Giải Thoát Số Phận - P2-Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1709


Giải Thoát Số Phận


P2-Chương 6


Câu nói của mợ ba sắc lạnh khiến cho mợ cả thật sự sốc…
Tôi tiến gần đến mợ ba
-Tiểu Hân ở đâu,sao cô biết
-Con bé thường hay đến nơi này,mợ cả có thể đến đó tìm
-Vậy sao…
-Tôi bận chăm sóc đại phu nhân ,bà đang sốc khi hay tin con bé mất tích thế bên mợ cả đi vậy nhé
-Được con bé hay đến đâu
-Con bé thường hay tới chỗ mẹ nó dắt đến khi còn sống,địa chỉ tôi ghi đây rồi,mợ cả nên đi một mình nếu k con bé sẽ sợ đấy,con bé luôn sợ chỗ đông người .
-Được…tôi đi ngay …
Thảo k suy nghĩ gì mà đi ngay tới chỗ địa chỉ mà mợ ba đưa…cô đi một mình…
Sấm chớp loé lên Minh dơ tay nhìn vào đồng hồ …Đã quá 1 tiếng đồng hồ…anh ta thở dài và vẫn quyết định chờ đợi…
Thảo trên đường đi gọi cho Minh nhưng anh ta để điện thoại trong xe ô tô…chuông cứ reo mãi nhưng k ai bắt máy…Thảo lo lắng “ Nào anh bắt máy đi nào,tiểu hân đang mất tích rồi anh biết không”…
Tay cầm điện thoại với tiếng thông báo “ Thuê bao hiện đang bận vui lòng gửi lời nhắn sau tiếng bíp”
Thảo đi trên chiếc xe máy vừa đi vừa nhắn “ tiểu hân mất tích rồi giờ tôi đến đây tìm,anh nhận được thì gọi lại ngay nhé,sau khi đón được tiểu hân về tôi có chuyện muốn nói với anh “…
Mợ ba ngồi trong phòng đóng cửa một mình,ánh mắt cô ta đỏ lên nắm chặt tay…Vú em khẽ đặt ly trà lên bàn
-Sao rồi
-Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch,cậu cả lại k liên lạc được nên càng tốt ,cơ hội của chúng ta đã tới rồi mợ ba à
-Tốt lắm,lần này tôi đặt cược tất cả cho ngày hôm nay,cuộc đời tôi kể từ khi cô ta xuất hiện khiến vị trí của tôi bị lung lay,phu nhân,cậu cả ,tất cả bọn họ đều bênh vực cô ta …còn tôi,tôi k tốt hay sao,tôi đã làm gì sai…thế nên tôi thà đạp đổ còn hơn trc khi mất tất cả…
Thảo tới một khu ngoại ô thành phố…cô đến địa chỉ mà mợ ba đưa đó là khu mộ của mẹ Tiểu Hân…
Tôi nhìn xung quanh rồi chợt suy nghĩ một đứa bé sao có thể tự tìm đến đây được…nhìn phần mộ có tên Trần Ngọc Hoa tôi cúi đầu chào “ Chào chị,tôi sẽ chăm sóc tiểu hân thật tốt,chị hãy chỉ đường cho tôi đón được con bé an toàn nhé”…
Thảo vừa quay lại thấy hai gã đàn ông đeo mặt nạ đứng phía sau…cô hét lên “ Ôi mẹ ơi,hai người là ai vậy”
Hai tên đó thở dài rồi nhìn nhau nói nhỏ
-Con bé này còn trẻ quá
-Làm đi tiền đang chờ đấy…
Tên áo xanh lao vào tóm tay Thảo thì cô gạt “ Có ai không cứu tôi với”
-Đi theo tao hôm nay mày phải chết
-Anh ơi anh có nhầm không,tôi k quen anh mà
-Tất nhiên mày k quen tao nhưng người muốn giết mày thì tao quen
-Giết…giết tôi…anh có thể nói k là ai vậy,tôi sẽ cho các anh nhiều tiền hơn nữa
Tên áo xanh tóm chặt tay Thảo “ Muộn rồi cô em ạ”…
Thảo hét “ Cứu tôi với có ai k ạ,cứu tôi với”
Người quản trang già cầm đèn pin soi rồi nói “ Ai vậy,sao lại bắt người ở đây,các anh là ai,tôi báo cảnh sát”
Vừa nói xong từ sau tên áo đen cầm cục gạch đập vào gáy người quản trang…ông nằm gục xuống…Thảo hét lên “ Ôi không thằng khốn,chúng mày sẽ phải trả giá,tao sẽ cho chúng mày tù mọt gông”
-Lo thân mày đi con khốn
Hắn dùng củi trỏ tay huých vào cổ Thảo thật mạnh…cô ôm cổ rồi gục xuống k nói được nên lời…tên áo đen từ sau cầm cây gậy gỗ vụt mạnh vào gáy phía sau Thảo…Thảo gục xuống hắn định vụt phát nữa vào trán thì tên áo xanh can ngăn “ Thôi anh,nó chỉ thế là chết rồi thêm nữa làm gì e nhìn ghê lắm”
-Uk anh ra lấy xe ,mẹ kiếp ai bảo nó ngoan cố định dìm nó chết đuối mà nó cứ thích làm tao điên lên
-Còn đứa bé thì sao
-Đứa bé tí ném xuống sông …chờ bên kia gọi báo sao đã
Vừa nói đến đứa bé ánh tia sét loé vào phần bia mộ hiện lên ảnh của mẹ tiểu hân…sét loé tiếp vào gần chỗ tên áo đen làm hắn giật mình “ Mẹ kiếp sấm sét ghê quá thu dọn đi”
Thảo nằm mắt trợn trừng,máu chảy ra lênh láng…người cô co giật rồi tay với về phía tên áo đen “ Tiểu hân…tiểu hân”
Thao nói thều thào rồi cơn mưa trút xuống sấm loé lên tay cô đầy máu rồi bàn tay đó buông dần xuống mặt đất…kí ức trong đầu Thảo hiện lên lần đầu gặp Hồ Công Minh trong khách sạn,nụ cười của anh ta ,ánh mắt của anh ta …Thảo nhớ lại hình ảnh chú rể cầm hoa bước vào phòng trong ngày cưới…cô mỉm cười nhẹ rồi trút hơi thở cuối “ Em yêu anh ,Hồ Công Minh”…
Bàn tay Thao chạm xuống dưới đất cùng nước mưa…
Hồ Công Minh ngồi dưới mưa rồi thấy sấm chớp loé lên anh ta nhìn theo tia chớp…Minh đứng dậy mở cửa xe bước lên xe rồi chợt anh ta nghe thoáng tiếng Thảo “ Hồ Công Minh”…
Minh chợt quay lại nhìn cây cầu vẫn k có ai,anh ta cười nhẹ “ Mình điên rồi,điên đến ảo giác rồi”…
Vừa lên xe anh ta thấy linda gọi đến,Minh nhấc máy
-Tôi đây
-Cậu cả ,cậu đã ở đâu vậy…có chuyện k hay rồi…
-Có chuyện gì vậy
Minh buông thõng tay…anh ta nghe tin tiểu hân mất tích…Thảo đi tìm rồi cũng mất liên lạc…Minh ấn điện thoại thấy Thảo gọi 5 cuộc và kèm lời nhắn địa chỉ…anh ta xoay vô lăng xe nhấn ga tới địa chỉ mà Thảo nhắn …tay Minh đứa lên môi vẻ lo lắng” Cả hai nhất định phải an toàn”…
Hai tên được thuê để giết Thảo đưa Thảo đến một ngọn đồi…chúng chuẩn bị sẵn một cỗ quan tài rồi hì hục đào đất,hai tên cãi nhau ,tén áo xanh quát
-Sao anh k bảo đào sẵn đi giờ mới đào mệt hết người
-Tạnh mưa rồi đào đi càng dễ đào ,đào sẵn nhỡ có người đi qua thấy thì sao
-Khỉ ho cò gáy này làm gì có ai lên mà sợ
Trong xe ô tô tiểu hân mở mắt,con bé bị trói chặt tay…con bé cố cựa quậy nhưng không thể lung lay tay được…cánh cửa xe mở tiểu hân chạy ra bên ngoài con bé chợt thấy mợ cả đang nằm trên nền đất máu me đầy người…tiểu hân tay vẫn bị trói,con bé gọi nhỏ “ mẹ Thảo ơi,mẹ …”
Con bé chạm vào bàn tay của Thảo thấy tay cô lạnh ngắt liền sợ và lay nhẹ “ Mẹ Thảo ơi…con đây mà,mẹ mở mắt nhìn con đi mà”…
Thấy hai tên kia nói nhau lớn
-Mày ra bế cái xác vào đây
Tiểu Hân thấy tay Thảo nắm sợi dây chuyền có mặt thiên thần con bé rút sợi dây chuyền ra rồi nắm chặt và trốn sau gốc cây…
Tất cả những gì con bé chứng kiến là chúng cho xác Thảo vào quan tài rồi chôn xuống đất…tiểu hân ôm miệng khóc sau gốc cây…đúng lúc tên áo đen xuất hiện trước mặt con bé
-Bé con đã dậy từ bao giờ thế…
Hắn cười nhẹ rồi chụp khăn cho tiểu hân ngất đi…
Minh đến nơi Thảo nói nhưng k có ai ngoài một ông già bị ngất bên cạnh phần mộ của Ngọc Hoa…anh ta thấy máu rất nhiều nhưng k phải của ông già…linda cũng tới ngay sau đó vài phút…
-Linda gọi công an đi ,tôi nghĩ có chuyện k ổn
-Vâng…cậu cả cô Thảo định vị máy ở đây ạ
Minh mở máy lên gọi tiếng chuông điện thoại được đặt ngay trên mộ Ngọc Hoa…anh ta cầm điện thoại rồi nhìn vào phần mộ Ngọc Hoa “ Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy,nếu em chết thiêng hãy bảo vệ cho họ,ngoài Thảo ra k ai có thể coi con bé như con ruột ngoài cô gái ấy thế nên em nhất định phải bảo vệ họ được không”…
Linda vội vã báo “ Cậu cả nghe nói người của mợ ba tìm thấy tiểu hân rồi,lũ bắt cóc đã bỏ lại con bé ở hồ câu K”
-Đi thôi …
-Mợ cả vẫn k có tin tức gì cả
-Sẽ sớm có thôi tôi tin là vậy,báo người của chúng ta chỉ cần bọn chúng ra giá bn cũng dc ,k cần báo công an,chúng ta cần người an toàn
-Vâng cậu cả…
Tại nhà họ Hồ…
Hồ Công Minh tới chỗ phu nhân trong vội vã
-Con về rồi à,con bé sốt cao quá cứ nằm ly bì
-Bác sỹ nói sao
-Chỉ nói do quá sợ hãi nên mới vậy…
-Linda…điều tra chuyện này rõ cho tôi
Mợ ba đon đả an ủi” Em nghĩ bọn chúng cần tiền nên khi họ ra giá thì anh trai em đã k ngần ngại đưa tiền và để chúng trả tiểu hân an toàn”
-Sau khi xong chuyện hãy mời anh em tới đây,anh muốn gửi lời cám ơn chân thành …
-Dạ k có gì,tiểu hân như con em vậy,con bé có làm sao em cũng suy nghĩ mà chết mất…nên a k cần cám ơn đâu ạ,chúng ta là người một nhà mà…
Chị Xuyến ở cửa khóc rưng rức “ Còn mợ cả đi tìm bé tiểu hân cũng mất tích,tôi nóng ruột lắm “
Đại Phu Nhân ánh mắt lo lắng “ có lẽ con bé đã bị bắt cóc,con cẩn trọng nhé Minh”
-Mẹ yên tâm con sẽ truy tìm tới cùng
Linda nói vào tai Minh…hai người đi vội vàng
Mợ ba cười nhẹ,cô ta suy nghĩ “ cô ta chết rồi thì anh có truy được tới cùng không”…
Tại bệnh viện…người quản trang già đang thuật lại với công an “ Hai tên đeo mặt nạ rồi đang bắt cóc một cô gái,cô ấy hét lên nên tôi chạy ra,vừa ra nói được vài câu thì hắn đánh tôi gục luôn “
Minh hỏi vội vã “ Cô gái đó trông thế nào,có phải là cô gái này không”
Minh dơ ảnh từ điện thoại
-Đúng rồi,đúng là cô gái này rồi…cô ấy hét to lắm
Minh buông thõng tay…anh ta quay đi rồi bước chân như k vững…linda đỡ tay Minh
-Cậu cả,cậu ổn chứ
-Có tin gì chưa
-Dạ chưa ,có tôi sẽ báo cho cậu ngay…
Cả đêm hôm đó Minh ngồi ở hồ sen,anh ta k ngủ ánh mắt đầy muộn phiền…em trai anh ta đi ra an ủi
-Mợ cả sẽ ổn anh à,em tin người tốt sẽ gặp điều tốt
-Anh chủ quan ,anh nghĩ muốn cô ấy thoải mái nên k cho người bảo vệ cô ấy,anh đã sai…
-Tiểu hân có bảo vệ mà vẫn bị bắt cóc đó thôi,anh k sai chỉ là cuộc sống của chúng ta quá nhiều phức tạp…
-Phải thật sự phức tạp…
Minh đang nói chuyện chợt thấy tiểu hân đứng ở trong góc,Minh đứng dậy rồi đi ra chỗ con gái
-Con còn sốt không mà đã đi ra đây rồi
Tiểu Hân cầm bàn tay Minh rồi đặt vào bàn tay Minh sợi dây chuyền có hình thiên thần…Minh ngạc nhiên khi nhìn sợi dây này
-Bố …bố đi cứu mẹ đi…mẹ nằm đó rất nhiều máu
Ánh mắt Minh ngỡ ngàng…
Tiếng bước chân chạy dọc ngọn đồi…linda và tiểu hân lắc đầu,tiếng thở của Minh…
-Cậu cả tiểu hân nói k phải ngọn đồi này…khu này có 6 ngọn đồi…
-Tiếp tục tìm đi…
Ánh mắt Minh như đang hoảng loạn…tiểu hân thấy có ngôi nhà dưới chân đồi lúc con bé mơ màng…con bé nhận ra “Bố bên kia “
Minh quay sang nhìn ngọn đồi cũng là lúc ánh bình minh lên cao…em trai Minh chạy theo k đuổi kịp anh trai
-Anh chờ em đã …anh phải bình tĩnh…
Minh một mình chạy thật nhanh lên ngọn đồi trong chiếc áo măng tô đen ,trời hôm nay hơi se se lạnh…ngọn gió hiu hiu thổi lung lay nhẹ đám lá…lên trên ngọn đồi Minh chạy tìm xung quanh “ Trịnh Thu Thảo em ở đâu,anh tới rồi đây,em ở đâu vậy”…
Đến nơi có gò đất cao…anh ta khựng lại nhìn vết máu vẫn còn vương trên nền đất…” Không phải đâu…chắc không phải đâu “
Minh dùng tay mình bới lớp đất,anh ta như kẻ điên vừa đào đất vừa như mất bình tĩnh…
Tôi định nói chúng ta hãy yêu nhau đi bởi vì tôi yêu em…tôi từng mơ rằng em nói sẽ chỉ yêu mãi anh dẫu tháng năm đổi thay,tôi chỉ muốn được nắm tay em đi nốt quãng đường còn lại…tôi chỉ muốn một lần thấy em cười tươi như mùa xuân năm đó…muốn cùng em ngồi uống nước bên cây cầu một cách giản dị…
Hình ảnh Hồ Công Minh mồ hôi nhễ nhại tay bới đất rất đau lòng…đến khi thấy quan tài anh ta lật ra …gương mặt Thảo nằm như đang ngủ…chiếc áo vẫn đầy máu…anh ta sốc đến ứa máu từ miệng…
Người ta từng nói yêu nhau đơn giản chỉ là ở bên nhau liệu có được không…vỡ nát con tim rồi…!
– [ ]

Yêu thích: 3.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN