Sa Ngã - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1115


Sa Ngã


Phần 30


Đến nửa đêm, khi tâm trạng đã bình ổn trở lại, Ái Trân mới thều thào nói:
– Em không tin việc anh tới nhà anh Tuấn vào đúng thời điểm em cần sự giúp đỡ chỉ là một sự trùng hợp.
– Em thích nghĩ thế nào cũng được. Tuỳ em.
– Anh là bạn của Quý hả? – Ái Trân dò hỏi.
Trường khẽ gật đầu. Nhưng anh lại vô thức nở nụ cười gian xảo khiến Ái Trân nghi ngờ. Cô điên tiết chửi:
– Khốn nạn! Anh chính là Quý rồi! Sao anh dám lừa em? Em cứ nghĩ là em đã dứt được anh rồi! Em cứ tưởng từ giờ trở đi em sẽ không mắc phải bất cứ một sai lầm nào nữa! Rốt cuộc thì sao? Quanh đi quẩn lại vẫn là anh! Trêu đùa em như vậy chắc anh vui lắm hả? Đồ vô lương tâm!
Trường hơi tự ái. Anh cau có nói:
– Cho dù anh đóng giả là Quý thì anh cũng chỉ giúp em thôi chứ chưa bao giờ gây tổn thương gì cho em cả. Còn em thì sao? Bị sảy thai mà em cũng không thèm báo cho anh, việc đó khiến anh đau lòng như nào em có biết không? Em mới là người vô lương tâm đấy!
– Liên quan gì mà báo?
– Lại chả liên quan quá đi! Một mình em có thai được chắc? Đứa nhỏ cũng là con của anh, em hiểu không?
– Em hiểu. Nhưng mà em không thông báo thì anh đỡ phải chịu trách nhiệm với em, em nghĩ cho anh thế anh không cảm ơn còn trách móc cái nỗi gì?
– Em đừng có lý do lý trấu. Anh nói cho em biết anh chưa từng sợ phải chịu trách nhiệm.
– Anh chỉ được cái giỏi nói miệng. Chưa từng sợ phải chịu trách nhiệm mà anh vứt bỏ em như cỏ rác thế hả?
– Hồi đó tụi mình sa ngã nên anh mới quyết định dừng lại. Anh vứt bỏ em không có nghĩa là đối với anh, con không có nghĩa lý gì cả.
– À! Ra thế! Ra là anh vứt bỏ em nhưng vẫn muốn nhận con của em! – Ái Trân mỉa mai.
– Em nói cho tử tế vào, con của em và của anh chứ không phải con của riêng em!
– Con của ai thì cũng mất rồi. Anh sân si câu từ với em để làm gì? Làm như bé còn ý mà tranh nhau?
Ái Trân chua chát hỏi. Trường thấy rất não nề. Anh nằm xuống bên cạnh Ái Trân. Anh ôm cô. Cô đẩy anh ra. Anh mặt dày lao vào ôm cô chặt hơn.
– Buông em ra! – Ái Trân ra lệnh.
– Anh không muốn. – Trường thẳng thắn nói.
– Không muốn cũng phải buông. Em gào lên đó!
– Tuỳ em.
– Anh đừng bức em quá đáng!
Mặc cho Ái Trân giãy giụa, Trường vẫn ngang nhiên hôn lên cổ cô. Cô run rẩy nói:
– Đừng như thế mà… Trường… em xin anh đó. Cuộc sống của em khi không liên quan tới anh… thực sự rất tốt… chẳng bị người ta chửi rủa nhiều như xưa… cũng chẳng cảm thấy tội lỗi…
Vậy ư? Từ khi rời xa nhau, trong khi anh không cảm thấy có một ngày nào vui vẻ trọn vẹn thì cô lại sống tốt đến thế ư? Thật bất công! Bá Trường bực tức cởi chiếc áo sơ mi trên người Ái Trân. Anh nằm đè lên người cô. Một đoá hoa của cô bị bàn tay nóng ấm của anh trêu chọc, đoá hoa còn lại bị anh hôn liên tục. Cả hai đoá hoa đều nở rộ, hồng rực. Ái Trân gần như phát điên. Cô muốn đẩy Trường ra, nhưng cô càng đẩy thì anh càng hôn cô mạnh bạo hơn. Cô giận chính bản thân mình vì đã vô thức phát ra những âm thanh nho nhỏ như kiểu đang thả thính anh. Lý trí mách bảo cô không nên sa ngã thêm một lần nào nữa, nhưng trái tim cô lại rung động mãnh liệt. Ái Trân thở dồn dập, làn da trắng nõn chuyển sang màu ửng hồng đầy sức sống. Dần dần, đôi bàn tay của cô trở nên mềm oặt, cô không còn đủ sức để đẩy Trường ra nữa. Đôi bàn tay nhỏ bé của cô được đôi bàn tay rộng lớn của Trường bao bọc, còn cô thì mở lòng đón nhận những yêu thương ngọt ngào từ phía anh. Một thời gian dài chia xa không hề khiến bọn họ cảm thấy bối rối, ngượng ngịu. Cảm xúc của cả hai khi thực sự chạm nhau cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Vẻ nam tính của Bá Trường vẫn khiến Ái Trân si mê. Sự quyến rũ của Ái Trân thì như ngầm dẫn dắt Bá Trường vào một mê cung không lối thoát. Cả hai người bọn họ đều bị mất kiểm soát, không chỉ trong phút giây ấy, mà còn trong rất nhiều những phút giây tiếp theo, cứ như đôi uyên ương quấn quít bên nhau. Mãi đến giữa trưa hôm sau, Ái Trân mới vội vã bật dậy, cô định mặc đồ để đi về nhà. Ai dè, Bá Trường đột ngột ôm chầm lấy cô. Anh chau mày hỏi:
– Em muốn đi đâu?
– Đi đâu kệ em, miễn không phải ở đây là được. Đây đâu phải nhà của em. – Ái Trân nói.
– Không phải là nhà của em nhưng mà là nhà của ba của con em. Em có thể ở đây!
– Em không thích.
– Em không thích mà được hả?
Bá Trường đột ngột hôn môi Ái Trân, một nụ hôn phớt thôi nhưng cũng đủ khiến cô xao xuyến. Cô nói:
– Anh không được chơi bẩn.
Bá Trường liếm láp quanh mặt Ái Trân rồi nói:
– Anh lại cứ thích chơi bẩn đấy!
– Ghét! Anh mau tránh ra cho em đi về đi. Ở đây em không có đồ để mặc.
– Mặc tạm đồ của anh, tối anh đưa em về nhà lấy đồ.
– Tối em phải đi diễn.
– Thế chiều anh đưa em về nhà lấy đồ, rồi hai đứa đi ăn, sau đó anh đưa em đi diễn.
– Em không thích người khác nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau. Em sợ bị chửi lắm.
– Anh độc thân, em độc thân, ai chửi nữa?
– Người ta không nghĩ thế đâu. Kiểu gì họ cũng bới lại chuyện quá khứ thôi. Tiểu tam giành được nam chính chưa bao giờ là một cái kết được lòng khán giả cả.
Bá Trường thấy Ái Trân nói cũng có lý. Nghĩ lại, anh thấy đúng là bọn họ không nên ở bên nhau. Nhưng mà sống theo cái chuẩn mực của người khác thì anh lại thấy không vui. Anh bảo:
– Anh chỉ có thể giữ bí mật chuyện hai đứa mình ở bên nhau thôi. Còn chuyện em đòi về nhà thì đừng hòng.
– Anh lúc nào cũng nghe lời chị Hạnh Trân, nhưng với em thì anh chẳng bao giờ cho em được lựa chọn.
Ái Trân hờn dỗi. Bá Trường phì cười. Sau rất nhiền năm anh mới nhận ra Hạnh Trân đối với anh giống như cô em gái nhỏ. Là anh trai thì nên rộng lượng, em gái thích thì anh trai chiều là chuyện đương nhiên. Ái Trân lại rất khác, ở bên cô, anh có thể thoải mái bộc lộ bản chất thật của mình. Có lúc anh khó tính, có lúc anh hẹp hòi, có lúc anh còn rất gia trưởng. Anh giở giọng châm chọc:
– Ở công ty, anh thường không cho những nhân viên có khả năng suy luận kém có quyền được lựa chọn.
Ái Trân tức đen mặt. Nhưng bị anh hôn trán vài cái cô lại nguôi ngoai. Cô của bây giờ tuy đã không còn là Ái Trân chiêu trò của ngày xưa, nhưng có một tật xấu vẫn chưa sửa được, đó là hễ yêu ai thì rất dễ bị dụ. Được anh thương, thấy anh đối xử tốt với mình, cô liền quên hết những đau khổ mình đã từng phải chịu đựng, dễ dãi đồng ý chuyển tới nhà anh ở. Cô mê muội đến mức có một ngày, Bá Trường phát hiện ra chiếc que thử thai hiện hai vạch ở trong túi của mình, cô không nói cho anh biết đó là que thử thai mình làm giả để chuẩn bị cho vở diễn sắp tới mà lại im ỉm để thử phản ứng của anh. Ái Trân chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi chứ không có mưu đồ gì. Ai ngờ, Bá Trường lại ngay lập tức lái xe đưa cô tới gặp ba mẹ anh rồi nghiêm túc thưa chuyện:
– Ba Nhật! Mẹ Nhung! Bọn con muốn tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt!
Ông Nhật uất nghẹn. Mãi một lúc sau ông mới hỏi:
– Sao phải cưới gấp thế? Chúng mày cưới chạy bầu hả?
– Vâng. – Bá Trường thừa nhận.
Ông Nhật tức tối hỏi Ái Trân:
– Con khốn nạn! Cô thực sự muốn bước chân vào gia đình tôi tới mức phải đặt bẫy thằng con ngu của tôi hả?
Đáng nhẽ ra lúc đó Ái Trân phải nói luôn rằng cô có lòng tự trọng của mình, cô không đặt bẫy ai cả. Nhưng tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ được làm vợ ai đó, sẽ có một mái ấm thực sự, Tết năm nay sẽ không phải lủi thủi đón giao thừa một mình, lòng cô lại rạo rực khó tả. Sự vui sướng nhất thời đã khiến Ái Trân đưa ra một quyết định hết sức ngu xuẩn. Cô không hề giải thích với ông Nhật rằng Bá Trường đang hiểu nhầm hay nói mình không có bầu. Cô chỉ lí nhí bảo:
– Con xin lỗi bác. Nhưng con thật lòng yêu anh Trường. Bác chúc phúc cho bọn con được không?
Ông Nhật giơ tay lên định tát Ái Trân. Rất may, Bá Trường đã kịp thời giữ tay ba lại. Ông Nhật chửi:
– Đồ mặt dày! Cô còn tí liêm sỉ nào không mà dám mở miệng ra đòi được tôi chúc phúc. Tôi cũng nói rõ ràng cho anh Trường nghe nhé, muốn cưới con này thì khỏi gọi tôi là ba, cũng đừng mong tôi, vợ tôi hay bất cứ họ hàng, bạn bè nào của tôi đến dự đám cưới! Mà đám cưới không có người thân ý à, tôi thấy nó giống cái đám tạp nham của lũ chuột hơn là đám cưới đấy, nhục lắm anh ạ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN