Giải Thoát Số Phận
Phần 4
Buông tôi ra…thằng khốn kiếp anh có buông tôi ra không…
Tiếng gào thét của cô gái trẻ trong căn phòng…cánh cửa đóng lại cũng là lúc Trâm cảm nhận được bản thân sắp phải đối diện với kẻ muốn chiếm lấy thể xác của cô…
Bảo ném Trâm xuống giường,anh ta chồm lên người Trâm như một con thú đói lâu ngày khi thấy mồi…
Trâm lấy hai tay giữ lấy ngực của Bảo để không chạm vào cô…
-Anh tha cho em đi,làm ơn đi ạ,em còn sắp phải thi đại học nữa,anh làm hơn hãy tha cho em ạ,em sẽ k bao giờ nói ra chuyện hôm nay…
-Nói ra thì sao,anh đâu có sợ em nói ra
Trâm mếu máo rồi đánh mạnh vào ngực của Bảo
-Tại sao anh lại làm thế,tôi đâu có lỗi gì với anh,tôi vs anh chỉ vô tình biết nhau thôi mà đâu phải yêu đương gì đâu
-Đâu phải cứ yêu là mới được quan hệ đâu,với đàn ông chỉ cần nổi hứng phút chốc là có thể chạm tới đàn bà được …
-Bỉ ổi,anh là thằng đàn ông vô liêm sỉ
-Sao cũng được
Bảo giằng tay của Trâm ra đặt lên trên đầu rồi hôn liên tục vào môi Trâm mặc cho Trâm dẫy quay mặt bên này lại quay sang bên kia…Anh ta tức tay kéo tụt chiếc quần chun của Trâm xuống để lộ ra chiếc quần lót màu trắng…
Trâm lấy tay ôm lấy miệng xoay mặt vào trong co người lại vì quá sợ …
-Mẹ ơi cứu con…mẹ…
-Đừng khóc hãy để dành sức…
Bảo nhìn đôi chân trắng nhỏ nhắn cùng bờ mông trắng tròn của Trâm…anh ta cắn môi vẻ đầy ham muốn rồi cười nhẹ hôn lên bờ mông của Trâm …
Trâm càng sợ cô ôm mặt khóc lớn hơn
-Anh đã nói để sức mà…em rất đẹp
Bảo với người lên ôm trọn Trâm trong tay…anh ta cắn lên vai Trâm rất mạnh…
Trâm nhíu mày vì đau,cô nhận ra đêm nay bản thân không thể thoát…
-Anh hãy ghi nhớ sau đêm nay tôi k còn nợ gì anh cả
-Anh chốt,ok
Nói xong Bảo và Trâm nhìn nhau,đôi mắt to tròn của cô làm anh ta ngay lập tức bóp chặt miệng của Trâm và hôn nụ hôn thật sâu…
Trâm buông thõng tay …cô đã chấp nhận…
Trở lại hiện tại…
Cô Dung nổi tiếng xinh đẹp trong ngôi làng đó đã sinh ra hai cô con gái tên Trâm và Thảo…hai cô đều thừa hưởng nước da trắng,dáng vóc cao ráo và đôi mắt long lanh như mẹ của mình…
Cô Dung đứng ở cửa nhìn đồng hồ đã chỉ 8h tối bà gọi cho con gai ut…vẫn đổ chuông nhưng không bắt máy…bà liền gọi cho Trâm
-Vâng mẹ …con đây
-Trâm à,em nó về lâu chưa mãi chưa thấy nó về đến nhà mẹ lo quá
-Nó về lâu rồi mà mẹ,mẹ sao thế ạ
-Mẹ lo quá,chưa bao giờ nó k nghe máy của mẹ như thế này
-Chắc đang đi đường mẹ ạ,để con thử gọi xem sao
-Uk gọi em về cho mẹ với…
Trâm ấn máy gọi cho Thảo…máy vẫn đổ chuông nhưng k ai bắt máy…Trâm thở dài vẻ lo lắng…
Đang trong bữa cơm Bảo hỏi
-Sao vậy?
-Thảo chưa về đến nhà,mẹ em lo vì gọi con bé k nghe
Mẹ chồng của Bảo nhanh nhảu nói vào
-Con gái mới lớn bây giờ nó mải chơi lắm,hay lại yêu đương gì đến quên cả về nhà
-Em con k phải như vậy đâu ạ,nó rất ngoan,vẫn còn nhỏ thì yêu đương sao được
-Thế mà bằng tuổi nó cô chẳng phưỡn bụng ra rồi ý chứ
Bảo đặt đũa xuống bàn ,anh ta lừ mắt nhìn mẹ anh ta còn Trâm thì mắt rơm rớm
-Mẹ có ăn học mà ăn nói đến con nghe còn khó chịu,không phải ai cũng giống ai,cô út nhà vợ con ngoan có tiếng lại học giỏi từ bé,con bé sẽ k như mẹ nói đâu…còn chuyện vợ con có bầu sớm là do con ,quyết định ở con nên mẹ nói ít thôi
-Kìa…kìa ông xem nó bênh vợ ăn nói như thế với tôi đấy
Bố Bảo xua tay “ Ai bảo bà cứ lắm mồm cơ”
-Ông…ông đúng là nhu nhược,nó bênh vợ rồi sớm muộn nó cũng nhẩy lên đầu mẹ mày mà ngồi con ạ
Bảo đứng dậy bảo vợ “ Hôm nay mình ra ngoài ăn em đi thay đồ đi”
-Vâng
Trâm nhìn mặt mẹ chồng đang rất tức ,cô lưỡng lự thì Bảo cầm tay kéo đi
-Anh Bảo đi thay đồ sao em còn đứng đó…nhắn tin cho cô út bảo về sớm k mẹ lo,chắc đi đâu sợ mẹ mắng k dám nghe
-Vâng…em lo quá ,nó chưa bh như vậy…
Tại nhà họ Hồ…
ở biệt viện phía tây nơi mợ cả đang hấp hối trút hơi thở cuối cùng…mọi người nội ngoại hai bên lần lượt vào tạm biệt lần cuối…ánh mắt mợ cả chỉ trực nhìn ra trông ngóng cậu cả nhà họ Hồ…
Đại Phu nhân xoa tay cô con dâu an ủi
-Nó sẽ về với con ngay thôi
Mợ cả với gương mặt tái nhợt đi bỏ ống thở ra khỏi miệng…
-Con…con sắp k trụ được nữa rồi,mẹ…con biết anh ấy chưa bao giờ yêu thương con
-Đừng nói linh tinh,nó thật sự quan tâm đến con
-Đó chỉ là quan tâm thôi,giữa chúng con không hề tồn tại tình yêu…anh ấy luôn lấy vợ theo sự sắp đặt của cha mẹ…anh ấy là người con rất có hiếu…chỉ tiếc trái tim của anh ấy quá lạnh lẽo …mẹ…sau khi con mất đi theo tục lệ nhà họ Hồ thì sau một năm sẽ cưới vợ mới kế nhiệm con…hy vọng lần này mẹ sáng suốt để cho anh ấy được lựa chọn người mà anh ấy thích
-Không phải mẹ không để nó chọn nhưng nó k có bao giờ mảy may mủi lòng trước đàn bà,nếu mẹ không chọn thì chắc nó sẽ chẳng bao giờ lấy vợ…nhà họ Hồ đến nay đã chọn cho nó ba người vợ nhưng thật sự chưa ai lọt vào mắt nó hay sao vậy,nó luôn lạnh nhạt khiến mẹ cũng rất phiền lòng…
-Trái tim anh ấy được làm bằng băng rồi mẹ
Người bên ngoài hô lên “ Đại phu nhân ,cậu cả về rồi ạ”
Mợ cả vội vã cố dậy nhưng không nổi
-Con cứ nằm đó dậy sao được…
Đại Phu Nhân khóc khi thấy cô con dâu lớn sắp ra đi…
Bước vào bên trong cậu cả nhà họ Hồ mặc nguyên bộ quần áo màu đen ,áo sơ mi đen và quần tây đen rất đơn giản nhưng toát lên vẻ u buồn…anh ta đeo chiếc kính cận rồi nhìn mợ cả
-Em thấy sao rồi
-Cuối cùng em cũng có thể gặp được anh rồi,em cứ nghĩ anh sẽ không tới
-Em đừng nghĩ gì nhiều,nghỉ ngơi đi
Mợ cả đưa tay ra ý muốn nắm lấy tay cậu cả
-Em có thể xin anh nắm tay em một lần trọn vẹn được không
Cậu cả nhà họ Hồ khựng lại trước lời nói của vợ mình…anh ta đưa bàn tay ra nắm lấy tay vợ…
-Cuộc sống này em có điều gì chưa làm được thì cứ nói ,anh sẽ làm thay em
-Đây là lời an ủi hay là một lời đưa tiễn vậy
-Đừng nghĩ nhiều
-Vẫn là câu nói này ,anh có đau lòng khi em ra đi không Hồ Công Minh …
Minh cười nhẹ …mợ cả bật khóc rồi ôm miệng
-Có những chuyện day dứt cũng không thể thay đổi,trong lòng anh vẫn coi em là vợ của anh,chỉ là chúng ta vốn dĩ không duyên,k phận…
-Anh vẫn nói ra những lời thẳng thắn như ngày nào,từ khi vào làm dâu trong gia đình này ,anh tới đây có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay…em cứ nghĩ mình khác những cô vợ bé kia ,thế nhưng đến lúc này em chợt nhận ra em chẳng khác gì họ…không sao…giờ anh nắm tay em thế này em ra đi cũng không còn luyến tiếc gì cả anh ạ…em hy vọng trong lòng anh một lần nói anh yêu em dù chỉ là lời nói dối ,em vẫn muốn nghe…
Minh khẽ rút bàn tay ra khỏi tay vợ ,anh ta đỡ cô nằm rồi kéo chăn lên đắp cho cô
-Em nghỉ ngơi đi,đừng nghĩ nhiều…anh phải đi rồi…
Minh quay đi người vợ nằm nhìn trần nhà nước mắt chảy ròng …” Cuối cùng anh ấy vẫn lạnh nhạt như lần đầu tiên sau năm năm ở bên nhau,dù chỉ là lời nói dối,anh ấy cũng nhất định không nói”…
Minh ra đến ngoài cửa thì người hô lên “ Mợ cả đã mất …”
Anh ta khựng lại rồi nhìn lên trời “ Tạm biệt em”…
Con hổ trắng đi ra nằm phúc dưới chân chủ…
Tại nhà họ Trịnh…
Phu nhân họ Trịnh nhìn người vác Thảo vào đặt lên ghế
-Nhẹ thôi nếu nó xước xát k đủ tiêu chuẩn thì hỏng chuyện của tao…
Bà ta nhìn tay chân Thảo từ trên xuống dưới…vẻ mặt ưng ý gật đầu liên tục rồi bảo với người dưới thư kí cận kề “ Cô thấy sao”
-Tiểu thư đây trắng trẻo xinh xắn tự nhiên,
lý lịch học tập lại rất giỏi ,hoàn toàn có khả năng lọt vào mắt đại phu nhân…
-Không sai,mụ già đó chọn vợ cho con rất cầu kì lại luôn để ý đến vấn đề học vấn…
-Vậy nếu như cô ấy vào trong biệt viện nhà họ Hồ sống liệu được làm mợ cả không hay chỉ là vợ bé
-Người vợ cả chết rồi giờ hai cô gái còn lại sẽ tranh nhau để dc lên vị trí mợ cả đúng k ạ
-Tranh làm sao đươc,một đứa là nghệ sỹ múa,một đứa là hoa hậu…bọn chúng k phải xuất thân trong gia đình danh gia như họ Trịnh,họ Ngô và họ Hoàng…thế nên lần này mụ già đó sẽ chọn cho vị trí mợ cả chứ…đối với bà ta những cô gái kia chỉ là phương án phụ…vào vị trí mợ cả phải là cô gái có xuất thân từ gia tộc danh giá…
-Vậy nếu như cô ấy k vượt qua được hai cô gái của tiểu thư họ Ngô Và Hoàng thì sao ạ
-Đó là số mệnh của nó,chúng ta chỉ còn chờ vào số mệnh…
Thảo bật dậy nhìn thấy phu nhân đang nhìn cô giật mình lùi lại
-Ôi dời…ai vậy ạ,đây là đâu ạ?
-Ta là mẹ của con đây
Thảo đứng bật dậy cô tròn mắt
-Cô nhầm lẫn gì k ạ
-K nhầm đâu để ta kể cho con nghe về xuất thân của con…
Cơn mưa ào ào…sấm chớp liên hồi…cô Dung đi đi lại lại ra ngóng con ,trên tay vẫn cầm chiếc ô đứng ở cổng ,mưa bắn ướt hết người…bà lo có chuyện chẳng lành…
Tại bến xe buýt…Thảo co ro run bần bật ướt sũng người gương mặt như mất hồn nhớ lại
-Con không phải là con gái của ông bán cá mà là con gái của chủ tịch nhà họ Trịnh…mẹ con xưa có qua lại với chủ tịch,ta đã phát hiện thì khi đó cô ta đã đang mang bầu con…đây là bức ảnh mẹ con và chủ tịch đang ôm con và chị gái …
Thảo ngồi ở bến xe cầm bức ảnh lên nhìn rồi bật khóc nức nở “ Mẹ…mẹ ơi chuyện này là sao vậy,con…bố con lại không phải là bố con sao mẹ”…
Mẹ Thảo đang định đi báo công an thì thấy Thảo lò dò đi về ướt sũng…mẹ cô vội vã quát
-Con đi đâu mà mẹ k gọi dc vậy
-Con có chút chuyện
-Chuyện gì mà mày k nghe máy của mẹ lại còn về muộn…
Thảo dơ bức ảnh ra
-Mẹ…người mà con hằng ngày thắp hương…người mà con vẫn luôn bồng bế con là ai vậy
Mẹ Thảo quá ngạc nhiên bà run run cầm bức ảnh
-Ai…ai đưa cho con tấm ảnh này
-Mẹ trả lời con đi,bố của con là ai…nếu như bố con k phải là bố của con …vậy nếu thật sư con là con của ông Trịnh gì đó thì mẹ…mẹ đã đến với ông ta khi ông ta đã có vợ …mẹ của con kp người nthe đâu đúng chứ?
-mẹ…mẹ…
Thảo k nói câu gì đi thẳng vào trong nhà,cô thắp hương trên bàn thờ “ Bố …con mãi yêu bố,bố là duy nhất trong lòng của con…”
Thảo đi vào trong buồng…mẹ Thảo ôm mặt bà lảo đảo nhìn bức ảnh thờ trên bàn…” Chuyện mà em và anh cố gắng giữ gìn cuối cùng cũng có ngày không thể nữa,em phải làm sao hả anh”
Thảo nằm trên giường ôm ảnh của bố cô rồi chảy nước mắt…mẹ Thảo gõ cửa…
-Con ngủ chưa,mẹ con mình nói chuyện nhé
Thảo kéo chăn lên đầu …cô nhất quyết không trả lời mẹ…
Đến rạng sáng mẹ của cô mở cửa vào thì thấy con gái sốt cao…bà lay lay
-Thảo…con ơi…con…
Bà vội vã đi lấy nc chườm khăn ..cho con uống hạ sốt…
Nhìn tấm hình của Thảo chụp với người bố mà cô bé luôn coi trọng…Cô Dung tóm bức ảnh và nghĩ tới phu nhân họ Trịnh…
Tai nhà họ Trịnh
Phu nhân họ Trịnh đang nói chuyện điện thoại với quản gia nhà họ Hồ
-Vâng …cám ơn đại phu nhân đã có lời mời tới dự sinh nhật của bà,chúng tôi rất vinh dự …dạ vâng chào cô…
Vừa cúp máy thấy mẹ Thảo lao vào vẻ mặt rất tức giận
Cô giúp việc vội giải thích “ Tôi định bảo cô ấy chờ bên ngoài r báo phu nhân nhưng cô ấy lại vào luôn ạ”
-K sao thím ra ngoài đi…
Cô Dung đưa bức ảnh ra
-Cô nói đi ,tại sao cô làm thế
-Tôi đã nói vs cô rồi,nó nên trở về đúng vị trí của nó
-Chăng qua các người càn đến con gái tôi nên mới nvay,bao năm qua nhắc đến chúng khéo cô còn ứ nghẹn vậy mà bh bày đặt đòi nhận con hả…cô nói k xấu hổ sao
-Kẻ cướp chồng người khác như cô thì có tư cách gì nói,tất nhiên nếu k vì lợi ích của Họ Trịnh thì loại con rơi như chúng đừng mơ bước vào cửa nhà này…
-Dù cô có nói gì cũng đừng hòng chạm đến con tôi lần nữa,nếu có tái phạm tôi nhất định sẽ cùng cô ra toà,giữa tôi và họ Trịnh k có liên quan gì nên nếu cô còn cứ tiếp cận con tôi rồi nói những lời để làm chia cách tình cảm mẹ con tôi thì cô nhầm rồi…đừng để phu nhân danh giá như cô lại mang tiếng cô hiểu chứ…
Cô Dung quay đi …người thư kí lên tiếng
-Phải dậy cho bà ta bài học
-Kệ nó đi,tôi có một đòn trí mạng cho cô ta rồi bảo đảm bà ta k phục cũng phải phục…
Tại nhà chồng của Trâm…Trâm về nhà mẹ đẻ để thăm mẹ…mẹ chồng Trâm đưa bạn và con gái bạn đến nhà chơi
-Thuỷ uống nước gì cháu,nhà cô có đủ loại đó
-Dạ thôi cô vs mẹ cháu cứ dùng đi ạ…
Đúng lúc Bảo mở cửa đi về …Thuỷ nhìn Bảo ánh mắt rất trìu mến…Mẹ Bảo nhìn thấy rõ
-Con à,cô văn và em Thuỷ con còn nhớ k,giờ em ý cũng làm trong ngân hàng như mẹ đấy
-Chào cô…em…( Bảo gật nhẹ nhìn Thuỷ) con k nhớ mẹ ạ
-Thời gian qua lâu rồi xưa hai đứa thường hay đèo nhau đi xe đạp đó ,chắc quên hết rồi
Thuỷ thì đon đả “ cháu lại nhớ hết ạ,anh Bảo thay đổi nhiều quá,giờ cao lớn em cũng suýt nữa k nhận ra anh”
-Em cũng vậy mà,xinh đẹp thế này hẳn nhiều anh theo đuổi lắm đây
Mẹ Bảo ánh mắt liếc qua liếc lại rồi vội rủ mẹ Thuỷ vào bếp
-À đấy đi ra đây đi chợ với tôi đi…
-Thôi ăn tnao chả được
-Đi nào…
Bảo cười nhẹ “ Vậy em ngồi chơi nhé,anh bây giờ còn cpi về nhà vợ”
-Vâng ( Thuỷ cười gượng)
Mẹ Bảo ra đến cửa nghe vậy tự dưng tức tối quay lại…
-À thôi tủ còn đồ ăn quên mất
bà hết mực khen Thuỷ “ Cháu mà làm dâu bác là bác ưng trăm phần trăm”
-Dạ cháu chắc k có phúc phần đó
-Úi cứ nói đùa bác
-Cháu cảm mến anh ấy từ ngày a học đại học,sau đó a yêu vài cô cháu cũng nhát k dám mở lời và rồi lỡ bác ah,anh ấy lấy vợ sớm nữa nên có lẽ bọn cháu có duyên k phận
-Duyên phận làm lại dc mà cháu…
Thuỷ k hiểu ý mẹ Bảo…cô nhăn mặt
-Cháu k hiểu ạ
-Sau sẽ hiểu nếu cháu rõ ý nvay thì Bác vui lắm ,à bê cho Bác ly trà gừng này lên phòng anh Bảo nhé…anh đi làm về là phải uống trà gừng
-Dạ vâng
Thuỷ bê ly trà gừng lên phòng Bảo đúng lúc Bảo đi từ phòng tắm ra chỉ quấn đúng chiếc khăn…Bảo ngại
-Em bê gì vậy
-Mẹ a bảo em mang trà lên ạ…
-Uk vậy để đó cho anh,cám ơn em phiền em r
-Có gì đâu ạ
Bảo đỡ vội ly trà tay cả hai chạm vào nhau…giây phút đó dường như đã vượt qua ranh giới của chữ anh em bình thường…
( cem nhớ like và chia sẻ chap này để mai có chap mới)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!