Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo - Chỉ còn thiếu một lời từ biệt nghiêm túc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
664


Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành-Lư Tư Hạo


Chỉ còn thiếu một lời từ biệt nghiêm túc


Trong những câu chuyện không có kết cục ấy,
Hình như đều thiếu một lời từ biệt nghiêm túc,
Thiếu một câu “Tạm biệt” thật trịnh trọng
Muốn tìm một vị trí thích hợp cho hồi ức thực ra không hề khó,
Có chăng chỉ khó ở thiếu một lời từ biệt nghiêm túc mà thôi.
—————————
                                                                                  1.
                  Khi còn nhỏ, ta thường ngồi trước quạt điện há to miệng kêu “A a a” để nghe thấy được những âm rung ; khi còn nhỏ, ta thường xoay xoay chiếc ô để ngắm nước mưa trượt từ trên đó xuống; khi còn nhỏ, trên đường đi học về ta cùng đám bạn lấy sỏi làm bóng đá dưới chân.
                 Khi còn nhỏ, cạnh bên nhà là con ngõ hẹp; khi còn nhỏ, người nhà thường quần trong sân cùng ăn dưa hấu; khi còn nhỏ, có ” Digital Monster ” , “Slamdunk” và ” Doraemon no Uta”; khi còn nhỏ, lời nói đùa ” nhặt con ở thùng rác về” đã khiến ta buồn mãi không thôi.
                 Khi còn nhỏ, sáng sớm rời giường, bước ra khỏi nhà, thành phố vẫn chưa tỉnh giấc vẫn vấn vương sương khối, đám bạn đợi tôi trên đường chưa từng chễ hẹn. Tôi của khi ấy vẫn còn chưa cận thị, vừa đi đường vừa đọc quyển truyện tranh mua tối hôm qua, đám bạn đi bên cạnh bàn tán về bộ phim hoạt hình cũng chiếu vào hôm qua nốt. Chẳng bao lâu sau, sách vở trong cặp khiến vai tôi mỏi nhừ, may mà cổng trường không còn xa nữa.
                 giờ lên lớp, tôi không cảm thấy quá nhàm chán, tuy rằng Đại số và Tiếng anh chẳng khiến tôi hứng thú nổi, thế nhưng ngoài đống bài tập không quá nhiều kia, tôi cũng chả còn gì phải lo lắng nữa. giờ tan học, cậu bạn thân luôn thích đóng giả hiệp khách trong những bộ phim kiếm hiệp , còn tôi chỉ đành phải sắm vai phản diện để cậu ấy trừ gian diệt bạo. Tôi thích nhất sưu tầm những tấm thẻ hình ” Thủy Hử” , khi đó tên của môt trăm linh tám vị anh hùng được tôi học thuộc làu làu, thế nhưng đến bây giờ đã không còn nhớ nữa.
                 Con hẻm trên đường về nhà luôn được phủ một gam màu ấm áp, ánh trời chiều kéo chiếc bóng ra dài thật dài. Chúng tôi thường dừng chân tại nơi này, đùa nghịch đến khi mồ hôi ướt đầu, cặp sách đầy bụi mới lưu luyến về nhà. Lúc đó, tôi cảm thấy tình bạn là một bến bờ chạy đến vô tận, có thể kéo dài mãi mãi.

                                                           2.

                   Lớn hơn một tẹo, tôi phải dậy sớm hơn, phải rời giường khi  trời còn chưa sáng. Tôi nhìn chút ánh sáng cuối cùng bị bình minh thổi tan, vai đeo chiếc cặp sách cuối cùng bị bình minh thổi tan , vai deo chiếc cặp sách nặng hơn trước nhiều, cưỡi chiếc xe đạp vội phi tới trường. Băng qua những cửa hiệu thân quen, lướt qua một ngã tư , rẽ vào một khúc quanh là tới trường. Dựng xe xong, xoa xoa đôi bàn tay hơi lạnh vì gió thổi, tôi vội vã chạy lên lầu vào phòng học, không ngờ giáo viên chủ nghiệm lại đến trước  mất rồi.
                   Tan tiết sớm, tôi sẽ gục đầu trên bàn học ngủ một lúc , dến khi tỉnh dậy sẽ phát hiện ra ánh nắng đã tràn vào phòng học, phủ lên chỗ ngồi của mình. ánh mặt trời sớm mai rất đỗi dịu dàng, cứ như chỉ cần vươn tay là có thể nắm lấy.
                    Trời mưa thực ra rất phù hợp với sự yên tĩnh. Nghe tiếng mưa gõ trên cửa kính, sau khi tan học, chúng tôi sẽ dạo bước trên hành lang, chẳng ai lên tiếng. Đất trời chỉ còn lại tiếng mưa rơi,làm bạn cùng mưa là những mùi hương đặc trưng, bạn cảm thấy cả thành phố như đã mang một dáng vẻ khác. Ngày mưa mùa đông còn dịu dàng hơn cả cơn mưa mùa hạ, mưa mùa đông không quá dữ dội, bạn sẽ không cảm thấy bị làm phiền.
                      Lúc đó, tôi đã cận thị rồi, lên lớp lúc nào cũng phải nheo nheo mắt mới nhìn rõ chữ thầy cô viết. Bạn cùng bàn tốt bụng luôn đọc cho tôi biết trên bảng viết những gì, còn người ngồi phía trên lại luôn cản tầm nhìn của tôi. Đèn sợi đốt thỉnh thoảng lại chập chờn với những âm thanh đặc trưng sắp sửa đình công. Những cơn gió hiu hiu luôn đến sau những trận mưa. Mỗi khi gió thổi lại nghe tiếng trang sách bay lật phật từng hồi từng hồi.
                      Đi qua hành lang chẳng thể coi là dài, ngoặt rồi lại rẽ là dến lớp học của cô ấy. Cô ấy cũng đang đợi tôi, tôi luôn lấy lý do quên sách ngữ văn để sang mượn, chỉ có điều, mỗi lần nhận sách từ tay cô ấy , tôi lại thường không biết nói gì. Lúc đó, tôi không hiểu vì sao mình lại thích cô ấy, thế nhưng đối với tôi, nhìn thấy cô ấy đã trở thành sự kiện  đáng mừng nhất trong ngày.

                                                                         3.
                      Lại lớn thêm chút nữa, phải dậy càng sớm hơn. cho dù là mùa hè, bầu trời cũng chỉ vừa tỉnh dậy từ giấc mộng. Ngày nào bà cũng dậy sớm làm cơm cho tôi, còn mẹ lại không ngừng thúc giục tôi , lo tôi đi học muộn. giờ học trở nên nhàm chán và dài dằng dặc, giáo viên Vật lý viết những công thức phức tạp, giáo viên Tiếng Anh uốn nắn phát âm cho chúng tôi, còn tôi lúc thì đẩy đẩy mắt kính lúc thì tự véo cánh tay mình, để giữ bản thân không ngủ gật trong giờ học.
                       Mỗi khi hết tiền, đa số các bạn sẽ ngồi nguyên tại chỗ chuẩn bị cho tiết tiếp theo, hoặc tranh thủ thời gian làm bài tập. Có rất ít người đi ra hành lang ngoài lớp học , dù cho ánh mặt trời ngày hôm đó có vàng ruộm đẹp  mắt đến thế nào. giờ cơm trưa lại liều mạng giành chỗ đứng cho các em khóa dưới. Trời mưa vẫn thích hợp với sự tĩnh lặng như trước, những chú ve ngoài cửa sổ chẳng thấy bóng dáng , không khí như ngưng đọng, khiến tôi cảm thấy thật thân thuộc. Thành phố vẫn vang tiếng mưa rơi và mùi nước mưa đặc trưng vốn dĩ.
                       Chỉ có điều, những cơn mưa mùa hạ đến vội vàng và đi cũng nhanh. Khi mặt trời ló ra khỏi tầng mây chiếu rọi qua song cửa sổ, tôi chỉ có thể dán vài tờ báo vào khung cửa  để cản bớt ánh nắng. Sau đó, tôi lại hài lòng tiếp tục tật trung vào đống bài vở chất chồng, mãi đến khi viết mỏi cả tay, mới ngưng lại vẩy tay thư giãn một lúc.
                         Ngăn bàn nhét đầy sách vở và đề thi thử, chẳng còn chỗ nào để cất truyện tranh, chủ đề bàn luận của đám bạn thân cũng biến thành bài tập Hóa học. Một góc bảng đen dán đồng  hồ đếm ngược , bọn tôi đều biết thời gian đã không còn nhiều. Những đôi tình nhân cũng không còn bí mật gặp gỡ nhau sau mỗi giờ tan học. Người thường gửi tin nhắn, nấu cháo điện thoại với tôi mỗi tối cũng giao ước sẽ không liên lạc với nhau trong tháng này. Rất nhanh thôi, chúng tôi đều sẽ phải đối mặt với con quái vật khổng lồ sắp đến.

                                                                 4.
                          Một ngày hè nọ, người bạn chơi với tôi thuở bé gửi thư tới. Hóa ra cậu ấy cũng  đã chuyển nhà một lần, hóa ra cậu ấy đã học cấp ba  ở một thành phố khác, và cả chuyện cậu ấy đã chia tay với cô bạn gái cậu ấy thích nhất rồi. Chỉ vì mãi không dành được thời gian hồi âm, đến một ngày nọ khi nhớ ra chuyện ấy, tôi đã chẳng còn tìm thấy bức thư đâu. Có lẽ nó cũng đã bị tôi vứt đi, giống như tấm ảnh ngả vàng nằm dưới gầm bàn ấy.
                      Quãng thời gian nghỉ hè, tôi còn đến nhà cô ấy hỏi mượn sách. Tôi cưỡi xe đạp đi từ đầu nam sang đầu bắc thành phố , tới khi đứng dưới nhà cô ấy thì đã thở hhoongf hộc. Cô ấy hỏi tôi vì sao tốt nghiệp rồi mà còn hỏi mượn quyển sách này, tôi vô lý nói muốn mượn thì mượn, sau này rảnh sẽ trả cho cậu ngay. Cô ấy dùng hai tay đưa sách cho tôi, những từ ngữ tôi vốn đã chuẩn bị sẵn bỗng biến đi đâu mất. Sau khi mùa hè kết thúc, chúng tôi bắt đâug ba năm cuộc sống hoàn toàn mới, dần dần, chúng tôi ít liên hệ hơn, cuối cùng mất liên lạc.
                     Chúng tôi dã chiến đấu xong với con quái vật tháng Sáu. Ngày đó, tôi đến trường từ rất sớm, không ngờ đám chiến hữu còn đến sớm hơn, đã đợi sẵn hết rồi.
                    Trường học rất yên tĩnh vào tháng Bảy, thỉnh thoảng có thể trông thấy lác đác một vài bạn học quay lại thăm trường như chúng tôi. Chúng tôi có rất nhiều thời gian, có thể dạo khắp trường thật lâu. Lúc đó, sân vận động vẫn mang gam màu ấm chúng tôi thường thấy khi còn nhỏ, kỳ quái thay, ba năm đi học lại chẳng ai phát hiện ra điều này. Chúng tôi quay trở lại phòng  học  cũ, ngỗi xuống chỗ ngồi của mình như hồi còn đi học, cậu béo ngồi ở trên cùng nói,rốt cuộc cậu ấy cũng có thể ngoảnh đầu xuống bất cứ khi nào mình thích rồi.
                     Tiếng ve càng lúc càng râm ran, hóa ra thời gian tưởng chừng vẫn còn thênh thangđã chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Trời tối dần, chúng tôi cũng ai về nhà nấy. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tình bạn không phải là một bến bờ vô tận, tình bạn chỉ là một đường chạy rất dài, đến một ngày nào đó người ta sẽ tới điểm cuối thôi.

                                                                   5.
                         Trên thế giới này có rất nhiều chuyện khó có lời giải thích rõ ràng, ví như màu sắc của bầu trời và độ ấm của nước biển, ví như cảm giác từ những đợt gió đêm hè, ví như việc yêu thích một người nào đó chợt hiện diện trong đời, sau đó lại chẳng rõ người ấy đã đi đâu, ví như việc một người đã vượt mấy thành phố để đến xem một buổi biểu diễn, cùng tắm mưa với năm người trên sân khấu, cũng ví như những cảm xúc và nỗi nhớ nhung bất ngờ xuất hiện.
                        Một số điều bỏ lỡ rồi lại  không hề cảm thấy những điều đó đã thật sự mất đi, một số thứ quên rồi cũng không cảm thấy những thứ đó thực sự tan biến, tựa như tất cả chỉ biến thành những nốt nhạc tan vào sinh mệnh. Đến một thời điểm , chúng ta sẽ đột nhiên nhớ đến những chuyện đã từng quên, sau đó bình tĩnh nói với bản thân, cũng tốt, chính bởi những sự kiện đó, ta mới dần trở thành ta của bây giờ.
                        Ai cũng sẽ có hồi ức, cũng như những niềm tiếc nuối. Trong những câu chuyện không hồi kết ấy, dường như luôn thiếu đi một lời từ biệt đàng hoàng. Hoặc bạn vẫn sẽ nghĩ, “nếu như khi đó…”, nếu như khi đó mình không chuyển nhà, nếu như khi đố mình dũng cảm hơn một chút, nếu như khi đó mình cố gắng hơn trước kỳ thi đại học, nếu như mình không để mất liên lạc với cậu bạn hồi nhỏ, nếu như mình sóng vai cùng cô ấy chia ngọt sẻ bùi.
                          Nhưng tôi nghĩ thế này, cho dù bạn không trải qua những cái “nếu như” ấy cũng chẳng sao . Mất đi rồi cũng chưa chắc đã là thật sự mất đi, có được rồi cũng không hẳn sẽ mãi thuộc về bạn.
                          Tôi muốn nghiêm túc từ biệt những người tôi đã để vuột mất tronng hồi ức ấy, cho dù tôi vốn đã để mất họ từ rất lâu rồi.
                           Hy vọng những người đã lỡ mất ấy, sau khi phiêu dạt bốn bể, còn có thể một lần gặp lại.
                           Hy vọng những  ước mơ chưa thể thực hiện của chúng ta, trong những khoảnh khắc ta đau buồn lạc lõng nhất, có thể nở rộ thành những đóa hoa rực rỡ.
                           Hy vọng sau khi trải qua những khó khăn nhất thời của thời kỳ  trưởng thành, ta có thể nghiêm túc và bình tĩnh nói lời từ biệt với thanh xuân và những hồi ức chưa kịp trân trọng trong quá khứ.
                          Đúng vậy, chúng ta không thể trẻ lại, đến cả những thần tượng của chúng ta cũng đã già đi, thế nhưng chỉ cần niềm tin vẫn còn, vậy là ổn rồi.

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN