Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu
Chương 31: Ác mộng và sự dịu dàng đêm khuya
“Á!!!!” Thiếu nữ hét lên, máu bắn tung tóe khắp sàn “Ư…Á!”
“Đừng, dừng lại đi!!!!”
Lục Minh Nguyệt bật người dậy, mồ hôi túa ra khắp trán, nước mắt chảy giàn giụa trêи mặt, tứ chi đạp loạn.
Hàn Dạ ngồi đọc sách kế bên thoáng giật mình, anh lo lắng nhìn biểu tình của cô, đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi tột cùng.
“Sao vậy?” Anh vội ôm lấy cô, Lục Minh Nguyệt khóc không ra tiếng, giãy giụa né tránh “Biến đi, đừng lại đây!”
Anh thả cô ra. Lục Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một hồi, như chợt nhận ra điều gì đó, cô đột nhiên khóc to lên rồi ôm chầm lấy anh.
Đầu cô chôn trong lòng ngực Hàn Dạ, hai tay không ngừng bám lấy áo anh, vò chặt.
Dù không hiểu có chuyện gì nhưng Hàn Dạ vẫn vỗ về cô “Được rồi, không sao, tôi đây” anh vuốt tấm lưng trần của cô.
Nằm trong vòng tay của Hàn Dạ, một lát sau tiếng khóc mới dần nhỏ đi, cô từ từ ngẩng đầu lên, có vẻ như đã bình tĩnh lại.
“Bảo bối của tôi gặp ác mộng?”
Tay cô choàng qua cổ anh, co người lại.
Nhìn là biết.
Đây không phải là lần đầu, lâu lâu cô lại chợt giật mình tỉnh giấc khi đang ngủ, nhưng lần này thật sự nghiêm trọng rồi.
“Ngày mai tôi sẽ nói Thiên Lạc đưa cô đi bác sĩ. Giờ ngủ lại được không?”
Lục Minh Nguyệt không đáp, chỉ cọ tới cọ lui lồng ngực của anh.
Có lẽ ác mộng quá đáng sợ nên cô dám ngủ lại…
Chụt.
Chụt.
Chậc.
Chậc.
Những cái hôn như mưa cứ thế đáp trêи gương mặt cô. Tay Hàn Dạ xoa đầu, không ngừng hôn lên mọi nơi trêи người cô.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé thon thả của cô nhóc, hôn nhẹ.
Thấy cô không có phản ứng, anh dỗi.
“Cô có biết là bao nhiêu người muốn được tôi hôn dù chỉ miễn cưỡng một cái không?” Anh kéo khuôn mặt cô áp sát mặt mình. “Được tôi hôn nhiều như vậy là vinh dự cho cô đó.”
Lục Minh Nguyệt quay đầu đi, hừ ai cần mấy cái hôn đại trà của anh ta, không biết hôn bao nhiêu cô gái khác rồi!
Hàn Dạ để ý hai bờ vai nhỏ run run, bèn lấy chăn khoác lên người Lục Minh Nguyệt.
“Có thể kể cho tôi nghe về giấc mơ không?”
Hàn Dạ đột nhiên nói đến khiến cô rùng mình, tâm đang tĩnh nay lại nhộn nhạo, từng hình ảnh cứ thế hiện lên trong tâm trí cô.
Thấy mặt cô biến sắc, anh không hỏi nữa, vội nói lảng sang chuyện khác.
“Có muốn làʍ ȶìиɦ không?”
Hả?!
Anh ta bị điên hả?
Cô đang sợ hãi thế này mà còn muốn “làm”?!
Ý thức được lời nói của mình không hợp hoàn cảnh, anh hắng giọng rồi lấy một quyển sách trong ngăn tủ đầu giường.
“Dù sao bây giờ cũng không ngủ được, cô đọc sách, sẽ đỡ sợ.”
Lục Minh Nguyệt không có phản ứng. Cô chỉ nhìn chằm chằm cuốn sách trêи tay Hàn Dạ. “Toán học – Một thiên tiểu thuyết”.
Lục Minh Nguyệt: “…”
Anh đang nghiêm túc chứ!?
Cô không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm anh.
Hàn Dạ đêm nay muốn cùng cô triền miên đến sáng nhưng sau khi Thiên Lạc đưa kết quả khám phụ khoa, anh đã suy nghĩ lại.
ɦσα ɦuyệt của cô bẩm sinh chặt chẽ, phải được kϊƈɦ thích một lúc lâu mới có thể cho vật bên ngoài vào. Nếu bước dạo đầu không đủ lâu sẽ gây đau đớn và làm rách bên trong. Nhẹ sẽ rách t.ử ƈυиɠ, nặng thì mất khả năng làm mẹ mãi mãi.
Nếu theo mục đích ban đầu mà Hàn Phong Nguyên đem tặng, thì cô chính xác chỉ là một món đồ chơi kϊƈɦ ɖu͙ƈ không hơn không kém. Một đứa con gái không có tương lai, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của hai người họ là được, thậm chí nếu cô không thể mang thai nữa thì càng tốt, đỡ phải mua thuốc, có thể thoải mái mà chơi.
Nhưng một phần lương tâm lại phản đối kịch liệt. Một người mẹ sẽ luôn hi sinh vì con của mình…anh không thể tàn nhẫn cướp đi quyền sinh con của cô được.
Mãi đến sau này anh mới cảm thấy bản thân thật sáng suốt vì những ngày ấy đã nhịn vì giữ cho cô có thể mang thai.
Hàn Dạ đặt cô nằm xuống gối đầu lên tay mình rồi ôm thân thể mềm mại vào lòng, Lục Minh Nguyệt lim dim mắt rồi chìm dần vào giấc ngủ.
LLM.
P/s: Tui đang cố tiến độ 3 ngày 1 chương 😂
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!