Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 3
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 3
Quay lại với công việc và cuộc sống thường ngày. Trong đầu cũng chẳng còn nhung nhớ gì về một cậu trai trẻ tuổi thích bông đùa nữa. Bởi số người tiếp cận, nhắn tin nhắn tin hay gọi điện làm quen là không ít. Chỉ có điều. Sau một cuộc hôn nhân thất bại. Người ta sẽ sợ bước tiếp vào con đường đó hơn.
Gần mười giờ tối cô mới dọn hàng xong. Hai mẹ con đang đóng cửa thì thấy tiếng lạch cạch. Ngẩng lên nhìn thì hóa ra… Là anh ta. Cha của con cô, Chồng cũ của cô. Ánh mắt anh ta lờ đờ. Người siêu vẹo. Có lẽ đã rất say rồi. Mà mỗi lần anh ta say. Không đánh cô thì cũng đạp phá. Không thì cũng Chửi bới không ngừng. Cô không thể chịu đựng cuộc sống như vậy mãi. Ai cũng có quyền được làm người, quyền được vui vẻ. Hôn nhân nó là một sự chia sẻ chứ không phải là nơi để đàn bà đi phục vụ như ô sin. Là nơi để yêu thương chứ không phải chỗ để đàn ông có quyền bạo hành về cả thể xác lẫn tinh thần. Cô không muốn để con lớn lên trong một gia đình như vậy. Cũng không đành lòng chứng kiến nó phải chịu những trận đòn vô lý. Nên cô đã quyết định ly hôn. Vậy mà Kể cả lúc buông tay rồi mà anh ta vẫn không chịu buông tha. Vẫn đến làm phiền và đe dọa.
Cô sợ run lên. Túm áo đứa con kéo ra sau lưng tránh.
-Anh muốn làm gì.
-Mày đã sống sung sướng lắm đúng không. Mày bỏ tao để đú đởn với chúng nó.
Cô vẫn im. Nép sát cửa. Tính để anh ta mất đề phòng thì đóng lại.
Anh ta tiến lại ấm ức.
-chúng mày vui vẻ lắm đúng không.
-Anh tránh xa mẹ con tôi ra.
Đứa con gái ám ảnh thì run lên rồi bật khóc òa ra.
-Câm mồm con kia. Ai làm gì mà mày khóc.
-Anh làm nó sợ.
-Tao đánh nó cái nào. Chúng mày định vu oan à.
-Vậy anh đến đây làm gì. Để mẹ con tôi yên.
-Tao đến xem thằng nào có thể chấp nhận được con người như mày. Hay chỉ mỗi tao ngu, mỗi tao bị lừa.
Anh ta tiến lại. Cô kéo cửa khép lại thì anh ta giằng ra. Tưởng bố mẹ đánh nhau nên con cô khóc thét lên. Tiếng khóc của nó làm những người xung quanh chạy sang. Anh hàng xóm xăm kín tay nhưng tốt bụng xông tối kéo anh ta ngã ra sau vì say quá.
– Đcm thằng này. Mày chưa sợ à. – Mà dám mò tới đây.
-Mày là thằng nào.
-Mày thích hỏi thằng nào không. – Mẹ… Đấm mày mà mày chưa sợ sao.
-Tao thách đấy. Tao thách chúng mày.
Anh ta vung tay, mặt vênh lên như thách thức.
-À… Mẹ mày.
Anh hàng xóm cùng mấy người quanh đó không lạ gì hắn. Quay sang giục mẹ con cô.
-Đóng cửa về đi em. Kệ nó.
-Kệ cái đéo gì. Để tôi cả nó nói chuyện cho ra nhẽ.
-Nói chuyện với mấy thằng nát như mày. Chỉ dùng nắm đấm thôi.
-Đcm. Không phải chuyện nhà chúng mày.
– Nó cũng chả liên quan đến mày nữa. Cút về nhà mày đi. Để chúng nó yên.
-Tao đéo để đấy.
-Đcm.
Sau câu thách thức là cái đạp đau. Cô đứng đó nghĩ thương mà xin.
-Thôi. Em xin các anh đừng đánh ông ý. Ông ý say rồi.
-Mày về di. Kệ mẹ nó. Thằng đàn bà. Thằng hèn này đáng ăn ăn đòn.
Hắn nằm vạ vật kêu ối giồi ôi. Thấy mẹ con cô đi qua thì vùng dậy. Nhưng bị các anh kia giữ lại nên anh ta gào thét.
Đcm mày chạy à. Tao không để mày yên đâu. Mày nhớ đấy.
Cô cắm cổ phóng xe. Tim đập như vừa thoát chết. Nhưng sau đó nỗi cay đắng dâng lên.
Người ta nói không sai. Đàn bà hơn nhau ở tấm chồng.
Cho đi nhận lại là quy luật của tự nhiên chứ không thể áp dụng vào cuộc sống. Bởi vì có phải ai biết điều cũng gặp được hạnh phúc đâu.
Mà hạnh phúc phải bắt đầu từ hai phía. Từ tình cảm chân thành dành cho nhau, nghĩ cho nhau. Và vì nhau mà thay đổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!