Tình Về Nơi Anh
Phần 4
Về nhà là thoải mái hẳn. mấy ngày xa anh chiểu vân cũng nhớ lắm. dạo này ở nhà chiều đến anh đều cõng nó ra vườn. nó nằm gác đầu lên đùi anh ngắm trái cây trong vườn.
-anh này. Hôm nọ đi đám cưới trên Hà nội thấy cô dâu chú rể đẹp ơi là đẹp. ôm bó hoa to lắm ý. ở mình chả ai có.
-người ta nhà giàu mà
-rồi đến 1 ngày anh cũng lấy vợ rồi ko thèm chơi với em nữa phải không?
-anh còn lâu. Bao giờ vân lớn lấy chồng thì anh mới lấy vợ.- anh xoa chán nó cười âu yếm
-em ko lấy chồng đâu. Em sẽ sống với bà nội
-bà cũng nhiều tuổi rồi. em bây giờ phải lo đi học. ko cần nghĩ đến chuyện khác. Phải học ngoan. Nghịch ít thôi.- anh dịu dàng
Nó úp mặt vào bụng anh ngay thơ thủ thỉ
-anh đừng lấy vợ nhé. Em chỉ muốn anh chơi với em thôi.mặc kệ mọi người . em chỉ cần anh thôi.
Anh xúc động lắm. nhưng anh hiểu nó vẫn trẻ con chưa hiểu ch traiii gái là gì. Anh trêu nó
-vậy anh lấy vợ thì vân có buồn không?
-ko biết- thật nó cũng ko biết nữa vì từ trước tới giờ thấy anh chỉ toàn chơi với nó mà
Chiều về ánh nắng xuyên qua kẽ lá vàng óng cái góc 2 đứa ngồi. 14 tuổi mà sao nó ngây ngô lắm ý. Đối với anh nó vẫn nghĩ nó như 1 đứa trẻ tay cầm kẹo nhong nhong trên lung anh suốt ngày chứ ko phải sắp thành thiếu nữ. cảm giác bình yên và an toàn đên lạ.
-nội em cũng có vợ nữa trên hà nội đó. Có cô con gái tên là Huệ đấy. hôm nọ còn ăn cơm với bà nội . chứ mọi khi chưa thấy 2 người ăn cùng nhau bao giờ. Lúc về em hỏi bà có buồn ko? bà bảo đàn ông là thế. Vậy sau này anh có thế ko?
-ko. anh chỉ có mình vân thôi- anh cười vân ngốc- thế vân có giận ông ko?
– ko. bà nội bảo tha thứ vì có giận cũng chỉ làm mình xấu hơn thôi. Với lại em thấy nội cũng thương bà thương em lắm ý. Vả lại như vậy cũng có thêm đại tỷ tỷ vui chứ sao. Hì hì- lại rúc rúc.
Vân ko biết rằng cái hành động trẻ con của cô lại làm anh kích thik vô cùng. Ham muốn của chàng trai mới lớn trước thân thể đang thay đổi từng ngày của cô. Má anh đỏ bừng lên. Bàn tay anh giờ đây chẳng muốn đặt lên trán cô nữa. thấy cái đôi môi đỏ mọng cong cong kia mà chỉ muốn cắn lấy. trong tâm đang đấu tranh vô cùng nó đang van xin cô đừng làm vậy bởi vì nó không muốn làm cô tổn thương.
Thế là cuộc sống của vân lại tiếp tục. những ngày học cùng cường vẫn là những ngày cãi vã. Tuy nó ko nghịch dại như trước nhưng nhiều khi cái trò giấu sách vở cũng khiến vân bực lắm cơ.
Sang nay anh đến chở nó đi học, nó nằm lì trên giường ko chịu xuống. hai mắt đỏ hoe anh thấy mà lo lắng.
-vân sao thế
-em….em…em sắp chết rồi.huhu- cứ thế vỡ òa
-sốt à- anh sờ chán
-ko.
-thế làm sao nói anh nghe nào-
-em bị….em bị….chảy máu-nó đỏ mặt nói lí nhí
-chảy máu ở đâu- anh cuống lên kiểm tra tay chân nó
Tự nhiên nó thấy thẹn thẹn kiểu gì. Mắt cứ nóng dần lên.
-nói nhanh nào chảy máu ở đâu ko có phải đưa lên trạm xá-anh nắm tay nó
-ở..ở…mặt nó cứ thế đỏ như cà chua chín ấp úng .- ở quần ạ- nói nhỏ hết sức có thể mắt vẫn dưng dưng
Anh cười. dù nó nói nhỏ vậy nhưng a cũng nghe đc rồi. anh hiểu ngay. Và vuốt tóc nó. Sao cô bé ngốc thế chứ nị. chỉ muốn ôm nó vào long. Lúc nào cũng đáng yêu lắm cơ
-thế bà nội đâu
-nội đi chợ huyện rồi- nó phụng phịu
-được rồi. lên giường nằm đi. Nằm thẳng ra nhé. Nằm chết như thế mới đẹp.
-anh……….òa khóc……..
N hìn nó kìa ngốc chưa. Anh cười
-thôi ko khóc , để anh đi gọi người đưa đi viện cấp cứu nhé.
-anh đi nhanh nhé em sợ lắm-eo ơi trông nó lúc này mắt mũi tèm lem, đâu óc bù xù đến thảm
Anh vừa đi vừa cười cái cô ngốc. lớp 8 rồi mà ngốc ơi là ngốc ý. Chạy qua nhà cô trang họ hang nhà nó. Kể lại tình hình cho cô nghe. Cô vội vã chạy qua ngay. Còn anh lên trường xin cho nó nghỉ học.
Lúc quay về đã thấy mọi thứ xong xuôi. Nó tự nhận thấy mình ngốc thật. ko thấy bà nội bị như thế, còn mẹ thỉnh thoảng mới về nên nó ko để ý. May quá hôm nay có cô Trang. Nhưng mà những gì cô dặn khiến nó xấu hổ. nếu thế nó ko được gần anh nữa hay sao. Eo ơi thế thì chán lắm. bao nhiêu năm nó gần anh đấy làm gì có em bé đâu. Lắc đầu xóa tan dòng suy nghĩ.
Chiều nay anh chở nó xuống chợ huyện chơi. Nó ngồi sau anh luyên thuyên đủ thứ chuyện. kể cho anh cả kế hoạch hè, nội sẽ cho nó đi du lịch miền nam. Đến chuyện phim hôm qua nó xem thế nào. Sách nó mới mua ra làm sao. Kể nhiều lắm mà anh cũng chỉ ừ rồi cười cùng nó. Thỉnh thoảng buông tay nắm nắm tay nó 1 cái. Nó thấy bình thường nên vô tư ôm lấy anh từ đằng sau.
Chiều muộn 2 đứa mới về lại còn đi tắt đường cánh đồng. nó bắt anh dừng xe lấy cho nó nắm lau bên bờ đê rồi ngồi xuống ngắm nghía cười cười.
-anh này.
-ừ- cả 2 cùng nhìn về 1 hướng
-hôm rồi em nghe người ta nói có duyên mới gặp nhau , có nợ thì mới sống bên nhau( sống ý là lấy nhau nh nó hiểu giống a và nó bây giờ)- vậy mình có nợ nhau cái gì ko anh?
Anh nhìn nó. Cái bệnh xem phim của nó đây mà. Thế phim cũng chiếu cảnh hôn nhau đấy sao không mắc luôn cả bệnh hôn đi. Thế có sướng ko? anh cười
-anh cười gì thế- nó cắt đứt dòng suy nghĩ của anh
-ko- anh nợ vân nhiều lắm-còn vân nợ anh cái gì vân có biết không?
-ko biết- anh có cầm tiền của em đâu mà bảo anh nợ nhiều- (hì ngốc lắm cơ. Cứ tưởng là phải cầm tiền của nhau mới là nợ sao?)
-ko phải cứ tiền mới là nợ đâu. Có khi chỉ là nợ nhau tình cảm, như Anh nợ vân cả cuộc đời . sẽ ở bên vân chăm sóc cho vân. Cho nên vân ko được xa anh nhé
Ui za. Nghe câu này có ai xúc động lắm ý. Cái cảm giác xao xuyến trong long. Lạ lắm.
Vân quàng tay qua cô anh. Ánh mắt long lanh . anh nói đúng. Nó đâu có muốn xa anh
-thật nhé.- trời ơi cái ánh mắt hồn nhiên ấy đang làm trái tim anh muốn nhảy khỏi lồng ngức. toàn bộ hệ thần kinh phải hoạt động hết công suất. còn có ai đó vẫn hồn nhiên gối đầu lên đùi anh rồi rúc rúc
Hành động ấy lại làm lí trí và trái tim anh phải cãi nhau 1 lần nữa. có bàn tay đang nắm chặt xuống cỏ. có cái miệng cười rúc ríc cái mũi hít hít mùi cơ thể anh thì đột nhiên dừng lại. chợt nhớ lời dặn. nó bật dậy theo phản xạ. thôi chết mẹ dặn nó là ko được gần con trai . không được ….thôi chết rồi nhỡ có em bé thì sao. Khuôn mặt nó chuyển sang lo lắng
-em sao thế?
-ko- nó giật mình bất giác thấy xấu hổ- em đói rồi về thôi- hihi em nói dối đó
Và cuộc sống của anh và nó lại tiếp tục trôi đi bình yên như thế.
Kì nghỉ hè cũng đến theo kế hoạch thì 1 tuần nữa nó đi miền nam với ông . tranh thủ 1 tuần ở nhà chơi với anh. Nó bắt anh dạy nó bơi. Thật tình nó chả có chút năng khiếu môn này . cứ chiều đến là 4 con rủ nhau đi còn tâm mẹ nó ko cho đi. Anh sẽ dậy 4 đứa nó mấy năm rồi mà 3 con tiểu yêu đó biết bơi mà nó mãi chả biết. nhìn nó long ngóng
-ta thấy mi học hành rất thông minh nhưng nhiều khi cũng ngu quá đấy
-ngu hay giả ngu. Có người được ôm trai sướng vãi.
-ặc.-sặc nước vì mấy cái con này. Bà đây thik ômlà ôm ko cần lợi dụng nhé
Bọn này hôm nay k biết sao nữa. chúng nó cứ bám lấy anh chiểu. 4 người đó biết bơi nên bỏ lại nó ở chân cầu.
-anh nhìn kìa có người nhìn chúng ta ghen tị kìa- thìn châm chọc , thì quay lại nhìn nó âu yếm
-ui za , em bị chuột rút rồi – hằng nó bám lấy cổ anh còn 2 đứa kia thi nhau té nước vào 2 người đó.
-anh là chàng hoàng tử em là nàng tiên cá, trời ơi. Hôm nay em mới thấy hoàng tử của em đẹp trai quá trời- hằng- chúng ta sẽ mãi hạnh phúc bên nhau chàng nhé
-nàng ơi- thìn ôm nó
-ặc ặc. mi diễn sâu quá đó- vân cười cười. bọn này dai dẳng lắm
Mấy con nô nhau vang 1 góc trời. sau đó chúng nó rủ chơi trò cảm giác mạnh. Trèo lên cầu rồi nhảy xuống.
-ta ko làm đâu. Anh ý dặn là ko đc bước ra chờ anh ý quay lại
-mi nhát gan quá đó, sao lúc đánh nhau thì hùng hổ thế
-hay mi sợ chết
-thôi mau lên đây xem bọn ta làm. Có bọn ta ở đây ko lo
-chàng sẽ bảo về em ,em yêu- hằng lại diễn cùng ngọc
-vâng, vì chàng em sẵn sang làm tất cả
-ọe. bà đây nghe chúng mày diễn mà sến quá trời. mắc ói quá
LÊN sau câu nói cả 3 đứa nhảy từ trên cầu xuống. ôi mẹ ơi, cái lũ yêu nghiệt này nghịch hơn đàn ông. Lại ưa cảm giác mạnh nữa.
-thế sao lúc đánh nhau mấy người ko xông lên trước ta đi- vân bất bình
-haha. Mày ngu lắm. lúc đấy ko thâm mày thì tím mặt bọn tao dại à. Haaaaaaa
-cái bọn bán rẻ bạn bè., chó chết thật, lần sau bà sẽ để cho chúng nó banh xác chúng mày
Vân ở trên chửi cái lũ ở dưới. chúng nó cười hả hê. Với nắm đất ném cái con lắm mồm phía trên. Thấy bị tấn công nó cũng ko vừa với nắm đất bên cạnh ném xuống. bên tấn công bên phản công qua lại làm người nó kín mít toàn bùn. Đang mải tìm thì thấy mấy bàn chân trần cạnh tay nó. Ngẩng lên có 3 đôi mắt đang nhìn nó một cách gian xảo
-bạn sâu béo đậm chất nguyên thủy quá
-trông đằng ấy bẩn như này, thân làm bạn cũng thấy rất tiếc thương- nghe tởm quá
-nể tình bạn bao năm, hôm nay chúng đệ se chăm sóc đại ca thật tận tình- nham hiểm ,nham hiểm quá
Ta ngửi thấy mùi nguy hiểm rùi đó mấy đệ. Nó cưới giả lả
-hê, mấy đệ cứ vui vẻ, ta…( rút lui) ta.. đi vệ sinh tí- tính chạy còn gì nữa
Vừa xoay người đã bị chúng nó lôi lại cười hả hả. rồi 2 con tiểu yêu kéo nó cùng nhảy ùn xuống nước.
Cú nhảy bất ngờ làm nó bị sốc nước lên mắt lên mũi. Nó ko phản ứng kịp nên choáng. Nó bắt đầu ực nước. nó sặc. và chìm dần. 2 con tiểu yêu nổi lên ko thấy nó đâu bèn hốt hoảng. quơ quơ để tìm. Con ngọc thấy thế là toáng lên.
Còn nó lần này chết chắc rồi. giờ nó nghĩ đến anh, nghĩ đến nội, nghĩ đến mẹ, anh phong, em sơn. Nếu nó chết thì nội sẽ… nội ơi, anh ơi.
Trong lúc mê man nó nghe thấy tiếng anh gọi.
-vân tỉnh đi em, nghe anh nói đi- anh vẫn lien tục nhấn vào ngực nó, anh bóp mũi ngậm lấy môi nó và thổi
-vân ơi mở mắt đi em đừng làm anh sợ.-
anh vẫn liên tục nhấn vào ngực nó lien tục gọi cho đến khi nó mở mắt và nôn ra đầy nước.
-thở đi em, thở mạnh lên em.- anh ôm nó và khóc. Anh tưởng như đã mất nó rồi, anh ko biết phải sống thế nào nữa
3 đôi mắt ướt đang nhìn nó lo lắng. chúng sốc đến mức ko nói lên lời. may quá anh chiểu ở đau lao tới chứ ko thì chúng nó chết chắc rồi. vừa thương bạn vừa ân hận cả 3 đứa ngồi xuống ôm nó khóc òa lên.
Hihi. Hóa ran gay lúc này nó lại là người tỉnh táo nhất. nó ko khóc. Xoa đầu 3 đứa trấn an
-ta ko sao, các đệ yên tâm, vẫn sống đây, rất khỏe mạnh- có cười làm 3 con kia cười theo- nhưng- nó nghiêm mặt- chỉ chút nữa thành bọt biển thôi ha ha
Nó bị ba con kia đập đầu. để trả thù nó có đứa ghé tai thì thầm-
-chết nhá. Lúc nãy có người sờ ngực
-Có người còn hôn môi. Hihi. Bọn này ko mù đâu nhá
Nó đỏ mặt dọa
-các người muốn gì. Lộ ra thì bà giết cả lũ- nó vớ dép ném thì 3 con ôm quần áo chạy về để lại nó cả anh.
Anh vuốt tóc nó cười, nó ko biết anh đã sợ tới mức nào. Còn nó đỏ mặt. cúi xuống ,. Anh ghé sát nó thì thầm
-vân thấy chưa , vân nợ anh rồi đấy , đâu có phải là có tiền thì mới gọi là nợ đâu
Nó cười .anh đỡ nó về trong ánh hoàng hôn đỏ chót. Em nợ anh đấy. nợ cả mạng sống, cả cuộc đời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!