Tường Vy Nở Muộn - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3311


Tường Vy Nở Muộn


Phần 16


Tôi nhìn biểu cảm trên gương mặt chị Hương chỉ cảm thấy thật đáng. Bà Bính cũng vội cả vú lấp miệng em đáp:
– Ừ, là cháu của bác, Duy nếu có việc gấp con cứ đi đi không lại lỡ việc của bạn.
Nhìn vẻ gấp gáp của Duy, tôi gật gật đầu nhìn vào xe khẽ nói:
– À dạ, vậy cháu xin phép. Anh Duy, tối nay hai đứa mình phải ăn cơm mừng chứ đúng không anh? Ăn cơm xong anh hẵng đưa em về khách sạn sau, em cũng chưa đặt phòng nữa, hay anh biết khách sạn nào đặt giúp em nhé.
Hắn ta làm gì dám từ chối gật đầu đáp:
– Ừ, ừ, tất nhiên rồi.
Tôi hài lòng nhìn hắn ta rồi ngồi lên xe không quên tạm biệt bà Bính, ông Mão. Chiếc xe một phát phóng thẳng ra biển Việt Mỹ, vì trời đã nhá nhem tối nên tôi quyết định ăn tối xong mớ đi thuê khách sạn. Dưới ánh trăng mờ ảo, những đợt sóng khẽ tung vào bờ. Cảnh tượng này mới lãng mạn làm sao. Duy rót cốc rượu vang đưa cho tôi, sự bối rối ban nãy khi ở nhà đã không còn thay vào đó là sự bình tĩnh, đạo mạo thường thấy. Hắn ta đưa ly rượu lên cao cười nói:
– Ngân, anh thật không biết lấy gì báo đáp em, nếu không nhờ công của em anh có lẽ chẳng dành được sự đầu tư của Nhật Tường cho dự án này.
– Anh đừng quá khiêm tốn như vậy, cũng đừng luôn nghĩ đó là công của em. Thực ra do anh có tài năng thôi, sếp Tường nhìn người rất chuẩn…
– Vậy em… em có thấy như vậy không?
– Em… ngay từ đầu em đã thấy anh Duy là người vô cùng tài năng, em thật sự rất ngưỡng mộ anh. Nếu không muốn nói em… em là một fan của anh.
Nghe tôi nói mắt hắn ta bỗng sáng rực lên, đôi bàn tay dơ bẩn lại chạm vào tay tôi giọng ngọt như mía:
– Không… phải là anh là fan của Thiên Ngân mới đúng… vừa xinh đẹp, giỏi giang lại ăn nói dịu dàng, thanh tao. Em đúng là mẫu bạn gái lý tưởng trong lòng mỗi chàng trai.
Tôi nhìn hắn ta mà mắc mửa, trước kia hắn từng phỉ nhổ vào mặt tôi là loại đàn bà điên khùng, xấu xí, ngu dốt, giờ vẫn là tôi lại trở thành mẫu bạn gái lý tưởng. Thế nhưng tôi không để lộ ra biểu cảm ấy cười nâng ly rượu lên ngượng ngùng đáp:
– Anh quá khen rồi.
Hắn ta cũng bật cười lại bắt đầu huyên thuyên kể về những ngày đầu hắn ta ra trường, tấm bằng xuất sắc ấy giúp hắn ta nhiều thế nào. Tôi nghe như đấm vào tai, chỉ hận mình không một xiên mà xiên chết hắn đi cho bõ hận. Thanh xuân ấy hắn xuất sắc ra sao? Xuất sắc nhất chính là việc lừa lọc tôi chiếm lấy toàn bộ tài sản gia đình tôi để lại. Uống rượu với hắn quả là cực hình, lâu lâu hắn lại nhắc đến vợ cũ của mình đầy thương xót. Nếu không phải tôi mà cô gái nào đó ngồi nghe hắn kể có lẽ cũng thấy hắn chung thuỷ, giỏi giang cỡ nào.
Chai rượu vang cũng dần cạn đi. Thực ra tửu lượng của tôi rất tốt, từ trước đến nay đã rất tốt sau này khi gặp tai nạn tôi tu luyện thêm giờ uống cũng rất ít khi say. Thế nhưng tôi vẫn giả vờ như mình say, gương mặt lại trang điểm ửng hồng khẽ nói:
– Hình như em say mất rồi. Mình về thôi.
Duy nhìn tôi, người của Nhật Tường hắn ta cũng không dám giở trò gì đồi bại mà tỏ ra galang đáp:
– Được, em mặc áo của anh vào anh đưa em về
Lúc tôi đứng lên cố loạng choạng suýt ngã, hắn thấy vậy vội đỡ tôi vào lòng. Cả người tôi dựa vào hắn, còn nghe được tiếng nhịp tim hắn đang đập rất nhanh. Vừa đi trên bãi cát hắn ta vừa nói:
– Để anh đưa em về khách sạn, em muốn ở khách sạn nào?
Tôi lấy giọng ngà ngà đáp:
– Khách sạn nào sao? Khách sạn… anh Duy… giờ cũng muộn rồi, lần này em xuống đây một mình, sếp Tường đêm mới xuống, hay là anh cho em ngủ nhờ xe anh một lúc, đợi sếp Tường xuống sếp sẽ bố trí chỗ ở cho cả em và anh Hùng tài xế sau?
Tất nhiên hắn ta làm gì nỡ để tôi ngủ xe hắn. Hắn ta nhanh nhảu đáp:
– Không được, để anh đưa em về nhà anh. Nhà anh rất nhiều phòng, em ngủ phòng nào cũng được
– Như vậy e là không tiện.
– Không có gì là không tiện cả. Thân con gái, lại xinh đẹp như em không thể ngủ ở ngoài đươc
– Nhưng…
– Ngoan, để anh đưa em về.
Tôi không từ chối nữa đi theo hắn ra ngoài. Nhân lúc chờ hắn lấy xe tôi gọi cho Liên một cuộc. Đầu dây bên kia nhấc máy:
– Alo, tôi đây.
– Cô vẫn theo dõi cô ta chứ?
– Vâng, hôm nay cô ta vừa khóc lóc nhà bà Bính một trận giờ đã về nhà, đứa nhỏ ngủ với bà giúp việc còn cô ta vẫn đang thức. Cô ta vừa gọi điện cho ai đó giờ vẫn đang ngồi ở phòng khách.
– Được rồi, cô gọi cho bà giúp việc nói với bà ta sáng sớm mai đi chợ, lúc qua nhà Duy nghe được hàng xóm đồn Duy đưa cô gái nào đó về nhà ngủ.
– Tôi biết rồi.
Cô ta nói xong tôi cũng vội dập máy rồi chờ Duy. Xe đỗ ở bãi xa xa nên phải mất một lúc hắn ta mới quay lại. Khi về đến nhà hắn ta phi thẳng xe vào trong. Thế nhưng chưa vào đến nhà tôi giả vờ chạy ra cổng nôn oẹ, tất nhiên tôi biết ngay cổng là đoạn sát vách với nhà hàng xóm nên họ đều nhìn thấy tôi cũng nhìn thấy cảnh Duy vỗ vỗ vai cho tôi rồi đưa tôi vào trong.
Vào đến nhà tôi bỗng nghe tiếng bà Bính trong phòng cao giọng cất tiếng:
– Vậy giờ ông xem kiếm đâu ba tỉ đưa cho con đĩ kia? Là do ai chứ? Do ai hả? Ba tỉ, ba tỉ ông bảo kiếm đâu bây giờ? Căn nhà này có chết tôi cũng không bán.
Duy nhìn tôi rồi cất giọng ho sù sụ rồi nói lớn:
– Bố mẹ…
Bà Bính nghe tiếng Duy liền mở cửa phòng đi ra, thấy tôi tỏ ý hơi ngạc nhiên quay sang Duy chờ đợi.
– Cô ấy hơi say nên con đưa cô ấy về nhà mình ngủ tạm qua đêm. Sáng sớm mai giám đốc Nhật Tường xuống đây mới sắp xếp chỗ cho cô ấy sau.
– Được được, phòng cho khách mẹ đã dọn sạch sẽ rồi, con đưa con bé lên
– Dạ vâng.
Tôi nhìn bà Bính ái ngại đáp:
– Thật ngại quá, cháu xin lỗi đã làm phiền gia đình bác nhưng giờ chờ sếp sắp xếp chỗ nên…
– Không sao không sao, con bé này khách sáo quá, đi lên phòng đi cháu
– Dạ cháu cảm ơn bác nhiều
– Ơn huệ gì chứ… nào đi lên
Tôi và Duy đi lên tầng, căn nhà quen thuộc giờ bỗng dưng tôi lại trở thành khách. Lúc đi qua gian thờ tôi vẫn thấy mùi khói hương nghi ngút, bức di ảnh của tôi trên bàn thờ đặt ngay ngắn. Khi về đến phòng Duy đỡ tôi nằm xuống rồi nói:
– Em có cần uống gì không? Hay để anh vắt cho em cốc nước cam nhé.
– Ưm… không cần anh ạ. Em muốn ngủ một lúc
Hắn ta lại nhìn vào bầu ngực của tôi do dự rời đi. Khi hắn ta đi khuất tôi cũng thở một hơi. Mang bộ mặt giả tạo thật chẳng dễ dàng chút nào. Tôi nhìn lên trần nhà, tất cả mọi thứ quen thuộc nay bỗng dưng thật xa lạ. Nằm mãi tôi không ngủ được liền mở máy lên cắm tai nghe vào.
– Điều tra cho tôi về Lưu Thiên Ngân, thư kí của giám đốc tập đoàn Nhật Tường, điều tra chân tơ kẽ tóc cho tôi.
Tiếng chị Hương cất lên, tôi nghe xong bật cười. Điều tra tôi sao? Chị tuổi gì để điều tra tôi, đến ngay cả người thân cận trong tập đoàn Nhật Tường là bác Thịnh còn chẳng rõ thân thế tôi ra sao nữa là chị.
Tôi tắt máy nằm trằn trọc mãi không ngủ được, gọi điện cho Tường anh ta báo trưa mai mới có thể xuống được. Càng tốt, tôi đây cũng không muốn gặp tên mặt lạnh đó sớm làm gì. Gần sáng tôi mới ngủ được, khi còn đang say giấc tôi bỗng nghe tiếng chuông cửa. Thấy vậy tôi cũng giật mình tỉnh dậy, tiếng chuông mãi không dứt, một lúc sau mới nghe được tiếng cổng kèn kẹt mở ra. Tôi đi chân trần hé rèm ra nhìn, vừa nhìn xuống cũng thấy chị Hương đầu bù tóc rối đứng dưới cổng. Trước kia tôi từng nghe chị ta nói đàn bà nhất định phải đẹp, nhất định đừng để bản thân trở thành bộ dạng bê tha. Tôi từng đáp lại chị cứ có gia đình đi sẽ biết nhưng chị ta nói lấy lý do ấy chỉ để chống chế cho sự lười biếng của mình. Đến giờ thì… tôi còn không nhận ra chị Hương xinh đẹp trước kia của tôi. Chị ta đang biến mình thành dạng đàn bà mà tôi đã từng.
Bên dưới hình như chị Hương và bà Bính đang cãi nhau. Tôi nghe tiếng thét lác om sòm, chị Hương mặc kệ bà Bính ngăn cản vẫn cố lao thẳng vào cổng. Tôi hơi hé cánh cửa ra, tiếng chị Hương nghẹn đi:
– Mẹ, cô ta là ai? Có phải là con Ngân gì đó không? Mẹ đừng tưởng con không nhận ra nó có tình ý với anh Duy.
– Con đừng có nói năng hồ đồ. Nó là đối tác làm ăn của công ty thằng Duy.
– Đối tác làm ăn mà nắm tay nắm chân nhau, đối tác làm ăn mà đưa nhau về nhà ngủ. Mẹ đừng tưởng con ngu, mẹ cho con vào nhà, con phải làm ra nhẽ
– Hương, con bị làm sao thế? Con định phá huỷ sự nghiệp của thằng Duy à? Đi, đi về nhà, mẹ con mình đi về nhà con, mẹ muốn thăm cháu…
– Mẹ thôi đi, mẹ đừng lấp liếm cho con trai mẹ, con nhất định phải vào.
– Mày điên rồi,
– Mẹ buông con ra
– Tao không buông…
Tôi nhìn xuống, một màn xô đẩy kịch liệt, đột nhiên bà Bính ngã vồ ra đất. Tôi mới chỉ kịp nhìn, rõ ràng chị Hương không cố ý nhưng bà ta loạng choạng mà ngã xuống. Có điều bà ta ngã trúng ngay thanh sắt ở hàng rào cổng, thanh sắt cắm thẳng vào đầu, máu đỏ tươi chảy thành ròng ròng. Bên dưới nhà tiếng ông Mão hốt hoảng:
– Bà Bính… bà Bính…
Chị Hương đứng cạnh lắp bắp:
– Mẹ… con… mẹ có sao không?
Tôi không phản ứng gì chỉ đứng lặng lẽ nhìn, đến khi Duy chạy xuống bà ta đã ngất lịm đi. Lúc này tôi mới từ trên tầng lê đôi dép bước ra ngoài. Duy nhìn chị Hương nhưng đã không còn cãi vã nổi chỉ vội ôm lấy bà Bính. Tôi nhìn bà Bính, giọng run run hỏi:
– Anh Duy, bác gái… đã gọi xe cứu thương chưa?
– Anh gọi rồi… mẹ ơi…
Chị Hương vẫn đứng trân trân đưa mắt hết nhìn bà Bính lại nhìn tôi. Tôi cũng tỏ ra sốt sắng ngồi xuống cạnh bà Bính nói:
– Anh đừng ôm chặt bác gái quá, mọi người tản ra để bác có ôxi thở.
Xe cứu thương cũng nhanh chóng xuất hiện, khi vừa đến tôi nhanh tay đỡ bà Bính lên. Bà ta vẫn thở đều, có điều máu vẫn đang chảy. Bà Bính được đưa lên xe, tôi cầm túi xách khẽ nói:
– Duy, em đi cùng anh.
Tôi vừa dứt lời mới phát hiện cả chị Hương lẫn tôi đều nói ra câu ấy. Thế nhưng ngay lập tức chị ta bị Duy đẩy ra hai mắt long sòng sọc đáp:
– Cô ở nhà…
Nói rồi anh ta đưa tay kéo tôi lên xe, chiếc xe cứu thương lao vun vút, phía sau có người mắt đã đỏ vì đau lòng. Đau lòng ư? Ha ha. Mới vậy đã đau lòng sao?
Khi xe cứu thương đến bệnh viện bà Bính cũng được đưa vào cấp cứu.
Tôi cũng chẳng biết cấp cứu bao lâu mãi đến khi người bác sĩ ra ngoài Duy cũng lao vào hỏi:
– Mẹ tôi sao rồi?
– Bà ấy vẫn đang cấp cứu, mất rất nhiều máu, người nhà ai cùng nhóm máu theo tôi.
– Tôi… tôi cùng nhóm máu.
– Được, đi theo tôi, một người nữa đi làm thủ tục cho bệnh nhân
Thấy vậy tôi liền quay sang Duy nói:
– Anh cứ đi lấy máu đi để em làm thủ tục cho bác gái.
– Cảm ơn em.
Làm xong thủ tục cho bà Bính Duy vẫn chưa trở về. Tôi ngồi bên ngoài cùng ông Mão nhìn vào bên trong. Bà ta kiểu gì cũng sống, những người ác thường sống dai, tôi tin là thế. Độ vài phút sau Duy mới quay lại, lúc này không hiểu chị Hương cũng từ đâu bước tới. Gương mặt chị ta tiều tuỵ, còn mang nét sợ hãi. Trước mặt tôi Duy không dám cáu nhưng chán nản nhìn chị ta.
Bên trong vẫn im lặng, Duy hết đứng lại ngồi, tôi khẽ đưa tay vỗ vỗ vai anh ta nói:
– Anh đừng lo, bác gái lương thiện như vậy nhất định sẽ không sao đâu.
Không biết tôi nói xong câu này những con người ở đây có ai thấy nhột hay không. Duy ngước mắt nhìn tôi lại liếc sang chị Hương. Chị ta có lẽ sắp không nhịn nổi nữa đứng bật dậy. Bên trong cánh cửa cũng mở ra, người bác sĩ vừa tháo đôi găng tay vừa nói:
– Bệnh nhân qua cơn nguy kịch nhưng chưa tỉnh lại, thanh sắt đâm trúng vào mạch máu não nên có hồi phục cũng phải mất rất nhiều thời gian.
Duy nghe xong mắt đỏ lên, tôi khẽ an ủi:
– Qua cơn nguy kịch rồi, anh phải mạnh mẽ lên để còn chăm sóc bác gái.
Nói rồi tôi quay qua ông Mão đang ngồi bần thần nói tiếp:
– Bác trai và anh vẫn chưa ăn gì, em biết giờ cũng chẳng ai có tâm trạng ăn uống nhưng bác gái cần người chăm sóc, để em mua chút đồ lên ăn còn lấy sức khoẻ làm chỗ dựa cho bác gái.
Duy nhìn tôi, ánh mắt đầy sự biết ơn. Chị Hương vẫn ngồi từ nãy im lặng không nói gì. Tôi mặc kệ chị ta đứng dậy đi xuống dưới căng tin. Bệnh viện này có căng tin khá xa, khi vào mua xong ra đến ngoài tôi cũng thấy chị Hương đang từ xa đi tới. Tôi không có gì là ngạc nhiên chỉ kịp lấy máy giả vờ gọi cho Duy nói tôi mua cơm nhưng đang chị Hương đang tới có cần mua cơm chị ta hay không? Nghe xong Duy chưa kịp đáp chị Hương cũng tới, ắt hẳn nóng lòng muốn gặp tôi lắm rồi. Thấy chị ta tôi khẽ nói:
– May quá, em mua đủ cơm, em mua cả cho chị rồi
Chị ta nhìn hộp cơm, tuy vẻ mặt tiều tuỵ nhưng vẫn cố tỏ ra cao ngạo đáp:
– Tôi muốn nói chuyện với cô.
– Vâng, chị nói đi em đang nghe
– Cô biết tôi là ai không?
– Chị chẳng phải chị họ hay em họ của anh Duy từ dưới quê lên sao?
Chị ta nhìn tôi rất lâu rồi hỏi:
– Anh ta nói vậy cô cũng tin sao?
– Vâng
– Cô đúng là ngây thơ quá rồi, còn cô là gì của anh ta?
– Em… em là đối tác. Ngoài ra thì em cũng rất thích anh Duy. Dù sao vợ anh ấy cũng mất gần một năm rồi, em cũng là gái chưa chồng, hay chị hợp tác cho em với anh ấy đi.
Chị ta nhìn tôi chắc đang tức điên hai tay nắm lại cười nhạt:
– Cô biết tôi là gì của Duy không?
– Ơ sao chị hỏi em câu này mấy lần vậy? Chị là cháu bác Bính dưới quê lên đây sinh con đây ạ.
– Tôi là vợ anh ta.
– Vợ? Chị cứ đùa em, vợ anh ấy mất rồi mà
– Đó là vợ cũ, còn tôi là người mới, đứa bé mà cô gặp là con của tôi và Duy.
Tôi nghe xong tỏ vẻ bình tĩnh đáp:
– Vậy sao?
Chị ta có lẽ kinh ngạc trước thái độ này của tôi hỏi lại:
– Cô không hiểu tôi nói gì sao?
– Em hiểu. Nhưng đó là việc của chị, còn anh Duy nói với em chị là chị họ em biết thế. Em không quan tâm anh ấy có con riêng, chắc hẳn việc có con là ngoài ý muốn nên anh ấy mới không thừa nhận chị, em chỉ quan tâm anh ấy có yêu em không thôi.
Chị ta không bình tĩnh nổi rít lên:
– Cô điên rồi sao? Cô có bị sao không? Nói đến mức này cô vẫn không hiểu gì à? Tôi và anh ta yêu nhau, có con với nhau nhưng vì vợ cũ anh ta mất nên tôi và anh ta không thể công khai. Cô đang là kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc người khác đấy.
Tôi bật cười nhìn phía sau bóng dáng Duy cũng đang bước đi phía hành lanh bệnh viện. Thấy vậy tôi liền tiến đến sát chị ta cười khẩy:
– Tôi thích thế đấy.
Nói xong tôi cũng cầm tay chị ta lên túm vào tóc tôi, đống cơm hộp trên tay cũng hất văng tung toé. Tôi ngã xuống chân chị ta vừa khóc vừa nói:
– Chị, em xin chị, đừng đánh em, em sẽ tránh xa anh ấy, em sẽ tránh xa anh ấy.
Chị ta nhìn tôi chưa kịp phản ứng gì đột nhiên Duy đã từ đâu lao tới đẩy mạnh chị ta xuống nền cỏ gào lên:
– Cô làm cái trò gì thế?
– Không… em… anh Duy…
Duy nhìn chị ta căm phẫn bế thốc tôi lên, phía sau chị Hương lao theo gào khóc:
– Duy, nghe em nói, anh đừng tin cô ta
– Đừng tin cô ta, cô ta là con cáo già
– Duy…. Duy, dừng lại…
Thế nhưng Duy đã phũ phàng đẩy tay chị ta xuống một mạch bế tôi ra xe.

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (12 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN