Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi! - Phần 1-3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1147


Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!


Phần 1-3


     Hai người gặp nhau nhiều hơn, không gặp thì ngày ngày nhắn tin qua lại.
     Có một hôm, đột nhiên không thấy Điềm Thất trả lời tin nhắn, Vương Thần sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa, bắt đầu nghiền ngẫm về mối quan hệ của hai người, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoài nghi chính bản thân mình.
     Chẳng lẽ mình đã làm gì sai rồi sao?
     Cậu tự cho mình một bạt tai, không thể nào, người hoàn mỹ như cậu thì làm gì có chuyện phạm sai lầm, chắc chắn là vì chuyện khác.
     Sau khi trấn an bản thân, cậu liền quyết định chạy đến phòng vẽ đợi, bộ dụng cụ vẽ tranh mua lúc trước rốt cuộc đã có chỗ để dùng.
     Cậu đợi được Điềm Thất, chào hỏi nhau xong liền dò hỏi: “Sao không thấy cậu trả lời tin nhắn của tớ vậy?”
     Điềm Thất lấy điện thoại ra, mặt nhăn mày nhó nói: “Bàn phím điện thoại của tớ hỏng rồi, không gửi tin nhắn đi được.”
     Vương Thần giành lấy chiếc điện thoại: “Để đó cho tớ, tớ đem sửa giúp cậu.”
     Điện thoại mà Điềm Thất dùng là chiếc Panasonic G50 đời đầu do Châu Kiệt Luân làm người đại diện. Vương Thần đang dùng điện thoại Nokia 6610 – chiếc điện thoại đầu tiên có độ phân giải cao của hãng này.
     Muốn sửa điện thoại cần mang vào nội thành, Vương Thất bèn đưa điện thoại của mình cho Điềm Thất, rồi một mình chạy đến trung tâm bảo hành của Panasonic.
     Đến trung tâm bảo hành, nhân viên nói có thể thay mới, nhưng phải đợi một tháng.
     Mắt Vương Thần sáng lên, cậu vội vã gọi điện thoại cho Điềm Thất nói: “Tớ giúp cậu đổi điện thoại mới, nhưng máy mới phải một tháng sau mới về. Thế này đi, cậu cứ dùng điện thoại của tớ trước, tớ dùng cái của cậu, dù sao ngoài cậu ra tớ cũng không nhắn tin cho ai khác. Khi nào nhớ tớ thì cậu cứ gọi điện, chức năng nghe gọi không bị hỏng đâu.

     Điềm Thất ở đầu dây bên kia đỏ bừng cả mặt: “Ai thèm nhớ cậu chứ.”
     Vương Thần lập tức nhân cơ hội bày tỏ: “Cậu làm bạn gái tớ được không?”
     Điềm Thất ở đầu dây bên kia ngập ngừng vài giây khiến đầu óc Vương Thần trống rỗng. Lúc ấy, cậu chỉ nghe được tiếng tim mình đang đập thình thịch. Giây phút tĩnh lặng qua đi, Điềm Thất cũng đưa ra quyết định của mình: “Được.”
     Hai người cứ thế đến với nhau. Trong một tháng đó, hễ cứ gặp đám anh em, Vương Thần liền khoe chiếc điện thoại của mình.
     Chiếc Panasonic G50 màu đỏ, còn rất nữa tính, ngay lúc đám anh em chuẩn bị ném cho Vương Thần ánh mắt khinh bỉ thì cậu liền thốt lên: “Điện thoại của bạn gái tớ đấy.”
      Tất cả đều thán phục.
     Đám anh em hỏi Vương Thần làm cách nào để theo đuổi được bạn gái, cậu ấy kể lại một lượt những chuyện mình đã trải qua.
     Mọi người đều phục sát đất.
     Nghe kể đến đây, tôi liền đập bàn đứng dậy: “Được rồi, tớ không nghe câu chuyện này của cậu nữa đâu!”
     Vương Thần túm tôi lại rồi nói: “Đừng mà, cứ nghe hết đã, thật sự tớ đã nhịn không kể chuyện này lâu lắm rồi, nếu không kể hết thì khó chịu lắm.”
     Tôi liền hỏi: “Thế cậu còn tiếp tục hành hạ dân FA nữa không?”
     “KHông, không hành hạ nữa đâu.” Cậu ấy đáp lại.
     Tốt lắm. Thế thì Lư Tư Hạo tôi hài lòng ngồi xuống nghe tiếp câu chuyện vậy.

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN