Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1500


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 23


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 23
Đàn bà bước vào hôn nhân, vui vẻ thì ít, buồn đau thì nhiều.
Người ta nói ai rồi cũng sẽ thay đổi. Tình yêu rồi cũng sẽ bị bào mòn theo nỗi lo cơm áo.
Nhưng thực tế khi đã lấy nhau rồi. Trở thành thói quen của nhau người ta lại trở về với bản chất thật của mình. Người sống trách nhiệm, yêu thương trân trọng bạn đời. Kẻ sống vô tâm, ích kỷ, lạnh nhạt.
Đôi khi đàn ông tự cho mình cái quyền tự do khiến đàn bà trở nên cô độc trong chính ngôi nhà của mình. Đàn ông tự cho mình quyền quyết định khiến đàn bà lạc lõng trong mối quan hệ vợ chồng.
Và rồi cái giống loài yếu đuối mỏng manh dễ tổn thương ấy, lại là cái giống loài suy nghĩ phức tạp và thù dai. Để rồi cứ vô tình, cứ giận hờn, cứ dần xa nhau vì những điều xảy ra trong quá khứ.
Cô tự nhiên rơi nước mắt. Phong nắm tay cô. Và cô nhìn vào mắt cậu ta. Nghiêm túc nói.
-Là tôi sai đó. Phong thấy đó. Hôn nhân sớm muộn gì cũng vậy cả thôi. Tôi đã xác định với con. Sau này nó cũng đừng lập gia đình. Hãy sống cùng tôi cho tới khi già và chết.
-Em đừng nghĩ như vậy. Có thể em không đúng, nhưng họ cũng là người sai. Chẳng cần em phải binh. Thái độ của anh ta đã nói lên tất cả. Nếu không có em, không có mọi người. Tôi đã đánh anh ta rồi.
-Đừng làm vậy. Phong là bộ đội, là người nhà nước. Đánh anh ta rồi lại mang tiếng. Ảnh hưởng đến tương lai tương lai của Phong.
-Nhưng nghĩ đến những ngày tháng em phải chịu đựng anh ta. Là tôi còn muốn đánh anh ta vài lần nữa.
-Đừng làm vậy. Nhỡ Phong làm sao… Tôi áy náy lắm.
-Được rồi.
-Hứa với tôi kệ anh ta.
-Được rồi mà.
-Không được. Hứa với tôi. Không được làm gì anh ta.
Cô nắm chặt tay cậu ta. Hai người nhìn nhau. Ánh mắt cô cương quyết khiến Phong mềm lòng.
-Được rồi. Tôi hứa với em. Nhưng em cũng hứa với tôi. Đừng bao giờ để hắn đến gần em nữa. Nếu có thể, chúng ta sẽ chuyển đi nơi khác.
-Đi nơi khác thì sống bằng gì?
-Bán tạp hóa như em.
-Đâu phải ở đâu cũng bán được. Với lại cửa hàng là bố mẹ cho. Uy tín đã có nhiều năm rồi. Bỏ đi tiếc lắm.
-Thì mình thuê người bán ở đây. Còn đâu lên đơn vị thuê cửa hàng nhỏ vừa chăm con vừa bán hàng.
Cô cười. Hắn đã tính đến vậy rồi.
-Tôi không muốn em cứ phải chịu đựng anh ta thêm nữa.
-Kệ đi. Anh ta không phá phách là được.
-Sau này chúng ta còn có con nữa. Tôi lo cho mấy mẹ con lúc tôi vắng nhà.
-Cứ đến đó rồi tính.
Hai người đang cầm tay nhau thì có tiếng cạch cửa. Mẹ cô đi vào nhìn.
-Ông đi vắng. Cái Lan chạy ra đón con bé ù cái đi không muộn rồi.
-Vâng.
-Để con.
Hắn cũng đứng lên nhanh nhảu đi theo. Nhưng giờ cô chưa biết phải nói với con gái về hắn như thế nào nên quay lại nhỏ nhẹ.
-Phong đi công việc đi. Tôi đi đón con cũng được.
-Để tôi đưa em đi cho yên tâm.
-Không cần đâu. Lớp nó cũng gần đây mà.
Thấy cô có ý từ chối, lại ngại ngùng trước mặt mẹ nên Phong không ép. Theo cô ra rồi chào mẹ về đơn vị. Đến khi cô đón con về thì mẹ cô cũng bước lại tò mò hỏi.
-Thằng đấy là thằng nào?
-Bạn con.
-Bao nhiêu tuổi?
-Kém con 5 tuổi.
Cô nói thật.
-Quê ở đâu?
-Nam Định ạ.
-Có vợ chưa?
-Chưa ạ.
-Làm gì?
-Bộ đội ạ.
-Đừng quen bộ đội con ạ.
-Sao vậy mẹ?
-Ngày xưa nhà mình có điện thoại. Bộ đội ra đây gọi suốt đấy còn gì.
-Con không để ý.
-Nhưng mẹ biết. Thằng nào chẳng có bồ. Gọi cho bồ mấy chục phút không tiếc, mà nó gọi cho vợ. Nói đúng câu. Thứ 7 về nhé rồi cúp máy. Thì mày hỏi chúng nó tốt ở điểm nào.
Cô đứng im chả nói.
-Một thằng Thuận đã nhục lắm rồi. Giờ đến thằng này nữa. Mà nó còn trẻ, còn chưa vợ, đời nào nó lấy mình. Nó yêu đương qua đường thôi con ạ. Rồi mình vẫn là khổ nhất.
-Mẹ chỉ sợ như mấy thằng ở ngay đây này. Nó vào làng tán con nhà người ta ngủ xong chửa rồi nó bỏ đi đơn vị khác. Có thằng chỉ vì quê xa muốn có nhà cửa ở đây, gần vợ con có chỗ đi lại giải quyết nhu cầu. Thì nhắm mắt lấy đứa già xấu. Rồi sau lưng nó đi đơn vị khác cũng bồ bịch khắp nơi.
Cô nghe mẹ tua một tràng mà cũng hoang mang tột độ. Bản thân đã tổn thương rồi. Giờ được vỗ về như vậy. Rồi một ngày nào đó, họ lại như mẹ nói. Chả nhẽ cô lại lần nữa dứt gánh hay cố nhẫn nhịn để sống cảnh chung chồng cho khỏi mang tiếng với người ta.
Phong còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Cô không biết cậu ta có tính toán gì trong mối quan hệ này không. Nhưng thực tế là… Nó quá khập khiễng.
Đắn đo suy nghĩ suốt cả buổi tối. Cô không nhắn tin lại tin nhắn của hắn làm hắn sốt ruột gọi.
-Em sao thế… Sao không trả lời tin nhắn của tôi.
-Đang bận bán hàng.
-Thì cũng trả lời tạm câu gì đó cho tôi yên tâm chứ.
Cô ngập ngừng xúc động hỏi.
-Phong lo cho tôi lắm à?
-Thế không lo cho em thì lo cho ai.
-Vì điều gì?
-Chẳng biết nữa.
-Muốn lấy vợ gần vì không muốn xa vợ đúng không?
-Đúng.
-Vậy có bao nhiêu cô chưa chồng trẻ đẹp sao không chọn?
-Có lý do cả mà.
Tự nhiên cô chạnh lòng nghĩ đến câu mẹ nói.
-Đừng nghĩ như vậy. Tôi đã lỡ dở một lần rồi. Không muốn thêm một lần nữa đứt gánh đâu. Đàn bà sinh ra không phải để làm phép thử cho cậu. Cũng không phải để hi sinh cho nhu cầu cá nhân của bất cứ ai.
-Em nói gì vậy. Tôi có đòi hỏi em hi sinh đâu.
-Bộ đội các cậu, lăng nhăng lắm. Tôi không muốn chia sẻ tình cảm lần nữa đâu.
-Thôi coi như chúng ta có duyên với nhau. Nhưng chúng ta không nợ nhau điều gì.
-Em nói gì thế hả. Tôi không muốn cãi nhau với em. Không nói nữa. Tôi cúp máy.
Hắn cúp máy thật. Cô khóc… Nỗi ấm ức trong lòng đang dâng lên. Giận hờn ,ghen tuông ,sợ hãi vì sợ hắn trêu đùa ,vì sợ mất hắn. Vì một ngày nào đó sẽ không còn được quan tâm yêu thương nữa. Chi bằng để không đến ngày đó. Thì chấm dứt luôn từ bây giờ đi. Rồi cả hai cũng sẽ quên thôi. Bởi mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Cô không gọi cho hắn mà bấm dòng tin nhắn chia tay…
Đắn đo xóa đi xóa lại rồi cũng đủ dũng cảm để gửi.
-Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, trước đây đã hứa với con, hứa với lòng là sẽ không bao giờ bước vào sai lầm hôn nhân thêm một lần nào nữa. Tôi không muốn rồi chúng ta sẽ thay đổi, rồi sẽ cãi vã, ghét bỏ nhau và chia tay. Cho nên, chúng ta đừng quen nhau nữa. Tôi sẽ dừng lại. Mong Phong hãy hiểu cho tôi. Tìm và Quen người khác đi.
-Chúng ta cũng là chênh lệch nhau quá lớn về tuổi tác, về hoàn cảnh và cả về suy nghĩ. Cho nên dừng lại là điều cả hai nên làm. Mong Phong sẽ sớm tìm được người phù hợp. Chúc Phong hạnh phúc.
Cô gửi đi mà nước mắt rơi ra đầm đìa. Cô khóc. Bỏ lại đống đồ đang dọn dở dang. Bấm cửa đóng xuống rồi ngồi giữa cửa hàng gục đầu vào đầu gối nức nở.
Bảo người mình yêu đi yêu người khác. Chúc người mình yêu hạnh phúc là cảm giác đau đớn đến xé lòng.
Tiếng điện thoại cô rung liên hồi. Hắn gọi lại liên tục cho đến khi cái máy sập nguồn. Cô lẳng lặng đứng lên, bỏ cả đống bừa bộn đi vào tắm rửa với cái mắt đã sưng húp. Giờ cô thấy chán nản tất cả. Tình cảm, cuộc sống. Chán cả tiền. Cô chẳng cần gì nữa.
Tắm xong nằm lên giường. Chả quan tâm điện thoại đã vứt ở đâu. Bây giờ là mấy giờ. Tối đã ăn cái gì hay chưa.
Cô nằm đó. Hai mắt nhìn vào màn đêm suy nghĩ và nhớ về những nụ hôn ngọt ngào mà cô vừa có được. Tưởng tượng mình sẽ thế nào những năm tiếp theo. Lại cô đơn, một mình sớm tối. Và rồi người ta sẽ quên cô, vui vẻ đi tìm những cô gái trẻ đẹp. Cưới vợ và hạnh phúc sinh những đứa con. Ánh mắt ngọt ngào ấy dành cho người khác, nụ cười ấy, nụ hôn ấy trao cho người khác mất rồi.
Cô càng nức nở. Tiếng gió thổi xào xạc ngoài khung cửa sổ. Đêm nay trời đổi gió. Gió mùa sẽ tràn về mang theo mưa và không khí lạnh. Ngày mai trời sẽ âm u. Khách vắng đi, tâm trạng vậy, chả muốn bán hàng làm gì. Cô muốn nghỉ. Muốn đi đâu đó để quên đi mối tình chóng vánh này.
Nửa đêm gió thổi. Mưa bắt đầu trút xuống ào ào. Cô ngồi dậy, đi xuống kho kiểm tra xem mấy thùng hàng có bị ướt. Tiếng gì đó như tiếng đập cửa. Cô đứng im lắng nghe. Dường như đó chỉ là tiếng gió và tiếng va chạm của mấy tấm bạt bị hắt tung bên ngoài. Nhưng khi định đi lên cầu thang thì giật mình nghe tiếng vỗ cửa lần nữa.
Không phải là tiếng gió… Cô tự nhiên thấy rùng mình… Là ai… Là anh ta sao… Chả nhẽ mưa gió này anh ta lại mò đến.
Không… Anh ta chẳng bao giờ chịu khổ được như vậy. Hay có ai đó cần giúp đỡ…
Cô run run tiến lại phía cánh cửa. Khẽ bật cửa cuốn lên rồi nhìn qua khe cửa xếp. Bóng dáng cao lớn đứng giữa trời mưa. Đang cúi xuống chờ đợi trong thất vọng. Là Phong… Đúng là dáng Phong rồi.
Cô vội vàng mở cửa. Người con trai ướt sũng đứng trước mặt cô. Những giọt nước mưa chảy dài trên khuôn mặt.
-Phong… Sao Phong lại ở đây?
-Tại sao em không nghe máy. Em biết tôi lo cho em lắm không?
-Tôi xin.. Lỗi.
-Tại sao em nói chia tay tôi? Tôi có tội tình gì?
Cô đưa tay kéo cậu ta vào bên trong. Cả cơ thể ướt sũng, lạnh ngắt. Đôi môi tái nhợt, ánh mắt u sầu.
-Phong trốn đơn vị à.
-Tôi bật tường ra đây.
-Phong đến đây bằng gì.
-Đi bộ.
Cô thương mà khóc. Thấy mình có lỗi. Miệng mếu máo.
-Ai cho Phong thương tôi. Phong về đơn vị đi. Yêu người khác đi mà. Tôi không muốn làm Phong phú khó xử.
-Em có biết nghe người mình yêu Chúc mình hạnh phúc. Nó đau đớn như nào không?
-Thì tôi cũng đâu có vui vẻ gì.
-Vậy em nói đi. Em cũng yêu tôi đúng không?
Phong đưa tay giữ tay cô, ánh mắt khẩn khoản. Cô cúi xuống tránh ánh mắt đó.
-Em nói đi.
-Lau người đi cho khô. Thay đồ ra đã.
-Tôi đi lấy khăn cho không thì lạnh
Cô quay. Đi tránh ánh mắt của hắn. Nhưng hắn bước theo ôm chặt lấy cô từ phía sau. Giọng nói dứt khoát hỏi.
-Có phải em cũng yêu tôi đúng không. Đừng trốn tránh nữa.
-Chúng ta… Không nên…
-Tôi đau lắm. Trái tim tan nát mất rồi.
-Đã lâu rồi mới cho mình cơ hội mở lòng mà giờ bao hi vọng em mang đi hết.
-Phong đừng vì tôi. Tương lai Phong còn dài.
-Em nghĩ cho tôi. Vậy thì đừng bỏ tôi lại. Xin hãy là động lực cho tôi cố gắng.
-Tôi không xứng với Phong.
-Không cần.
Phong xoay cô lại.
-Tôi chỉ cần biết… Em có tình cảm với tôi không.
Ánh mắt Phong vừa đau khổ vừa cương quyết khiến cô cúi xuống tránh nó.
-Em nói thật đi. Em vừa khóc đúng không?
Cô gật. Vì hai mắt sưng húp lên rồi.
-Em cũng có tình cảm với tôi đúng không? Không muốn xa tôi đúng không?
Cô cúi xuống. Thôi thì giờ phút này trái tim lại che khuất lý trí.
Ngại ngùng gật đầu thừa nhận khiến đối phương mặt mũi giãn ra. Bất ngờ kéo cô lại hôn lên môi. Đôi tay giữ hai bắp tay cô vì sợ chạm vào cơ thể ướt sũng của hắn.
Cô ngoan ngoãn thả lỏng mình trong vòng tay hắn. Yếu đuối phụ thuộc. Hắn không giữ nổi bình tĩnh. Dừng lại cởi phăng áo. Rồi bế bổng cô lên một cách nhẹ nhàng.
Vòng tay siết chặt giữ cô trong tay. Cô chỉ có thể đưa hai chân quấn lấy vòng eo rắn chắc. Tay vòng qua cổ hắn. Cúi xuống hôn hắn như hắn đang muốn hôn cô. Cả hai quấn chặt lấy nhau không rời. Nụ hôn trao nhau nồng nàn mãnh liệt như cơn mưa đang trút xuống ngoài kia. Giải tỏa hết cơn khát cho cuộc đời sau những ngày nắng hạn.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN