Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc) - Chương 17: Ở lại với ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1192


Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc)


Chương 17: Ở lại với ba


– Ba sao rồi anh? Thuyền vừa thấy tôi bước vào liền hỏi, nàng cũng sốt ruột như tôi, nếu ba tái phát thì tôi chẳng thể làm gì, tất cả chỉ trông chờ vào Thuyền mà thôi.

– Phòng khách, phòng ăn đều không thấy ba, anh trở lại thì thấy phòng ba đang đóng cửa. Anh nghĩ ba đang ngồi trong phòng.

– Vậy có khi nào ba tái bệnh rồi? Thuyền hỏi mà sắc mặt hiện lên một cảm giác không may.

– Anh không biết nữa, à, con gái vừa thức dậy, em qua thay đồ cho con trước đi, để anh qua phòng ba.

– Vậy cũng được, em qua phòng con, mong là ba không sao.

Tuy rằng biết bản thân có sở thích lσạи ɭυâи, nhưng trong lúc này tôi đặc biệt lo lắng cho tình hình của ba. Lại nghĩ tới lúc này còn chính tay mở khóa cửa làm ba đi vào, giờ tôi hơi sợ hãi, sợ ba phát bệnh, hận chính mình trong lúc không kiềm chế có thể gây ra khó chịu cho ba.

Tôi không dám nghĩ lâu hơn, mặc quần áo rồi bước lại cửa phòng ba, tần ngần một lúc rồi mới gõ cửa: “Ba ở trong đó hả?” Trong phòng không có chút động tĩnh, tôi lo lắng lại gõ cửa: “Ba, ba có trong phòng không?”

– Con ơi… Con để ba về quê đi… Trong phòng đột nhiên có tiếng ba vọng ra, giọng khó chịu, khổ sở.

– Ba, sao lại nói vậy nữa rồi, không phải chúng ta đã bàn với nhau rồi mà, giờ sao ba lại nói như vậy nữa.

– Phong à… nơi này không hợp với ba rồi…ba muốn về quê…con đừng giữ ba ở lại…Con đi mua vé xe cho ba về đi…chiều nay ba lên đường về quê là êm chuyện…. Ba lại nói vọng ra.

Tôi đứng ngoài cửa nghe vậy, mồ hôi chảy lạnh cả trán, ghé vào cửa phòng nói tiếp: “Ba, con vào trong nói chuyện được không?”

– Phong…con đừng vào, không cần nói gì nữa…ba không muốn làm trò hề trước mặt con vì căn bệnh này…lòng ba đã quyết…chiều nay ba về quê…đúng…đúng rồi…ba nấu cơm sáng rồi..hai đứa ăn đi rồi còn đi làm…không cần vào đây…ba cũng làm bữa sáng cho anh sui….con giúp ba đưa vào bệnh viện, nói với anh sui là …. ba không đi được…nói là ba phải về trong chiều nay…xin lỗi anh sui vì đi mà không chào hỏi gì cả…

Tôi càng nghe ba nói, nước mắt càng chảy ra, tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ đau lòng và rơi nước mắt. Mỗi lần ba bị tái bệnh là rất khó chịu, đau đớn, nhưng mà vẫn lo cho chúng tôi từng bữa ăn…

– Anh, anh sao vậy? Thuyền dẫn bé Mây từ phòng ra, thấy tôi đang đứng gục ở cửa phòng ba, lại còn thút thít, nên mới ngạc nhiên hỏi. Tôi nén lại rồi nói: “Em đưa con gái đi nhà trẻ đi, anh ở lại đây coi chừng ba!”

Vợ tôi ngay lập tức nhận ra có vấn đề, thậm chí là vấn đề nghiêm trọng, nếu không thì sao mà tôi lại khóc như vậy. Nàng mới vội nói với bé Mây: “Con ngoan, đi ra phòng khách đợi một chút đi…” Con gái của chúng tôi ngoan ngoãn nghe lời, liền đi tới phòng khách.

Lúc này Thuyền tỏ ra rất bình tĩnh, dù thấy tôi khóc và lờ mờđoaán ra tình hình của ba. Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Anh, ba không chịu mở cửa hả anh?”

– Ừ, ba tự nhốt mình trong phòng, lại đòi về quê. Ba còn dặn là bữa sáng làm xong rồi, dặn mình ăn sáng rồi mới đi làm, không cần quan tâm. BA còn chuẩn bị đồ ăn cho ba em, còn gửi lời chào từ biệt nữa. Tôi nói mà nước mắt không ngừng chảy ra.

Thuyền nghe xong mặt xúc động, nói: “Anh, giờ anh đưa con gái đi nhà trẻ, rồi đưa đồ ăn vào bệnh viện và đi làm đi, ở đây giao cho em!”

– Em, vậy là sao… Tôi bỗng ngạc nhiên, nhưng sauđoó trong lòng đã đoán được sự việc.

– Anh nghe lời em, cứ đi làm mấy việc em vừa nói, xong rồi lên công ty làm việc. Em cũng tranh thủ để đi làm, anh yên tâm, em không để ba về quê đâu. Thuyền khẳng định chắc nịch cho tôi yên tâm.

Tôi thấy thương Thuyền quá, vừa rồi còn giận dữ với tôi trong phòng, giờ lại sẵn sàng vì tôi mà giải quyết mọi thứ, tôi nói với nàng bằng giọng cảm kϊƈɦ: “Em, anh không biết phải báo đáp thế nào cho em, anh…anh thật sự rất biết ơn em!”

– Anh thôi nha, được rồi, đừng có như con nít vậy, để con gái mình thấy không hay đâu. Thuyền vừa nói vừa vỗ lên lưng tôi, an ủi rồi lấy hay bàn tay lau nước mắt cho tôi. “Anh…anh…”, tôi không thể nói nên lời, nàng thật sự quá tốt, vì ba tôi mà gạt hết mọi thứ, sẵn sàng giúp ba giải quyết. Bây giờ tôi đã không còn có những ý nghĩ biến thái, chỉ lo lắng cho ba và Thuyền.

– Em anh cảm ơn em! Tôi nói rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt, bước ra đã không thấy Thuyền đứng ở cửa phòng ba nữa. tôi tự nhủ nàng không thể đi vào nhanh như vậy được, liền bước ra phòng khách, thấy vợ đang đút cho con gái ăn.

– Anh cũng ăn sáng đi, xong rồi còn đi làm. Thuyền quan tâm tôi.

– Anh không đói, không ăn đâu! Tôi vì lo chuyện của ba mà không cón muốn ăn gì, nên trả lời với Thuyền như vậy.

– Haiz, ba đã dậy sớm chuẩn bị, anh cũng phải ăn một chút chứ, không ăn lát đi làmđoói bụng bây giờ!

Tôi nghe nàng nói thêm một câu, ráng ngồi vào bàn ăn một chén, đồ ăn ba làm không chê vào đâu được, nhưng bây giờ tôi không còn quan tâm đến mùi vị, ăn chỉ để no và Thuyền đỡ lo.

Tôi trở lại phòng khách, Thuyền đã đút cho con gái xong, đang ngồi chỉnh quần áo lại cho bé Mây và nói: “Con gái ngoan, giờ ba đưa con đi nhà trẻ, con đi đến đó phải ngoan ngoan, nghe lời cô biết chưa?”

– Dạ, con ngoan, con ngoan! Con gái tôi nhanh nhảu trả lời. Thuyền nựng mặt con gái một cái rồi nói: “Giờ con theo ba đi nhà trẻ nè!” tôi nắm tay con gái dẫn đi, tay xách 2 cái cặp và tiến ra cửa. Bất giác tôi quay đầu nhìn lại, thấy Thuyền cũng nhìn theo chúng tôi. Hai ánh mắt chạm nhau, Thuyền đang có vẻ ngượng ngùng, tôi liền nhớ lại sau khi hai cha con chúng tôi bước ra ngoài, đóng cửa lại, Thuyền sẽ vào phòng ba, sau đó sẽ cởi quần giúp ba…

Có lẽ nãy giờ đã bình tĩnh, những ý nghĩ lσạи ɭυâи đã bắt đầu trở lại, khiến tôi hưng phấn, nhưng vẫn có chút ghen tuông ở trong lòng, bây giờ suy nghĩ của tôi khó lòng mà giải thích bằng lời.

– Anh lái xe cẩn thận nha! Thuyền thấy tôi nhìn lại, liền hé miệng cười nói.

– Anh đi trước, ở đây giao cho em, em cực khổ rồi!

– Nè, anh cầm cái này theo, nếu không có thời gian ghé bệnh viện thì cầm lên công ty ăn lúc đói, nãy anh ăn nhanh chắc không ăn nhiều, không no đâu! Thuyền vội lấy hộp cơm trêи bàn đưa cho tôi rồi dặn dò.

– Giờ cũng còn sớm, anh ghé bệnh viện đưa cho ba em.

– Vậy được rồi, anh mau đi đi, byebye 2 cha con!

– Byebye mẹ! Bé Mây giơ bàn tay bé nhỏ ra chào tạm biệt với Thuyền, rồi theo chân tôi ra cửa thang máy.

Sau lưng, tiếng cửa nhà đóng lại làm tôi hơi chột dạ, trong đầu nghĩ ra rất nhiều kịch bản. Nhưng giờ bao việc, tôi không có thời gian đứng suy nghĩ, liền đưa bé Mây đến nhà rẻ. Nhưng xuống tới tầng hầm, trong đầu lại nghĩ tới cảnh vợ và ba mình ở trong phòng, đột ngột hưng phấn.

Nhưng tôi phải tập trung lái xe đưa con gái đến nhà trẻ, rồi ghé ngang bệnh viện. Vào tới hành lang dẫn tới phòng bệnh của ba vợ, tôi thấy mẹ vợ đang ngồi, có vẻ buồn.

Mẹ vợ tôi tuy rằng 49 tuổi, nhưng giữ gìn nhan sắc rất khéo léo, da của bà cũng trắng nõn như vợ tôi, dáng người cũng cao cao, dù không còn xuân sắc nhưng ở tuổi này, ít người được như bà. Thuyền vẫn hay nói nét đẹp được di truyền từ mẹ.

Mẹ vợ đang ngồi suy tư chuyện gì, tôi đi đến cũng không hay biết. Tôi lên tiếng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy, hình như mẹ không được vui.” Mẹ hơi giật mình vì tôi hỏi bất ngờ: “Con tới hồi nào sao không lên tiếng, làm mẹ sợ muốn chết!”

– Haha, mẹ, con có hù mẹ đâu, sao mẹ sợ vậy.

– Mẹ mà có gì là hai người cùng nằm viện thật đó. MÀ ba con đâu, ổng nói nay qua đây sao giờ chưa thấy? tôi nghe xong lại nghĩ tới chuyện hai người ở nhà, không biết giờ vợ và ba tôi đang làm gì. Trong lòng lại hưng phấn kèm chút ghen.

– Con sao vậy, đang suy nghĩ gì hả?

– Ơ dạ, không có gì đâu mẹ! À, đúng rồi, ba con hôm nay thấy hơi mệt nên nói con mang bữa sáng qua cho ba vợ ạ.

– À… vậy hả…

– Mẹ sao vậy? tôi thấy mẹ cũng đang suy nghĩ gì đó nên hỏi.

– Ba mẹ vừa cãi nhau…

Hèn gì thấy mẹ ngồi ở cửa phòng có vẻ buồn buồn, thì ra là cãi nhau, tôi mới hỏi: “SAo lại cãi nhau ạ? Là vợ chồng, nhịn ba một chút đi mẹ, ba đang bệnh nữa!”

– Ổng đòi mẹ về nhà, để ba con qua đây nói chuyện mới chịu nổi. Con biết tính ổng ngang ngược mà, mẹ chịu đựng mấy chục năm rồi còn gì!

– Mẹ đừng tức giận, mấy chục năm nhịn được, giờ cũng không phải vấn đề, vui lên một chút là ổn, hihi. Tôi an ủi mẹ.

– được rồi, con tới đây rồi, mẹ cũng đỡ buồn, vào trong đi con. Tôi đi cùng mẹ vào phòng ba vợ đang nằm.

– Ba cảm thấy sao rồi, có khỏe hơn hôm qua không? Tôi hỏi, nhưng thấy ba đang vắt chân lên đọc báo, rất thoải mái tự nhiên, nhìn không giống như người đang bệnh.

– Phong đó hả, ủa, mà ba con đâu rồi? Buông tờ báo xuống, ba hỏi tôi.

Tôi nhớ tới tình huống ở nhà, lúc này Thuyền có thể đang ngồi ở mép giường, còn ba nằm ở trêи giường, quần bị kéo xuống đầu gối, Thuyền đang dùng tay để giúp ba thủ ɖâʍ . . Chỉ cần nghĩ vậy thôi, tôi cũng thấy hưng phấn lạ thường.

– Con sao vậy Phong, ba hỏi con không nghe hả? Ba vừa kéo quần tôi, vừa hỏi. Tôi mới giật mình, hoàng hồn lại: “Ba..ba,… ba con có chút không khỏe trong người nên dặn con mang bữa sáng qua đây. Tự tay ba con nấu đó!”

– Haha, anh sui đúng là thông gia tốt, còn tự tay nấu bữa sáng cho mình! BA vợ tôi cười haha, nhưng sau đó nhớ lại liền hỏi: “Mà anh sui bị gì, có ổn không?” “Dạ, ba chỉ bị cảm nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng đâu ạ!”

Tôi trò chuyện thêm một chút rồi chào từ biệt ba mẹ vợ, lái xe đến công ty mà trong lòng lúc nào cũng có những suy nghĩ vẩn vơ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN