Mày Lấy Tao Đi - Phần 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1354


Mày Lấy Tao Đi


Phần 37


MÀY LẤY TAO ĐI 37
Ngày hắn khai trương, nó mua tặng hắn chiếc áo sơ mi. Cả đêm hai đứa hồi hộp không ngủ. Nhưng cũng không dám nói chuyện vì sợ mở miệng sẽ làm phiền đối phương. Cứ đứa nọ tưởng đứa kia ngủ. Khổ vậy đấy.
Sáng sớm, nó dậy sớm tự tay chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Vì biết hắn sẽ bận quên cả ăn sáng lẫn ăn trưa.
Hắn ngồi xuống, xúc động nhìn bát miến thơm lừng.
-ngon thế.
-ăn đi rồi đi.
-có vợ sướng thật. Biết thế có vợ lâu rồi.
-thôi đi ông. Ăn nhanh lên không mẹ gọi.
Hắn cúi xuống ăn một mạch rồi đứng lên mặc quần áo. Nhưng nó đã chuẩn bị sẵn. Quần âu áo sơ mi. Vest đàng hoàng tử tế. Là nó tranh thủ đo trộm kích thước của hắn theo lời nhà may dạy. Không biết có vừa không.
Thấy nó lấm lét tủm tỉm hắn nhìn nghi ngờ.
-Có chuyện gì đấy.
-Không có gì.
-Mặc áo vào đi.
Nó mở tủ đưa ra cái áo sơ mi trắng được là phẳng phiu.
-mặc thế này khác gì chú rể.
-thì coi như cưới vợ lần nữa đi.
-cưới nhiều thế à.
-còn một hoặc vài lần nữa đấy.
Hắn lườm nó tủm tỉm.
-vậy có bà cả chuẩn bị cho là cưới chục lần cũng được.
Nó ngẩng lên nhìn hắn mặt nghiêm túc.
-ê… Cu… Nằm xuống đắp chăn cho.
Hắn nhìn nó tò mò.
-Làm gì.
-Ngủ mà mơ viễn cảnh đó chứ sao.
Hắn phì cười nhéo má nó. Cởi áo hở ra thân hình khỏe mạnh. Các cơ chắc nịch. Tuy không cơ bắp xù xì nhưng thế cũng đủ cho gái phát thèm rồi. Ôi giồi ôi. Nó chả… Nhắm nổi con mắt. Giờ nó mới nhận ra. Đàn ông đích thực thì nhìn ưa mắt hơn.
– Từ từ. Mặc quần trước.
Hắn cầm cái quần rồi cởi toẹt quần trước mặt nó. Hắn mặc chip đùi. Không xấu hổ mấy.
-Vô duyên vừa chớ.
-Đang vội.
-Vội cũng bảo người ta quay đi.
-Gì mà ngại. Hôm nọ người ta tỉnh dậy còn thấy mình không mặc gì. Thế có phải cả đêm nhìn trộm cúc cu người ta không?
Nó đỏ mặt.
-Đồ trơ trẽn.
Hắn cười. Đeo thắt lưng lại rồi cầm áo xỏ. Nó bước lại cài cúc cho hắn. Tay nó gần lớp da bánh mật. Khuôn ngực phập phồng lên xuống. Nó không dám nhìn hắn vì thấy ngại. Hắn đứng im để nó cài cúc. Tim đập nhanh. Nó giống như một người vợ thực thụ. Đang chăm sóc cho chồng. Khi cài lên đến cổ nó mới ngước lên nhìn trộm hắn. Hai mắt hắn đang dán vào nó. Mặt nó đỏ bừng. Vội vàng cúi xuống rút tay ra thì hắn đưa tay nắm lại.
-Lùn…
Nó ngại lắm luôn. Quay đi không dám nhìn vào mắt hắn..
-Mặc áo vào không muộn rồi.
-Người ta căng thẳng lắm.
-Có gì mà căng thẳng. Hãy cứ tin là mọi thứ sẽ ổn.
-Có bố mẹ, có bạn bè bên cạnh rồi còn gì.
-Có vợ nữa.
Nó gỡ tay ra. Hắn không cho.
-Người ta bảo nụ hôn của con gái may mắn lắm. Có thể nào cho xin cái được không.
Nó ngại. Ngước lên mặt đỏ bừng.
-Bảo cái Hường đi. Hôm nay.. Cái Hường có đến không.
Hắn nghe cái Hường thì rời ra luôn. Chán nản quay đi.
-Lúc nào cũng cái Hường. Hôm nay có mẹ. Để nó đến cho to chuyện à.
-Nhưng mà dù sao dù sao sau này nó cũng sẽ phụ ông quản lý. Chúng ta không còn lâu nữa. Có thể để mẹ chấp nhận dần đi là vừa.
Hắn hậm hực đi thẳng ra cửa không thèm nghe nó nói. Nó mặc nhanh đồ rồi cầm áo vest đi theo.
Hắn nhìn nó một lượt tự nhiên lại tủm tỉm đắc ý. Đàn bà giống như món đồ trang sức của đàn ông mà càng đẹp, càng sang thì hắn càng hãnh diện. Hắn mở cửa xe cho nó vào.
-Tôi nói thế không đúng sao?
-Đúng. Cái gì cũng đúng.
Hắn đang vui lại cáu.
-Cái Hường, cái Hường… Bà không có câu nào hay hơn sao. Mà lúc người ta đang căng thẳng. Đừng làm người ta căng thẳng hơn nữa.
Hắn gắt lên. Nó im. Rõ là ấm ức. Chúng nó yêu nhau mà kì. Quý hóa lắm nên không cho người khác nhắc tới tên. Chắc sợ mẹ nghe thấy lại cấm đoán.
Nó bám theo tên kia ra cửa hàng. Mọi người đã đến chuẩn bị cùng chúng nó. Mẹ chồng mẹ đẻ đang bận làm lễ trên gác. Nó ở dưới tất bật bày biện. Tên kia bận tiếp khách cùng bố và các anh.
Bạn bè đến chúc mừng cũng đông. Thật ra trước khai trương, nó đã đăng quảng cáo. Đưa ra chương trình khuyến mãi cho khách hàng mua xe ngày đầu tiên. Nên một số người có nhu cầu cũng tìm đến.
-nhất ông.
Bạn bè nắm tay hắn Chúc mừng. Hắn tươi như hoa.
-Quân lấy vợ vào phất lên trông thấy. Đúng là thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn.
-Vợ nó đăng quảng cáo cho chồng mà bao nhiêu người hỏi xe.
Hắn nghệt mặt ra.
-Tôi có biết đâu. Nhà tôi nó làm gì. Không bao giờ tôi quản.
-Thế đi cùng thằng nào mất thì sao.
-À không. Cái đó thì mình phải làm cho không còn sức mà nghĩ đến thằng khác ý chứ.
Mấy ông cười ầm lên. Nó tiến lại.
-Có vụ gì vui thế mọi người.
-Không, chúng tôi nói chuyện vui thôi. Đang khen Quân có phước mới lấy được bà.
-Ôi dào. Quan trọng là các ông chứ chúng tôi làm được gì đâu.
Hai đứa nó nhìn nhau tủm tỉm.
-San hôm nay đẹp lắm.
Hắn quay lại phía Chung đang nhìn nó cười. Mày hắn cau lại. chúng nó chơi thân từ bé. Giờ có việc gì là tên nào cũng có mặt. Nhưng chơi thân là chơi thân. Chứ đừng có hóng vợ nhau là được.
Đến giờ khai trương. Mấy anh em hắn đứng lên trước cửa, cắt băng khai trương. Nó thuê đội lân sư đến múa cầu may. Lãng hoa để đầy cổng khiến nó cũng thấy mừng. NNó đã chuẩn bị rất kĩ càng, tận tâm như người vợ thực thụ.
Mở bán, Trước mặt bao nhiêu khách hàng nó nhờ thằng Xù đứng lên đặt cọc xe bảy chỗ cho nó dù nó còn chưa biết lái.
Theo hiệu ứng. Người người xếp hàng đăng ký xem xe và đặt tiền. Không ngờ, quảng cáo lại có tác dụng nhanh đến vậy. Nó quay sang thấy hắn đang nhìn nó tủm tỉm cười. Không cần phải nói. Trong ánh mắt ánh lên tia cảm động. Và ấm áp lạ thường.
Đến phần chụp ảnh kỷ niệm. Mọi người kéo chúng nó vào chụp ảnh riêng. Lúc này hai đứa mới có cơ hội gần nhau vì suốt từ sáng bận rộn.
-Nào Quân. Ôm vợ đi.
Hắn vòng tay qua eo nó kéo sát vào mình.
-San nhìn nó đi. Chụp như chụp ảnh cưới ý.
-Chúng nó đẹp đôi ghê.
-Dạo này đứa nào cũng lo chuyện. Ăn uống thất thường nên gầy đi. Xong công việc này, tôi phải tẩm bổ cho chúng nó để mình kiếm đứa cháu.
-Em cũng mua ít thuốc bổ tính đun cho chúng nó uống.
-Vậy cũng nhờ bà.
Hai bà cười.
-Mình ngóng mà chúng nó cứ như không. Chòng chọe nhau như trẻ con suốt ngày. Quân nhà em tính hay chọc vặt. Bà thông cảm.
-Có gì đâu ạ. Càng vui.
Hắn vẫn ôm nó chặt tình tứ nhìn. Nó ngại cúi xuống thì hắn thơm lên má.
-Đẹp lắm.
Hắn kéo nó sát nữa cúi xuống thơm lên môi. Nó đỏ mặt còn hắn cười tự hào với mọi người.
-chỉ diễn thôi gì mà phải thế.
-Đã diễn rồi thì diễn cho sâu đi.
-Ngại.
-Có gì mà ngại. Phim giả tình thật thì có làm sao
-Xàm
Hắn cười tươi. Dí mạnh mũi vào má nó cái nữa. Đúng là giàu vì bạn mà sang vì vợ.
Mọi người tập trung về rạp để dùng cơm. Nó tự nhiên trông thấy cái Hường đứng bên kia đường. Không biết cô ấy đứng đó khi nào. Có nhìn thấy chúng nó lúc vừa chụp ảnh không.
-San. Mời mọi người vào ăn cơm đi con.
Mẹ chồng nó giục bà ấy ngẩng lên nhìn theo nó. Rồi nhíu mày.
-Sao con bé kia lại đến đây.
-Chắc cô ấy đi qua thôi ạ.
-Con để im. Nếu nó sang đây để mẹ xử lý.
-Thôi mẹ ạ. Quân và cô ấy không có gì đâu. Mẹ đi vào trong đi.
-Không được để nó bén mảng theo thằng Quân nhà mình. Có gì nói mẹ luôn nhé.
-Vâng.
Nó gật đầu nhìn sang bên kia. Hường vẫn đứng ngập ngừng bên đó hình như chưa muốn bỏ đi. Nó ái ngại bước sang.
-Hường. Em đến lâu chưa.
-Từ nãy rồi.
-Gặp Quân không để chị bảo nó.
Cô ấy cúi mặt xuống. Giọng nói nặng nề.
-Có phải hai người đã quan hệ với nhau đúng không. Chị lừa tôi. Chị cướp anh ấy của tôi.
Nó đứng đơ ra. Nhìn bộ mặt tức tối của cô ấy.
-Hắn nói với em vậy à.
-Anh ấy không nói. Nhưng thái độ của anh ấy chứng tỏ anh ấy không cần tôi nữa. Hai người tình tứ như vậy. Chứng tỏ là…
-Em đang đoán mò đấy. Đang suy nghĩ theo cảm tính. Quân mấy tháng nay nó bận vay mượn lo công việc. Đêm nó không ngủ gầy hết cả người. Em nói em yêu nó sao không nghĩ cho nó.
-Chị tưởng chỉ mình chị nghĩ cho anh ấy chắc. Tôi thì không.
-Chị không có ý đó.
-Chị đừng giả tạo nữa. Trước mặt tôi chị nói như mình cao thượng lắm. Sau lưng tôi chị dụ dỗ anh ấy. Chị chán chơi với đàn bà rồi. Giờ lại muốn ngủ với đàn ông sao. Sao chị ăn tạp thế.
Nó tức lên vì cách nói chuyện bất lịch sự của cái Hường. Nhưng mà nó cố nhịn vì không muốn ồn ào ảnh hưởng đến bên kia.
-Tôi không muốn đôi co với cô giờ này. Có gì tôi sẽ nhắn lại với thằng Quân. Tối nay xong việc. Nó sẽ đến tìm cô.
-Anh ấy đến tìm tôi? Chị đừng giả tạo nữa. Chị sẽ để anh ấy đến tìm tôi sao?
-Trước đây chị thấy anh ấy không có thì chê. Giờ có tiền rồi thì không nỡ nhả ra chứ gì.
-Cô ăn nói cho cẩn thận.
-Tôi nói đúng ý chị rồi còn gì.
-Cô về đi. Cái đó cô đi mà nói với nó. Giờ để chúng tôi yên.
-Chúng tôi.
Cô ta nhắc lại mặt khinh khỉnh.
-Tôi không bao giờ để cho các người yên đâu. Hôm nay, tôi sẽ làm cho ra nhẽ.
Cô ta bước qua, nó định tóm tay giữ cô ta lại thì cô ta giằng ra. Bước xuống đường không nhìn.
Chiếc xe phía trước đi tới không xử lý kịp thì đâm vào. Cô ta ngã ra.
Sự việc xảy ra rất nhanh khiến nó còn chưa kịp hoàn hồn.
-Có tại nạn, có tai nạn kìa.
Mấy người xung quanh chạy sang. Cô ta cả người nằm nhoài dưới đất. Khổ nhất là cái người lái xe bị oan kia cũng đau. Chiếc xe lăn kềnh giữa đường.
-Sao thế. Sao thế này.
-Người đàn ông bước ra hỏi nó.
-Cháu…
Nó run lên vì quá sốc. Cô ta nằm thều thào.
-Là chị ta… Chị ta đẩy cháu xuống đường.
Cô ta nằm ôm bụng. Máu chảy từ phần dưới ra.
-Chết rồi hình như cô này có chửa.
Mấy người đàn bà xung quanh chỉ chỏ. Mọi người chạy từ bên kia sang. Hắn cũng chạy sang cùng mẹ và mọi người.
-Hường…
Hắn đi lại ngay chỗ cô ta vì thấy nó vẫn đang đứng. Hai mẹ nó tiến lại phía nó.
-Có chuyện gì thế còn. Sao lại ra thế này.
-Cô ta muốn sang bên kia nhưng đi không nhìn đường nên…
-Là chị đẩy tôi. Tôi nói tôi có thai với anh ấy nên chị ta đẩy tôi.
-Tôi không…
Nó đang rối lên nên không nói nổi thành lời. Nước mắt ứa ra vì ấm ức. Hắn đứng đó nhìn nó bằng ánh mắt giận dữ. Quay lại gọi
-Thùy mang xe sang đây nhanh lên.
-Vâng.
Hai mẹ vẫn đứng bên cạnh nó động viên. Nó cúi xuống khóc. Còn hắn bế cô ta mang ra xe đi viện. Mọi người hiếu kì đứng đó hết chụp hình rồi chỉ chỏ nó. Bàn tán nó là loại xấu xa, ác độc đi hại người. Nó vẫn đứng im đó. Sau khi mọi người giải tán hai mẹ dỗ dành.
-Có chuyện gì đấy con.
-Cô ta muốn… Cô ta muốn…
-Con đấy muốn gì.
Nó nhìn hai mẹ. Giờ đến nước này. Sớm muộn hai mẹ cũng biết…
-Cô ta nói con cướp Quân của cô ta. Muốn sang làm cho ra nhẽ.
-Vậy con có đẩy nó không.
-Không. Là cô ta đi sang không nhìn đường. Có anh xe máy làm chứng cho con. Khi nào anh ấy tỉnh táo. Chúng ta sẽ nói chuyện.
-Được rồi. Mẹ hiểu rồi. Mẹ tin con. Đừng lo. Nó không dám làm gì con đâu.
Cô ta không động được vào người nó. Nhưng những việc cô ta sẽ làm thì sao… Liệu cô ta có để yên chuyện này.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN