ra khỏi vùng an toàn. Tôi cũng chẳng biết nên vui hay buồn nữa…
“Ma Kết, mệt quá!”
Tôi thở hắt ra.
“Cô trèo cây bao giờ chưa?”
Ma Kết hỏi, tôi liền lập tức hiểu ra ý đồ của cô ấy.
Chúng tôi chạy tới một gốc cây. Ma Kết rất nhanh nhẹn giương cung bắn hai con xác sống đang đuổi theo ở khoảng cách gần nhất. Giờ cả hai chúng tôi đều đã mất rất nhiều sức, có lẽ không thể chạy được nữa.
“Tôi hay chị lên trước?”
Ma Kết gấp gáp hỏi.
“Cô lên trước đi!”
Tôi trả lời. Không cần đắn đo thêm nữa, đây là quyết định đúng đắn nhất rồi. Ma Kết cần được sống sót, cô ấy là yếu tố cần thiết để bảo vệ cho sự an toàn của mọi người. Còn tôi… thật yếu đuối và kém cỏi. Tôi không mạnh mẽ và tài giỏi như Ma Kết.
Lũ xác sống đang tiến đến gần hơn, tôi nhanh chóng quỳ gối, chống hai tay xuống mặt đất, lấy tấm lưng cho Ma Kết dẫm lên, tìm cách trèo lên cành cây to lớn ở trên.
“Argh…”
Tôi khẽ kêu lên khi cô ấy dẫm vào người, thật sự rất đau.
Ma Kết trèo lên, bám vào thân cây, đưa một tay xuống dưới giúp tôi trèo lên. Trong lúc dồn hết sức lực để với lấy cành cây lớn, mảnh vụn gỗ trên cây đâm thẳng sâu vào ngón tay khiến tôi đau điếng, cắn răng chịu đựng. Móng tay bật ra, máu chảy dọc theo ngón tay xuống cổ tay. Tôi đau đến phát khóc, cố dồn hết sức lực để với lấy tay Ma Kết.
Cuối cùng hai bàn tay cũng chạm vào nhau, Ma Kết siết chặt lấy tay tôi kéo lên. Rất nhanh, tôi đã với được cành cây lớn nhờ có Ma Kết, thể trạng của cô ấy đúng là không phải dạng vừa. Tôi gồng mình, cố trèo hẳn lên trên.
Bất ngờ, một con xác sống bám vào chân khiến tôi giật mình đứng tim, suýt buông tay ra khỏi cành cây. Ôi không!
Tôi loay hoay vẩy chân để đá văng nó ra, nhưng xem như không được. Nó vẫn dai dẳng với lấy chân tôi kéo xuống. Trèo lên cây đã khó, giờ thêm cả thứ điên rồ này nữa, ông trời muốn tôi chết lắm đây mà. Xung quanh xác sống bâu vào cái cây, chúng tập trung vào mục tiêu dễ ăn nhất, là chân của tôi.
Tấm áo choàng của Ma Kết đáp xuống, phủ nguyên một màu đen lên mặt con xác sống ấy. Mùi hoa nhài thoang thoảng từ chiếc áo bay qua.
Từ khi bị che mất tầm nhìn, nó không giữ chặt tôi như trước nữa. Nhân cơ hội, tôi lấy mũi tên Ma Kết đưa, hơi bẻ người xuống, co chân lên mà đâm một phát chí mạng vào bàn tay dơ bẩn của nó. Con xác sống liền lập tức thả tay, buông ra khỏi chân tôi.
Tôi trèo lên phần cây có chỗ giữ thăng bằng tốt nhất ngay sau khi hạ gục nó, thở hổn hển không ra hơi. Tôi bóp chặt lấy ngón tay mình, cắn răng chịu đựng vì quá đau, cái móng vẫn chưa đứt hẳn.
Dưới gốc cây đúng là kinh hãi, chỗ này phải gần hai chục con. Chúng lúc nhúc thành một bầy đen bẩn, khua tay lên trên không trung thèm thuồng khao khát thịt người. Tiếng kêu chúng phát ra liên tiếp nghe cũng thật ồn ào và ghê tởm.
Ma Kết bám chặt vào thân cây, hơi trùng người và thả một chân xuống để dụ lũ xác sống tiến đến gần hơn. Chúng cũng chả còn ý thức để biết là đang bị lừa, cứ thế mà kiễng chân lên cố với lấy chân cô ấy. Khi đủ điều kiện để tấn công, ma kết lập tức cầm cung tên phang vào đầu lũ xác sống. Tôi cũng làm theo cách của cô ấy, lấy mũi tên và đâm vào đầu chúng.
Do quá trình phân huỷ xác mà giờ phần đầu của chúng đã mất đi độ cứng cáp, chỉ còn là cái đầu mềm nhũn bốc mùi. Sự va chạm mạnh giữa vũ khí và những cái đầu bị phân huỷ khiến máu me phun khắp nơi, não chúng bay ra ngoài, như bã đậu phụ não nhoét đỏ lòm. Vào tay Ma Kết thì không đầu con xác sống nào được nguyên vẹn cả.
Cô ấy mạnh tay tới mức làm đứt đôi đầu một con xác sống, những miếng thịt vụn đỏ còn sót lại ở phần nửa đầu bị ruồi và giòi bâu chi chít.
“Urgh!”
Tôi gằn giọng, cắm mũi tên vào giữa đỉnh đầu con xác sống đang cố gắng với lên. Mũi tên cắm chặt vào đầu và tắc luôn ở đó khiến tôi phải dùng hết sức để kéo ra. Tiếng những cái đầu vỡ nát và bị đâm cứ thế vang khắp lên trong khu rừng. Cả hai chúng tôi thoáng chốc đã nhuốm máu toàn thân…
Chẳng mấy chốc, gần hai chục con xác sống đã bị xử sạch. Dưới chân chúng tôi giờ chỉ toàn là mùi máu hôi thối tanh lòm và xác chết la liệt khắp nơi. Tôi thở hắt ra đầy mệt mỏi sau khi đã nín thở sợ hãi quá lâu, nhịp tim đập cũng ổn định hơn, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về vậy.
Tôi quay sang nhìn Ma Kết đang thản nhiên dựa lưng vào thân cây, cô ấy nhìn xuống một loạt xác chết dưới gốc cây với ánh mắt sắc lạnh, khinh thường, chẳng có vẻ gì là sợ sệt.
Như nhận ra có người đang chăm chú nhìn mình, Ma Kết ngẩng mặt lên nhìn tôi, ánh mắt vẫn chứa đầy sự thản nhiên, lạnh nhạt.
“Về thôi, Thiên Yết!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!