Tình Về Nơi Anh
Phần 10
Hôm nay nhà trương tổ chức mít tinh. Năm nay giao lưu với cựu học sinh xuất sắc của trường. cái chuyện ngồi đó nghe người trên sân khấu tâm sự kể nể quả thật làm vân ngán ngẩm vô cùng.
Thủ sẵn quyển truyện ai nói cứ nói, ta đọc cứ đọc. đang cắm đầu vào tình tiết li kì của truyện thì bỗng có tiếng gọi
-vân. HÀ QUỲNH VÂN
Đập tay vào lung nó ngơ ngác. Ngẩng lên nhìn thì rất nhiều ánh mắt đang hướng về mình.
-sao thế?- ngơ ngác
-cô gọi cậu lên sân khấu kìa
-sao lên làm gì.- lòng thầm nghĩ hnay ko phải chào cờ, ko bị phạt
Đúng thật. dáng cô giáo bước xuống. – chết bỏ mẹ. mải đọc quá ko để ý chuyện gì xảy ra.
-vân lên giao lưu cùng Peter đi em. Lớp đăng kí rồi. cả khối có mình em thôi đấy
-đăng kí gì ạ. Ai đăng kí ạ- ngơ ngác lắm cơ
Có ai đó ngồi cười cười. chỉ là vì nó quảng cáo nhiệt tình rằng vân rất giởi ngoại ngữ nên….
Thật tình nó cũng đã thấy vân nói bao giờ đâu. Chỉ vì muốn bạn được nổi tiếng thôi à.
-em ko lên đc ko?- vân ngập ngừng
-ko được- đăng kí rồi- cô nắm tay vân trấn an- cô biết em giỏi lắm mà. đứng lên đi. Nếu ko hiểu thì mình ngồi im nghe các anh chị để học hỏi.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía vân. Cô chỉ mỉm cười chào theo phép lịch sự.
-mẹ kiếp , đứa nào đưa bà vào đây. Bà mà biết thì đời mày ra bã.
Ai nói thì cứ nói. Vân ngồi im. Thỉnh thoảng ngẩng lên tát nước theo mưa bằng 1 nụ cười. nụ cười đó gây ấn tượng với người bạn ngoại quốc . anh hỏi cô
-parlez vous anglais? – vân nhìn anh ta. Chớp mắt. Đôi mắt anh nhìn cô hiền, anh cười . có thể anh nghĩ cô ko hiểu anh đang nói gì
-này em. Anh ý hỏi em có nói được tiếng anh ko đó. Em cứ nói đi anh dịch cho- có tiếng nói nhỏ bên cạnh
-đã ngu còn thik nổi tiếng, xuông đi,- tiếng nói vọng từ dưới lên
Vân vẫn ngơ ra. Sao tự nhiên nó thấy xấu hổ vì 2 anh đẹp zai này cứ nhìn nó.
-vân- tiếng gọi làm nó sực tỉnh
-oui, un peu (có, một chút ạ)- trả lời theo bản năng
Cả trường ồ. Nó đang trả lời bằng tiếng pháp. Thế mà anh còn tưởng nó ko nói nổi tiếng anh
-tên bạn là gì?- người bạn nước ngoài hỏi vân
-je m’appelle vân. Hà quỳnh vân
Anh đẹp trai ngồi cạnh a tây cứ nhìn nó cười mãi thôi hại nó lúng túng vô cùng.
Hóa ra từ nãy có trong số 3 người của trường thì có anh ấy và nó là nói tiếng pháp. Còn chị chỉ nói tiếng anh.
-cậu ấy nói thì em dịch lại nhé.- anh bỏ mic xuống và nói với nó.
-nhưng em ko hiểu đâu anh cứ nói đi- nó đỏ mắt. Anh cứ nhìn nó cười vậy thì sao mà nghĩ nổi gì
Anh nói gì đó với anh tây. A ta đứng lên dắt nó ngồi cạnh. Cười. 2 anh này có nụ cười chết người nhỉ.
-giúp anh nhé- 1 anh nói tiếng pháp 1 anh nói tiếng việt. Nó tự nhiên bật cười . gật đầu
– tôi tới từ miền nam nước pháp, nơi đó có thành phố paris. Nơi tôi sống có tên là provence. Một nơi rất đẹp. Nó có những thị trấn cổ ven biển, những ngọn núi đẹp lung linh trong ánh nắng, những cánh dồng hoa oải hương thơm ngát. Và những vườn nho tạo ra những chai rượu nho nổi tiếng khắp vùng. …
Nó cùng anh đẹp trai phối hợp dich. may có anh chứ nhiều từ nó cũng chưa đc hiểu lắm. thầm cảm ơn anh đã cứu nguy cho nó 1 bàn thua trông thấy.
thầy hiệu trưởng ngồi dưới kia còn gật gù liên tục. Có người bất ngờ nhất. Học cùng nó bao năm rồi mà ko biết. Chỉ thấy nó xem phim ko dịch thì nghĩ nó hâm thôi.
Kết thúc anh tây nắm tay nó ra hiệu chào nhau kiểu tây tí. Nó cười nhẹ. 1 nụ cười hiền. Níu vai anh tây thơm má 2 bên. Đây rõ ràng là kiểu chào của người tây mà sao làm cho 2 người con trai nóng mặt. Anh đẹp trai giật tay nó ,nhìn nó đòi hỏi
-hôn tạm biệt anh đi.
-ơ. Anh hâm à.
-sao em hôn nó được
-ơ..anh ấy ng tây. Anh …buồn cười. – nó cúi đầu chào đi xuống. Cả trường vỗ tay rất to. Thế là thôi
. hôm nay cường đã giúp vân trở thành người nổi tiếng mất rồi.
giờ nó mới hiểu cảm giác bị nổi tiengs phiền phức đến mức nào,
có thể ví như nó có cả 1 trang fanpage. cái hộp thư của lớp lúc nào cũng đầy ắp HQV. những thứ đó nó chả bao giờ sờ đến. sến sẩm.
-vân. sao ko trả lời thư anh?- anh đẹp trai chặn đường nó
-thư nào?
-thư anh gửi phong đó. em ko nhận đc à?
-có.
-em đọc chưa? sao ko trả lời?
-chưa đọc.
-chảnh quá nhỉ? thảo nào phong nói em khó nhằn. nó bảo em bướng lắm mà hôm rồi anh ko tin.
-thì sao?
-thì anh thik
-điên, tránh ra.- vân lườm cái rồi bỏ đi thẳng
mệt thật. ông phong vớ đâu ra cái loại bạn dai như đỉa này. mặc kệ hắn theo sau. nói gì cô cũng ko nghe. còn đang vội về lấy đống giấy tờ kiểm hàng cùng anh chiểu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!