Mày Lấy Tao Đi - Phần 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1460


Mày Lấy Tao Đi


Phần 42


MÀY LẤY TAO ĐI 42
Loanh quanh thế nào mà hai đứa cũng ngồi đến tối.
Lâu rồi nó không cầm bút vẽ . Giờ gặp Chung cận. Lão lại dụ dỗ nó bằng cách dạy nó vẽ trên máy tính. Ôi giồi ôi. Mất cả buổi chiều cả buổi tối cũng chưa hết chuyện.
Đến mười giờ hai đứa nó mới về đến nhà. Nó đỗ xe ở cửa quay lại vẫy cho Chúng rẽ về nhà lão. Vừa quay lại thì giật mình. Tên kia đứng ngay phía sau. Mặt hầm hố như một ông bố già bắt quả tang con gái đi với trai về. Khỏi bàn, cái mặt hắn trông kinh thế nào ai cũng có thể tưởng. Mắt hắn trừng trừng.
-Đi đâu về.
Hắn hỏi mà giọng nặng như đeo chì
-Đi chơi.
-Đi cùng nó từ sáng?
-Uh.
-Có vào nhà nghỉ không mà giờ này mới về.
Nó quay lại. Lần này thì nó không nể. Nói câu thiếu tôn trọng nhau thế là cùng.
-Bốp.
Nó tát cho hắn một cái rồi đi thẳng vào nhà.
-Con chào mẹ ạ.
-San về đấy à. Ăn gì chưa?
-con ăn với Chung cận rồi ạ.
-Gặp nó rồi hả. Cảm ơn nó chưa con.
-Rồi mẹ ạ.
-Hôm nay mẹ cũng mua hộp sữa biếu bà nó.
-Vâng mẹ. Con lên đi tắm.
-Uh. Tắm rồi nghỉ sớm đi.
-Vâng
Nó hậm hực đi lên nhà. Tên kia đi vào thì nó cầm quần áo đi ra. Nó lườm mà không thèm nói thêm câu gì nữa. Đến lúc tắm xong đi vào thì hắn đã đi đâu đó. Nếu hắn có trong phòng. Nó sẽ không thèm vào luôn.
Nó leo lên giường đắp chăn ngủ. Nhưng ấm ức không nhắm nổi mắt. Một lúc sau tên kia đi vào. Nó vờ nhắm mắt quay đi.
Hắn ngồi xuống dưới chỗ của hắn rồi thở dài. Không khó nhận ra mùi thuốc lá nồng lên từ người hắn, rồi ám muội xung quanh căn phòng. Hắn vò đầu bứt tai. Có vẻ hắn đang bứt rứt khó chịu. Suy nghĩ một hồi rồi leo lên giường. Ngồi đó nhìn nó ngủ. Nó không ngủ được khi hắn cứ động đậy như thế. Nhưng mà giờ mở mắt ra nói vài câu lại cãi nhau ngay. Nên nó ghét. Thà im còn hơn.
Hắn nhìn nó ngủ một lúc rồi đưa tay chạm lên đầu nó. Nó giật mình mở mắt nhìn.
-Làm trò gì đấy.
-Chưa… Chưa ngủ à?
-Động đậy thế ai mà ngủ được.
-Thế sao giả vờ nằm im.
-Không nằm thì ngồi dậy cãi nhau à. Nói chuyện với loại không biết tôn trọng người khác, phát mệt.
Hắn bần thần.
-Ai bảo gọi điện không nghe.
-Con chả báo cáo ông con đi với bạn từ sáng còn gì
-Đi từ sáng đến mười giờ đêm.
-thì sao?
-Lại đi với đàn ông… Ai chả lo.
-Ông lo cho tôi à?
-Không lo thì nói làm gì.
Nó ngồi bật dậy. Bóp mồm tên kia.
-Ê… Cu. Làm ơn nói câu gì đó nghe nó thật lòng đi.
-Bà nghĩ tôi sống giả tạo vậy à.
-Tôi không nghĩ mà thấy điều đó là thật.
-Nếu ông thật sự quan tâm tôi thì sau vụ cái Hường, ông có thể hỏi tôi nghĩ gì, sau đó cùng tôi giải quyết vấn đề. Hay nói một lời cảm ơn tới ân nhân của tôi. Đằng này ông im lặng như ông là người bị hại vậy.
Hắn thở dài.
-Xin lỗi bà. Bản thân tôi giờ cũng đang rối bời đây. Trong chuyện này người sai đâu chỉ mình cái Hường, mà còn là tôi, người chịu thiệt hại cũng không phải mình bà. Tôi áp lực cũng không ít.
-Bản thân tôi không nói xin lỗi bởi vì tôi muốn dùng hành động của mình để bù đắp cho bà.
-Bù đắp à.
Nó cười khẩy.
-Tôi không cần. Để mà bù đắp cho cái Hường. Nó vì tôi mà mất con đấy.
-Tôi xin bà đừng nói nữa.
-Không nghe vậy ông tránh xa tôi ra. Làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa
Nó gắt lên. Hắn ngồi im thở dài. – Tôi biết bà coi thường tôi lắm Cho nên mới không thèm nghe điện thoại của tôi. Nhưng mà từ sau đi đâu nói người ta một tiếng cho người ta khỏi lo.
Hắn nói kiểu ủ rũ tội nghiệp. Nó tự nhiên thấy ấm ức kinh người. Nó ngồi bật dậy nhìn hắn.
-Bụp, bụp.
Nó đánh bằng cả hai tay vào ngực hắn cho bõ tức. Nó ấm ức đến phát khóc. Hắn ngồi im cúi xuống cho nó giáng thêm mấy cái nữa. Càng đánh nó càng khóc.
-Mày là thằng khốn nạn. Mày nói mày lo, mà chính mày vừa xúc phạm tao. Thứ khốn nạn.
-Mày cút theo cái con Hường của mày. Mình đã ra gì chưa mà đi xúc phạm người khác. Thằng khốn nạn.
Nó đánh mà thằng đấy vẫn ngồi im các bác ạ. Nó lì đòn rồi, trơ rồi. Đánh chửi cũng không có tác dụng. Nó ức quá. Nằm xuống chùm chăn khóc. Tên kia thấy vậy thì lao vào ôm.
-Cứ đánh đi. Đánh cho bao giờ không giận nữa.
-Cút ra kia.
Hắn không buông. Nó đạp.
-Cút ra.
-Xin lỗi. Xin lỗi mà. Tha thứ cho tôi. Đừng giận nữa.
-cút ra
Hai đứa nó vùng vằng. Đứa ở ngoài, đứa trong chăn. Cho đến lúc nó mệt quá. Nằm im rồi một lúc cũng thiếp đi mặc kệ tên kia muốn làm gì thì làm.
Sáng nó tỉnh giấc vì nghe tiếng điện thoại.
-Alô.
-Vợ tôi chưa ngủ dậy. Ông tìm có việc gì không?
-Uh. Vậy Cảm ơn ông đã giúp vợ chồng tôi. Chào nhé.
Hắn để máy xuống quay sang thì giật mình khi thấy nó đã tỉnh giấc. Nó đang gối đầu lên tay hắn, rúc vào hắn ngủ lúc nào chả hay. Nó vừa sờ người xong. Không mất sợi chỉ nào. Nên yên tâm nhìn hắn.
-Sao lại nghe máy người ta.
Hắn tủm tỉm xoa đầu nó.
-Sợ vợ tỉnh giấc.
Nó bĩu môi.
-Làm như tình cảm lắm.
-Chả thế. Vợ mình mà nị.
-Thôi tôi xin các ông. Thả thính vừa vừa chớ. Thà cứ ném cho người ta ít mắm tôm người ta còn vui hơn ý.
-Hôm qua thằng Chung thả thính bà hả?
-Ông điên à?
-Vậy thằng nào mà các ông.
-Thôi thôi. Lại bắt đầu tra tấn đi. Đấy là chuyện của tôi. Xin ông… Để cho tôi vài đồng bình yên với.
-Trên đời này không có thằng nào tử tế đâu.
-Vâng. Tôi biết được. Thằng nào cũng khốn nạn hết.
-Uh.
-Giống ông.
Hắn bật cười xoa đầu
-Biết vậy là tốt.
-Tự hào thế sao.
-Không phải ai cũng nhận ra con người mình thật của mình. Biết nhận mình sai mà sửa.
-Thôi… Thánh phán ít thôi. Dậy mà đi làm đi.
Hắn ngồi dậy kéo nó ngồi theo.
-Rửa mặt đi rồi đi ăn sáng. Soi gương mà xem. Động tí là khóc, mà khóc thì xấu, lại còn húp hết mắt.
-Tại thằng nào chọc tức.
-Được rồi. Từ giờ trước khi nói. Sẽ uốn lưỡi bảy lần được chưa.
-Không uốn lưỡi được thì cắt lưỡi đi cho khỏi nhiều đường lắt léo.
-Eo…xinh mà ác không kìa.
Nó cười dậy đi ra nhà tắm vệ sinh. Hai đứa cùng đánh răng. Tên kia đứng phơi cái lưng dài trước mặt nó. Nó đang lau mặt. Tự nhiên lại muốn chạm vào. Nhưng mà nó không dám. Nó đứng sau nhẹ nhàng thủ thỉ.
-Vì chúng ta thân nhau từ bé, cho nên chuyện gì cũng có thể nói được. Nhưng giờ đều là những người va vấp rồi. Có những chuyện tế nhị động đến tư cách của nhau. Thì nên cân nhắc trước khi nói.
-Người ta bảo lời nói còn đáng sợ hơn nhát dao vì sẹo trên da có thể lành chứ sẹo trong lòng thật rất khó chữa.
Hắn quay lại. Hai tay đặt lên tay nó nhìn nó nhẹ nhàng nói.
-Xin lỗi. Vì lúc đó. Người ta giận quá.
-Trong mắt ông có thể đàn bà đều giống như cái Hường.
-Không giờ tôi nghĩ khác rồi. Vấp một lần mới sáng mắt được.
Nó gật đầu.
-Thay đồ đi rồi ăn sáng.
-Mẹ không nấu à.
-Mẹ bảo mẹ đi sớm bọn mình tự lo.
-Vậy à. Giờ ăn gì?
-Sủi cảo nhé.
Nó thấy ăn thì sáng mắt nhìn.
-Ngon không. Ở đâu đấy.
-Không biết. Gần cửa hàng có một quán. Anh chủ nhà hay qua bên này ngồi.
-Vậy mà không nói.
-Mới mở thêm sủi cảo. Còn trước chỉ có bún thôi.
-Vậy mặc áo đi rồi đi.
Nó bám theo tên đấy đi ăn. Hai đứa lại ríu rít như hôm qua chả chiến tranh tẹo nào. Nó cũng không phải là người giận dai. Cũng không phải là người hay để bụng. Cho nên nó bỏ qua. Bạn bè với nhau chấp nhất làm gì.
Hai đứa ăn xong hắn tiễn nó đến tận cửa hàng mới quay về. Trưa lại về sớm phụ nó nấu cơm nói chuyện. Nó thấy hắn có vẻ như đang chuộc lỗi.
Tối đến, chung đi làm về qua quán nó. Mang một tập giấy với những hình vẽ demo dự án của ông ấy sang cho nó xem.
Hai đứa đang cắm đầu chỉnh sửa thì tên kia về. Thấy hắn đi vào hai đứa ngẩng lên. Mặt hắn tỏ vẻ khó chịu.
-Chung sang có chuyện gì đấy.
-à. Có chuyện cần bàn với San thôi mà.
-Ông làm văn phòng nhà tôi buôn bán tự do. Thế mà cũng có chuyện để bàn nhỉ
Hắn soi. Nó cau mày lườm.
-sao nay về sớm thế.
-xong việc đến đón vợ về.
Nó bật cười. Chung ngẩng lên chỉnh lại kính nhìn nó.
-Quân thương vợ quá nhỉ.
-Vợ mình không thương chả nhẽ lại để người ta thương hộ.
-Uh. Thế là mừng rồi. Chỉ sợ vợ mình không thương lại đi thương vợ người thôi.
Hắn bị Chung nói mỉa thì mày cau lại.
-Mình là đàn ông mà ông. Có lúc cũng bắt bướm hái hoa. Nhưng suy cho cùng. Lo cho vợ con có cuộc sống đàng hoàng. Yêu thương chiều chuộng là được rồi.
-Quân nói có vẻ như xa vời thực tế nhỉ?
-Vợ chồng cũng có lúc nọ lúc kia. Tôi không có ăn có học như các ông. Không nói được những lời có cánh. Tôi chỉ có thể kiếm được đồng nào, đưa đồng đấy, chỉ có thể tối tối phục vụ bà nhà tận tình thôi.
Nó cau mày. Hắn cười đểu. Chung biết chuyện thì bình thản.
-Vậy mừng cho San quá. Thế chuyện hôm vừa rồi tôi giúp hóa ra thừa rồi.
-À không. Đó là tôi sai. Phải cảm ơn ông đã giúp nhà tôi. Cũng cảm ơn ông đã giúp tôi. Nhờ ông vợ chồng tôi mới làm lành được.
Hắn càng nói càng như chọc tức.
-Chung ăn gì chưa. Đi làm cốc bia.
-Thôi. Tôi vừa về.
-Vừa về đã qua tìm vợ tôi có chuyện gì.
-Có tí giấy tờ cho San xem.
-Vợ tôi có làm cùng nghề với ông đâu.
-Nhưng San thích cái này. Ông là chồng mà không biết.
-Tôi có nhận là tôi không biết. Nhưng tôi không cấm vợ làm gì mình thích. Chỉ cần tránh tiếp xúc gần với đàn ông lạ là được.
-Chúng ta đều là bạn lâu năm mà. Có gì ngại.
-Có chứ. Sau này ông có vợ rồi sẽ biết. Anh em hội mình ra ngoài thế nào cũng được nhưng về nhà ngoan như cún. Đàn bà mà ra ngoài thế nào cái là mang chồng ra so sánh. Rồi chán chồng, bỏ chồng như chơi.
-Tôi không muốn mất vợ. Nên tôi phòng xa. Coi như mình ích kỷ mà ích kỷ vì con mình chứ có phải vì một mình mình đâu.
Hắn lắm lý thật. Nó nhìn. Hắn cười đắc ý. Chung đứng lên Chào hai đứa nó ra về. Hắn và nó đều tiễn Chung ra cửa. Hắn đứng quàng tay qua eo nó tình cảm tiễn ông bạn.
Nó nhận ra, bạn dù có thân đến con chấy cắn đôi. Nhưng một khi đã động đến vợ của nhau. Thì không đội trời chung luôn chứ tình bạn nói làm gì.
Sau khi chung đi khuất. Hắn quay sang nhìn nó.
-Lùn. Đã dặn thế nào rồi.
-Dặn gì.
-Đầu đất mà.
Hắn vò đầu nó
-Quên mẹ rồi.
-Đàn ông…
-À.. Là bọn đàn ông không tốt chứ gì.
-Uh. Tinh ra rồi đấy.
–Tôi hiểu rồi. Đàn ông trên đời ai cũng xấu.
-Đúng
-Đàn ông trên đời này không đáng tin.
-Đúng.
-Đàn ông toàn lươn lẹo.
-Đúng
–Đàn ông toàn thằng khốn nạn như Quân.
-Đúng.
-Trừ thằng Chung cận.
Nó quay ngay vào nhà. Hắn ngơ ra rồi đuổi theo.
-Ơ. Thằng Chung cũng là đàn ông đấy.
-Nhưng nó không như ông.
-Nó cũng là đàn ông. Chứ không bóng đâu mà sâu bên trong là đàn bà.
-Nhưng nó là người biết quan tâm người khác.
-Quan tâm.???
Hắn bĩu môi càu nhàu.
-Lúc thích nhau thì thằng đéo nào chả quan tâm. Quan trọng là sau này thế nào. Đúng là đàn bà. Mật ngọt chết ruồi.
-Thà mật ngọt cho ruồi ngửi vài hôm còn hơn là mấy thằng mật không có, ruồi cũng chả thèm bâu.
-Ê. Mụ… Ý mụ chê tôi thô kệch chứ gì.
-Tôi nào dám.
-Được rồi. Thích ngọt chứ gì. Mai có.
-Ông làm như con người ông thay đổi ngay sau một đêm ý.
-Bà không tin đúng không.
Nó cười.
-Vậy nếu tôi thay đổi thật thì sao.
-Thì lại thêm vài ba con Hường đến tìm tôi nữa.
Hắn véo mũi nó.
-Nhảm này.
Hắn cười rồi nghiêm túc nhìn nó.
-Học làm người lớn thì cũng phải có người để thực hành. Bà làm vật thí nghiệm cho tôi nhé.
Nó tròn mắt giữ cổ áo.
-Ông điên vừa vừa thôi.
-Ai làm chuyện đấy. Gớm bà làm như tôi dê lắm.
-Ai mà biết được.
-Tôi sẽ học làm một người đàn ông của gia đình. Từ mai bà cứ để đó. Mọi việc cứ để tôi lo.
-Há há há.
Nó phá ra cười các bác ạ.
Mai Quân sẽ làm người đàn ông gương mẫu của gia đình. Các bác chấm điểm và đẩy thuyền cho Quân nhé.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN