Truyện Dạ Khúc
Chương 2
Tôi đã khuyên chị giữ lại đứa bé dù cho chị đang rất hoang mang…chị tôi là cô gái vô cùng yếu đuối và dễ tổn thương…tôi nhận ra chị có lẽ đang hoang mang rằng rốt cuộc chị đã qua đêm với ai…kẻ đó lại giống với người mình từng gặp năm đó…liệu họ có phải là một…
Người làm nhà họ Lăng chạy vội vào báo với Lăng Nhật Hùng khi trời mới xẩm tối…
-Ông chủ ơi…
Lăng Nhật Hùng đặt ly trà lên bàn nhẹ nhàng
-Có gì mà hốt hoảng vậy
-Bên ngoài có người tới
-Vậy thì sao phải hốt hoảng
-Họ ai nấy mặt đều trắng bệch đứng rất đông nên tôi sợ ạ
-Mau mở cổng để họ vào …nhanh
Nhật Hùng chạy ra cổng,những chiếc xe đen hạng sang đi vào bên trong cổng…người đàn ông mặc bộ vest đen đi vào trong nhà phía sau anh ta là hàng chục người bảo vệ…đó là Cao Trạch…anh ta cài khuy áo ở bộ vest rồi bước qua Nhật Hùng…
-Con gái ông đâu?
-Ý ngài là
-Lăng Nhật Hồng cô ta đâu?
-Con gái tôi đi học ở nước ngoài đã lâu
-Gọi điện cho cô ta về ngay đi…
-Sao ngài lại nhắc đến con gái tôi
Từ trong xe một người phụ nữ tóc bạc trắng cao tuổi môi đỏ mọng bước vào quát lớn
-Lăng Nhật Hùng cậu thích chết rồi đúng không ( Trịnh Huệ mẹ của Cao Trạch)
Lăng Nhật Hùng cúi đầu
-Phu nhân…
-Từ khi bố cậu còn sống ta đã từng tới đây chơi chắc cậu vẫn còn nhớ
-Tôi có nhớ thưa phu nhân
-vì ông nội của cậu ngày xưa đã có công cứu chồng của ta nên hai người đã thoả thuận sau này có con gái nhất định phải gả cho họ Cao nhà chúng ta đó là một sự trả ơn
-Gia đình tôi k cần trả ơn đâu phu nhân,xã hội hiện đại nên không cần quá khắt khe về chuyện của người xưa hứa hẹn,con gái tôi nó chắc chắn k thể thích ngài cao trạch
-Ngươi khẳng định vậy sao Nhật Hùng…vậy hỏi con gái cậu xem đứa trẻ trong bụng nó là ai?
-Không thể nào …không thể nào…tôi k tin …nếu có gả vào nhà họ Cao thì chằng phải là Hoàng Đế cũng họ Cao hay sao…
-Ý ngươi là muốn con gái gả cho Hoàng Đế…đừng có mơ…ngài sẽ chẳng bao giờ ngó tới con gái ngươi…
Cao Trạch tỏ ra không vui trước câu nói của Lăng Nhật Hùng…anh ta đứng dậy đến vỗ vai Nhật Hùng…hai răng nanh của anh ta nhô nhẹ ra rồi cười khẩy
-Cô ta có thai với tôi rồi giờ nếu tôi k lấy thì liệu cô ta có đủ tư cách để với lấy Hoàng Đế không,hoá ra ông tham vọng gả cho Hoàng Đế hơn là một quân vương nhỏ như tôi
-Tôi chỉ nói quan điểm của mình ,tôi k muốn gả con về bên đó dù là bất cứ ai,cái thai tôi sẽ lo liệu cậu cứ an tâm
Trịnh Huệ gằn mặt “ K có cưới xin gì nữa mặc xác nhà họ”
-Ông biết chúng tôi không phải người bình thường mà…khi cơ thể con người tiếp nhận một bào thai mang dòng dõi hoàng gia của Ma Cà Rồng thì con ông sẽ chết nếu k ở cạnh tôi …k ai có thể bỏ cái thai đó hiểu không?
Lăng Nhật Hùng ôm đầu ngồi bịch xuống ghế…
-Tôi sẽ suy nghĩ,cầu xin cậu hãy để con tôi được sống
-Tôi thích cô ta đáng lẽ ông phải lấy làm vinh dự…hơn nữa cha ta trước khi mất đã dặn dò ta rất kĩ phải lấy con gái nhà họ Lăng…ta mất công chờ con ông lớn là cả tấm chân tình của ta rồi…và ta nhắc nhẹ ngươi đừng mơ đến Hoàng Đế vì con gái ông lấy ta còn có cửa sống…
Nói xong Cao Trạch trở lại gương mặt bình thường…anh ta quay đi
“ 1 tuần nữa sẽ đón dâu,tổ chức đúng nghi lễ ở đây…buổi sáng ta sẽ k thể đến được nên sẽ cử hành hôn lễ vào buổi tối”
Nhật Lam lái xe đèo chị về đến cổng thì lướt qua gương mặt của Cao Trạch…Nhật Lam phanh kít xe lại…” Lẽ nào là hắn…không phải hắn…vậy kẻ mình đã gặp năm 6 tuổi là ai”?
Cao Trạch trên xe ngồi xoay chiếc nhẫn trên tay rồi thở dài,mẹ anh ta nắm tay con trai…
-Con lại sao vậy?
-Mẹ…con thua hắn rất nhiều điểm đúng không
-Con đừng nghĩ linh tinh…cũng đừng nói linh tinh
-Hắn có tất cả ngay cả việc ai cũng muốn gả con cho hắn đủ để thấy tầm ảnh hưởng của chuyện làm Vua…
-Con là con trai của Tiên Đế dòng dõi quý tộc sao lại suy nghĩ tiêu cực như vậy…ai làm Vua k quan trọng…quan trọng là con biết yêu thương,biết chia sẻ với mẹ còn Hoàng Đế tâm can giá lạnh độc ác vô cùng…con hãy cứ là chính con của hôm nay…Tiên Đế đã nói ai lấy con gái nhà họ Lăng chính là báo hiếu cho ông ấy rồi…cha con sẽ tự hào về con…
Cao Trạch cười nhẹ xoa tay của mẹ “ Thế nhưng họ Cao toàn kẻ máu lạnh vì chúng ta là ma cà rồng mẹ chớ quên”…
Tôi nghe cha tôi và chị to tiếng trong phòng…
-Con sẽ bỏ cái thai bố à…gì mà ma cà rồng…con k chịu đâu bố…con k chấp nhận nổi chuyện này
-Là do con tự chuốc lấy chứ ai hả…tại sao lại cùng nó…
Nhật Hồng gục ngã khóc trên sàn nhà…mẹ tôi ôm chị gái rồi khóc theo “ cố lên con ,chuyện cũng đã rồi,bố con cũng đã cố hết sức rồi con đừng trách bố mẹ vì đã giấu các con…người mà Nhật Lam gặp khi xưa cũng là ma cà rồng đó con…tộc Cao chính là ma cà rồng”
-Mẹ ơi con phải làm sao đây,con cứ nghĩ anh ta chỉ kì quái bí ẩn nhưng k ngờ vậy,anh ta tán tỉnh hẹn hò con cũng giống bao người khác nhưng sự thật anh ta k phải con người sao mẹ…
-Cậu ta đã có lời mẹ nghĩ cậu ta sẽ k làm điều tồi tệ với con…mẹ mong con hạnh phúc…dù con có thế nào mẹ mãi mãi dang tay đón con mà…
Tôi và bố đứng nhìn nhau…bố có lẽ cũng rất buồn khi phải bất đắc dĩ gả con cho kẻ quái dị…Tôi tựa vai bố
-Bố…chị của con nhất định sẽ hạnh phúc và mạnh khoẻ…con sẽ bảo vệ chị thay cho bố…
-Con gái ngốc của bố…chỉ cần bố còn sống bố nhất định sẽ bảo vệ các con mà k hối tiếc điều gì…chị của con lần này phải thiệt thòi rồi
-Bố ơi bọn họ hút máu người đúng k
-Đúng vậy con ạ
-Hắn có hút máu của chị k
-K đâu…hắn là quý tộc sẽ k thèm máu đến điên cuồng như những con ma cà rồng hạ lưu…và lũ ma cà rồng luôn thích có nhiều con cái nên Cao Trạch chắc chắn đang mong chờ đứa trẻ này…
Chị gái sắp đi lấy chồng nên ngày nào chị em tôi cũng ngủ cạnh nhau …
-Em lại nhớ lúc nhỏ chị em ta luôn dc nằm cạnh nhau…giờ chị đi lấy ck có lẽ còn mình em buồn chết mất
-Chồng nào có ra chồng,chị cảm giác sợ hắn hơn là yêu
-Sợ mà lên giường vs hắn được,hắn cố tình tiếp cận chị…
-Đấy là lúc chưa biết bây giờ biết rồi run lắm
-Cơ thể hắn bình thường chứ
-Thì bình thường mà
-Thật không…em k tin khai ngay
Nhật Lam cù lét Nhật Hồng…hai chị em cười khúc khích trong căn phòng…
-Thật mà bình thường k biểu hiện gì lạ thậm chí còn khoẻ nữa…
-Kết hôn với một con ma có lẽ nói ra ngta bảo chị điên đấy nhỉ
-Có lẽ đấy là bí ẩn mà họ k bh lộ ra…
-Mà họ ở đâu nhỉ
-Đà Lạt…thấy bảo ở Đà Lạt bố vừa bảo c vậy
-Xa vậy sao?
-Chị thật sự buồn lắm …
Điện thoại trên bàn reo lên là Cao Trạch gọi…Nhật Hồng bật dậy nghe máy
-Em ngủ chưa…
-Anh đưa tôi vào bẫy ,chính anh ( Quát vào máy khiến Cao Trạch phải bỏ xa khỏi tai)
-Bình tĩnh nào…duyên trời đã định rồi,anh cũng dõi theo em từ khi em còn nhỏ…có lẽ em sẽ nghĩ lấy một con ma là sự sỉ nhục với một tiểu thư như em phải không
-Em k có nghĩ vậy
-Chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi ,anh yêu em!
Câu nói của Cao Trạch như làm rung động trái tim của Nhật Hồng…cô mỉm cười như chấp nhận số phận…
Ngày cưới diễn ra chú rể khi trời tối mới xuất hiện rồi chào hỏi hai bên họ bình thường…đến khi đưa dâu mẹ tôi k dc đi chỉ có bố và tôi đi…
Xe của họ cứ đi đâm sâu vào trong rừng rồi va k tiến ra sân bay mà vụt vào không trung như ánh sáng loé lên chiếu vào mắt tôi…tôi và cha đã tới nơi mà những con suối chảy xuống vách núi hùng vỹ như trong bức tranh…bố nắm chặt tay tôi
-Tới rồi
-Đây là đâu vậy bố …
-Sứ huyết hoa
-Đà Lạt rồi ạ,chúng ta k cần đi máy bay sao ạ,vậy về thì làm sao bố
-Con quên họ là ai sao,đôi khi cứ nghĩ chỉ có trong các bộ phim nhưng thật sự bí ẩn của thế giới còn nhiều điều lắm con à
-Vâng…
Nhật Lam ngó nhìn khung cảnh,bướm lượn và chim hót muôn hoa đua nở tại đây…cô thấy thảm đỏ trải khắp nơi …
-Nhớ ở đây đừng đi lung tung kẻo lạc
-Con đi vệ sinh rồi quay lại ngay
-Đi đi con …
Thấy ở đây có mấy con ngựa trắng nhìn rất hay…trước mình có cưỡi ngựa vài lần rồi thử cưỡi con ngựa trắng xem sao…
Tôi leo lên con ngựa rú lên rồi nhảy loạn khiến tôi sợ…nó chạy phi như điên tôi k thể dừng được và lao về phía lễ đường nơi tổ chức hôn lễ…mọi người lao vào bắt con ngựa nhưng k ai bắt được nó…tôi lầm bầm “ dừng lại mày là ngựa gì mà bất trị vậy”
Nhật Lam nhắm tịt mắt lại con ngựa vội quẹo trái đi sâu vào rừng…bố Nhật Lam hô lớn
-Gọi ngài Cao Trạch dùm tôi …con của tôi…
Mọi người hô…”chết rồi con ngựa tiến tới khu bất nhiễm của Hoàng Đế rồi” ( nơi Hoàng Đế sống)…
Con ngựa tiến sâu vào rừng rồi chợt phanh lại hất văng Nhật Lam ngã khỏi ngựa…cô lăn lăn vài vòng rồi đập người vào cây…
-Sao mày phanh gấp thế lúc tao bảo dừng thì k dừng,chảy máu tay tao rồi đây này…
Tôi thấy con ngựa ngồi phục xuống cúi đầu ngoan như một con cún khi bị chủ quát vậy…
Trong khu rừng lá vàng rơi đầy phủ lối,các loại hoa đua nhau khoe sắc dọc con đường…một người đàn ông mặc chiếc áo măng tô đen dài quay lưng lại …Nhật Lam nhìn từ sau lưng với dáng đi tập tễnh tay chảy đầy máu…Người đó quay lại với gương mặt trắng …ánh mắt đỏ ngầu…kí ức khi còn bé của Nhật Lam ùa về…cô co rúm người ánh mắt hoảng loạn…cô ngẩng lên nhìn qua khe hở của đám lá vàng đang rơi lả tả…Người đàn ông đó lại xuất hiện một lần nữa …
“Gió nhẹ nhẹ thổi bay ,chúng ta như trời đất cách nhau vạn dặm nhưng thế thì đã làm sao khi nhân duyên vốn đã định”….
–
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!