Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 27: Đối Thơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 27: Đối Thơ


Không được!

Nàng phải cho mọi chuyện về quỹ đạo ban đầu, sau đó mới có thể lui thân thành công!

Nghĩ như vậy, Trần Thiên Thiên ngồi ở ngay giữa Trần Sở Sở và Hàn Thước, hết nhìn phải lại nhìn trái, đột nhiên nghĩ ra, ánh mắt giảo hoạt.

Tiểu Thiên nắm mông cái đệm, lặng lẽ lùi về phía sau, đợi cho khi bản thân đã hoàn toàn ở đằng sau nam nữ chính, nàng đứng bật dậy, đem đệm đặt ở bên cạnh Lâm Thất, ngồi xuống.

Nhìn Hàn Thước và Trần Sở Sở, hai người ngồi cạnh nhau, Tiểu Thiên vừa lòng gật gật đầu.

Lâm Thất ở bên cạnh, khó hiểu nhìn nàng, cau mày hỏi: “Làm gì vậy?!”

Tiểu Thiên nhìn Lâm Thất, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ta lãng tại, không nghe rõ nên muốn ngồi gần.”

Lâm Thất nghe vậy, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Thiên, bất bình nói: “Cô đừng nghĩ ta không biết là cô muốn ngồi gần Bùi Ti Học! Cô đã có Hàn Thước rồi, nên kiểm soát con mắt và cái miệng của mình đi!”

Tiểu Thiên quay đầu, phát hiện Hàn Thước đang nhìn chằm chằm mình.

Thấy thế, Tiểu Thiên không khỏi xấu hổ cười, lại quay lại, hận sắt không thành thép.

Làm gì nhìn chằm chằm ta như vậy… Nhìn Sở Sở đi kìa, ngu ngốc!

Tiểu Thiên đang nghiêm túc suy nghĩ, Hàn Thước đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, đem cả nàng lẫn đệm nhấc hết lên.

Tiểu Thiên ở trước ngực Hàn Thước, tức khắc kinh sợ, mắt trợn to, kinh hoảng nói: “Ai? Uy? Ai? Ngươi làm gì vậy?”

Trước mặt bao người, Tiểu Thiên bị Hàn thước đặt xuống ngồi bên cạnh.

Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, nói: “Công chúa là người đã thành thân rồi, tốt nhất là bớt tiếp xúc với nam nhân khác đi.”

“Không không!” Nàng không chút nghĩ ngợi liền mở miệng giảo biện, “Ta đang học mà, ngươi…”

Tiểu Thiên chỉ chỉ vị trí của Hàn Thước và Trần Sở Sở, chính mình lại kẹp ở bên trong.

Sau một lát, Trần Tiểu Thiên đành từ bỏ ý định. “Thôi, kiểu trai thẳng ngốc nghếch này không hiểu biết, mình cũng bó tay.”

Vừa từ bỏ ý tưởng, Bùi Hằng lập tức đẩy mành cửa, chậm rãi bước lên bục giảng.

Tiểu Thiên cùng Lâm Thất lập tức vẻ mặt hoa si mà nhìn Bùi Hằng.

Hàn Thước thấy thế, hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn lướt qua Bùi Hằng, sau đó giơ một quyển sách lên, ngăn cản tầm mắt của nàng.

Hàn Thước lạnh lạnh nói: “Nghiêm túc một chút.”

Tiểu Thiên mất hứng, tiếp nhận lấy quyển sách, trợn mắt, đem sách vở lung tung mở ra.

Bùi Hằng ở trên bục giảng, nhìn xung quanh một cái.

Lúc này, Trần Nguyên Nguyên ngồi xe lăn, vẻ mặt sầu não, bị Tử Niên đẩy vào trong học đường.

Gã sai vặt của Bùi Hằng cao giọng quát: “Người đến đông đủ, nhập học…”

Mọi người đều thu hồi biểu tình lười nhác, ngồi nghiêm chỉnh.

Bùi Hằng liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Hoa Viên Thành có quy định, sau này các vị quận chúa đều phải tham gia kỳ thi đề bạt Thiếu thành chủ, trải qua hai thử thách, gồm thi văn và sách luận, thủ khoa của kỳ thi sẽ được Thành chủ sắc phong làm Thiếu thành chủ. Còn lại quan gia chi nữ, sẽ được phong các chức quan khác nhau. Mọi người đều là trụ cột, việc học nặng nề, hôm nay chúng ta tạm thời chơi một trò chơi.”

Lâm Thất nhìn Bùi Hằng, cố ý nói: “Cưỡi ngựa bắn cung ta chắc chắn hạng nhất!”

Vừa dứt lời, Bùi Hằng lập tức ngữ khí thanh đạm nói: “Trò chơi không nằm trong ngũ nghệ.”

Lâm Thất: “…”

Hàn Thước ngồi cạnh Tiểu Thiên, nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Quân tử lục nghệ, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, sao lại là ngũ nghệ?”

Bùi Hằng nhàn nhạt nói: “Đánh đàn tấu nhạc chẳng qua là thủ đoạn lấy lòng nữ nhân, sao có thể sánh ngang với những thứ kia. Hôm nay chúng ta không học kinh, không luận sử, đối thơ.”

Mọi người nhìn nhau: Đối thơ?

Bùi Hằng giải thích, nói: “Ta lấy “Phong hoa tuyết nguyệt” làm đề, mỗi người chọn một chữ, đối hai câu thơ, bất luận thất ngôn hay ngũ ngôn, bất luận luật thơ, chú trọng ở chỗ gieo vần. Chúng ta bắt đầu… từ Nhị quận chúa.”

Trần Sở Sở nhìn chằm chằm Hàn Thước, lúc này bị điểm danh, liền rút rút sự chú ý về.

Trần Sở Sở liền tùy ý nói: “Ta? Ta chọn ‘phong’ nhé… Gió… Thổi sóng gợn lăn tăn, băng đèo vượt núi không dấu vết.”

Tiếng nói vừa dứt, lớp học liền vô tay tán thưởng.

Bùi Hằng cũng tán thưởng nói: “Nhị quận chúa suy nghĩ thấu đáo, kết cấu rộng mở. Đại quận chúa, tới lượt người.”

Trần Nguyên Nguyên ốm yếu ngẩng đầu, ngữ khí ưu sầu nói: “Hoa, chưa từng được vui vẻ, chớp mắt chẳng còn gì.”

Nghe vậy, Bùi Hằng liền nhìn xuống chân Nguyên Nguyên, khẽ thở dài: “Đại quận chúa, chuyện đời có mất, ắt có được, xin đừng quá bi quan. Lâm Thất tiểu thư, mời.”

Lâm Thất hưng phấn, nhưng đứng lên lại nghẹn nửa ngày không nói được: “Tuyết… Tuyết… Tuyết ta không biết…”

Tiểu Thiên phụt cười một tiếng.

Lâm Thất hung hăng trừng mắt nhìn nàng, khinh thường nói: “Trần Thiên Thiên, cô cười cái gì? Chẳng lẽ cô biết sao?”

“Không không không!” Tiểu Thiên vội vàng lắc đầu, nói: “Trình độ văn hóa của hai ta ngang nhau, cô không biết, ta dĩ nhiên cũng không.”

Lâm Thất tiếp tục trừng nàng, “Vậy cô còn cười?!”

Bùi Hằng nhìn thoáng qua Tiểu Thiên và Lâm Thất, đầu tiên dừng một chút, sau đó liền cổ vũ: “Nghe nói Tam công chúa gần đây có tiến bộ, không ngại thì thử xem?”

Lời vừa ra, Lâm Thất lập tức trợn mắt, khinh miệt nói: “Bùi Ti Học, huynh cũng đừng làm khó Tam công chúa nữa, ai mà không biết nàng ta chẳng biết được mấy chữ.”

Tiểu Thiên không cùng nàng ta so đo, cúi đầu xem sách.

Lâm Thất thấy thế, không thuận theo không buông tha nói: “Hay là thế này, chúng ta cược gì đó đi. Tam công chúa nếu gieo được vần, vậy ta sẽ đi dọn nhà xí! Tam công chúa nếu không đối được, thì nhà xí sẽ do Tam công chúa dọn.”

Tiểu Thiên vô ngữ nhìn nàng, nhịn không được nói: “Cô dám chắc là ta sẽ không đối được sao?”

Lâm Thất đập mạnh vào bàn, lạnh giọng nói: “Cô chỉ cần trả lời dám hay không thôi!”

Tiểu Thiên hừ cười một tiếng, vẫy vẫy tay nói: “Không dám, lười lắm…”

Hàn Thước lập tức mở miệng, nhàn nhạt nói: “Ta cược Tam công chúa thắng. Nếu Tam công chúa thua, Hàn mỗ sẽ thay nàng ấy dọn nhà xí.”

Mọi người đồng loạt nhìn Hàn Thước.

Ta nhổ!

Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Thiên thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, hận không thể tát chết hắn.

Những lời này tuy rằng đều là vì nàng, nhưng trên thực tế lại là không trâu bắt chó đi cày mà!

Vốn dĩ nàng còn có thể thoái thác, Hàn Thước lại nói những lời này ra, nàng liền phải lên đối thơ, mẹ nó!

Tiểu Thiên cắn răng, gằn từng chữ một nói với Hàn Thước: “Ngươi… Có cần thế không… Vì muốn xem ta xấu mặt mà tự hi sinh bản thân?”

Mẹ nó, nàng còn muốn hòa hoãn quan hệ với Hàn Thước, nên không thể để hắn đi quét WC được!

Hàn Thước hoàn toàn không biết ý nghĩ của Tiểu Thiên, mặt cười tươi cổ vũ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN