Sa Ngã
Phần 2
……….
Khoảng thời gian lén lút ở bên Bá Trường, khoé môi Ái Trân thường vô thức cười. Các clip của cô cũng bớt nhảm nhí đi phần nào, tiêu đề clip đã bắt đầu mang hơi hướng “sắp trưởng thành”, thay vì hồi xưa là “Ái Trân muối cà nhưng không cần muối” thì hôm kia Ái Trân đã đặt tiêu đề clip là “Ái Trân muối dưa và thực sự là cần rất nhiều muối, cộng thêm rất nhiều tâm sức để cho dưa ngon và giòn sừn sựt”. Hôm qua tiêu đề clip là “Ái Trân kho cá bằng con cá cực ngon và sẽ kho qua đêm cho nó thấm gia vị”. Sáng nay, tiêu đề clip lại sang chảnh lên một tầm cao mới là “Ái Trân thổi cơm ngon cho vào âu rồi gắp dưa muối, cá kho cho vào cùng đem cho người ấy.” Những clip gần đây Ái Trân đều làm thật quay thật chứ không hề có chút dàn dựng nào. Buổi trưa, cô còn đem cơm lên văn phòng cho Bá Trường. Cô mong lắm anh sẽ ăn cơm mình nấu và khen ngon. Thật tiếc, anh chỉ lạnh nhạt bảo:
– Quan hệ của chúng ta chưa đến mức cần phải nấu cơm cho nhau ăn đâu em.
– Vậy quan hệ của chúng ta là gì?
Ái Trân buồn thiu hỏi. Bá Trường thản nhiên đáp:
– Chẳng là gì cả.
Ái Trân giận. Cô dỗi hờn ôm âu cơm ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với bàn làm việc của Bá Trường, đợi anh dỗ. Đợi mãi, anh không dỗ, cô tủi thân đặt âu cơm lên bàn, hậm hực mở nắp ra đánh chén. Cô tính ăn thật ngon cho Bá Trường thèm chết đi, nhưng vừa ăn được một thìa nước mắt đã tuôn rơi. Cổ họng đắng nghẹn, ăn không nổi, Ái Trân buồn bã rời khỏi phòng, để lại hộp cơm còn chưa đóng nắp trên bàn. Năm phút sau, lái xe của Bá Trường gọi điện cho anh hỏi:
– Anh Trường, trưa nay anh muốn dùng bữa ở công ty hay ở ngoài tiệm ạ?
– Anh ăn ở căng tin của công ty. Chú khỏi phải qua đón.
– Dạ.
Bá Trường cúp máy. Anh đang định xuống tầng dưới ăn trưa thì thế nào hộp cơm đang mở nắp kia lại đập vào mắt anh. Không muốn ăn đâu cơ mà người nông dân phải rất vất vả mới tạo ra được hạt gạo, rồi phải tốn bao nhiêu điện, nước mới nấu gạo được thành cơm nên Bá Trường chẳng đành lòng vứt đi. Anh cầm chiếc thìa hình em gấu xinh, bất đắc dĩ dùng bữa. Cơm dẻo. Dưa chua, giòn. Cá ngọt thanh. Anh ăn hết âu cơm, tự cảm thấy trình độ nấu ăn của Ái Trân tạm được, nếu chấm trên thang điểm mười thì có thể cho hai điểm rưỡi. Còn nếu chấm về khả năng làm màu chắc Ái Trân phải được mười một trên mười. Vừa mới đó thôi mà ứng dụng giải trí đã giới thiệu cho anh livestream của Ái Trân với tiêu đề “Ái Trân vất vả làm cơm cho người ấy nhưng người ta không thèm ăn. Ái Trân khóc tốn rất nhiều nước mắt và năng lượng nên giờ phải đi ăn phở để nâng cao sức khoẻ”. Bá Trường tò mò nhấp vào xem, nội dung chẳng có gì ngoài Ái Trân cho mọi người coi cảnh mình ăn phở và nghe mình nói luyên thuyên. Nhạt nhẽo như vậy mà cũng có người xem cho được, nực cười. À, tất nhiên cũng có những anti-fan chân chính như anh, nhưng họ khác anh ở chỗ liên tục bình luận chửi Ái Trân. Ngặt nỗi, da mặt Trân rất dày, bị chửi như chó vẫn ngồi ăn ngon lành, húp nước phở xong còn nói:
– Các bác anti-fan chửi em xong thì nhớ ăn uống đầy đủ giữ sức khoẻ để mai lại vào chửi em tiếp nhá. Nhờ những lượt view của các bác mà em có rủng rỉnh tiền đi ăn phở nè. Thực sự em biết ơn các bác lắm á. Chu choa!
Khoé môi Bá Trường khẽ cong lên, nhưng rất nhanh sau đó anh liền nghiêm mặt lầm bầm:
– Loại mặt dày.
Có người cũng bình luận y hệt ý tứ của anh. Ái Trân thản nhiên bảo:
– Thím nói rất đúng, da mặt em thực sự rất dày, không những dày mà còn trắng hồng tự nhiên. Tất cả đều là nhờ em dùng kem dưỡng da chất lượng cao của Vole, thím nhớ mua tuýp kem dưỡng da giống của em để da mặt chúng mình cùng dày và trắng sáng nhé!
Còn tranh thủ quảng cáo cho nhãn hàng nữa, đúng là hết nói nổi. Sau màn chào mời, Ái Trân tiếp tục giới thiệu chi tiết về kem dưỡng da Vole. Bá Trường nghi ngờ người quản lý của thương hiệu Vole bị điên nên mới mời Ái Trân quảng bá sản phẩm hộ. Tuy nhiên, anh đã phải rút lại ngờ vực của mình vào lúc sáu giờ chiều, sau khi xem thống kê bán hàng của Vole chỉ trong vài tiếng chiều hôm nay, lượng tiêu thụ nhiều hơn cả kem dưỡng da do Hạnh Trân làm đại diện. Vì tò mò nên Bá Trường nghiên cứu hết tất cả các bài viết và clip quảng cáo kem dưỡng da của hai chị em. Anh ngộ ra rằng tuy Ái Trân bị nhiều kẻ ghét nhưng lượng người theo dõi cô rất cao và có một sự thật là người dù tai tiếng đến mấy cũng vẫn có fan trung thành. Ngược lại, Hạnh Trân dù cực kỳ hoàn hảo thì vẫn có anti-fan. Hạnh Trân dùng kem dưỡng da cao cấp do Bá Trường đặt mua ở nước ngoài nên cô không am hiểu tường tận về kem dưỡng da mà mình quảng cáo, nhãn hàng yêu cầu đăng bài như nào thì cô lên bài đúng như thế. Trong khi đó, các bài viết của Ái Trân thường được đúc kết từ quá trình trải nghiệm sản phẩm, phân tích rõ ưu nhược điểm cho người xem nên thu được hiệu ứng tốt hơn. Bá Trường tất nhiên không cảm thấy Ái Trân giỏi giang gì cả, chẳng qua chỉ là dành chút thời gian thử mỹ phẩm thôi mà, Hạnh Trân mà có nhiều thời gian rảnh như Ái Trân thì chắc chắn sẽ làm tốt hơn thế.
Tối nay, Hạnh Trân phải đi diễn nên Trường không nán lại văn phòng lâu. Anh tới nhà người yêu đón cô, đưa cô đi ăn tối rồi chở cô tới địa điểm biểu diễn. Bá Trường là fan cứng của Hạnh Trân, anh luôn đặt mua vé VIP và ngồi ở hàng ghế có vị trí đẹp nhất, chăm chú lắng nghe cô hát. Mười hai giờ đêm, khi cô kết thúc lịch trình, anh đưa cô đi ăn cháo gà bồi bổ. Hạnh Trân không thích bị làm phiền nên Trường luôn chọn những quán sang trọng và ít người qua lại. Thương Hạnh Trân hát nhiều bị mệt, Bá Trường chủ động đút cháo cho cô ăn. Hạnh Trân ở bên Bá Trường đến nước cũng không phải tự mình rót để uống, vậy nên hôm nay cô rất bất ngờ khi anh đề nghị:
– Hạnh Trân! Khi nào em rảnh thì nấu cho anh một bữa cơm được không? Anh thấy các cặp đôi yêu nhau người con gái hay nấu cơm cho người con trai.
– Lịch trình của em kín mít, có khi nào rảnh đâu anh?
Hạnh Trân hỏi lại, tuy giọng cô rất dịu dàng nhưng Bá Trường vẫn thoáng buồn. Anh thở dài bảo:
– Đôi khi anh cảm thấy anh giống tài xế hơn là người yêu em. Còn tệ hơn là không được trả lương.
– Anh ăn nói kiểu gì vậy? Có anh tài xế nào mà suốt ngày được đi ăn cùng ca sĩ nổi tiếng không?
Bá Trường thở dài. Hạnh Trân nhẹ nhàng phân tích:
– Bạn gái nhà người ta nấu cơm cho bạn trai không có nghĩa là em phải nấu cơm cho anh. Mỗi cặp đôi lại có cách thể hiện tình cảm khác nhau mà anh.
– Em nói phải. Thảo nào bạn gái nhà người ta hôn bạn trai không đồng nghĩa với việc em phải hôn anh.
Bá Trường chua chát nói. Mặc kệ người yêu tủi thân, Hạnh Trân chỉ nắm tay anh an ủi chứ tuyệt nhiên không hôn hay có cử chỉ nào thân mật hơn thế. Bá Trường siết chặt tay Hạnh Trân, trầm ngâm bảo:
– Cứ như thế này thì có lẽ anh sẽ sa ngã mất đấy!
– Em tin anh sẽ không tầm thường như vậy.
Hạnh Trân đủng đỉnh nói. Bá Trường theo đuổi cô từ nhỏ, ai mà không biết anh si mê cô điên cuồng? Vậy nên cô tuyệt đối tin tưởng anh. Dù Hạnh Trân ở đâu, chỉ cần cô gọi, Bá Trường cũng sẽ lao tới. Dù Hạnh Trân đi diễn xa cỡ nào, chỉ cần cô yêu cầu, Bá Trường sẽ đưa cô đi tới nơi, về tới chốn. Hạnh Trân khá tự hào khi công khai mối quan hệ với Bá Trường, một chàng trai có xuất thân danh giá. Bá Trường cũng tự hào vì có bạn gái hoàn hảo, nổi tiếng, được lòng mọi người, nhưng trong lòng anh vẫn có một nỗi buồn man mác. Sau khi đưa Hạnh Trân về nhà, anh ghé qua bar làm vài ly rượu. Do có chút hơi cồn trong người nên Bá Trường gọi người tới lái xe về, còn mình thì lang thang đi bộ trên vỉa hè. Đâu đó, vẫn có những đôi uyên ương đi chơi đêm. Vì Hạnh Trân nổi tiếng nên bọn anh chưa bao giờ nắm tay nhau đi nghênh ngả giữa đường như vậy, cũng chưa bao giờ hôn nhau say đắm ở chốn đông người. Tự dưng, Bá Trường cười khổ. Hôn say đắm ở chỗ không có người còn chưa từng nữa là chỗ đông người? Chỉ là chuyện thân mật với người yêu thôi mà, tại sao lại ảnh hưởng tới anh nhiều như vậy? Giá như anh được như những nam chính trong các MV ngôn tình của Hạnh Trân, sẵn sàng chờ đợi năm năm, bảy năm, thậm chí mười năm đến khi nữ chính chấp nhận gần gũi với mình. Thật tiếc, anh chẳng hề tuyệt vời như thế! Việc không thể trở thành hình mẫu lý tưởng như Hạnh Trân mong muốn và không thể vượt qua cạm bẫy của Ái Trân khiến một người xem trọng sự hoàn hảo và sĩ diện như anh gần như phát điên.
Bá Trường chán nản đi bộ về nhà. Anh đã chuyển ra ở riêng từ vài năm trước. Căn hộ của anh tuy trang trọng nhưng khá nhỏ, chỉ có duy nhất một phòng ngủ. Mặc dù anh rủ rê rất nhiều lần nhưng Hạnh Trân giữ ý nên cô ấy chẳng bao giờ ghé qua nhà anh chơi cả, vậy nên Bá Trường không buồn mua biệt thự mới. Hạnh Trân đi diễn khuya nhưng cô thường ngủ tới giữa trưa. Ngược lại, Bá Trường chở Hạnh Trân đi diễn, ngồi xem cô biểu diễn, về cùng cô, sáng lại phải dậy sớm đi làm. Tháng vừa rồi lịch diễn của cô dày, lịch làm việc của anh cũng căng thẳng nên anh cảm thấy kiệt sức. Ban nãy mải đút cho Hạnh Trân ăn, rồi nói tới chuyện nấu cơm bị từ chối, anh không có hứng ăn gì cả. Về tới nhà anh mới thấy bụng dạ cồn cào, đầu óc choáng váng. Mệt mỏi, chán chường, không muốn làm ba mẹ lo, lại chẳng thích phiền bạn bè, Bá Trường vô thức nhắn tin cho Ái Trân. Khác với Hạnh Trân mỗi lần ra ngoài phải trang điểm mất cả tiếng, Ái Trân lao tới chỗ anh nhanh như một cơn gió. Cô có chìa khoá nhà anh, và theo thói quen, cô lao vào phòng ngủ của anh, trèo lên giường của anh, tự giác cởi khuy áo. Bá Trường nhăn mặt bảo:
– Gọi em đến không phải để làm chuyện tầm bậy.
Ái Trân cũng nhăn mặt cằn nhằn:
– Nửa đêm nửa hôm gọi người ta đến đã là một chuyện hết sức tầm bậy rồi, làm hay không làm thêm một chuyện tầm bậy nữa thì có khác gì đâu?
Bá Trường cài lại khuy áo cho cô, nghiêm túc ra lệnh:
– Nấu cho anh nồi cháo đi!
– Được thôi. Cho anh ăn cháo lưỡi nhá!
Ái Trân hí hửng nói rồi vui vẻ dùng chiếc lưỡi xinh xắn của mình miết quanh môi anh. Bá Trường đểu cáng mím môi không cho cô trêu chọc. Đáng ghét! Anh cầm tay cô đặt lên trán mình, thở dài hỏi:
– Có thấy nóng không?
Ái Trân ngây ngô gật đầu. Anh lại hỏi tiếp:
– Nóng nghĩa là sao?
– Dạ. Trán nóng có nghĩa là anh Trường bị ốm ạ!
Ái Trân ngoan ngoãn đáp lời anh như con nít đáp lời người lớn. Bá Trường phì cười bảo:
– Đoán chuẩn đấy.
– Đoán chuẩn thì phải được thưởng!
Ái Trân mặt dày yêu cầu. Bá Trường lừ mắt bảo:
– Thưởng cho vài cái vả nhá!
– Ứ thích.
– Ứ thích thì mau dậy nấu cháo đi, nhây như quỷ, ghét!
– Ghét quỷ thì sẽ bị quỷ ăn thịt!
Ái Trân tuyên bố rồi nhá nhẹ vào cổ anh. Không đau, nhưng bị nhột nên Bá Trường cười như điên. Thời khắc đó, anh cảm thấy thực sự nhẹ nhõm. Đôi khi, có những con người, họ thừa biết bản thân mình làm việc sai trái với người khác, nhưng vì sự ích kỷ của bản thân nên họ chẳng thể dừng cái việc sai trái đó lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!