Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi! - Phần 2-3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
686


Đừng Cúi Đầu Mà Khóc, Hãy Ngẩng Đầu Mà Đi!


Phần 2-3


     Năm 2012, tôi đến Bắc Kinh, lão Lý là người tiếp đãi tôi.
     Đã lâu ngày không gặp nên chúng tôi quyết định đi uống vài ly. Trước khi đi, tôi có nói chuyện với Tiểu Mao.
     Tôi trêu cô ấy: “Tiểu Mao, anh đi gặp lão Lý nhà em đây, lát nữa bọn anh đi uống rượu, có ganh tỵ không nào? Ha ha ha.”
     Tiểu Mao đáp: “Lão Lý báo cáo với em rồi, em đã ân chuẩn, thế nào, dân FA như anh thì làm gì có ai để ý đến chuyện anh đi uống rượu đâu đúng không?”
     … Tôi không thèm nhắn tin với Dương Tiểu Mao nữa.
     Chúng tôi đang uống giữa chừng thì Tiểu Mao gọi điện đến.
     Lão Lý bắt máy, “Không phải đã nói với em rồi sao? Anh và lão Lư đang đi uống rượu, em yên tâm. Không có con gái, thật sự không có con gái mà.”
     Tắt máy xong, cậu ta nhìn tôi cười gượng nói: “Cô ấy là vậy đấy.”
     Một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là đồng chí Tiểu Mao.
     Lão Lý nói: “Cậu đợi một chút, trong này ồn quá, tớ ra ngoài nghe nhé.”
     Lúc nghe điện thoại, lão Lý hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đến khi cúp máy rồi vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu.
     Khi cậu ta trở lại, tôi thử hỏi thăm: “Không sao chứ?”

     Cậu ta lắc đầu, nói: “Không sao, cô ấy cứ không chịu tin thôi.”
     Không ngờ một lúc sau thì đến lượt điện thoại của tôi đổ chuông, vừa bắt máy đã nghe tiếng Tiểu Mao hét lớn: “Lão Lư, lão Lý có ở chỗ anh không?”
     Tôi đáp lại: “Cậu ấy đang ở đây mà.”
     Không đợi tôi nói hết, cô ấy đã nói: “Anh đưa điện thoại cho lão Lý đi.”
     Lão Lý nghe điện thoại xong thì lắc đầu với tôi tỏ vẻ bất lực, đưa điện thoại của cậu ta cho tôi xem.
     Trên màn hình đầy những cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tiểu Mao.
     Tôi nói: “Cậu nhường nhịn Tiểu Mao chút đi, hai người yêu xa, con gái như cô ấy lo lắng là phải.”
     Lão Lý đáp lại: “Đó là cậu không biết đấy thôi, ngày nào cũng như vậy, cô ấy gọi cho tớ suốt hai mươi tư tiếng. Mấy lần tớ nói đang bận họp, cô ấy vẫn cứ cách năm phút lại gọi một lần. Nếu tớ tắt máy hoặc không nhận điện thoại, cô ấy liền gọi cho tất cả đồng nghiệp của tớ. Cậu biết không? Ánh mắt đồng nghiệp nhìn tớ rất khó chịu, tớ còn phải hạ mình đi xin lỗi họ nữa đấy.”
     Tôi thầm nghĩ cuộc tình này có lẽ không giống như những gì mình thấy, những chuyện sau đó tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ đêm hôm đó chúng tôi uống hết ly này đến ly khác, còn nhận được hết tin nhắn này đến tin nhắn khác của Tiểu MAo.
     Nhắn đi nhắn lại cũng chỉ có đúng một ý: “Sao các anh còn chưa về nhà?”
     Hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh giấc, thấy điện thoại có một tin nhắn được gửi đến vào lúc rạng sáng.
     Là của Tiểu Mao: “Anh ấy không ở bên cạnh, em không có cảm giác an toàn.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN