Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 21: Đa Tạ Hàn Thiếu Quân Không Giết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 21: Đa Tạ Hàn Thiếu Quân Không Giết


Vừa mới dứt lời, Trần Thiên Thiên liền kéo cửa, định ra khỏi phòng.

Cạch Cập cùng đám người trên nóc nhà nhìn Tiểu Thiên xuất hiện ở cửa.

Bạch Cập vội vàng vẫy tay, đè thấp giọng: “Chuẩn bị!”. Nghe vậy, cung tiễn thủ liền nhắm tên vào Tiểu Thiên.

Trong phòng, Hàn Thước nhìn Tiểu Thiên, quả thực rất đau đầu.

Thấy Tiểu Thiên bước ra cửa phòng, liền vội vàng kéo lại, cắn răng nói: “Tốt xấu gì cô cũng là thê tử trên danh nghĩa của ta! Mặc như vậy đi ra phố hả?”

Tiểu Thiên thấy Hàn Thước nói như trong dự liệu, liền vươn nhanh nhẹn thu chân trở về, cười “Hắc hắc”, đắc ý đóng cửa phòng lại.

Đám cung tiễn thủ trên nóc nhà buông cung trong tay, vẻ mặt nghi vấn mà nhìn Bạch Cập. Bạch Cập cũng không rõ nguyên do, bất đắc dĩ buông tay, mọi người lại nhìn về phía cửa phòng.

Trong phòng, Tiểu Thiên trở về, một đôi mắt to sáng ngời nhìn Hàn Thước, chớp chớp mắt nói: “Vậy ngươi thấy phải làm sao?”

Nói xong, Tiểu Thiên xốc trung y lên nhìn, thấy bên trong còn mặc yếm.

“Vậy ta cởi thêm một lớp nửa để bù nhé.”

Nói xong Tiểu Thiên liền cởi trung y. Vừa lộ ra nửa yếm, Hàn Thước không thể nhịn được nữa, kéo Tiểu Thiên qua, đem đẩy xuống giường, trực tiếp cầm chăn gấm che lại.

Trán Hàn Thước gân xanh nhảy dựng, “Dừng mau.”

Vừa dứt lời, tay hai người theo bản năng nắm chặt lại, gần vô cùng, đồng tử phóng đại.

Tiểu Thiên cảm giác không đúng chỗ nào, lập tức kêu lên, “A! Lưu manh!”

Hàn Thước cũng tự cảm giác không nên đụng vào, vẻ mặt kinh hoảng, rút tay lại, kỳ mạnh.

Đám cung tiễn thủ trên nóc nghe được thét chói tai, giương cung lên, sau đó lại một mảnh yên tĩnh.

Bạch Cập nghi hoặc: Chẳng lẽ Thiếu Quân muốn đích thân ra tay?

Nghĩ như vậy, Bạch Cập liền nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng hét của Tiểu Thiên: “Lưu manh!”

Đám cung tiễn thủ hai mặt nhìn nhau, chậm rãi buông cung tiễn xuống.

Tiểu Thiên trong phòng đưa tay đánh Hàn Thước không ngừng.

Hàn Thước không thể nhịn được nữa bắt lấy cánh tay Tiểu Thiên, nói: “Cô… cô la hét cái gì? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng! Nữ nhân như cô, lần đầu gặp trên phố đã quàng vai bá cổ ta. Bản thân ham mê mỹ sắc còn dẫn ta đi dạo thanh lâu. Gặp Bùi Hằng thì không biết kiềm chế, dây dưa mập mờ với hắn. Nghiệt chủng trọng bụng cô là của hắn phải không? Cô đã phạm đủ bảy tội hoàng đường vô độ, không giữ đức hạnh, tính cách phóng đãng!”

Hàn Thước ho khan nói, ngoài ý muốn nhìn thấy cánh tay Tiểu Thiên vẫn còn thủ cung sa, lập tức đã bị kinh sợ.

Hàn Thước không dám tin tưởng nói: “Sao cô vẫn còn thủ cung sa?!”

Nói xong, hai người đều ngây ngẩn. Tiểu Thiên cũng nhìn cánh tay rồi lập tức rụt về.

Khuôn mặt Hàn Thước bỗng nhiên đỏ bừng, mắt không biết nhìn chằm chằm chỗ nào, bất an, co quắp.

Tiểu Thiên nhìn Hàn Thước thẹn thùng, thì không thể tin được hai mắt của mình.

Hai mặt của ta ơi, lạnh lùng vô tình, e thẹn lúng túng, đều do một mình ngươi diễn sao? Thủ cung sa thì sao? Có vấn đề gì à?

Tiểu Thiên khinh thường nhìn Hàn Thước.

Nhưng Hàn Thước thấy ánh mắt Tiểu Thiên liền lập tức né tránh, mặt càng thêm đỏ.

Hàn Thước khiếp sợ nhìn Tiểu Thiên, lời nói có chút không thông thuận, “Nhưng… cô, cô không có thai à?”

Tiểu Thiên cười một tiếng, đắc ý nói: “Thì ta phải lừa mẫu thân là có thai, thì ngươi mới được cứu ra đây chứ.”

Hàn Thước khó hiểu hỏi: “Vì cứu ta mà cô không màng danh tiết của mình sao?”

Tiểu Thiên không trả lời Hàn Thước, mà ở trong chăn mặc quần áo.

Hàn Thước xoay qua mặt đi, lảng tránh trường hợp này.

Tiểu Thiên mặc xiêm y xong, liền nghiêm túc giải thích nói: “Danh tiết và mạng người, dĩ nhiên mạng người quan trọng hơn, ta thật lòng muốn cứu ngươi đó. Hơn nữa, danh tiết của ta đáng giá bao nhiêu chứ?”

Hàn Thước cảm động vài giây rồi lại lạnh mặt, nói: “Cũng đúng, nếu Tam công chúa giống như lời đồn, danh tiết này không có cũng được.”

Một người ngồi đầu giường, một người ở cuối giường, không khí xấu hổ.

Tiểu Thiên nhỏ giọng nới với Hàn Thước: “Hàn Thiếu quân, từ nay về sau chúng ta theo quy ước, trước mặt người khác thì theo quy tắc Hoa Viên, ngươi nghe lời ta. Sau lưng mọi người, thì theo quy tắc Huyền Hổ, ta nghe lời ngươi. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, xem như là cách chung sống của phu thê.”

Nghe vậy, Hàn Thước lộ ra biểu tình đa nghi.

Tiểu Thiên vỗ vai hắn nói: “Quyết định vậy nha, không được hối hận.”

Nói xong, Tiểu Thiên muốn rời đi. Hàn Thước vội vàng đuổi theo, “Đứng lại! Mặc đồ hẳn hoi rồi mới đi ra!”

Tiểu Thiên chẳng hề để ý, xua xua tay, nói: “Có sao đâu.”

Nói xong, Tiểu Thiên nhặt áo choàng từ trên mặt đất lên, đi ra ngoài.

Trên nóc nhà bên ngoài, Bạch Cập và cung tiễn thủ nhìn bóng người đang mặc quần áo bị ánh nến chiếu ra.

Mọi người đều không dám nhìn thẳng.

Cung tiễn thủ nhịn không được hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Bạch Cập lo nghĩ, nghĩ tới chuyện Hàn Thước phân phó, căng da đầu nói: “Giương cung chuẩn bị.”

Nghe lệnh, mọi người lại kéo cung tiễn, nhìn Bạch Cập.

Bạch Cập hạ quyết tâm, giơ tay, ý bảo bắn tên.

Vạn tiễn cùng phát ra, Tiểu Thiên bước ra khỏi phòng không chút cảm xúc.

Phòng trong, Hàn Thước đang ngây người đột nhiên nhớ tới chuyện kia, sắc mặt biến đổi.

“Không xong!”

Ngoài cửa, vô số mũi tên bay vụt đến chỗ Tiểu Thiên. Tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Hàn Thước từ trong phòng phi ra, trong tay còn cầm theo cái chăn gấm, dùng nội lực đem chăn chắn hết mũi tên kia.

Chăn gấm chậm rãi vung lên rồi hạ xuống, che khuất tầm mắt của nàng.

Trên nóc mọi người chấn động, lập tức nhìn chằm chằm Bạch Cập.

Bạch Cập lắc đầu, co rúm lại, không rõ Hàn Thước rốt cuộc là có ý tứ gì.

Tiểu Thiên quay đầu, nhìn lại. Không khí giữa hai người có chút kỳ dị, Hàn Thước chùm chăn kín người, chậm rãi nói: “Đêm đã khuya, lạnh.”

Tiểu Thiên đầu óc trống rỗng, nói lắp: “Ừ… ừ… ha ha…”

Ở góc độ của Hàn Thước không nhìn thấy còn một mũi tên gãy rơi trên mặt đất, Tiểu Thiên khẽ giẫm lên nó, cả người toàn mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hàn Thước chuẩn bị ám sát nàng!

May quá…

Tiểu Thiên lại xoay người, lắp bắp nói: “Đa… đa tạ ý tốt của Thiếu quân!”

Đa tạ Hàn Thiếu Quân không giết…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN