Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 31
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 31
Việc gây áp lực cho hai đứa càng khiến tình thương dành cho Thuận bị giảm đi.
Cô không muốn quay lại chăm sóc cho Thuận nữa. Nhưng vì đứa con. Thi thoảng vẫn đi vào.
Dạo này Phong không ra với cô. Hai đứa chỉ có thể nhắn tin quan tâm nhau trong điện thoại. Nhưng không bao giờ Phong hé răng nửa lời cho cô biết Phong đang có vấn đề gì. Cho đến khi người đến tìm cô khiến cô giật mình.
-Cho hỏi đây là cửa hàng của Lan phải không?
Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc rất chỉnh tề. Dáng đứng nghiêm túc.
-Cháu có phải là Lan không?
-Dạ, vâng ạ. Là cháu.
Cô đứng lên. Tự nhiên lại thấy bất an. Người đàn ông đứng trước mặt cao lớn. Dáng dấp y như Phong. Khuôn mặt hao hao giống. Nên càng làm cô run.
Ông ấy bước thêm một bước. Rồi nhìn cô nghiêm túc.
-Tôi là bố của Phong.
Tim cô đập thình thịch. Mặt tái đi. Bàn tay lạnh mà đổ cả mồ hôi.
-Cháu… Cháu chào bác ạ.
-Tôi muốn nói chuyện với cô.
-Dạ… Cháu… Cháu mời bác sang bên kia cho tiện. Chứ bên này… Người ra người vào. Không tiện ạ.
-Được…
Ông ấy gật đầu. Cô dẫn ông ấy sang bên đường. Rồi ngồi im chờ đợi sự phán xét từ ông ấy.
-Chuyện Phong có bạn gái, tôi đã nghe rồi. Nhưng mà mỗi lần hỏi Phong chỉ nói với mẹ là cuối năm sẽ đưa về. Chứ không nói cụ thể là ai.
-Dạ.
-Phong nhà tôi là đứa khá ngang bướng. Nhưng từ lúc nói quen cháu. Tôi thấy nó cũng chịu nghe lời hơn. Tôi rất mừng.
-Nhưng mà… Có nhiều chuyện nó không nói rõ với tôi. Nên hôm nay, tôi đến gặp cháu, chúng ta trao đổi một số chuyện.
-Dạ vâng. Cháu nghe đây.
-Năm nay Cháu bao nhiêu tuổi?
-Cháu 31 ạ.
-Cháu có biết Phong bao nhiêu tuổi không?
-Cháu biết ạ.
–Vậy… Sao còn muốn quen một thằng bé chưa đủ trưởng thành.
-Dạ… Cháu và Phong đã suy nghĩ rất nhiều rồi ạ. Lúc đầu cũng rất đấu tranh. Nhưng rồi chúng cháu nhận ra chúng cháu thương nhau thật lòng.
-Cháu thương nó sao lại để người nhà cháu đến tận đơn vị làm phiền nó. Ảnh hưởng đến công việc của nó. Cháu có biết là nó đang phải rất phấn đấu để chuẩn bị lên quân hàm không.
-Cháu…
Cô ngập ngừng. Biết mình sai.
-Giờ nó đang bị cấm trại. Cũng chỉ vì có người tố cáo nó quan hệ với phụ nữ đã có chồng.
Cô càng bất ngờ. Vậy là bố cô đến đó, nói Phong như vậy sao. Nhưng nói với Phong thì còn đỡ. Đây báo cáo lên cấp đơn vị là quá đáng rồi. Là cô làm hại Phong. Cô thấy ấm ức.
-Vậy tôi hỏi cháu. Điều họ nói có thật không?
-Dạ…
Cô cúi xuống.
-Cháu xin lỗi bác. Việc họ nói cháu là người đang có chồng là không đúng. Nhưng cháu đã từng có chồng và hiện tại đã ly hôn ạ.
-Cháu có mấy con.
-Cháu có một con gái à?
-Phong ngay từ đầu có biết không?
-Dạ có ạ.
-Vậy mà nó giấu chúng tôi.
-Cháu xin lỗi bác. Hiện giờ, chúng cháu vẫn chưa công khai. Là Phong muốn sau khi lên quân hàm. Sẽ dẫn cháu về chào hai bác.
-Không cần dẫn nữa đâu. Cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc và ở bên nó. Nhưng với tư cách là cha mẹ của Phong tôi không chấp nhận mối quan hệ của hai đứa.
-Với tư cách là cấp trên của nó. Tôi không ủng hộ điều này. Mong cháu hãy hiểu. Bởi cháu cũng là mẹ. Nếu sau này con cháu yêu một người đã có gia đình. Và luôn gây áp lực trong việc tiến thân của con cháu. Thì chắc chắn cháu sẽ nghĩ như chúng tôi.
Cô run run. Nước mắt ứa ra. Cô không muốn xa Phong. Không muốn mất Phong.
-Nhưng…
-Nếu cháu thương Phong thật lòng. Mong cháu rời xa nó. Cháu đã từng vấp rồi. Tôi tin cháu sẽ hiểu, và biết mình phải phải làm gì. Phong chỉ là một thằng thanh niên bồng bột. Không có gì trong tay. Hiện lo cho bản thân còn không xong… Chưa thể lo cho ai khác.
-Dạ… Cháu…
-Với lại…gia đình đã hướng cho Phong với một người cùng đơn vị. Tất cả cũng vì tương lai của Phong. Mong cháu hết sức thông cảm.
-Dạ… Cháu… Hiểu ạ.
Cô ấm ức đến nghẹn cả họng mà vẫn phải thốt lên lời.
-Mong cháu hãy vì Phong. Vì tương lai của nó. Mà chấm dứt mối quan hệ này. Để gia đình cháu, đừng đến làm phiền Phong nữa.
-Cháu hiểu ạ.
-Tôi cần cháu một lời xác nhận.
-Là gì ạ.
-Là sẽ không tìm Phong nữa.
-Cháu…
Cố rối bời. Không thể tưởng tượng đến giây phút như thế này.
-Khó khăn lắm mới chuyển được nó về đây. Giờ nếu bị điều đi đơn vị khác. Có lẽ sẽ phải đi đến vùng rừng núi rất khó khăn.
Đã vậy, nếu để cấp trên biết. Khả năng cao sẽ chậm lên quân hàm. Và rất nhiều chế độ khác.
-Dạ… Cháu hiểu…
-Vậy tôi mong cháu… Hãy giúp Phong và giúp chúng tôi.
-Cháu…
Cô cúi xuống. Đấu tranh giữa đi và ở lại. Giữa tình yêu và tương lai của người cô yêu.
Liệu cô phải làm gì?
Bố Phong, Ông ấy đưa ra trước mặt cô một cái Phong bì.
-Cái này là mẹ Phong gửi. Nếu Phong đã làm gì có lỗi với cháu. Coi như chúng tôi gửi lời xin lỗi. Mong cháu tìm người khác. Và tránh mặt Phong giúp chúng tôi.
Cô nhìn cái Phong bì rồi đẩy lại phía ông ấy.
— Cháu cảm ơn bác. Nhưng cháu cũng xin phép không nhận cái này. Cháu đến với Phong thật lòng. Không có đòi hỏi gì ở Phong hết.
-Nhưng nếu mọi chuyện rắc rối đến vậy, cháu cũng xin phép bác cho cháu thời gian.
-Để làm gì.
-Bác cũng Hiểu tính Phong rồi. Giờ đùng cái cháu nói chia tay… Phong sẽ đặt rất nhiều câu hỏi.
Vậy cháu xin bác để cháu từ từ nói chuyện với Phong.
-Giờ mà từ từ. Gia đình cháu sẽ không để Phong yên đâu.
-Cháu hứa sẽ tìm ra người làm chuyện này. Và không để họ làm ảnh hưởng đến Phong nữa.
-Vậy thì tôi sẽ tin cháu lần này.
-Cháu cảm ơn bác.
Ông ấy rút trong túi ra cái thẻ ghi số điện thoại.
-Đây là số điện thoại của tôi. Có việc gì cháu cứ gọi.
-Vâng ạ.
-Đây là số cháu.
Ông ấy xua tay.
-Tôi có rồi.
-Dạ…
-Trên biển kia đúng không.
–Dạ vâng.
-Vậy tôi về đây. Hẹn cháu khi khác. Chúc cháu bán đắt hàng và tìm được người phù hợp.
-Cháu… Cảm ơn bác.
Cô đứng lên chào ông ấy rồi lẳng lặng sang cửa hàng. Trốn vào trong kho ôm mặt khóc nức nở…
Chả nhẽ cô và Phong… Chấp nhận để mất nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!