Tường Vy Nở Muộn
Ngoại truyện 3-1
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có ở đất thủ đô. Người ta thường nói người giàu than khổ chính là bởi không hiểu được cuộc sống của người nghèo, thế nhưng người ta lại không biết giàu hay nghèo vốn dĩ đều khổ, chỉ là nỗi khổ của mỗi người là khác nhau. Giàu có là hạnh phúc với người nghèo, nhưng gia đình đầm ấm mới là hạnh phúc với chính bản thân tôi.
Từ nhỏ tôi sống trong cuộc sống mà có lẽ ai cũng mơ ước. Đi học được đưa đi bằng con xe ô tô xịn, đồ chơi toàn hàng phiên bản giới hạn, thế nhưng trong thâm tâm tôi lại không hề cảm nhận được đó là niềm vui của mình. Giữa những đứa trẻ có thể gặp gỡ nhau nô đùa thoải mái bản thân tôi lại như bị cô lập trong thế giới thượng lưu. Ba tuổi các bạn còn cùng nhau xem hoạt hình tôi đã bị mẹ thuê gia sư để học Tiếng Anh, khi mỗi năm mới lớn lại bị nhồi nhét học đủ thứ, nào là Toán Logic, nào là cờ vây và còn trăm nghìn thứ khác. Tôi chính là một đứa trẻ không có tuổi thơ, tôi còn không hình dung nổi mỗi năm tháng lớn dần của mình đã trôi qua thế nào chỉ biết bản thân tôi thèm khát được giống những đứa trẻ khác tột cùng.
Năm tôi tám tuổi có lần vì đi theo bạn cùng lớp về nhà xem hoạt hình mà tôi đã bị mẹ đánh một trận. Khi ấy lần đầu tiên tôi cãi mẹ:
– Sao mẹ lại cứ bắt con phải học nhiều thứ như vậy? Bạn bè con ai cũng được đi khu vui chơi, được xem hoạt hình còn con chỉ có học hết thứ này đến thứ khác?
Mẹ tôi vừa cầm roi đánh tôi đến đâu vừa khóc nấc lên:
– Vì mày không giống những đứa ấy, nếu như mày không học hành thì mày sẽ không có gì cả.
Tôi không hiểu vì sao không học hành lại không có gì khi nhà tôi giàu như vậy? Mãi đến sau này năm tôi mười hai tuổi tôi mới biết hoá ra bố tôi có con riêng. Không phải một mà đến tận hai người. Đêm ấy bố mẹ tôi cãi nhau to đến mức tôi ở trên phòng cũng nghe được, mẹ tôi vì muốn dành cổ phần công ty cho tôi mà cãi nhau với bố. Thế nhưng chẳng những không cãi được mẹ còn bị bố đánh bật máu miệng. Đến khi bố đi rồi tôi nhìn qua khe cửa chỉ thấy mẹ ngồi khóc ở góc giường gào lên:
– Đám con rơi vãi của anh toàn một lũ kém cỏi, anh đầu tư cho chúng nó học thì sao? Tiếng Anh không biết một chữ, Toán không chia nổi một số, còn thằng Tường giải nhất Toán cấp tỉnh, Tiếng Anh giờ nó đọc cả quyển sách, hà cơ con anh giỏi giang như vậy anh không để năm mươi phần trăm cổ phần cho nó hả?
Bố tôi không đáp, tôi chỉ nghe tiếng ô tô phóng đi bên dưới. Bà ngoại tôi kể rằng mẹ tôi sinh tôi trong một mùa đông lạnh giá, khi ấy mẹ bị băng huyết, người ta đã hỏi cứu mẹ hay cứu con. Mẹ tôi dù khi ấy đã gần mất đi ý thức vẫn nhất định khăng khăng cứu tôi. Cũng may lúc ấy nhờ đội ngũ bác sĩ mà cả hai mẹ con tôi đều bình an. Có điều sau này mẹ vĩnh viễn không thể sinh con được nữa. Tôi cũng không biết có phải vì mẹ chỉ sinh được tôi mà bố mới ngoại tình và có con riêng hay không nhưng đến tận khi tôi biết chuyện ấy tôi mới hiểu ra mẹ làm bắt tôi học thực sự là vì tôi. Chỉ đáng tiếc rằng mẹ không biết tôi không cần những thứ đó, thứ tôi cần là một gia đình hạnh phúc, thứ tôi cần là bố mẹ đừng cãi nhau.
Tôi nhìn mẹ lặng lẽ khóc trong giường, nghĩ lại lời bà ngoại bỗng cảm thấy đau lòng. Mẹ khóc đến mức hai mắt sưng húp, khi thấy tôi đứng ở cửa chợt dừng lại rồi từng bước đi ra ôm chặt lấy tôi. Vừa ôm tôi mẹ vừa nói:
– Tường. Từ nay mẹ không bắt con học nữa, không cần học nhiều nữa. Không cần học nhiều nữa, ngày mai mẹ sẽ cho con đi ra khu vui chơi nhé.
Thế nhưng ngay khi mẹ nói câu ấy tôi lại lắc đầu. Trong giây phút này tôi lại không còn muốn chơi nữa. Tôi nhìn mẹ đáp lại:
– Con không muốn chơi, con muốn học, con muốn cố gắng học sau này sẽ tự mình mở công ty, tự nuôi mẹ, chúng ta không cần tiền của bố nữa.
Mẹ tôi nghe tôi nói vậy chợt bật khóc tu tu ôm lấy tôi. Sau lần ấy tôi càng ngày lại càng thu mình lại sống lầm lũi, thú vui duy nhất của tôi chỉ có học hành. Tôi cũng không còn những khát khao giống như những đứa trẻ khác chỉ dặn mình cố gắng học hành thật tốt. Chỉ có như vậy tôi mới có thể làm chủ được cuộc sống của mình và mẹ. Còn với bố, tình cảm vốn dĩ xa cách nay lại càng xa. Thi thoảng bố về nhà nhưng chỉ lướt qua tôi rồi lại cãi vã cùng mẹ. Tôi dẫu sao cũng là đứa trẻ, dẫu cảm thấy xa cách thế nào trong lòng cũng vẫn mong bố nhìn nhận mình. Tôi ghen tị với hai người con riêng của bố, tôi luôn muốn ít ra bố có thể để ý rằng tôi thật sự đang cố gắng mỗi ngày. Nhưng không, những thành tích của tôi bố cũng chỉ vứt cho vài chút tiền bạc hoặc là vài món đồ có giá trị vật chất. Bố lại không biết điều tôi muốn đơn giản chỉ là một cái ôm của bố. Có điều bố lại không nghĩ như vậy, lúc nhỏ bố rất hay ôm tôi, đến lớn dần khi đến ngay cả việc gặp bố cũng là khó khăn hoặc bố lại nói bố bận thành ra tôi không dám làm phiền. Lâu dần tôi bỗng sinh ra cảm giác, đó là cảm giác không cần bố nữa. Tôi cứ lớn lên như vậy, lầm lũi, chỉ có duy nhất điều tôi tự hào đó là thành tích học tập của mình.
Năm tôi mười tám tuổi tôi tự thi và dành được một suất du học bên Anh. Suốt những năm tháng xa nhà tôi không hề có cảm giác nhớ nhung bố chỉ thấy nhớ mẹ. Mẹ tôi từ lúc tôi đi bà lại trở nên cô đơn, tôi thì không thể ngày ngày gọi cho bà nên trong lòng cũng day dứt, áy náy.
Sau năm năm học ở Anh tôi trở về Việt Nam. Ban đầu tôi muốn ra ngoài làm khi có kinh nghiệm thì sẽ mở công ty riêng. Có điều cả bố mẹ tôi đều muốn thời gian đầu tôi làm ở tập đoàn bố, nếu cứng cáp rồi mở công ty riêng cũng chưa muộn. Tôi cũng không muốn từ chối đồng ý với bố chuyện này.
Năm đầu tiên tôi về bố, tuy rằng non trẻ nhưng một mình vẫn dành được hơn ba mươi dự án lớn và hàng trăm dự án nhỏ cho tập đoàn biến tập đoàn trở thành một trong mười tập đoàn lớn nhất miền Bắc. Chính vì vậy tôi đã được rất nhiều trường đại học mời về để chia sẻ những kinh nghiệm của mình cho các bạn sinh viên sắp ra trường. Khi ấy… tôi đã gặp em.
Sau buổi thuyết trình ở trường đại học Kiến Trúc, khi vừa ra ngoài trời mưa. Tên lái xe của tôi đi đâu mất tích, thấy em đang đứng che ô định sang đường, vốn dĩ nghĩ em cũng vừa tham gia gia buổi chia sẻ kia tôi liền nói:
– Cho tôi mượn cái ô.
Ai ngờ em nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt lộ rõ sự coi thường hỏi lại:
– Anh là ai thế?
Mới nghe em hỏi câu này tôi đã tưởng mình bị ăn một phát vả. “Anh là ai thế?” Tôi nhìn vào mắt em xem em có bị đui không mà không nhận ra tôi. Tôi còn đang định trả lời em em lại nói:
– Tôi với anh quen nhau à? Muốn che mưa thì tự đi mà mua tôi với anh quen biết gì mà phải đưa ô cho anh?
Lần đầu tiên trong đời có người dám nói cái giọng này với tôi. Từ trước tới nay đừng nói là cái ô mà những cái khác chỉ cần tôi nói một tiếng tất cả đều phải nhường. Em giương đôi mắt lên nhìn tôi, đôi mắt tuy không quá to nhưng lại trong veo. Thế nhưng tôi lại chỉ muốn đục thẳng đôi mắt ấy ra để em nhìn rõ xem tôi là ai. Vừa hay lúc ấy có một cậu sinh viên đi ra, tôi kéo cậu ta lại rồi nghiến răng cất lời:
– Cậu biết tôi không?
– Em biết ạ.
– Vậy nói cho cô ta biết tôi là ai?
– Anh là Chu Nhật Tường, tốt nghiệp trường xuất sắc trường đại học nổi tiếng nhất của Anh, đang làm phó giám đốc tập đoàn Dân Dân, top mười tập đoàn lớn ở Miền Bắc.
Cậu ta nói đến đây tôi cũng hất hàm về phía em, không ngờ em nhếch mép đáp lại:
– Thằng điên! Bà đây là Nguyễn Nhật Tường Vy tổng giám đốc tập đoàn lớn nhất Việt Nam, tốt nghiệp xuất sắc trường đại học Havard Mỹ nhé.
Tôi nghe xong tức nổ đom đóm mắt, cứ ngỡ em sẽ sợ hãi không ngờ em lại dám đứng trước người khác chửi tôi như vậy. Chẳng những chửi em còn nghĩ tôi bịa chuyện, nghe cái thái độ nói chuyện tôi chỉ muốn tát cho em một phát vào cái môi đang dẩu lên kia. Tôi phần vì tức, phần vì chưa từng trải qua tình huống này liền túm tay em nói:
– Cô muốn chết à mà dám nói tôi như thế?
Thế nhưng không ngờ em liền hất tay tôi gắt lên:
– Buông tay tôi ra.
– Tôi không buông nếu cô không xin lỗi tôi.
– Xin lỗi cái con mẹ gì? Anh không buông đúng không, được rồi, bớ làng nước ơi có người dâm dê tôi.
Nói đến đâu em còn giãy đành đạch lên đến đấy. Ngay lập tức một đám sinh viên đang đi quay lại nhìn tôi. Tôi khi ấy giống như bị chơi một vố, cả mặt đỏ lên nhưng cuối cùng cũng đành phải buông tay em ra. Em thấy vậy liền lừ mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Trước khi đi tôi còn thấy em lẩm bẩm:
– Dân Dân với chả Nhật Tường… bà đây chắc quen?
Tôi điên tiết lắm rồi nhưng vì đông sinh viên đang bắt đầu soi mói cuối cùng cũng đành cố gắng nhịn nhục. Khi Hùng tên trợ lý của tôi đánh xe vào tôi liền đá cho cậu ta một cái. Không phải vì cậu ta sao? Nếu cậu ta đánh xe vào sớm hơn tôi đã không phải vừa bị ướt mưa lại vừa mang nhục thế này.
Khi về đến nhà suốt cả đêm ấy tôi lại nhớ đến em. Thế nhưng không phải nhớ nhung mà là nhớ lại mấy lời em chửi! Chết tiệt thật, sao lại dám có loại đàn bà con gái bố láo như em, dám chửi mắng tôi như thế? Trên đời này đàn bà chỉ có theo tôi nịnh nọt, loại người như em tôi chưa từng gặp qua.
Những ngày sau đó tôi sai Hùng đến đại học Kiến Trúc tìm hiểu về em. Tôi không biết cái tên Nguyễn Nhật Tường Vy em nói là đúng hay không nhưng tìm mãi ở trường Kiến Trúc không có ai tên như vậy. Theo mô tả của tôi Hùng cũng không tìm được người con gái nào cao khoảng một mét bảy, da trắng, mắt sáng nhưng mí mắt không rõ nét, dáng người đầy đặn. Suốt những ngày tháng ấy tôi lùng sục tìm em mãi đến mãi rất lâu sau này mới phát hiện em không học ở trường Kiến Trúc thật, em là sinh viên một trường cao đẳng, và… lúc tìm ra em em đã trở về Quảng Ninh và chuẩn bị một đám cưới với người khác. Không hiểu sao khi ấy trong lòng tôi lại cực kì khó chịu, không biết là tôi khó chịu với em hay khó chịu với tin tức Hùng cung cấp. Chỉ biết hôm ấy Hùng lại bị tôi đấm sưng mắt mà chả có lý do gì khiến cậu ta hậm hực với tôi cả buổi.
Tôi cũng không biết mình phải mất bao lâu để quên đi chuyện gặp em. Bản thân tự nhủ vì thấy em xấc xược nên mới ghét em, mà càng ghét nên mới càng lâu quên như vậy. Trong thời gian ấy tôi được bố giới thiệu cho Thuỳ. Thuỳ là con gái của bạn bố tôi, từ nhỏ tôi và cô ấy đã chơi với nhau nên có thể tính tôi và Thuỳ chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết mà mọi người hay nói. Thuỳ khác em, cô ấy dịu dàng, xinh đẹp, nếu ai nhìn có lẽ cũng khẳng định người hợp với tôi là Thuỳ. Khoảng thời gian quen Thuỳ tôi và cô ấy ít cãi vã, nói chung tôi cũng không hẳn là không có tình cảm với Thuỳ chỉ là ở bên cạnh cô ấy tôi vẫn luôn có cảm giác thiếu gì đó mà tôi cũng không rõ. Lâu dần cảm giác ấy cũng từ từ biến mất, tôi và Thuỳ chính thức ở cạnh nhau. Vì hai bên gia đình môn đăng hộ đối nên bố tôi thường xuyên nhắc đến việc đám cưới với tôi. Có điều tôi cảm thấy mình còn trẻ quá chưa thích hợp với việc lấy vợ nên năm lần bảy lượt từ chối lời đề nghị của bố.
Thế rồi biến cố xảy ra, trong một lần tôi cùng nhóm bạn trong đó có cả Thuỳ đi du lịch thì gặp tai nạn. Lúc ấy trong tình huống cấp bách tôi không nghĩ gì chỉ lo người mình yêu bị thương nên đẩy cô ấy ra. Không ngờ chiếc xe ô tô gây tai nạn kia phóng quá nhanh nên không kịp thắng phanh đâm thẳng vào một bên người tôi. Sau vụ tai nạn thập tử nhất sinh ấy tôi bị liệt một bên chân, bác sĩ nói khả năng phục hồi khá thấp, sau một cuộc phẫu thuật chân tôi vẫn không thể đi lại bình thường. Và có lẽ chính vụ tai nạn ấy bắt đầu đưa tình yêu của tôi và Thuỳ vào dấu chấm hết. Những ngày đầu sau tai nạn Thuỳ vẫn chăm sóc tôi, nhưng khi nghe bác sĩ nói tôi có khả năng không thể phục hồi nữa cô ấy dần dần thay đổi thái độ. Ban đầu chỉ là lạnh nhạt, lâu dần lại đâm ra gắt gỏng. Tôi bị tai nạn, bố tôi sợ tôi không còn khả năng phục hồi suốt đời tàn phế nên chuyển một phần cổ phần công ty cho Chu Nhật Anh, người con riêng của bố tôi và sau điều tra tôi biết cũng chính hắn ta là người đứng sau vụ tai nạn giao thông khiến tôi thành ra thế này. Suốt khoảng thời gian ấy cuộc đời tôi bỗng trở nên tăm tối, bao công sức tôi gây dựng lên cuối cùng bị người khác phá đổ. Tôi đã mất bao nhiêu sức lực để tập đoàn lớn mạnh như vậy cuối cùng lại suýt phá sản. Thuỳ khi ấy sau những tháng ngày không chịu nổi, khi nghe tin tập đoàn Dân Dân đứng trước nguy cơ phá sản cuối cùng cũng nói lời chia tay với tôi và đi sang Mỹ. Tình yêu mất, sự nghiệp tan vỡ tôi tưởng như mình rơi xuống địa ngục, duy nhất tôi chỉ còn mình mẹ ở cạnh chăm sóc tôi. Mẹ không gắt gỏng, mẹ không mỉa mai, lại càng không rời bỏ tôi nhưng vì chiếc chân liệt tôi vẫn như trở thành người khác.
Tôi tự thu mình vào một thế giới âm u, hằng ngày đến ăn cũng không ăn ra hồn. Lúc ấy tôi ngộ nhận rằng do mình yêu Thuỳ quá nhiều nên mới thành ra như vậy. Thế nhưng mãi sau này tôi mới biết do tôi tự cố chấp với tình yêu ấy cộng cú sốc kia mà biến thành như vậy. Tôi đã từng nghĩ rằng nếu không bị tai nạn có lẽ tôi đã có một cuộc đời hạnh phúc hơn, có lẽ tôi và Thuỳ đã có một đám cưới đẹp đẽ như cổ tích chứ không phải là một cuộc đời thất bại thế này. Khi tôi dần dần phục hồi trở về nhà, dưới sự chăm sóc của mẹ tôi bắt đầu lao vào làm việc để quên đi mọi việc. Mỗi khi thấy mẹ khóc tôi lại căm thù tên Chu Nhật Anh kia, cuối cùng vì hận thù mà lại trở thành sức mạnh cho tôi có thể cố gắng sống qua ngày. Dưới sự nỗ lực của bản thân, cộng thêm phần cổ phần bố tôi chia chỉ trong vòng ba năm tôi tự vực dậy lại được tập đoàn và đổi tên thành Nhật Tường. Tôi muốn đổi tên để tự nhắc nhở bản thân mình đó là sự cố gắng của mình, nhất định phải để Nhật Tường vươn xa hơn, còn Chu Nhật Anh, công ty của hắn càng ngày càng lụi bại, điều ấy chính là sự thích thú của tôi, đối thủ càng thất bại ý chí của tôi càng mạnh mẽ. Chỉ có điều sự nghiệp càng thành công tôi lại càng thấy mình cô đơn, tôi cứ tự giam mình vào bóng tối của cuộc đời, không có chút hạnh phúc, vui vẻ nào mãi cho đến lần gặp lại em.
Trong một lần đi ăn cùng đối tác ở Phương Đông tôi thấy một người dạt vào bờ. Ban đầu tôi tưởng đó là một xác chết nhưng khi ra mới phát hiện em còn sống. Cả gương mặt em trắng bệch, mái tóc rũ rượi, tôi chẳng nghĩ gì dù chân liệt vẫn vội vàng mang em vào bờ. Chú Trung Trung nhận định rằng em sẽ bất tỉnh rất lâu, khả năng phục hồi còn dựa vào sự mạnh mẽ của tinh thần, tôi liền vội mang em về Hà Nội. Lúc ấy tôi vẫn chưa hề nhận ra em, chỉ thấy gương mặt này quen thuộc nhưng lại rất xa lạ. Đến khi xem điện thoại của em cùng đoạn ghi âm được sao lưu tôi mới biết hoá ra em chính là “Nguyễn Nhật Tường Vy”. Không hiểu sao tự dưng tôi lại bỗng thấy căm ghét em tột cùng, vốn dĩ nghĩ cuộc hôn nhân của em hạnh phúc đến khi biết em bị chồng và chị gái nuôi hại tôi chỉ muốn chửi bậy. Trước kia gặp em em đâu có ngu ngốc như vậy, sao em lại để người ta hại ra nông nỗi này? Tôi từng tưởng tôi hả hê lắm vậy mà tôi không cười nổi khi thấy em thế này chỉ thấy muốn đập cho em một trận rồi bóp chết đám người kia cho hả giận.
Không biết gọi là may hay rủi ở Vân Đồn lại có một xác người dạt vào bờ. Người ấy cũng là một phụ nữ, có vóc dáng khá tương đồng với em khiến tất cả ai cũng nghĩ đó là em, cuối cùng người ta hoả thiêu xác chết ấy còn em vẫn ở nhà tôi. Sau hơn một tháng em mới tỉnh lại, khi dậy em đã một hai đòi sống chết. Tôi đi công tác về nghe mẹ tôi nói tôi như muốn phát điên. Thế nên khi em chống nạng sang phòng tôi suýt nữa đã cho em vài cái bạt tai cho tỉnh táo lại. Cũng may tôi kìm chế được nên đuổi em đi tự mình ngồi trong phòng mà đập phá cho hả cơn tức.
Những ngày sau đó em bắt đầu vực dậy tinh thần, em được mẹ tôi đưa ra một nơi khác, em cố gắng luyện tập chăm chỉ và sau hơn bốn tháng gặp lại tôi đã suýt không nhận ra em. Nếu như mẹ tôi không nói đó là Tường Vy có lẽ tôi cũng không biết chính em. Em xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai, làn da trắng hồng không một tì vết. Sáu năm trước tôi gặp em, da em có chút mụn, cơ thể em đầy đặn, đôi mắt không rõ mí thì nay đã thay bằng một đôi mắt hai mí rất rõ ràng và khác biệt. Ngay cả giọng nói của em cũng khác trước kia. Tuy em chỉ làm chút tiểu phẫu nhưng em xinh đẹp không thua kém gì những cô gái theo đuổi tôi. Hoá ra em vốn dĩ là thiên nga, có điều em tự khiến mình thành con vịt xấu xí, giờ đây thay lớp vỏ kia đi em lại trở về bản chất của một con thiên nga lộng lẫy.
Em tiếp cận tôi, thực ra tôi biết em tiếp cận tôi vì mục đích trả thù của mình. Ban đầu tôi vẫn cảm thấy em rất đáng ghét, cảm thấy em ngu ngốc, còn cảm thấy em sau vụ tai nạn kia lại biến thành con đàn bà tâm cơ nên có phần khó chịu. Càng khó chịu tính khí vốn dĩ đã thô lỗ nay lại càng thêm phần cục cằn. Tôi căm ghét cả thế giới, căm ghét luôn cả em, dù cho có gặp lại em tôi vẫn không thoát nổi bóng ma quá khứ nên hằng ngày tôi chỉ muốn tống cổ em ra khỏi cuộc đời vốn dĩ đã nhiều phiền phức rắc rối của tôi. Thế nhưng em không chịu đi, chẳng những vậy em còn dám đứng trước mặt tôi mà nói:
– Ngoài vì việc chỉ có anh mới có thể giúp tôi trả thù còn một lý do tôi chỉ tìm đến anh. Anh muốn nghe chứ? Vì tôi và anh giống nhau. Chúng ta đều là những kẻ vì thù hận mà sống, chẳng phải Chu Nhật Anh cũng là kẻ cướp đi của anh tất cả mọi thứ sao? Chẳng phải anh cố gắng từng ngày để cho anh ta thấy so với anh ta anh tài giỏi hơn rất nhiều sao?
Từ sau vụ tai nạn của tôi đã không ai dám nhắc đến tên Chu Nhật Anh trước mặt tôi. Đừng có nói là nhắc mà đến ngay cả nghĩ trong đầu cũng không dám. Thế nhưng em lại nhìn vào mắt tôi kiên định hiên ngang nói. Câu nói của em như một đòn đả kích chí mạng vào tôi. Tôi tưởng mình sẽ tức đến nỗi lao vào bóp chết em nhưng chẳng biết vì lý do gì mà tôi lại nhịn được. Lần đầu tiên sau hơn sáu năm gặp lại em lại khiến tôi đau như hoạn nhưng đến ngay cả chửi em cũng không thốt nổi ra lời. Tôi không biết tôi đã phải khó nhọc thế nào mới gằn ra một chữ cút. Khi em đi khuất tôi cũng ngồi phịch xuống ghế. Gân guốc trên người tôi như dựng cả lên. Sáu năm rồi em vẫn không thay đổi, em vẫn láo và xấc xược như vậy. Thế nhưng vì sao? Vì sao mà năm năm qua em bị người ta lừa mà không biết? Vì em yêu hắn sao? Em yêu hắn thật lòng đến mức mù quáng mà tin hắn sao? Nghĩ đến đây tôi càng cảm thấy lồng ngực căng ra mà xé xác em.
Sau đòn đả kích suốt một đêm tôi đã nằm suy nghĩ. Cho dù trước mặt tôi em nói những lời khiến tôi tức điên lên nhưng không phủ nhận những lời em nói lại như chút ánh nắng le lói trong tôi. Bỗng dưng tôi lại thấy suốt thời gian qua tôi sống như vậy có thật sự là có ích. Đến sáng hôm sau mẹ tôi gọi lại khóc lóc chuyện tôi mãi chẳng mở lòng với ai, tôi ghét nhất là mẹ khóc, bởi mỗi lần mẹ khóc tôi thấy mình thật tệ. Mẹ tôi vừa khóc vừa nói muốn có cháu, mẹ tôi nói tôi là thằng bất hiếu khi không chịu chấp nhận những người mẹ tôi giới thiệu. Nghe mẹ khóc lóc lại vừa hay nhìn thấy em cuối cùng tôi nghĩ ra một việc. Tôi muốn em sinh con cho tôi, đổi lại tôi sẽ giúp em trả thù. Ban đầu tôi tưởng em không đồng ý nhưng cuối cùng em lại chấp nhận. Nghĩ đi nghĩ lại em đồng ý cũng đúng, ngoài đẹp trai, nhiều tiền thì tôi chỉ có cái chân liệt chứ có gì mà em không đồng ý?
Thế rồi tôi và em ràng buộc nhau bởi bản hợp đồng ấy. Tôi có một cảm giác rất lạ khi ở cạnh em, trước kia tôi cứ nghĩ tôi yêu Thuỳ nhiều lắm, sau này nhất định sẽ không mở lòng ra với ai. Có điều hình như tôi thấy sai sai. Mỗi lần ở cạnh em tôi đều thấy bản thân rất ham muốn. Cảm giác ấy lúc tôi ở cạnh Thuỳ cũng chưa từng. Tôi tự huyễn hoặc mình rằng bởi em ngon hơn Thuỳ nhưng thực ra dù cho nhiều cô gái hấp dẫn hơn em đến ngay cả liếc nhìn tôi cũng không muốn. Tôi muốn em đến mức tưởng mình bệnh hoạn biến thái luôn, mỗi lần thấy em tôi đều muốn xé mấy lớp áo váy mỏng manh kia mà nghiền em cho nát. Phải nói thực sức chịu đựng của tôi mạnh mẽ cỡ nào mới ngăn cho dục vọng dập tắt đi. Còn em, em ở cạnh tôi vẫn không quên thói láo toét, em nói Chu Nhật Anh hạnh phúc hơn tôi, em nói tôi muốn sinh con thì phải chấp nhận phẫu thuật, em còn nói cái gì? Em còn dám nói tôi là một thằng tàn phế. Chưa có người nào như em cả, chưa một ai to gan lớn mật đến mức nói nhưng lời thế với tôi. Nếu là người khác có lẽ tôi phải vả cho không còn cái răng nào ăn cháo, tôi chẳng hiểu vì sao tôi lại nhẫn nhịn em nữa. Rõ ràng cần một đứa con tôi có thể kiếm một người khác hơn em nhưng tôi cứ tự nhủ rằng em cần trả thù tôi cần con để biện minh cho sự cố chấp ấy của mình.
Nhưng rồi tôi dần thấy em nói đúng. Tôi là một kẻ tàn phế. Bằng chứng là khi ở cạnh em tôi thấy mình đã không chịu đựng nổi nữa rồi, tôi muốn đến mức phần thân dưới còn chẳng chịu nghe tôi, tôi lắm lúc còn muốn mặc kệ em phản đối hay không đè em ra nhưng vì cái chân liệt mà tôi đã không làm nổi cả những việc tưởng chừng như đơn giản thế vậy. Vì nó tôi không thể nào đụng chạm vào cơ thể em, không thể nào xé những lớp vải kia mà tham lam ngấu nghiến cơ thể em. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, vì cuộc phẫu thuật thất bại trước kia, vì Thuỳ mà tôi tự làm khổ mình thế nào? Giá mà chân tôi lành lặn tôi đã có thể thoả mãn thứ dục vọng bùng cháy. Tôi hận! Tôi hận tất cả, mà tôi hận nhất chính là sao em không xuất hiện trước khi tôi gặp Thuỳ, sao em lại lấy chồng sớm như vậy hả cái đồ ngu ngốc này?
Bản hợp đồng của tôi thêm mục tôi chấp nhận phẫu thuật là hoàn thành. Lúc ấy tôi đã nghĩ nếu như em đủ can đảm chịu trách nhiệm với mình thì tôi cũng đủ can đảm bước ra khỏi bóng tối kia để sống một cuộc đời bình thường. Cuộc phẫu thuật thành công, hơn nữa tôi còn biết em chính là người cho tôi máu. Trong lòng tôi bỗng nảy sinh ra một thứ cảm xúc lạ lẫm với em, cảm thấy em giống như chỗ dựa tinh thần của tôi. Mà cũng đúng là như vậy. Thuỳ là người khiến tôi sống u ám nhưng em lại là người kéo tôi ra khỏi bóng tối ấy. Nếu không có sự xuất hiện của em có lẽ vĩnh viễn tôi chẳng bao giờ có thể có được nụ cười, vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể chấp nhận để mình có đôi chân lành lặn trở lại. Dù cho tôi và em vẫn nói chuyện thô lỗ với nhau nhưng tôi dần dần cảm nhận được có thứ gì đó lớn dần. Tôi rất ghét cảm giác xa em dù chỉ một giây một phút, dù cho ở cạnh nhau tôi và em chỉ có cãi vã hết trận này đến trận khác, dù cho em bố láo bố toét lúc nào cũng ra vẻ với tôi. Nhưng tôi lại thích thế, tôi lại thích tỉnh dậy là thấy em véo von cái miệng mỉa mai tôi, nói xấu tôi, hay thậm chí là dùng những ngôn từ bậy bạ để nói với tôi. Tôi còn nhận ra mình cực kì căm ghét cảm giác em đi gặp chồng cũ. Dù tôi biết em chỉ vì trả thù hắn nhưng thấy cảnh em cầm tay cầm chân với hắn tôi lại tức trong lồng ngực. Mẹ kiếp! Bàn tay kia tôi còn chưa được nắm mà hắn là cái chết mẹ gì dám nắm chứ? Tôi còn nghĩ hay tôi di chết cái công ty ấy là xong em việc gì phải hao tâm tổn sức như vậy ai ngờ em nói tôi là thằng ấu trĩ. Tôi đúng là ấu trĩ, ấu trĩ khi không hiểu càng ngày làm sao mà tôi càng dựa dẫm ỉ lại vào em như vậy. Tôi muốn em là của mình tôi, đẻ thuê cho mình tôi, sống làm giúp việc người hầu hay cái quái gì cũng được miễn là của riêng tôi không ai được xâm phạm đến.
Tôi biết em mong sớm trả thù được đám người kia, chính tôi cũng mong như vậy. Tôi mong em trả thù nhanh nhanh lên để rồi về ở cạnh tôi chứ đừng có suốt ngày đi đi lại lại rời xa tầm mắt của tôi tôi bực.
Có lần em xuống Quảng Ninh để thực hiện nốt kế hoạch của mình, tôi liền bịa ra mình phải nghỉ ngơi để đi theo em. Nhưng vì việc công ty bận nên tôi phải đến muộn. Ai ngờ vừa xuống đến nơi nghe tin em ngủ lại ở nhà chồng cũ. Mới nghe tôi đã nổi cơn thịnh nộ, ấy vậy mà em còn nhơn nhơn nói em là nhân viên quèn, em ngủ đâu chả được. Nhân viên quèn cái mẹ gì? Em là của tôi, là của tôi hiểu chưa cái đồ đầu đất này?
Lần ấy ở dưới Quảng Ninh, sau bao nhiêu lâu chịu đựng cuối cùng khi chân tôi vừa phục hồi tôi đã không còn đủ một chút lí trí nào để chịu đựng nữa. Khoảnh khắc thấy em tắm xong, tóc tai còn ướt át tôi đã không kìm chế nổi thứ dục vọng đã cháy lên như ngọn lửa trong lòng mình. Tôi muốn em! Tôi thật sự muốn em. Em đứng trước mặt tôi, gương mặt mộc mạc nhưng xinh đẹp còn mang chút mong manh ngước độ mắt sáng lên nhìn tôi. Giây phút ấy chính là giây phút tôi thấy em đẹp nhất. Tôi thậm chí còn không chịu đựng nổi gắt gỏng với em rồi lôi em lên giường. Thứ cảm giác đè nén bao nhiêu lâu nay như bùng nổ, tôi chưa từng có cảm giác đê mê đến như vậy với bất kì ai. Cơ thể tôi và em hoà vào làm một, vật thể kia tiến vào sâu bên trong ấy tôi còn tưởng bản thân mình như tan ra. Tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát, thậm chí một kẻ trên thương trường chẳng biết ngán ai giây phút ấy lại sợ thằng Hùng nó từ đâu lao vào. Chúa ơi, nếu nó lao vào lúc ấy chắc chắn nó sẽ chết tan xác dưới tay tôi. Tôi đã hoàn toàn mất tỉnh táo, và chính lúc ấy tôi đã suýt bật ra ba chữ “Anh yêu em”. Nhưng rồi tôi cũng kìm được lại, tôi tự nhủ là do tôi bị kích thích quá chứ không phải tôi muốn nói như vậy, giá mà cái chân này không bị đau có lẽ đêm ấy tôi phải quần em năm sáu lần mới đủ thoả mãn. Tôi chỉ biết khao khát em mãnh liệt và bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Về sau những lần làm tình của tôi và em càng lúc càng nhiều. Tôi còn tham lam đến mức ra lệnh cho em phải làm mỗi ngày. Thực ra tôi đâu dám thừa nhận do tôi thèm muốn em đến mức này? Lúc nào tôi cũng đổ thừa cho lý do muốn sinh con nhưng là tôi muốn em nhiều hơn. Và sau mỗi lần làm tình như vậy tôi bỗng thấy hình như tôi rất thích em. Hùng nói với tôi tại sao trước kia tôi chưa từng như vậy với ai? Là tôi thích em rồi. Tuy rằng tôi phủ nhận nhưng thứ tình cảm ấy đang thực sự lớn dần trong lòng tôi mà tôi không hay biết.
Và rồi em có thai. Khi nghe tin em có thai tôi vừa mừng vừa lo, tuy rằng tôi phải nhịn đến tận ngày em sinh con nhưng lúc ấy nghĩ đến việc em mang trong mình sinh linh bé nhỏ, nó là kết tinh của tôi và em tôi thấy hạnh phúc nhiều hơn. Chỉ là tôi tự biết xung quanh mình nguy hiểm rình rập, trước kia tôi rất ít lo cho người khác trừ mẹ tôi nhưng giờ ngoài mẹ tôi còn em và con. Thời gian em mang thai có lẽ là thời gian đẹp nhất của tôi và em. Tôi được trải nghiệm những thứ mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Ngay cả việc mua que thử thai tôi cũng lúng túng chẳng biết bắt đầu thế nào. Lạ thật. Hoá ra cảm giác làm bố nó lại đáng yêu như thế? Em mang thai con của tôi, tự dưng tôi lại sợ em vất vả, thấy em làm gì tôi cũng thấy bất an. Mỗi ngày đi làm tôi đều muốn về sớm, tôi sợ em ở nhà buồn, tôi sợ em đói, tôi sợ em mệt. Trước kia ăn uống tôi được hầu tận mồm vậy mà giờ tôi lại làm kẻ thê nô hầu hạ em như mấy ông chồng sợ vợ. Tôi nghĩ là do con nên tôi mới thế mà không nhận ra tôi yêu em mất rồi. Tôi yêu em đến mức tôi còn muốn lấy em, muốn cưới em làm vợ, muốn bản hợp đồng kia của chúng ta là kéo dài mãi mãi.
Có điều muốn cưới em sao? Thậm chí ý nghĩ ấy vừa bắt đầu nhen nhóm đã nhận được sự phản đối gay gắt của bố tôi. Thế nhưng bố tôi phản đối tôi cũng mặc kệ, tôi lấy em chứ bố có lấy đâu mà bố đòi cản? Xưa nay tôi đã chẳng sợ ai, bố cản thì bố cản việc tôi yêu em thì tôi cứ yêu. Kiểu gì em sinh xong tôi cũng phải cưới em. Tôi nghĩ đơn giản lắm, tôi muốn chiếm hữu em thì chỉ có cưới em, chỉ có cưới em mới được ở cạnh em suốt ngày. Bố tôi rất gay gắt trong chuyện này, ông ra sức phản đối. Tôi tất nhiên cũng kịch liệt phản kháng, có lần vì ông xúc phạm em mà tôi đã gào lên với bố:
– Bô lấy mẹ con còn có vài ba đứa con riêng thì bố lấy tư cách gì dạy con phải yêu ai? Yêu người thế nào?
Ngay sau khi tôi nói câu ấy bố tôi đã đánh tôi một trận, đánh bật cả máu miệng rồi bỏ đi. Tôi thấy rất đau lòng, thấy bố tôi và tôi càng ngày càng xa cách, nhưng khi vào thấy em ngồi chờ mình ở ghế mọi buồn phiền ấy lại tan biến. Tôi đã thề nhất định lấy em là chỉ lấy em, những người khác tôi sẽ không bao giờ chấp nhận. Có điều cuộc đời này lại chẳng như tôi nghĩ cho đến khi… Thuỳ trở về!
