Mày Lấy Tao Đi - Phần 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1507


Mày Lấy Tao Đi


Phần 40


MÀY LẤY TAO ĐI 40
Nó đã trở lại sau một đêm khóc như điên. Bởi đúng ra… Khóc không phải yếu đuối mà khóc là một liều thuốc giảm đau cực kì hiệu quả.. Mà người ta chả bảo khóc cho nhẹ lòng còn gì. Không khóc được, nuốt đau khổ vào lòng còn nguy hiểm hơn uống một liều thuốc độc.
Nó chấp nhận buông bỏ hết tất cả như một sự khởi đầu mới.
Cửa hàng hầu như đóng băng việc buôn bán do tai tiếng giờ cũng ít người hỏi. Nó khả năng sẽ mất rất nhiều thời gian để xây dựng lại uy tín của mình.
Đi qua những thành phố xinh đẹp và ồn ào của Thái Lan. Ngoài du lịch, ngoài suy nghĩ về vấn đề nó gặp phải. Nó vẫn còn để ý gu thời trang của nước bạn để bắt trend với thế giới.
Người ta chả nói, tình yêu có thể rời bỏ bạn bất cứ lúc nào. Nhưng không bao giờ có chuyện một sáng ngủ dậy, sự nghiệp nói với bạn rằng không yêu bạn nữa.
Nó hiểu như vậy, chính là đã trưởng thành rồi.
Đối với một đứa độc thân như nó giờ này, tiền bạc, và cha mẹ vẫn là quan trọng nhất. Còn những thứ khác có hay không. Không cần thiết.
Nó đang dạo trên con phố sầm uất nhất ở Băngkok. Mở điện thoại để chụp kiểu ảnh làm kỉ niệm thì thấy mình bị tag vào bài viết của Chung cận. Sở dĩ gọi Chung cận vì hắn là người đầu tiên bị cận trong hội. Chung cận rất giỏi về IT và lúc nào cũng khen nó Xinh. Hí hí.
Nó mở ra và giật mình với video Chung vừa up lên. Dòng trạng thái đi kèm rất đơn giản.
-Không cần nói nhiều. Ở đây San không hề chạm vào cô ấy.
Ai nói San hại cô gái này đề nghị rút lại câu nói trước khi chúng tôi kiện bạn tội vu khống và bạn sẽ phải bồi thường danh dự cho chúng tôi.
Dưới đó là mấy video từ mấy góc độ khác nhau. Nó đã không nghĩ ra. Những nhà đối diện đều có camera lắp ngoài cửa. Và thực tế cho thấy nó không hề chạm vào cô ta khi cô ta ngã ra. Điều đó là thật.
Một lát sau lại thêm một dòng trạng thái. Đi kèm là video quay lại cảnh chồng nó bế cô ta lên xe đi cấp cứu.
-cô gái xảy thai là thật. Nhưng đứa bé là con ai. Ai ở trong cuộc mới hiểu sự tổn thương nhiều nhất thuộc về ai.
Nó dán mắt vào màn hình. Tự nhiên lại tủi thân rơi nước mắt. Nó khóc vì mình đã được giải oan. Mọi người nhảy vào comment động viên nó nhiều lắm và có người nhắn tin xin lỗi nó vì đã hiểu lầm. Nó không nhắn lại cho ai cả. Mà buồn bã leo lên xe taxi về khách sạn. Nó chả muốn đi chơi nữa. Tự nhiên thấy hết vui rồi.
Đến nửa đêm cái Sam mới nhắn tin cho nó.
-Ông Quân vừa nhắn tin hỏi em chị đang ở đâu.
-Tao bảo với nó taođi Sài Gòn mà.
-Em chót nói chị đi Thái chơi rồi. Hihi
-Không sao. Mình đi đâu liên quan gì đến nó đâu.
-Căng vậy. Chắc lão xem được video kia thì thất vọng lắm.
-Thất vọng cái gì.
-Vì ngu. Có không giữ. Mất đừng kêu.
-Chị mày sắp bỏ chồng mà mày vui vậy à.
-Chị quyết bỏ ông ấy à. Có sợ bố mẹ buồn không.
-Không
-Nhưng mà em đồng ý nhé. Bỏ đi mà làm lại. Đời còn dài. Người tốt đầy. Nhất là mình với nó chả có gì ràng buộc.
-Đừng nói với bố mẹ vội. Để công việc ổn định chị sẽ nói.
-Vâng.
-Bao giờ chị về.
-Tối mai.
-Nhớ mua quà cho cún nhé.
-Mang cả Thái Lan về cho cún đây.
Hai đứa nói chuyện một lúc thì nó cúp máy. Một lát sau người gọi cho nó là tên kia. Chuông đầu tiên nó không thèm nghe máy. Nhưng chuông sau lại nghe vì cũng tò mò không biết hắn sẽ nói gì khi nhận ra bộ ra bộ mặt thật của người hắn yêu.
-Gì đấy.
-Đi Thái sao nói đi Sài Gòn.
Hắn nói lạnh lùng.
-Đi đâu liên quan gì.
Hắn thở dài trong điện thoại.
-Bao giờ về.
-Hỏi làm gì.
-Hỏi bao giờ về cơ mà.
-Hỏi làm gì.
-Mẹ bảo đi đón.
-Vậy cứ qua chỗ cái Hường đi. Tối về thì lại coi như đón rồi.
-Đm… Nói chuyện ngang đéo chịu được.
Hắn cáu. Nó tắt máy thì hắn gọi lại.
-Hỏi bao giờ về sao không nói.
-không cần đón đâu.
-Là mẹ bảo đón bà rồi nói chuyện. Với lại tôi cũng muốn gặp bà để xin lỗi.
-Có gì đâu mà xin lỗi.
-Sao lại không có gì. Bà cảm thấy nó đơn giản nhưng tôi thì không. Trong lòng thật sự thấy rất áy náy.
Giọng nói hắn trầm xuống làm nó cũng mủi lòng.
-Được rồi. Mai về rồi tính.
-Mấy giờ về.
-Tầm 12 giờ tối về tới sân bay.
-Sao bay muộn thế.
-Thích vậy.
-12 giờ tôi sẽ có mặt ở đó.
-Không cần đâu. Ngủ đi, tôi đi taxi về được.
-Không sao đâu. Ở nhà cũng đâu có ngủ được.
-Đừng nghĩ gì cả. Chỉ là cái Hường nó sợ tôi bắt mất ông thôi.
-Bà làm ơn. Đừng nhắc nó nữa.
-Vậy ngủ đi. Mai gặp.
-Mai tôi đợi.
Hắn nói giọng buồn làm nó cũng buồn theo. Lời nói như một thứ vũ khí đáng sợ dù nó chả có hình thù, cũng chả to tát vậy mà sức sát thương lại nghiêm trọng vô cùng.
Người ta nói đúng, đúng không. Chẳng có tình yêu nào là vĩnh cửu. Người ta yêu nhau rồi cũng sẽ chán nhau. Thằng Tài chán nó chính là vì không làm được gì nó. Đúng hơn theo cách thằng đấy nói. Là yêu mãi mà không xơi được.
Còn Min chán nó cũng vì nó chẳng có thời gian quan tâm đến Min. Hoặc là theo bọn con trai bạn nó hay nói. Đó là vì nó nhạt.
Nó có nhạt thật không nhỉ. Hay là nó ngu quá, hay là nó không nói chuyện dịu dàng, hay nó giống tính đàn ông nên đàn ông họ không thích nhỉ. Thật là buồn cười. Nó suy nghĩ vu vơ rồi ngủ biến.
Nó bình thản kéo vali ra cửa kiểm soát. Trong lòng chẳng chờ đợi bất cứ ai tới đón nó về.
Đi gần tới cửa thì tên kia bước lại chặn đầu nó. Các bác có thể tưởng tượng được hắn lúc này không?
Người ta thường thấy rằng phụ nữ ly hôn sẽ vui vẻ và xinh đẹp hơn. Điều này nó phải công nhận là hoàn toàn đúng. Hắn gầy đi, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ, khuôn mặt đầy mệt mỏi với bộ râu lởm chởm chả chịu cạo mấy ngày rồi. Nhìn hắn thảm thật. Hay là muốn tranh thủ sự thương hại của người khác nhể.
Nó mở đôi mắt to tướng nhìn hắn.
-Nhìn gì mà nhìn.
-Mẹ không cho ông ăn hay cái Hường không cho ông ngủ.
Hắn cau mày đưa tay lên bóp mồm nó.
-Đã bảo không nhắc cái Hường nữa cơ mà.
-Thì sao.
-Tôi xin bà. Đừng mang nó ra hành hạ tôi nữa. Làm thế chỉ khiến người ta sợ bà.
-Ông giờ cũng ghét cả nó rồi sao.
-Bỏ đi. Đau đầu lắm.
-Đàn ông các ông buồn cười nhỉ. Suy cho cùng vẫn là câu : chán rồi.
Hắn đưa tay kéo vali cho nó về phía xe. Nó lon ton đi theo. Nó đang vui. Nó thấy hạnh phúc khi mình được minh oan. Khi mà các đơn hàng đã quay trở lại. Ngay sáng ngày mai. Nó sẽ tìm Chung cận. Nói lời vô cùng cảm tạ hắn. Rốt cuộc trên đời nó cũng có một thằng bạn tốt. Không bỏ nó lại lúc nó gặp khó khăn.
Hai đứa ngồi xe có chút e ngại. Mắt hắn nhìn về phía trước, ngập ngừng mở lời.
-Xin lỗi bà vì tôi đã không nghe bà giải thích.
-Không có gì đâu. Ai yêu vào cũng mù quáng cả.
-Bài học này với tôi đúng là xương máu.
-Rút kinh nghiệm lần sau.
Hắn cười nhẹ.
-Tôi chả muốn có lần sau nữa đâu.
-Sao vậy. Mất lòng tin vào phụ nữ vậy à.
-Đứa bé không phải con tôi.
Nó quay sang nhìn hắn. Mắt mở tròn vì bất ngờ.
-Ai bảo vậy.
-Mẹ…
-Sao mẹ biết.
-Mẹ tìm đến bệnh viện.
-Mẹ đích thân điều tra à.
-Uh.
-Và mẹ phát hiện ra, đầu ông mọc thêm vài ba cái sừng nữa chứ gì.
Nó cười khúc khích. Hắn nhìn nó. Nó vẫn cười.
-Tôi xin phép, được cười vào mặt ông lần nữa.
-Cười trên nỗi đau của người khác không tốt đâu.
-Không, nếu như đây là lần đầu tiên thì tôi có thể cảm thông với ông. Nhưng lần này là lần thứ mấy rồi. Cái đó phải gọi là số nhọ. À không… Phải gọi là nhạt.
-Nhạt có nghĩa là gì.
-Là lần sau quen ai, ông cần thêm tí muối vào cho người ta đừng có cắm thêm sừng vào đầu ông nữa.
Hắn bật cười nhưng vẫn chăm chú lái xe.
-Ông có hay soi gương không?
-Hỏi làm gì.
-Để nhìn thấy sừng trên đầu ông ý.
-Bà nhìn thấy không.
-Có thấy. Đây này.
Nó chụp ảnh hắn rồi vẽ ra cho hắn mấy cái sừng lên đó. Giơ ra cho hắn xem rồi khoái trí cười.
Hắn cũng bật cười vì bộ dạng chán đời của mình bây giờ.
-Thế cái Hường nó nói sao.
-Chả nói sao.
-Sao vậy.
-Tôi gọi điện cho nó, nói cho nó biết rồi cup máy luôn. Giải thích nhiều mệt người.
-Vậy sao mẹ biết không phải con ông.
-Thì tính ngày.
-Tính thế nào.
-Tính thời gian quan hệ. Chả nhẽ bà không biết tính.
-Đã làm đéo gì đâu mà biết.
Nó buột miệng rồi ngớ ra. Hắn không nói không cười nhưng liếc nó qua gương.
-À… Ý tôi là tôi dùng biện pháp nên không bận tâm cái đó.
Hắn thở dài.
-Bác sĩ bảo con nó được hai tháng.
-Đợt đó ông vắng nhà suốt còn gì.
-Tôi đi làm đó mụ ạ. Chả nhẽ mụ nghĩ tôi rúc vào đó suốt ngày thì cạp đất ăn à.
-Ai biết đâu. Tưởng gia đình hạnh phúc lắm.
Nó nói đểu.
-Đm…
Hắn cay nên chửi. Nó lại khúc khích. Hắn ngập ngừng hỏi han.
-Bà… Sang đấy với bà kia đúng không.
-Bà nào.
-Bà bóng đấy.
-Min không còn là bà nữa đâu. Giờ là đàn ông rồi.
-Bà ấy chuyển giới rồi hả.
-Uh.
-Hay nhỉ. Đang đàn bà mà lại biến thành đàn ông.
-Bình thường mà. Có người đang là người còn biến thành hươu, mà hươu sừng tấm đấy nhé.
Nó chọc hắn rồi lại khúc khích cười. Hắn tức quá đạp phanh cho nó đổ cả người về phía trước. Nó tí đập đầu vào kính xe. Vừa hoàn hồn đã quay sang quát.
-Ông định giết người à.
-Đang muốn giết người đây.
-Bình tĩnh đi người anh em. Sự thật vẫn luôn là sự thật. Đừng chối cãi.
-Ai chối cãi đâu. Chỉ là hơi khó chấp nhận.
-Cuộc sống vẫn luôn là vậy. Coi như là một lần mình nhận ra. Nhà mình thiếu muối thôi mà.
-Vậy bà cho tôi xin ít muối đi. Chán đời quá.
-Được. Bốn nghìn gói bột canh Hải Châu. Vừa mặn mà combo thêm cả giàu iôt. Vừa chữa thiếu muối lại giúp chống bướu cổ, sáng mắt để có thể nhìn được số lượng sừng trên đầu mình rõ hơn.
-Ha ha ha ha.
Nó cười. Hắn đưa tay tóm tóc nó nhắc lên trong khi mắt vẫn vừa nhìn đường vừa nhìn nó.
-Ghét… Lầy lắm cơ.
-Đm… Buông ra không rụng hết tóc bây giờ.
-Tóc nhiều thế rụng vài sợi có sao.
-Điên à. Nuôi mãi mới được bộ tóc dài.
-Uh. Con gái để tóc dài nhìn đẹp hơn.
-Cái Hường cũng để tóc dài nhể.
-Ơ… Đm…
Hắn nhéo má nó một cái đau.
-Làm ơn nhẹ nhàng tí đi. Nhỡ thâm tím về mẹ hỏi thì biết làm thế nào.
-Thì bảo chồng con làm.
-Ông có ngu không. Như thế người ta nghĩ ông đánh tôi đấy.
-Vậy chúng ta sẽ tình cảm như lúc chưa xảy ra chuyện gì.
-Ảo tưởng.
-Chả nhẽ bà muốn chúng ta tiếp tục diễn vai chiến tranh lạnh.
Nó quay ra nhìn hắn. Tự nhiên trong lòng thấy hắn thật sự rất tội nghiệp. Nhưng mà cũng như nó ngay lúc này. Đã vỡ, cho vỡ mịa hết một thể đi rồi xây lại từ đầu.
-tôi nghĩ, đến lúc chúng ta phải nhìn vào thực tế rồi.
-Thực tế gì cơ.
-Hết năm rồi ông bạn già ạ.
Hắn im lặng. Thở dài. Môi mím lại. Nó cũng im lặng theo.
-Bà muốn quay về với bà Min đấy chứ gì.
-Anh ấy và tôi…
Nó tính nói sao bây giờ nhỉ. Nói chúng nó chia tay thì tên này cười vào mặt nó mất. Với lại cả hai cùng chia tay, có phải là cơ hội để hắn lý do nọ kia không. Lòng tin dành cho đàn ông của nó coi như không còn một phần trăm nào nữa rồi. Nó quay sang.
-Tôi đã nói với Min. Khi nào anh ấy về Việt Nam chúng tôi sẽ nói chuyện với hai bên gia đình.
-Vậy bao lâu nữa hắn về.
-Tháng nữa
-chúng ta còn bao lâu.
-Tháng rưỡi nữa.
Hắn thở dài quay đi. Tay đưa lên miệng suy nghĩ mãi mới thốt ra lời được.
-Được rồi. Chúng ta hãy cứ sống tốt với nhau hơn một tháng nữa đi. Coi như cảm ơn đối phương vì đã dành cho nhau những điều tốt đẹp trong một năm qua.
-Ông nghĩ ông tốt với tôi thế à?
-Thì bà tốt với tôi. Để tôi có hơn tháng nói lời cảm ơn bà nhé.
-Ờ… Nghe cũng được mà thôi cũng chấp nhận.
-Cảm ơn bà.
Hắn quay sang nhìn nó cố cười.
-Mong sau này bà sẽ luôn hạnh phúc bên ông ấy nhé.
Hắn nói câu này mà tự nhiên nó thấy buồn hết cả con người. Nhưng nó cũng chúc lại cho hắn vui vẻ.
-Mong ông cũng tìm được người yêu thương ông thật lòng. Tôi là tôi luôn mong ông được hạnh phúc. Ông chồng hờ ạ.
Hắn cười cay đắng. Hắn muốn khóc. Hắn đau lắm. Nhưng mà hắn sẽ tận dụng tối đa một tháng còn lại này. Các bạn giúp hắn nhé.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN