20 triệu 1 đêm
Phần 13
Sau khi đặt tôi yên vị trên giường, nhẹ nhàng chèn gối đắp chăn, Chiến mới ngả người xuống nằm cạnh tôi thở dài thườn thượt :
– Lần sau đi đâu thì cũng phải báo anh lấy 1 tiếng. Có được không ?
– Em biết rồi, em xin lỗi.
Chiến nằm nghiêng người, chủ động nắm lấy tay tôi xoa nhẹ, âm giọng cũng trầm hẳn xuống :
– Em ốm thế này anh lo lắm, làm việc cũng không tập trung được.
– Thương em lắm hả ?
– Chứ sao nữa. À, anh có cái này cho em đây.
Chiến vừa nói, vừa rút trong túi ra 1 thanh kẹo socola đưa cho tôi, tủm tỉm cười :
– Qùa tối nay cho em đấy, ngọt ngào như tấm lòng của anh luôn.
Tôi đưa tay véo lên chiếc mũi cao cao thẳng tắp kia giễu cợt :
– Giỏi nịnh lắm ông ơi.
Chiến chỉ nghe có thế thì chồm người ôm lấy tôi, tiện tay xoa nhẹ lưng tôi thủ thỉ :
– Người yêu tôi mau khỏi ốm nhé, mới có 1 ngày mà héo hon thế này, tôi đến xót hết cả ruột cả gan đây.
Tôi nghe Chiến nói mà lòng dạ não nề, chúng tôi chỉ còn mỗi ngày mai được sống trong căn nhà này thôi, sau ngày mai, thì nơi này không còn thuộc về tôi nữa rồi, Vú cũng chẳng còn là của tôi nữa, và tất nhiên, anh cũng vậy. Bởi lẽ, chỉ còn vài ngày nữa là hết tháng, mà số tiền tôi có hiện tại chắc chắn cũng sẽ chẳng đủ để có thể tiếp tục thương thảo với anh. Tôi bâng quơ đánh tiếng hỏi chuyện Chiến :
– Anh này, em bảo.
Chiến lúc này mắt đã nhắm tịt, hơi thở bình ổn đều đều, còn bờ môi đầy đặn kia thì mấp máy trả lời lại tôi những thanh âm không rõ ràng, có lẽ anh hơi mệt và buồn ngủ rồi :
– S..ao…
– Ngày mai, anh xin nghỉ 1 ngày có được không ?
Lần này, đôi mắt Chiến dần dần mở to ra, anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên hỏi lại :
– Sao thế ? Em cần anh làm gì à ?
– Em mệt và muốn mượn anh ở nhà với em 1 hôm có được không ?
Chiến bật cười, vươn tay bẹo má tôi trêu lại :
– Ốm 1 xí mà lại làm nũng với anh rồi.
– Anh có đồng ý không ? Chỉ 1 hôm thôi.
– Ngày nào cũng gặp anh, ngày nào cũng ăn cùng anh, ngày nào cũng ngủ cùng anh, mà chưa thấy đủ sao ? Em tham thế ?
– Nhưng mai…Mai là ngày cực kì quan trọng với em đấy.
Chiến cau mày :
– Ngày gì mà quan trọng ?
– Ờ… Thì là ngày mà anh ở nhà chăm em và chắc chắn em sẽ khỏi bệnh luôn, bởi vì anh là Vitamin của em mà, nên em thấy quan trọng cực.
Chiến nghe tôi khen thì cười tít mắt, anh gật đầu ngay lắp tự, ôm tôi nằm gọn trong lòng, vuốt ve mái tóc dài rồi bảo :
– Thôi được, em ngủ đi, mai anh ở nhà chăm em.
Tôi sung sướng đến mức hét lớn giữa đêm, và rồi chồm người đặt lên môi Chiến 1 nụ hôn biết ơn đầy ngọt ngào. Khoảnh khắc này tôi sẽ cố gắng để ghi nhớ cho bằng được, bởi vì, sẽ chẳng bao giờ có 1 khoảnh khắc nào hạnh phúc như thế, thời gian rồi cũng sẽ lấy tất cả của tôi đi mà thôi…
Đêm đó tôi ngủ rất ngon, sáng hôm sau lại dậy thật sớm để sắp xếp Plan 1 ngày hoàn hảo của mình.
Tôi biết rằng ngày hôm nay sẽ là ngày tôi kết thúc mọi chuyện. Kể cả mối quan hệ của chúng tôi. Tôi biết, nếu tôi nói với anh giờ tôi chẳng còn gì cả, thì Chiến sẽ vì lòng thương hại mà tiếp tục chọn ở cạnh tôi.
Nhưng tôi thì lại không muốn thế. Tôi trước giờ ngạo nghễ, trước giờ tự tin và trước giờ chẳng chịu khuất phục trước bất kì ai, và tôi thực lòng muốn giữ hình ảnh đẹp nhất ấy cho đến giây phút chia ly cuối cùng. Bởi vậy, tôi cương quyết sẽ không bao giờ để bất cứ 1 ai dành cho tôi sự thương hại. Tôi đến với người ta vì điều gì thì tôi sẽ kết thúc với người ta vì điều ấy.
Sáng hôm ấy, người đàn ông tôi thương tất bật nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa và sau đó thì 2 chúng tôi cùng nhau đi xem phim.
Kì lạ! Bộ phim hôm nay lại là 1 bộ phim Hàn Quốc, nói về cuộc chia ly đầy cay đắng giữa nữ chính và người cô ấy yêu, và rồi nó lại ngốn của tôi bao nhiêu là nước mắt vì xúc động. Ra khỏi rạp, tôi nước mắt nước mũi tèm lem hòa cùng những tiếng nấc kéo dài khiến ai ai cũng nhìn, Chiến sợ tôi xấu hổ thì kéo tôi lại gần và áp hẳn mặt tôi vào lồng ngực anh che đi :
– Nào, dựa mặt em vào đây.
– Nhưng em không thở được.
Chiến nghe xong thì phì cười, khẽ cốc tay lên trán tôi 1 cái nhẹ :
– Không thở được nhưng để mặt ra thì mọi người nhìn, em lại cảm thấy khó chịu thì làm sao ?
– Không sao, em chẳng quan tâm đâu.
Chiến ngạc nhiên :
– Có thật không thế ?
– Thật. Còn 1 ngày nữa thôi, để em sống với cảm xúc của mình đi.
– Sao lại còn 1 ngày ? – Chiến nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi.
Biết mình nói hớ, tôi ấp úng thật sự, mãi mới rặn ra được vài từ không đầu không cuối :
– À, còn 1 ngày vì ngày mai anh phải đi làm rồi, đâu có ở nhà nguyên ngày với em được.
Gương mặt Chiến lúc này mới dãn ra, anh dẫn tôi đi chơi thêm 1 vài nơi nữa, đến tận chiều tối 2 đứa chúng tôi mới về nhà. Đêm hôm ấy, từng khoảnh khắc, từng phút giây đối với tôi thực sự vô cùng thiêng liêng, thế nên tôi nằng nặc đòi anh làm tình cùng với mình. Chiến thấy tôi chủ động đòi hỏi như vậy thì hoài nghi lắm :
– Sức khỏe em còn chưa bình phục mà, thôi để khi khác anh bù cho được không.
Tôi xụ mặt, tay vẫn thò hẳn vào trong lồng ngực ai kia mà xoa xoa :
– Không được, hôm nay em muốn anh cơ. Anh không muốn em chứ gì ?
Chiến chuyện gì cũng có thể kiên nhẫn, chỉ riêng chuyện giường chiếu là khả năng kiên nhẫn của anh hơi yếu, tôi chỉ mới dùng bàn tay nhỏ bé của mình lướt sơ qua lồng ngực rắn chắc, rồi lướt xuống “ Cậu bé” mềm mềm bên dưới chạm nhẹ, ấy vậy mà cả người anh lúc này nóng dần hơn, hơi thở có phần dồn dập :
– Này…
– Sao ?
– Em có biết là em đang làm gì không ?
– Biết chứ, em đang làm anh thoải mái, anh có thấy thế không ?
Tôi vừa nói dứt câu thì Chiến cũng chồm người đè hẳn lên tôi, giọng nói khản đặc đầy khó chịu vang lên :
– Em bướng số 1 thì chẳng ai dám bướng số 2.
– Thế thì anh chiều em đi.
– Được.
Chiến cúi người, hôn nhẹ lên môi tôi 1 lúc, rồi sau đó từ từ dời môi mình xuống hõm cổ tôi, để lại những vết yêu xanh đỏ trên đó. Bờ môi anh chạm đến đâu, cả người tôi như có 1 dòng điện xẹt qua đến đó, êm ái, ngọt ngào, và đầy kích tình. Hai bàn tay nóng dẫy của ai kia nhanh chóng lật vạt áo tôi lên, rồi nhẹ nhàng vân vê hai nụ hoa e ấp trên đỉnh ngực, Chiến có vẻ rất hiểu và đã quen với sự nhạy cảm trên cơ thể tôi, nên từng cái tiếp chạm của anh đều khiến cơ thể tôi run lên bần bật. Nụ hoa trên đỉnh ngực tôi dần cương cứng trước sự mân mê của anh và chỉ vài giây sau, nó đã bị anh cúi người ngậm lấy và mút mát say sưa.
Tôi khẽ rên lên :
– Á..
Đuôi mắt Chiến khẽ cong cong để lộ ý cười, anh rời miệng khỏi bầu ngực tôi hỏi nhỏ :
– Thích không ?
Không cần đợi câu trả lời từ tôi, anh lại cúi người hăng say thực thi nhiệm vụ của mình.
Bầu ngực tôi dưới sự kích thích từ những ngón tay của anh và mạnh hơn là sự ngọt ngào đến từ khuôn miệng anh khiến nó được nhào nặn không biết bao nhiêu là kiểu cách, bao nhiêu là hình dáng. Chiến trêu đùa cùng nó thêm 1 lúc nữa mới dời môi mình hôn dọc xuống bụng tôi, và dừng lại ở nơi tư mật nhất của tôi, hôn nhẹ :
– Này, chỗ đó…đừng làm thế.
– Đừng làm thế này phải không ?
Chiến đưa tay mình, chạm vào hoa huyệt tôi mà xoa nắn, cái chạm nhẹ ấy mang theo 1 cơn giật mạnh khiến cả người tôi vừa sung sướng, vừa đê mê quắn quéo lên :
– Á, đừng…anh…
Tôi cảm nhận được sự ẩm ướt, 1 chút gì đó âm ấm từ nơi ấy, liếc mắt nhìn xuống thì đã thấy ai kia đang hăng say dùng môi và đầu lưỡi của mình hôn vào, mặc cho tôi có gào thét thế nào và không cho phép anh làm như vậy. Nhưng rồi, mọi thứ đã diễn ra, thì sẽ tiếp tục diễn ra, Chiến dường như không quan tâm đến những gì tôi nói, anh chỉ chú tâm vào những gì anh đang làm, đó là đưa tôi vào 1 cảm giác đê mê khó tả, chưa bao giờ tôi lại có cảm giác vừa mệt, vừa sướng, và vừa không muốn dứt ra được như thế này, đến đoạn cao trào, anh đưa hẳn “ Cậu bé” của mình vào bên trong tôi, ra vào nhịp nhàng cùng nụ cười thỏa mãn :
– Em thả lỏng người ra nào.
– Được rồi, ngoan lắm, có mệt không ?
Tôi xấu hổ nhìn anh lắc đầu, Chiến khẽ cười, 2 tay đặt lên bầu ngực tôi, nhẹ nhàng làm chủ từng chuyển động của cơ thể mình.
Tôi lúc này đã quá quen với sự xuất hiện của “ Cậu bé” của ai đó ở bên trong mình, nên dễ dàng hợp tác và cùng “ Cậu bé” ấy vượt qua những cảm xúc mạnh mẽ nhất, mãnh liệt nhất. Cho đến khoảnh khắc kết thúc, “Cậu bé” ấy để lại trong tôi những dòng chảy ấm áp, còn gương mặt của người đàn ông kia thì dãn nở, thỏa mãn vô cùng. Anh nằm gục đầu lên ngực tôi, lười biếng rút “ Cậu bé” của anh ra, còn biện minh bằng lý lẽ dởm đời :
– Để nó ở trong đó nghỉ ngơi 1 chút cho tái tạo năng lượng, rồi làm tiếp.
Tôi bật cười, vươn tay luồn vào tóc anh xoa nhẹ, con người này kể cũng lạ, bảo làm gì là tâm huyết với việc ấy, mặc cho mồ hôi nơi sống lưng, nơi vầng trán đổ rất nhiều, mặc cho bản thân có vẻ buồn ngủ rồi nhưng vẫn chiều tôi, nhìn anh, tôi thương lắm !
Đêm hôm đó, Chiến không chịu cho tôi ngủ mà vờn tôi đến gần sáng, khi tôi hỏi làm nhiều như thế lấy sức đâu để mai đi làm ở công ty, thì Chiến chỉ cười và hôn tôi thôi, anh bảo :
– Làm việc ở công ty sao sướng bằng “Làm việc” cùng em, thế nên dù mệt anh cũng chịu.
Chúng tôi ôm nhau ngủ thêm được 1 lúc nữa thì đồng hồ báo thức reo vang, 2 đứa ai nấy đều uể oải thức dậy để chuẩn bị đi làm. Sau khi đợi Chiến thay xong quần áo, chải chuốt tóc tai, tôi mới chủ động kéo tay anh lại chia sẻ :
– Anh này.
– Sao ?
– Chúng ta còn vài ngày nữa là hết hợp đồng rồi đấy.
Chiến nghe xong thì đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn tôi chăm chăm như thể không hiểu tôi vừa nói chuyện gì, anh phải lần lừ hỏi lại thêm lần nữa :
– Em nói gì thế ?
– Em bảo chúng ta sắp hết hợp đồng rồi.
– Rồi em tính sao ?
– Mình ngừng lại được không anh ?
Tôi không hiểu mình lấy đâu sự bình tĩnh để thốt lên câu nói đấy nữa, chỉ biết rằng câu nói ấy vừa được phát ra, thì bàn tay kia cũng rụt lại, rời khỏi cái nắm tay của tôi :
– Sao em lại quyết định như thế ? Anh làm gì sai à ?
Tôi cúi gầm mặt, không dám đối diện với ánh mắt đen sâu kia, chỉ nói bâng quơ :
– Không, anh không sai gì hết, chỉ là em thấy mình hết cảm giác với anh rồi.
Chiến dường như không tin vào tai mình, anh ngồi hẳn xuống bên giường, đưa 2 tay siết chặt vai tôi, hỏi lại :
– Em làm sao thế Phương Anh ? Em có chuyện gì phải không ? Sao lại nói năng lung tung như vậy ? Mới hôm qua chúng ta còn bình thường với nhau cơ mà…
Tôi biết mình phải can đảm để kết thúc chuyện này thôi, vì nếu không như vậy, thì sau này tôi không biết mình sẽ như thế nào nữa.
Tôi hít 1 hơi thật sâu, lấy lại vẻ bình thản vốn có, từ từ đưa mắt nhìn thẳng vào Chiến, dõng dạc nói rõ ràng :
– Thật ra thì em cảm thấy đã hết hứng thú với anh từ 1 vài ngày trước rồi, nhưng em vẫn cố thuyết phục bản thân mình kéo dài thêm chút nữa xem thế nào, đó là lý do em dành nguyên 1 ngày hôm qua để ở cùng anh, để kiểm tra lại bản thân xem thử có còn cảm xúc gì với anh không…nhưng rất tiếc, ngoài tình dục ra, thì mọi thứ khác đều khiến em cảm thấy chán chường.
Chiến im lặng không nói gì nữa, anh cứ nhìn tôi như thể không tin, tôi tiếp tục chia sẻ :
– Cảm ơn anh trong suốt khoảng thời gian qua đã bên em và có trách nhiệm với em. Anh là người đàn ông ở bên em lâu nhất đấy anh biết không ?những gần cả 2 tháng, trong khi những người khác chỉ 1 tháng hay thậm chí vài ngày là em đã chia tay rồi, bởi vậy, em đánh giá rất cao anh.
– Anh hỏi em 1 câu.
– Anh nói đi.
– Từ lúc quen nhau tới giờ, tình cảm của em dành cho anh bao phần là chân thành ?
Tôi ngỡ ngàng trước câu hỏi này của Chiến, thực lòng tôi rất muốn nói với anh rằng, tình cảm của tôi với anh tất cả đều là chân thành tuyệt đối, thậm chí đến tại thời điểm này, tôi còn cảm thấy yêu anh nhiều hơn thế, nhưng rồi sau tất cả, tôi lại không thể nào mở miệng nói ra được những điều đó. Tôi biết cách khiến người ta cảm thấy đau lòng, khiến người ta khinh khi và chấp nhận rời bỏ mình. Tôi biết cách làm cho người ta không còn xuất hiện trong cuộc sống của mình – 1 cách vô cùng nhanh chóng…
Tôi gật đầu, ỡm ờ xác nhận :
– Cũng có phần chân thành trong đó, nếu không thích anh thì đã không thương thảo với anh về hợp đồng rồi.
– …
– Còn vài ngày nữa mới hết tháng, nhưng em nghĩ chúng ta nên kết thúc với nhau hôm nay luôn, tiền em đã chuyển đủ vào tài khoản của anh, và dư thêm 1 ít để cảm ơn anh vì đã bên em trong khoảng thời gian qua, còn anh, anh có muốn đề xuất thêm gì không ?
Chiến nhíu mày nhìn tôi, 1 lúc sau anh lắc đầu.
Anh đứng dậy, quay người rời đi mà không nói thêm bất cứ câu nào với tôi nữa. Trái tim tôi lúc này quặn thắt, nghẹn ngào và đau đớn vô cùng, chỉ muốn lao ngay đến bên anh, ôm chặt vào tấm lưng rộng lớn kia mà khóc thật lớn, không hiểu sao từng bước đi của Chiến rất chậm, rất chậm, nhưng cũng rất nặng nề, cô quạnh, tôi buột miệng hét lớn :
– Này, sau này nếu có thể, em thuê anh lại được không ?
Chiến ngoái người lại nhìn tôi, anh bật cười :
– Em còn muốn thế ?
– Bây giờ thì không, nhưng khi nhu cầu tăng thì có, lúc ấy, em gọi cho anh được hay không ?
Chiến không trả lời, quay người bỏ đi. Anh im lặng, có nghĩa là đồng tình. Anh đi rồi thì điện thoại tôi báo tin nhắn tới :
– Nếu em muốn, thì ok, giá vẫn như cũ.
Vâng, 20 triệu cho 1 đêm làm tình. Tôi nắm chặt 2 bàn tay của mình, tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng làm việc, tiết kiệm thật nhiều tiền, để rồi có thể tiếp tục gặp được người ấy.
Trời Hà Nội sáng ngày, ấy vậy mà vẫn đổ cơn mưa. Tôi thu dọn đồ đạc cho Chiến gởi theo địa chỉ nhà anh, rồi thu dọn đồ đạc cho mình và thuê xe rời đi, trước khi đi, tôi có ghé vào phòng Vú cho Vú ít tiền, không quên dặn dò :
– Con đi ra ngoài sống 1 thời gian rồi sẽ quay lại. Con cho Vú thêm ít tiền để Vú mua sắm, nếu thiếu Vú cứ gọi con nghen. Còn chốc nữa, có cái Liên – Em cùng cha khác mẹ của con sẽ về đây sống cùng Vú, Vú cứ coi nó như con, chăm lo bảo ban cho nó Vú nhé.
Vú sững sờ nhìn tôi :
– Sao con không nói với Vú việc này ? Việc cái Liên đến đây ở.
– Con chỉ mới quyết định đây thôi, con sợ vú ở nhà 1 mình buồn nên gọi nó đến đây.
– Con đi đâu thì đi, nếu mệt quá thì về với Vú nghe chưa, thích ăn gì cứ gọi Vú, Vú nấu cho.
Tôi gật đầu, ôm vú cái ôm siết chặt, có lẽ sau cái ôm này, sẽ rất lâu sau đó, tôi mới có thể đứng ở chính căn nhà này, và ôm vú 1 lần nữa.
Tôi kéo đồ ra xe, không quên gọi cho Liên, đầu dây bên kia chất giọng lanh lảnh đầy khó chịu vang lên :
– Chị dọn đồ đi hết chưa đấy ?
– Rồi. Cô an tâm, mà tôi có việc muốn nhờ cô.
– Việc gì ?
– Cho Vú ở lại nhà đó để trông nom nhà cửa và phụ giúp cô nhé, Vú cũng quen hết mọi công việc trong nhà rồi nên đỡ đần cô được.
– Phiền phức, bà ấy già rồi có làm tốt không đấy ?
– Coi như cô giúp tôi đi. Nếu cô không đồng ý thì tôi gọi cho bố.
– Thôi được rồi.
– À, còn nữa.
– Gì.
– Tôi dọn ra ngoài và nói rằng tôi muốn tự lập để trải nghiệm cuộc sống bên ngoài như thế nào, nên mong cô đừng nói gì linh tinh khiến Vú phải suy nghĩ, có được không ?
– Ok, chuyện này thì cô an tâm.
Nói rồi, Liên cúp máy. Đây có lẽ là cuộc điện thoại đầu tiên trong đời tôi phải cúi mình nhờ vả 1 ai đó, đặc biệt hơn là cái đứa mà tôi chẳng ưa cho lắm, nhưng thôi, hoàn cảnh đẩy đưa, chẳng còn sự lựa chọn nào khác cho chính mình cả.
Ngồi trên xe taxi, nước mắt lưng tròng.
Hôm nay.
Chia tay Chiến.
Chia tay Vú.
Bắt đầu 1 cuộc sống mới, của 1 cô gái bình thường, không nơi dựa dẫm, không phải là tiểu thư…
Ps : Truyện đang bắt đầu vào những giai đoạn cao trào mọi người nhỉ ? Mọi người thấy sao ạ ?
Pss : Truyện em viết Full rồi. Ai muốn đọc 1 lèo tất cả thì i.b em để vào n.h.ó.m nhéeee
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!