Ngay khi trở về liền gọi cho tôi. Có lẽ em cảm nhận được nên có hỏi tôi. Có điều tôi thực lòng đã sớm không còn tình cảm với cô ta. Trong lòng tôi đến ngay cả hận cũng còn chẳng hận, ngay cả nhớ cũng còn không nhớ chứ đừng nói là tình cảm. Thuỳ gọi tôi rất nhiều, cô ta thậm chí còn nói muốn quay lại với tôi. Quay lại sao? Cô mơ đi! Vì sợ em buồn nên tôi chặn cả số điện thoại của Thuỳ không liên lạc nữa. Tôi cứ tưởng thế là xong rồi đợi tôi giải quyết xong đám người Chu Nhật Minh sẽ đường hoàng cưới em vậy mà…
Tôi hứa với em rằng tôi sẽ cùng em xem pháo hoa đêm giao thừa, tôi muốn ở cạnh em những ngày Tết. Gia đình chúng ta ba người sẽ trọn vẹn bên nhau từ năm cũ qua năm mới. Thế nhưng cuối cùng lại tan vỡ hết.
Mẹ tôi, người mà tôi từng tin tưởng nhất lại gài cho tôi một cái bẫy. Ngày hôm ấy mẹ gọi điện muốn sang thăm tôi ngày Ba Mươi Tết. Thực ra tôi biết mẹ rất nhớ tôi, dù ở cùng một thành phố nhưng năm nào cũng như năm nào Tết tôi cũng không về nhà. Thế nên tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý để mẹ qua nhà. Em có lẽ ngại mẹ nên xin phép đi ra ngoài, lúc em đi tôi thấy mắt em hơi sưng lên trong lòng đã có một linh cảm gì đó rất bất an. Khi mẹ sang mẹ nói mẹ biết chuyện tôi và em rồi, còn nói mẹ không phản đối nhưng Tết tôi không về mẹ rất buồn. Mẹ muốn uống chút rượu với tôi, chẳng ngờ chén rượu ấy mới nhấp một ngụm tôi đã không còn biết gì nữa. Tỉnh dậy tôi sững sờ cả người khi thấy tôi đang nằm cạnh Thuỳ cả hai chẳng một mảnh vải che thân. Bên ngoài có tiếng em mở cửa, tôi còn chưa kịp phản ứng gì em đã bước vào.
Cả người tôi đứng như trời trồng, em vừa nhìn thấy tôi chợt tôi thấy một giọt nước mắt lăn trên má em. Vừa nhìn đến đây tôi bỗng thấy trái tim mình đau như có ai đâm dao vào. Sao em lại khóc hả em? Còn tôi, tôi đang làm gì đây? Tình ngay thì lý cũng gian, tôi làm em đau rồi, tôi làm em đau mất rồi. Em nhìn tôi rất lâu còn nói tôi mặc quần áo vào em ra ngoài chờ. Câu nói ấy của em khiến tôi bỗng muốn lao vào ôm em, có lẽ phải cố gắng bình tĩnh thế nào em mới nói ra được câu ấy. Thế nhưng ôm em sao? Tôi lấy tư cách gì để ôm em đây? Tôi nhìn Thuỳ, dù tôi và Thuỳ đã từng trải qua những đoạn tình cảm nhưng giây phút này tôi chỉ muốn lao vào mà giết chết cô ta. Bên ngoài em khóc, tôi tưởng mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Bờ vai em run lên, lồng ngực tôi cũng như muốn vỡ ra.
Khi chỉ còn tôi và em ở lại căn phòng khách tôi đã rất muốn mở miệng ra giải thích. Thực ra tôi biết tôi và Thuỳ chẳng có gì, đó chắc chắn là cái bẫy và tôi chưa làm gì cô ta. Thế nhưng chưa kịp nói em đã ngước lên nhìn tôi rồi nói:
– Chúng ta chia tay đi.
Năm chữ vỏn vẹn như vậy lại khiến tôi gần không thở nổi. Em là người cho tôi chút hi vọng sống vậy mà giờ tôi lại tự tay dập tắt nó. Chia tay sao? Tôi không chịu nổi cảm giác ấy. Hoá ra đau đớn nhất không phải là bị Thuỳ bỏ rơi, hoá ra đau đớn nhất chính là cảm giác này. Câu nói ấy khiến tai tôi như ù đặc, đau đến mức tâm can tê liệt, khổ sở vô cùng. Tôi chưa từng muốn giải thích gì với ai vậy mà lúc ấy lại mở mồm ra giải thích chỉ mong em đừng chia tay tôi. Thế nhưng cái lắc đầu của em đã khiến tia hi vọng cuối cùng cũng vỡ tan. Em lựa chọn không tin tôi. Tôi bỗng thấy mình tuyệt vọng hơn cả những năm tháng trước kia. Bóng đen lại ập đến với tôi, phải chia tay thôi, tôi không xứng với em. Dù tôi chưa làm gì nhưng cùng người trần truồng trên giường tôi đã không còn xứng với em nữa. Tôi cũng giống em, không chấp nhận nổi sự phản bội nên tôi cũng đã không còn cố gắng giải thích được nữa. Em đã không tin tôi… có giải thích chỉ là vô nghĩa. Thế nhưng còn đau hơn cả việc em không tin tôi là việc em đau lòng. Tôi không chịu nổi cảm giác nhìn người mình yêu đau thương tột cùng. Cứ nghĩ đến lúc em ngồi bên ngoài khóc chờ tôi mặc quần áo cùng người con gái khác tôi lại không thở được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!