Ngược Gió - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
489


Ngược Gió


Phần 9


Truyện ngắn: Ngược gió
Tác giả: Thảo Phương
Đoạn 9.
Alo, tôi Quân nghe đây!
Dạ em chào anh, anh có khỏe không?
Nghe tiếng giọng con gái nhẹ nhàng, quen thuộc trong điện thoại, anh ngồi phắt dậy, bừng tỉnh, trái tim đập thình thịch, hồi hộp, anh hít sâu một hơi để trấn tĩnh:
À,… chào cô giáo, anh khỏe. Em thế nào?
Dạ, em vẫn khỏe. Anh dạo này có ổn không?
Nghe hai từ có ổn không mà anh cứ như mở cờ trong bụng, anh thấy con tim như nở hoa. Bao nhiêu mệt nhọc, buồn bã, thất vọng cách đây vài phút đã biến mất. Bây giờ anh chỉ muốn gặp cô giáo nhỏ thôi. Anh vội nói:
Gặp nhau một lát đi, anh sẽ nói rõ sau.
Dạ, vậy anh đang ở đâu?
Anh đang ở phòng trọ. Bây giờ đến chỗ quán café Hoa sữa, Hồ Tây ngồi nhé! Em cứ bắt taxi, anh trả tiền cho, anh sẽ đến đó luôn.
Dạ, vâng, thế cũng được ạ.
Nó cũng thấy lâng lâng khi nghe giọng nói của anh. Không hiểu sao, cả tháng nay anh không đi đâu không thấy gọi điện cho nó, cũng không đi ăn cùng hay anh đã chán đi ăn với nó rồi. Nó cứ thấy bồn chồn và không biết giải thích thế nào, chỉ thấy cứ sốt ruột, trong lòng nó rất lạ. Cảm giác chán nản, buồn bực, kiểu gì đó. Nó mới quyết định gọi điện. Nó đã mua được điện thoại Sam sung có 2 cái râu đen trắng chỉ có chức năng nghe, gọi và nhắn tin. Mục đích cũng chỉ để gọi điện cho anh. Nó mới chuyển nhà nên nó cần có điện thoại nhỡ đâu anh gọi cho nó thì sao. Thời đó chưa có điện thoại thông minh. Lúc đó, nó mua được điện thoại là đã giàu hơn lũ bạn của nó rồi. Nó miên man suy nghĩ thì chợt nhận được tin nhắn:
Em đi chưa? Em có di động rồi à? Đây là số của em à? Em lên tầng 3 nhé!
Vâng, em bắt đầu đi đây. Anh đến trước thì chờ em nhé!
Trả lời xong tin nhắn thì nói lật đật đứng dậy và mặc vội bộ quần áo và chải tóc cột lên như đuôi gà, tô thêm chút son. Lần đầu tiên nó mua son. Vì nó muốn nó đẹp hơn trong mắt ai đó.
Nó đi đến quán café, không gian quán rất đẹp, có 3 tầng. Tầng 1 thì ồn ào, tầng 2 là phòng vip, tầng 3 là tâng có các ô ngăn cho các bàn độc lập với nhau bằng những tấm rèm. Mỗi ô chỉ có 2 ghế vào 1 cái bàn nhỏ. Có vài đôi nam nữ tình tự ở đây, mỗi đôi ngồi một ô, không nhìn rõ ai, chỉ biết ô nào đã có người thì buông rèm. Có lối đi ở các dãy mà không ngăn nào bị làm phiền. Nó dừng lại vì không biết tìm anh ở ô nào? Nó nhắn:
Em đến rồi, anh ngồi ô nào?
Đây rồi! Anh nhìn thấy nó đang ngơ ngác thì anh đứng lên cầm tay nó kéo đi.
Dạ, chào anh ạ! Quán này bố trí hay nhỉ? Như ma trận thế này thì khó mà tìm ý.
Ừ, lên đây cho riêng tư.
Nó đi theo anh và ngồi vào ô đối diện mà anh đã chọn ở cuối dãy. Vừa ngồi xuống thì anh đã đứng lên bế nó ngồi cạnh và quàng tay ôm nó thật chặt. Nó đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Anh nói nhỏ vào tai nó:
Cứ ngồi yên, để anh ôm em một lúc được không?
Dạ, sao anh …. lạ thế?
Anh tưởng là em đã biến mất rồi! Anh nói mà giọng hơi lạc đi.
Anh… anh … làm sao thế?
Anh sợ mất em!
Ôi trời ơi, con tim nó nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh biến mất một tháng, rồi tự nhiên lại đòi gặp và nói là sợ mất nó. Sao lại là như thế? Có ai nói rõ cho nó được không? Lúc này, người đàn ông lạnh lùng và điềm đạm đâu mất rồi. Nó còn cảm nhận được tim anh đang đập thình thịch. Người anh cũng nóng ran lên. Làm người nó cũng bừng bừng. Nó ngượng ngùng, đầu hơi ngẩng lên và đẩy tay để anh buông nó ra. Nhưng anh ghìm nó chặt hơn. Nó đành nhẹ nhàng hỏi:
Anh chờ em lâu chưa?
Chờ một lúc rồi. Sao lại ôm em thế này?
Hôm qua, anh gọi điện đến nhà cũ nhưng họ báo là em đã chuyển, tưởng cả đời này anh sẽ không tìm được em nữa. May sao em lại gọi điện? Mà sao em lại gọi đúng lúc vậy?
Anh buông em ra đã, thì em mới trả lời được.
Anh từ từ buông cô giáo nhỏ ra. Lúc này anh chẳng quan tâm là đúng hay sai, chỉ cần anh vẫn còn gặp được cô giáo nhỏ là anh đã thấy hạnh phúc rồi.
Anh nhìn chăm chăm vào nó, khiến nó đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống. Anh không đợi được nó trả lời, anh đặt một tay lên gáy nó và một tay nâng mặt nó và hôn lên đôi môi đang mấp máy định nói gì đó. Nụ hôn thật ngọt ngào. Môi của cô giáo nhỏ thật ngọt ngào. Nó chưa kịp định hình là gì thì anh lại tiếp tục hôn, lần này anh hôn mãnh liệt hơn. Nó cũng đã được hôn rồi, nhưng cảm xúc lần này thật khác, nó cứ như bị thôi miên. Nó không kịp phản kháng bất cứ thứ gì mà anh đã làm. Anh mút mát môi nó một lúc thật lâu rồi tách môi nó ra và dùng lưỡi khuấy đảo, cuốn lưỡi của nó. Lưỡi nó cứ như bị anh nuốt vào sâu bên trong. Nụ hôn thật quyết đoán, mãnh liệt làm sao. Nó tê dại và đầu óc quay cuồng, nó bị cuốn đi như nước lũ. Nó cũng không biết phản kháng thế nào trước sức mạnh như vũ bão của anh. Một nụ hôn của người trưởng thành như khẳng định chủ quyền và chiếm đoạt. Một lúc lâu sau nó sắp ngạt thở thì anh mới rời ra. Nó xẩu hổ cúi gằm mặt, không biết nói gì lúc này. Vì thực ra nó cũng rất thích. Nhưng có gì đó sai sai ở đây.
Anh ôm nó vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong, anh bế nó hẳn lên ngồi lên đùi anh, anh cứ ghì chặt như sợ nó biến mất. Nó cũng xấu hổ và úp mặt vào ngực của anh như dấu đi sự ngại ngùng. Nó cũng không nói thêm gì, bây giờ đầu óc nó đang bấn loạn. Bấn loạn vì nụ hôn, bấn loạn vì trái tim nó cũng đập hơn 100 lần một phút.
Hai người cứ ôm nhau cho đến lúc nó mỏi quá, nó cựa quậy thì anh mới lên tiếng:
Em trả lời anh đi, sao em gọi điện cho anh?
Thì em … em thấy sốt ruột, không hiểu anh đã đi đâu cả tháng nay. Em đã tìm đến phòng trọ của anh hỏi, họ bảo anh chưa lên học một tháng nay rồi, em cũng không hiểu sao mà em thấy nóng ruột, chỉ lo anh bị làm sao.
Hihi, anh thì bị làm sao được. Thế em cũng nhớ anh đúng không?
Dạ… em nghĩ em không nên như thế!
Anh cũng rất nhớ em! Lúc biết em chuyển đi, nếu em không gọi điện, anh không biết là anh sẽ phải đối diện sự mất mát này như thế nào. Anh cảm nhận được là anh rất cần em.
Thật à? Thế anh bị sao lại không đi học?
À, không sao, anh bận nên phải nghỉ 3 môn đấy.
Có phải anh bị sao không? Sao anh gầy thế này?
Nó nhìn anh gầy đi, hốc hác, lại phảng phất mùi thuốc. Nhìn mà xót xa, nó hỏi:
Anh lại hút thuốc phải không? Anh gặp phiền phức gì à?
Ừ, một chút. Nhưng xong rồi, anh giải quyết xong rồi.
Liên quan công việc hay là chuyện riêng?
Liên quan đến công việc thôi em.
Vậy… vợ anh đâu?
….
(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN