Tử Thư Tây Hạ
Quyển 2 - Chương 5: Rơi vào chốn ngục tù
Căn nhà nhỏ của Peter là một địa danh nổi tiếng, tương truyền đây từng là nơi ở của Peter Đại đế lúc xây dựng Saint Petersburg. Nghe nói là tầng hầm của căn nhà trước đây từng nhốt trọng phạm, vậy nên có người đã gọi đùa căn hầm này là căn nhà nhỏ của Peter, ngụ ý chế giễu những việc trọng phạm đã từng bị giam ở đây được hưởng thụ sự đãi ngộ không khác gì Sa hoàng. Căn hầm đó vô cùng kiên cố, không có cửa sổ, tường dày ba mét…
1
Hàn Giang và Đường Phong chịu đựng một đêm trong phòng. Sáng sớm hôm sau, lúc anh tỉnh dậy thì phát hiện ra Từ Nhân Vũ đã tìm ở đâu về một chiếc Volga cũ rích mèm mem. Hàn Giang bó tay lắc đầu, mang theo khẩu súng đồ cổ TT-33 cùng Từ Nhân Vũ xuất phát.
Mười giờ sáng, chiếc Volga từ từ đậu lại trước tòa nhà của Cục an ninh Liên bang, ở đây có thể nhìn thấy mọi thứ trước tòa nhà. Khi họ đến nơi, trước cửa tòa nhà Cục an ninh Liên bang đã đỗ kín đủ các loại xe của đủ mọi kiểu người ra ra vào vào nơi này, có người mặc đồng phục, cũng có người mặc quần áo bình thường.
Hàn Giang liếc một cái, nói với Từ Nhân Vũ: “Đồng nghiệp Nga của chúng ta xem ra rất yêu nghề nhỉ, hôm nay hình như là ngày nghỉ tết mà?”
“Đúng vậy, mấy hôm nay đều là ngày nghỉ tết, nhưng dù sao thì họ cũng là cơ quan đặc biệt mà!”, Từ Nhân Vũ đáp lại.
“Có lẽ là có vụ án nào đấy hoặc là tình huống đặc biệt nào đó? Khà khà!” – Giọng điệu Hàn Giang kèm theo cả chút vui mừng trước bất hạnh của người khác.
“Chỗ này tôi cũng chưa từng đến, ai mà biết được xảy ra chuyện gì!”
Từ Nhân Vũ nói xong, cả hai đều trầm ngâm. Hàn Giang lấy bức ảnh tối qua Yelena đưa cho anh ra rồi lại ngắm nhìn. Anh phải ghi nhớ thật kĩ dung mạo của Ilyushin trong đầu. Mong rằng mọi việc sẽ thuận lợi, Hàn Giang âm thầm cầu nguyện, đột nhiên, Từ Nhân Vũ nhìn thấy bức ảnh, hỏi: “Người trong ảnh là ai?”
Hàn Giang đưa ảnh cho Từ Nhân Vũ, nói: “Hai người đàn ông này chính là người mà chúng ta cần. Người gầy gầy là người đứng đầu, thượng tá Ilyushin, người vạm vỡ là thiếu tá Ivan Pavlov, anh ta chính là người đã dẫn đồng đội đến cứu Makarov và đã lấy kệ tranh ngọc đi”.
Từ Nhân Vũ xem qua ảnh rồi trả lại Hàn Giang: “Yelena đưa cho anh à?”
Hàn Giang nhìn Từ Nhân Vũ, cười cười ra vẻ, không còn gì để nghi ngờ. Hai người lại chìm trong im lặng. Trước tòa nhà Cục an ninh Liên bang vẫn có người ra ra vào vào, dáng vẻ tất bật.
Khi trên đồng hồ chỉ đến 12 giờ, Từ Nhân Vũ vươn vai, nói với Hàn Giang: “Đến lúc ăn trưa rồi, hai chúng ta vẫn ngồi canh ở đây sao?”
Hàn Giang liếc nhìn đồng hồ, nói: “Cậu đi mua ít đồ đi, tôi ở đây tiếp tục canh chừng”.
Từ Nhân Vũ lắc đầu, nhảy xuống xe, mua vài cái xúc xích và một ít đồ ăn nhanh trong quán ven đường mang về xe. Hàn Giang không có tâm trạng đâu mà ăn uống, ăn vài miếng liền đưa nốt phần của mình cho Từ Nhân Vũ: “Cậu ăn đi, tôi thực sự không ăn quen những món Tây này”.
“Không ăn quen! í? Tối qua ăn tối cùng Yelena không phải anh ăn rất ngon lành sao?” – Từ Nhân Vũ hỏi lại.
“Đâu có giống nhau!”
“Sao lại không giống nhau?”
“Không giống là không giống, những thứ này là thực phẩm rác. Thôi đi, cậu ăn mau những thực phẩm rác này đi!”
Từ Nhân Vũ một mình thưởng thức bữa ăn dành cho hai người. Cho tới khi anh no bụng ợ lên một tiếng thì Hàn Giang bỗng phát hiện ra tòa nhà Cục an ninh Liên bang phía đối diện đột nhiên ào ra một đội hơn 20 lính đặc chiến vũ trang đồng bộ. Anh vội vàng kéo Từ Nhân Vũ, chỉ tay về phía đó, Từ Nhân Vũ cũng chú ý tới hiện tượng kỳ lạ này.
Hơn 20 lính đặc chiến đó nhảy lên vài chiếc xe chống đạn, rời khỏi Cục an ninh Liên bang. Đối diện với tình huống bất ngờ này, Hàn Giang tức tốc phán đoán, không nói năng gì, ngược lại Từ Nhân Vũ lại suy đoán: “Theo như tôi biết thì đội đặc chiến này thường đóng quân tại doanh trại quân đội ngoài ngoại ô, xem ra hôm nay quả thật đã xảy ra chuyện gì đó, là chuyện gì nhỉ?”
“Tôi có dự cảm không lành!” – Hàn Giang đột nhiên thốt ra một câu.
“Dự cảm không lành? Ý gì vậy?” – Từ Nhân Vũ nghi ngờ.
“Thôi đi, người ta năm mới cũng không nghỉ, tôi cũng không muốn đợi nữa đâu!”
“Anh rút cuộc có ý gì?” – Từ Nhân Vũ ngạc nhiên hỏi.
Hàn Giang quay đầu nhìn Từ Nhân Vũ: “Rất đơn giản, chúng ta nên vào trong gặp gỡ thượng tá Ilyushin cho tôi”.
“Sao cơ? Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, hôm nay chỉ đến kiểm tra qua một lúc? Sao lại…”
Hàn Giang quyết đoán ngắt lời Từ Nhân Vũ: “Sớm muộn gì cũng phải gặp anh ta, hà tất gì phải kéo dài nhỉ?”
– Nói xong, Hàn Giang kiểm ừa lại khẩu súng TT-33 tuy đã cũ kĩ nhưng vẫn có thể dùng được, nhưng anh do dự một hồi rồi lại quyết định để lại súng trong xe. Anh hy vọng có thể bày tỏ hết thành ý của mình với Ilyushin. Hàn Giang mở cửa Xe, nhảy xuống, Từ Nhân Vũ ngán ngẩm đành phải theo Hàn Giang bước tới cửa Cục an ninh Liên bang.
2
Hàn Giang và Từ Nhân Vũ đi thẳng vào tòa nhà Cục an ninh Liên bang. Trên bậc thềm của tòa nhà, trong đại sảnh, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn hai vị khách không mời mà tới này.
Hai cảnh vệ tráng kiện, mặt mày khó đăm đăm tiến đến ngăn Hàn Giang và Từ Nhân Vũ, hỏi han thân phận của họ, đến dây có việc gì. Hàn Giang móc giấy tờ của mình ra đưa cho hai cảnh vệ, nói rõ với họ thân phận của mình rồi yêu cầu được gặp thượng tá Ilyushin.
Rõ ràng hai cảnh vệ không biết giấy tờ của Hàn Giang, cũng không hiểu cách phát âm tiếng Nga kỳ cục của anh, Từ Nhân Vũ đành phải thay Hàn Giang dịch ra một tràng, hai người cảnh vệ lúc này mới hiểu rõ ý. Một trong hai cảnh vệ quay lại nơi trực ban, dùng điện thoại nội bộ xin ý kiến một lúc, khi anh ta quay lại thi mặt mày hớn hở, đưa giấy tờ trả lại cho Hàn Giang, đồng thời nói với Hàn Giang và Từ Nhân Vũ: “Cục trưởng Ilyushin có lời mời, xin hãy theo tôi!”
Hàn Giang và Từ Nhân Vũ nghi ngờ nhìn nhau, không hiểu vì lí do gì mà thái độ của người cảnh vệ đó lại quay ngoắt 180 độ nhanh như vậy. Hai người họ không kịp nghĩ ngợi nhiều, đành phải theo cảnh vệ đó đi lên cầu thang.
Trong văn phòng của cục trưởng, Ilyushin mặt nặng trình trịch. Anh ta vừa buông điện thoại xuống, Ivan Pavlov liền xông vào phòng. Ilyushin lườm Ivan Pavlov một cái, nghiêm giọng nói: “Hiện trường sao rồi?”
“Đã kiểm tra sơ bộ rồi!” – Ivan Pavlov buồn rầu ủ rũ nói.
“Không có phát hiện gì sao?” – Ilyushin gằn giọng.
“Không… không có!”, Ivan Pavlov nhìn bộ dạng của Ilyushin, bất giác trở nên căng thẳng.
Ilyushin bắt đầu trầm ngâm, phòng làm việc rộng nhường vậy đột nhiên im lặng đến đáng sợ. Ivan Pavlov không biết ngay sau đây Ilyushin sẽ nổi trận lôi đình thế nào, nhưng một lúc sau, Ilyushin đột nhiên bật cười thành tiếng. Ivan Pavlov bị Ilyushin làm ụ mị, tiếng cười của Ilyushin khiến lông mao trên cơ thể anh dựng ngược hết cả lên. Cười xong, Ilyushin nói với Ivan Pavlov: “Người bạn mà chúng ta đợi bấy lâu nay đã đến rồi!” – Nói xong, Ilyushin thì thầm dặn dò Ivan Pavlov một hồi, sau đó Ivan Pavlov rời khỏi văn phòng của Ilyushin.
Ilyushin dọn dẹp qua một chút mặt bàn làm việc bừa bộn của mình, tuy đêm qua anh ta chỉ ngủ bốn tiếng nhưng lúc này đây anh vẫn gắng gượng tinh thần, chờ đợi chuyến ghé thăm của Hàn Giang. Chẳng mấy chốc, cửa văn phòng lại mở ra, người cảnh vệ dẫn Hàn Giang và Từ Nhân Vũ bước vào phòng Ilyushin.
Lần đầu tiên Ilyushin và Hàn Giang gặp mặt, cả hai đều chăm chú nhìn nhau mười giây. Tiếp theo đó, Ilyushin liền bật dậy khỏi chiếc ghế to rộng sau bàn làm việc, bước tới trước mặt Hàn Giang, giơ tay ra, nhiệt tình bắt tay nói: “Anh chính là Hàn Giang tiên sinh, đã nghe danh từ lâu. Yelena và thầy giáo Makarov của tôi đã nhắc tới anh không biết bao nhiêu lần. Tôi hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự dũng cảm và sự kiên trì bền bỉ của anh, mong được gặp gỡ anh từ lâu rồi.”
Hàn Giang ngớ người trước sự nhiệt tình bất ngờ của Ilyushin. Anh thầm suy ngẫm trong lòng, Ilyushin này không giống như những gì Yelena nói? Nhưng khi anh nhìn lại bộ dạng của Ilyushin, y phục luộm thuộm, đầu tóc rối bù, tướng mạo tiều tụy, mắt vằn lên những tia máu thì liền có một dự cảm không lành, anh tự nhăc bản thân không nên nhẹ dạ cả tin. Nghĩ tới đây, Hàn Giang nắm chặt tay Ilyushin, mặt tươi cười nói: “Thượng tá quá khen rồi, đây là phiên dịch mà tôi mời tới, tiến sỹ Từ Nhân Vũ”.
Hàn Giang không nói ra thân phận thật sự của Từ Nhân Vũ, anh làm như vậy cốt chỉ để bảo vệ anh ấy. Ilyushin lại bắt tay Từ Nhân Vũ, ngạc nhiên nói: “Tiếng Nga của cậu nói trôi chảy như vậy thì chắc trước đây đã từng tới Nga rồi?”
“Đến rồi, tôi đã từng du học nhiều năm ở quý quốc”. “Ồ! Ra là vậy.”
Hai bên hàn huyên xong, Ilyushin hỏi: “Không biết các anh lần này đến đây là vì việc gì?”
Hàn Giang thấy Ilyushin hỏi vào vấn đề nên liền thẳng thắn nói: “Chúng ta đều là đồng nghiệp, vậy thì chúng tôi cũng thẳng thắn, nói thẳng vào vấn đề luôn! Lần này tôi đến đây là vì kệ tranh ngọc đó!”
“Kệ tranh ngọc? Kệ tranh ngọc nào?”, Ilyushin giả vờ như không biét.
“Chính là kệ tranh ngọc mà thiếu tá Ivan Pavlov đem từ Trung Quốc về.” – Hàn Giang trực tiếp nói ra chức danh của Ivan Pavlov.
3
Ilyushin âm thầm giật mình, anh ta không ngờ Hàn Giang lại hiểu rõ sự tinh như vậy, nhưng điều này càng khẳng định cho phán đoán của anh ta trước đây. Ilyushin cũng không cần thiết phải che giấu nữa, nên liền gật đầu nói: “Đúng vậy, thiếu tá Ivan Pavlov đã mang từ Trung Quốc về một kệ tranh ngọc, nhưng chúng tôi chỉ cần tìm lại kệ tranh ngọc thuộc về cung điện Mùa Đông. Nếu như tôi nói không nhầm thì kệ tranh ngọc của cung điện Mùa Đông đó hiện đang trong tay các anh!”
Hàn Giang cũng ngạc nhiên, anh không ngờ Ilyushin lại khảng khái thừa nhận kệ tranh ngọc đang nằm trong tay họ như vậy. Hàn Giang gật gật đầu: “Không sai, đúng là trong tay chúng tôi. Lần này tôi đến đây chính là vì việc đàm phán kĩ lưỡng với bên quý ngài, bởi vì bên trong không đơn thuần chỉ liên quan tới kệ tranh ngọc. Tôi nghĩ ngài nên hiểu rõ lợi hại trong đó”.
“Ý anh là chỉ bí mật ẩn chứa trong kệ tranh ngọc?” “Đúng, bí mật ẩn chứa trong kệ tranh ngọc luôn luôn vượt xa bản thân kệ tranh ngọc đó. Cái này chắc là ngài rất rõ, cũng bởi vậy mới dẫn đến sự nhòm ngó và tranh cướp trong nhân gian, mới có truyền thuyết huyết chú khiến người ta hoảng sợ, mới khiến chúng ta không thể không đối diện với kẻ thù chung của chúng ta!” – Hàn Giang thành khẩn nói.
“Kẻ thù chung của chúng ta?”
“Đó chính là bọn áo đen. Chúng tôi đã điều tra rõ, bọn người đó thuộc về một tổ chức bí mật có thân thế phức tạp. Chính là bọn chúng đã gây mọi chuyện, bao gồm cả việc đánh cắp kệ tranh ngọc ở cung điện Mùa Đông”.
“Kệ tranh ngọc ở cung điện Mùa Đông bị đánh cắp thế nào tôi không rõ, nhưng có thể khẳng định, sau khi nó rơi vào tay tổ chức đó thì tiếp theo đó mới có một loạt những sự kiện sau này. Ngoài ra, bên cạnh bí mật ẩn giấu trong kệ tranh ngọc, thì bản thân kệ tranh ngọc còn liên quan đến một vấn đề mà các ngài hứng thú, đó chính là đội khảo sát khoa học liên hợp hơn nửa thế kỷ trước, nhiều nhà khoa học của quý quốc đã bị mất tích một cách bí ẩn, lẽ nào ngài không hứng thú với việc này sao?”.
Ilyushin nghe đến đây, gật đầu nói: “Những điều mà anh vừa nói chúng tôi cũng đều đã nắm được cả rồi. Quả đúng như những gì anh nói, kệ tranh ngọc có liên quan tới rất nhiều vấn đề, đặc biệt là bí mật cất giấu trong kệ tranh ngọc và sự mất tích bí ẩn của đội thám hiểm.
Chúng tôi cũng muốn làm rõ những điều này, nhưng nhiệm vụ mà tôi được giao chỉ là tìm lại kệ tranh ngọc bị đánh cắp của cung điện Mùa Đông, bởi vậy những vấn đề khác không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi”.
Câu trả lời của Ilyushin đã khiến Hàn Giang có chút thất vọng, nhưng Ilyushin dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Nhưng, nếu như chúng tôi có được những phát hiện mới thì tôi cũng có thể đề đạt với cấp trên… như thế này đi, Hàn tiên sinh, anh có thể thẳng thắn nói tôi nghe xem chúng ta rút cuộc sẽ hợp tác thế nào?”
Hàn Giang vừa nghe thấy vẫn còn cơ hội, liền nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Ý định của tôi là, chúng ta cùng đối diện với kẻ thù chung, cũng có nghĩa là chứng ta giống nhau khi đối diện với cùng nhân tố không an toàn, đây là điều mà chúng ta đều không cho phép. Tiếp nữa, chúng ta đều hứng thú với cùng một vấn đề, chúng ta đều muốn bóc gỡ những bí mật chưa được giải đáp, bởi vậy tôi cho rằng chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác.
Còn về phương thức hợp tác, tôi nghĩ bên quý ngài có thể trả lại cho chúng tôi kệ tranh ngọc đang có trong tay, bởi vì để giải mã mọi bí mật đều phải cần tới nó. Sau đó, quý các ngài cũng có thể cử chuyên gia thám hiểm tài giỏi, các học giả tương quan có chuyên môn và sĩ quan đặc công, để cùng với bên tôi giải mã bí mật, tiêu diệt kẻ thù chung, tôi nghĩ điều này đều có lợi cho cả hai bên chúng ta”.
Lúc Hàn Giang nói, Ilyushin chỉ im lặng lắng nghe. Đôi mắt màu xám ti hí của anh ta không ngừng đảo qua đảo lại, anh ta đang nghĩ cách ứng phó với Hàn Giang.
4
Sau khi Hàn Giang nói xong, Ilyushin liền hỏi lại: “Nếu như làm theo cách của anh, chúng ta hợp tác, vậy thì chúng tôi sẽ được gì? Anh phải biết rằng, nếu như thực sự phát hiện được kho báu gì đấy thì cũng là ở trong địa phận của các anh”.
Hàn Giang vừa nghe thấy câu nói này, liền lập tức nghĩ ngay tới câu cảnh báo của Yelena với mình. Hừm, xem ra đúng như những gì Yelena nói, gã Ilyushin này quả nhiên là kẻ không thấy lợi nhất định sẽ không làm. Hàn Giang định thần lại, nghiêm túc nói: “Các ngài có thể được gì ư? Các ngài sẽ biết được chân tướng vụ mất tích bí ẩn của đội thám hiểm hơn nửa thế kỷ trước và của hàng loạt sự kiện hiện nay, đồng thời có thể diệt trừ được hiểm họa an toàn bất lợi cho quý quốc. Đương nhiên, sau khi sự việc kết thúc, chúng tôi cũng có thể biếu tặng kệ tranh ngọc đó cho cung điện Mùa Đông”.
“Biếu tặng? Kệ tranh ngọc đó vốn dĩ là của cung điện Mùa Đông mà!” – Rõ ràng Ilyushin rất không hài lòng với lời hứa của Hàn Giang.
“Không! Nó vốn thuộc về Trung Quốc!” – Hàn Giang thẳng thắn khẳng định.
“Nhưng hơn 100 năm trước nó đã tới Liên Xô!” – Ilyushin tranh luận.
“Vậy thì cũng không thể thay đổi quốc tịch gốc của nó, khà khà!” – Hàn Giang cãi lại.
Ilyushin không tranh cãi với Hàn Giang nữa, anh ta ngửa tay, nói với Hàn Giang: “Được rồi! Tạm thời chúng ta không nói về nguồn gốc của kệ tranh ngọc nữa, để tôi tổng kết một chút ý của anh. ‘Hợp tác’ mà anh nói, nói trắng ra là muốn chúng tôi giao lại kệ tranh ngọc cho anh trước đã, tôi có thể lí giải vậy, đúng không nhỉ?”
“Không! Ngài chưa hoàn toàn hiểu hết ý tôi. Việc giao lại cho chúng tôi kệ tranh ngọc mà các ngài đang nắm trong tay này, hoàn toàn là vì nhu cầu giải quyết toàn bộ sự việc, chứ không đơn thuần là chúng tôi yêu cầu quý ngài giao lại kệ tranh ngọc. Ban nãy tôi nói rồi đấy, quý ngài cũng có thể phái người đi cùng hành động với chúng tôi, chúng ta cũng có thể ký hiệp định…”
Không để Hàn Giang nói hết câu, Ilyushin liền ngắt lời anh, nói rằng: “Hàn tiên sinh, anh không cần phải giải thích thêm nữa, tôi nghĩ tôi đã hiểu ý của anh rồi, tiếp đây, anh có muốn nghe qua kế hoạch hợp tác của tôi không?”
Hàn Giang không ngờ hóa ra Ilyushin cũng có kế hoạch hợp tác riêng của mình. Anh hơi sững sờ một chút, rồi tiếp đó cười mỉm, trả lời Ilyushin: “Rất mong được nghe tin tốt lành!”
Ilyushin cười khan hai tiếng, nói: “Thực ra kế hoạch hợp tác của tôi rất đơn giản, và tôi cho rằng đây cũng là biện pháp tốt nhất để giải quyết việc này.”
“Cách gì?”
“Chúng tôi có thể trả lại kệ tranh ngọc đang nắm trong tay cho các anh, các anh cũng trả lại kệ tranh ngọc vốn thuộc về cung điện Mùa Đông cho chúng tôi, như vậy hai bên đều rõ ràng, công bằng nhất, cũng là hợp lý nhất!”
Hàn Giang vừa nghe thấy kế hoạch hợp tác của Ilyushin lòng bỗng trùng xuống, cái này gọi gì là hợp tác? Xem ra gã Ilyushin này quả thực rất khó đối phó. Trong lòng Hàn Giang đã bắt đầu có chút ân hận, bản thân thế giờ đã bị bại lộ, muốn nghĩ cách khác để giành lại kệ tranh ngọc cũng gần như là không thể. Nhưng Hàn Giang vẫn muốn cứu vãn lần cuối, anh lắc đầu, nói với Ilyushin: “Nếu như làm theo phương án của ngài thì còn gọi gì là hợp tác nữa? Vì chỉ có cách ghép tất cả kệ tranh ngọc lại với nhau thì mới tìm được đường tới Hạn Hải Mật Thành, mới có khả năng mở ra chân tướng của toàn bộ sự tình. Bởi vậy chứng tôi không thể chấp nhận phương án của ngài”.
Hàn Giang không thể ngờ, anh vừa nói dứt lời, Ilyushin đã đổi ngay sắc mặt, đập bàn quát tháo: “Anh không thể chấp nhận phương án của chúng tôi, thế nên đêm qua anh đã đột nhập vào tòa nhà này để lấy cắp đi kệ tranh ngọc!”
“Sao cơ? Kệ txanh ngọc bị mất rồi!” – Hàn Giang và Từ Nhân Vũ bị tình huống bất ngờ này làm cho ngớ người đến mức không biết phải làm sao. Đúng lúc này, Ivan Pavlov mang theo hơn chục cảnh vệ kiện tráng xông vào văn phòng, bao vây Hàn Giang và Từ Nhân Vũ.
5
Ilyushin hất hất tay về phía những người cảnh vệ. Những người này hơi lùi lại về phía sau, Ilyushin bước tới trước mặt Hàn Giang, kề sát anh, cười nham hiểm: “Hàn tiên sinh, lễ nào tôi nói sai ư? Đêm qua, có người đã đột nhập vào căn hầm cất giữ kệ tranh ngọc lấy trộm nó đi mất. Tòa nhà này được phòng bị kĩ lưỡng, căn hầm đó lại càng được phòng bị kĩ lưỡng hơn nữa, nhưng kẻ trộm đêm qua bản lĩnh quá tuyệt vời, vừa không gây động thiết bị cảnh báo, vừa vốn được thiết bị giám sát, cuối cùng đã mở được cửa căn hầm rồi lại không tốn chút sức lực nào mở két sắt ra, sau đó đem kệ tranh ngọc đi mà, thần không biết quỷ không hay. Mãi cho tới bốn giờ sáng, cảnh vệ trực ban của chúng tôi mới phát hiện ra kệ tranh ngọc việc đã biến mất, vậy là tôi bị một cuộc điện thoại dựng dậy khỏi giường, vội vàng chạy tới đây, bắt đầu một ngày làm việc mới theo cách này đây. Không! Là một năm làm việc mới, đây chính là năm mới của tôi! Năm mới đáng chết! Ác mộng của tôi!”
Ilyushin gào thét vào mặt Hàn Giang. Lúc này Hán Giang mới hiểu ra nguyên nhân tại sao sáng nay anh nhìn thấy nhiều người ra ra vào vào trước cửa tòa nhà. Nhưng giờ thì đã muộn, hiện giờ Ilyushin đang nghi ngờ chính anh là người lấy cắp kệ tranh ngọc. Hàn Giang ra sức giữ bình tĩnh, nhưng anh biết rằng đó đã là điều không thể. Anh cũng gào lên với Ilyushin: “Xin ngài hãy tin tôi, nếu như tôi lấy cắp kệ tranh ngọc thì hôm nay tôi còn đến chỗ ngài làm gì? Ngài nói tôi là kẻ trộm cắp báu vật, vậy hãy đưa chứng cứ ra đây!”
“Chứng cứ? Điều ban nãy tôi nói chính là chứng cứ, bản lĩnh giỏi thế này, ngoài đặc công chuyên nghiệp như anh ra thì ai vào đây nữa? Tôi cho rằng, nếu ban đầu kệ tranh ngọc cất giữ trong cung điện Mùa Đông được bảo vệ theo cách của chúng tôi ở đây thì tuyệt đối không thể mất được, nhưng tôi đã lầm, bởi vì tôi quên mất trên đời này vẫn còn cao thủ như anh! Anh muốn chứng cứ, tôi sẽ cho anh xem!” – Nói xong, Ilyushin vẫy tay một cái, bốn cảnh vệ tiến lên phía trước lục soát người Hàn Giang và Từ Nhân Vũ, hộ chiếu của Hàn Giang và những vật dụng khác đều bị lôi ra.
Ilyushin cầm hộ chiếu của Hàn Giang, gầm gào lên với anh: “Anh muốn chứng cứ, chính là cái này, hộ chiếu của anh cho thấy, sáng hôm qua anh nhập cảnh, còn đêm qua, có lẽ là sáng sớm hôm nay kệ tranh ngọc đã bị đánh cắp. Đây không phải là chứng cứ tốt nhất sao? Dĩ nhiên tôi biết, anh vẫn còn đồng bọn, không chỉ có mình anh, đồng bọn của anh đã giúp anh trinh sát trước tất cả mọi thứ, biết được vị trí cất giữ kệ tranh ngọc. Tôi… tôi thậm chí nghi ngờ đồng bọn của anh chính là… chính là Yelena!”
“Yelena?” – Hàn Giang giật thót tim.
Ilyushin đã nhìn thấy bức ảnh trong túi Hàn Giang, chính bức ảnh này đã khẳng định cho suy đoán trước đó của anh ta: “Đúng vậy, chính là Yelena, anh nói đi, bức ảnh này ai đã đưa cho anh?”
Giọng điệu của Ilyushin đã chuyển sang kiểu thẩm vấn phạm nhân. Màn Giang định thần lại, phản bác: “Tấm ảnh này thì nói lên được điều gì?”
“Nói lên mối quan hệ giữa anh và Yelena. Tôi biết hiện giờ cô ta hận tôi, bởi vậy muốn trả thù tôi, muốn kéo tôi xuống. Còn anh, tôi có thể nhận ra rằng cô ta thích anh, cô ta yêu anh, cô ta tự nguyện làm mọi chuyện vì anh, vì thế cô ta đã giúp anh lấy trộm kệ tranh ngọc, vừa để giúp anh, vừa để trả thù tôi! Nhưng tôi không dễ bị đánh lừa thế đâu!” – Ilyushin tiếp tục gào lên.
“Trí tưởng tượng của ngài phong phú thật đấy!
Hôm qua tôi mới tới Saint Petersburg còn chưa kịp gặp Yelena. Tôi thấy ngài nhạy cảm quá rồi, là đặc công cần nhạy cảm nhưng không thể để nhạy cảm ảnh hưởng tới phán đoán chính xác!” – Hàn Giang giữ vẻ ngoài trấn tĩnh, còn nghiễm nhiên lên lớp cho Ilyushin.
Ilyushin phẫn nộ hất hất tay: “Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh giảo hoạt nữa, bất luận Yelena có phải là đồng bọn của anh hay không thì tại Saint Petersburg anh vẫn còn người! Có lẽ, vị này chính là người của các anh!”
“Không! Anh ta chỉ là phiên dịch mà tôi mời tới.” – Hàn Giang giải thích thay Từ Nhân Vũ.
Từ Nhân Vũ đột nhiên bị Ilyushin công kích cũng sừng sờ, lúc này mới hồi lại, tự mình giải thích: “Tôi quả thực chỉ phiên dịch giúp anh ta, cái gì mà kệ tranh ngọc, lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy.”
Ilyushin không buồn liếc Từ Nhân Vũ. Anh ta quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế, thở hổn hển, cứ như vậy, ngồi im một hồi mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: “Hàn tiên sinh, thực ra tôi rất thích cái từ mà ngài nói: hợp tác. Điều này rất tốt, mặc dù hiện giờ kệ tranh ngọc đã mất rồi nhưng chúng ta vẫn có thể hợp tác”.
6
“Vẫn có thể hợp tác?” – Hàn Giang thực sự không hiểu Ilyushin có ý đồ gì.
Ilyushin nhìn chằm chằm Hàn Giang giải thích: “Đúng vậy, chúng ta vẫn có thể hợp tác, kệ tranh ngọc đó tuy hiện giờ không nằm trong tay tôi, nhưng trong tay tôi hiện tại có anh. Tôi phải trông chừng anh rất kĩ, giá trị của anh hoàn toàn có thể thay thế được kệ tranh ngọc đó”.
“Bởi vậy ngài muốn dùng tôi để đổi lại kệ tranh ngọc nằm trong tay chúng tôi!” – Hàn Giang đã hiểu ra ý đồ của Ilyushin.
“Đúng! Tôi quả nhiên không nhìn lầm anh, Hàn tiên sinh, anh rất thông minh, ý tôi là vậy đấy. Vì anh đã hiểu rõ ý tôi rồi, vậy thì tỏ thái độ xem nào, anh thấy kế hoạch của tôi có công bằng không?”
“Anh không làm được đâu, tôi tuyệt đối không đồng ý trao đổi với các anh!” – Hàn Giang cự tuyệt thẳng thừng kế hoạch của Ilyushin.
Ilyushin lại cười lạnh lùng: “Tôi có cách, việc này không phải đợi anh.”
“Anh muốn làm gì tôi?”, Hàn Giang hỏi lại Ilyushin. “Tôi chỉ cần nhốt các anh lại, sau đó đồng bọn của các anh, tổ chức của các anh sẽ ngoan ngoãn giao nộp thứ mà chúng tôi muốn.” – Ilyushin rất tự tin nói.
“Anh tự tin vậy sao? Vì anh đã đánh giá tôi cao như thế, vậy thì đã chuẩn bị xong chỗ nhốt chúng tôi chưa?”
– Hàn Giang nhếch mép cười nhạt.
“Đương nhiên, tôi đã chuẩn bị cho anh và bạn anh một nơi tuyệt diệu.” – Ilyushin dừng lại một lúc, rồi cười nói với Hàn Giang và Từ Nhân Vũ: “Chính là nơi mà tôi dùng để cất giữ kệ tranh ngọc – căn nhà nhỏ của Peter”.
“Căn nhà nhỏ của Peter?” – Hàn Giang giật bắn mình. Anh nghĩ tới căn buồng mà Yelena từng miêu tả ình, nhưng anh vẫn vờ như trấn tĩnh, cười với Ilyushin: “Mặc kệ căn nhà nhỏ hay căn nhà to, tôi đảm bảo trong vòng ba ngày chúng tôi sẽ ra khỏi đó”.
“Vậy sao? Vậy thì chúng ta cùng đợi xem!” – Ilyushin cười lạnh lùng.
“Nhưng anh phải thả bạn của tôi, anh ấy không liên quan gì tới việc này!” – Hàn Giang nhìn nhìn Từ Nhân Vũ rồi lại nhin nhìn sang Ilyushin.
“Điều này thì không thể! Anh ở trong căn nhà nhỏ của Peter nhất định sẽ rất cô đơn, có anh ta ở cùng chẳng phải sẽ vui hơn sao? Khà khà!” – Ilyushin nói xong liền hất tay, Ivan Pavlov dẫn hơn chục cảnh vệ cùng xông tới, áp giải Hàn Giang và Từ Nhân Vũ ra khỏi văn phòng.
Trên đường đi, Hàn Giang cố gắng ghi nhớ thật nhanh từng lối đi trong tòa nhà, từng cầu thang, từng cửa ra vào và cả vị trí của thiết bị giám sát. Ivan Pavlov áp giải hai người tới cửa bên ngoài căn hầm. Ngoài cửa hầm có một máy camera, có cảnh vệ canh giữ. Ngoài cửa đúng như Yelena miêu tả, có một cánh cửa sắt dày nửa mét, qua cửa sắt là một hành lang rộng hơn một mét, hành lang lần lượt kéo dài sang bên trái và bên phải. Ivan Pavlov dẫn tất cả đi về bên trái rồi tiếp tục rẽ vào một chỗ ngoặt, đi được gần chục bước thì cánh cửa kéo bằng sắt xuất hiện trước mặt họ. Một cảnh vệ dùng chìa khóa mở cửa sắt ra, đẩy Hàn Giang và Từ Nhân Vù vào trong gian mật thất “căn nhà nhỏ của Peter”.
Hàn Giang nhìn xung quanh. “Căn nhà nhỏ của Peter” quả thực rất nhỏ, chỉ chừng sáu, bảy mét vuông, có thể tưởng tượng ra những trọng phạm năm nào từng bị nhốt trong này đã trải qua những ngày tháng ở đây như thế nào. Hàn Giang chú ý thấy trong căn hầm này, sát tường có kê một két sắt. Anh quay lại hỏi Ivan Pavlov vẫn đang đứng ngoài cửa: “Đây chính là két sắt đã cất giữ kệ tranh ngọc?” “Sao anh đã biết rồi mà còn cố tình hỏi?” – Ivan Pavlov hỏi giọng đầy sự miệt thị.
“Quả nhiên rất kiên cố! Nhưng thực sự đây là lần đầu tiên tôi đến đây!” – Hàn Giang than thở.
Ivan Pavlov cười nhạt: “Nếu quả thật anh lần đầu tiên đến đây thì tôi sẽ giới thiệu cho anh một chút về căn nhà nhỏ của Peter này, tường ở đây dày bao nhiêu, cửa kiên cố thế nào, thiết bị chặt chẽ ra sao, anh đều đã thấy rồi đấy, tôi cũng không cần phải nói nhiều nữa, tôi chỉ nói một điều thôi, vừa nãy anh vào đây có nhìn thấy lối hành lang không?”
“Thấy rồi, hai dãy hành lang bên phải và bên trái, chúng ta đi lối hành lang bên trái.” – Hàn Giang dường như đã hiểu ra ý của Ivan Pavlov.
“Đúng vậy, đây chính là điều tuyệt diệu của gian mật thất này, bốn bề đều có hành lang bao quanh, trong mỗi dãy hành lang đều có camera. Trên nóc căn phòng là đại sảnh của tầng một, phía dưới là móng nhà kiên cố, thiết kế như vậy là để phòng ngừa có người đào hầm chui vào cứu phạm nhân đi!” – Ivan Pavlov giải thích.
“Quả nhiên rất tuyệt diệu! Bất cứ ai muốn đào hầm từ bên ngoài hoặc kích nổ để vào đều sẽ lập tức bị bại lộ dưới camera của các anh, bó tay hết cách.”
“Anh đã hiểu thì tốt rồi, tôi khuyên anh nên ở yên trong này, đừng có nghĩ tới bất cứ khả năng chạy trốn nào.” – nói xong Ivan Pavlov lại ra lệnh cho cảnh vệ lục soát người Hàn Giang và Từ Nhân Vũ làn nữa. Trên người Hàn Giang không lục ra được thứ gì, nhưng Từ Nhân Vũ lại bị thu mất tẩu thuốc và hộp diêm bảo bối.
Từ Nhân Vũ lớn tiếng yêu cầu Ivan Pavlov để lại tẩu thuốc và hộp diêm, nhưng Ivan Pavlov mặc kệ. Anh ta chăm chú nhìn cảnh vệ khóa cửa sắt lại, sau đó dẫn đoàn cảnh vệ rời khỏi mật thất.
7
Sau khi cửa chính của mật thất bị đóng lại, cả căn hầm bỗng trở nên yên tĩnh. Hàn Giang tiếp tục quan sát “căn nhà nhỏ của Peter”, còn Từ Nhân Vũ vẫn đang làu bàu về tẩu thuốc và hộp diêm của anh.
Hàn Giang nghe phát bực liền gào lên với Từ Nhân Vũ: “Cậu im đi một lúc có được không? Chúng không vạch phéc mơ tua quần của chúng ta ra là may rồi, đợi sau khi ra khỏi đây tôi sẽ mua lại cho cậu cái tẩu thuốc!” Ai ngờ Từ Nhân Vũ không những không chấp thuận, ngược lại còn gào lên với Hàn Giang: “Anh còn chê tôi phiền phức, đều tại anh cứ nhất định đòi đến đây bằng được để tìm cái thằng cha Ilyushin đáng chết đó. Hơn nữa, tôi cũng không tiếc gì cái tẩu thuốc của tôi đâu, tôi tiếc là tiếc hộp diêm, đấy chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất có thể giúp chúng ta ra khỏi đây đấy!”
“Diêm? Diêm thì cứu chúng ta thế nào?”
“Thôi đi, bây giờ nói cái này cũng muộn rồi!” – Từ Nhân Vũ ủ rũ ngồi xuống đất.
Hàn Giang bình tĩnh trở lại, cùng ngồi xuống, nói với Từ Nhân Vũ: “Được rồi! Tôi thừa nhận đây là lỗi của mình, tôi phán đoán sai lầm, không nghe lời cảnh báo ¬của Yelena và các anh. Nhưng hiện giờ oán thán cũng vô dụng, chúng ta đã đến đây rồi thì nên tranh thủ kiểm tra sơ bộ hiện trường kệ tranh ngọc bị đánh cắp vậy.”
“Lúc này mà anh vẫn còn tâm trạng đó sao?” – Từ Nhân Vũ ngạc nhiên nhìn Hàn Giang.
Hàn Giang lẩm bẩm: “Ban nãy tôi đã quan sát ở đây rồi, két sắt chỉ là chiếc két bình thường, cửa kéo sắt của ‘căn nhà nhỏ của Peter’ cũng là cửa sắt bình thường, chỉ dựa vào mấy thứ này thì có gì đáng ngại. Thứ mà tôi nói là tường đồng vách sắt ở đây là chỉ thiết kế khéo léo tài tình cùng với hệ thống giám sát dày đặc ngoài hành lang và trong ngoài căn nhà. Kẻ trộm báu vật lại có thể im hơi lặng tiếng lấy trộm đi kệ tranh ngọc trong sự bảo mật dày đặc thế này, tôi cho rằng trong tình hình bình thường tuyệt đối không có khả năng đấy.”
“Nhưng người ta lấy mất kệ tranh ngọc đi rồi đấy!” “Bởi vậy tôi cho rằng chỉ có hai khả năng, một là kẻ trộm báu vật đã mua chuộc bảo vệ ở đây, hai là chúng đã thực thi những thủ đoạn đặc biệt với sự canh phòng ở đây tối qua. Như vậy thì chúng mới cỏ thể trốn được camera, ung dung mở cửa sắt, vào bên trong cướp đi kệ tranh ngọc.” – Hàn Giang phân tích nói.
“Cũng có vẻ có lý, nhưng tôi đang nghĩ người lấy cắp kệ tranh ngọc có thể là ai nhỉ?”
“Đương nhiên là những người bạn củ của chúng ta rồi!”
“Nếu là bọn chúng thì toi rồi. Chúng lấy cắp kệ tranh ngọc đi thì rất có khả năng sẽ đem nó rời khỏi Saint Petersburg, đến lúc đó chúng ta khó tìm lắm!”
“Đây cũng là điều mà tôi lo lắng, nhưng tôi nghĩ có khi đây không phải là kết cục xấu nhất!”
“Câu này là sao?” – Từ Nhân Vũ không hiểu.
“Nếu trong tay Ilyushin thì ngược lại chúng ta rất khó ra tay, nếu trong tay những kẻ đó thì chứng ta chẳng có gì phải kiêng kị cả”.
“Thôi đi được rồi đấy! Nếu thực sự bị bọn chúng lấy đi mất, thì đến bọn chúng cất giấu ở đâu anh cũng không biết, vậy còn ra tay cái gì?” – Từ Nhân Vũ không buồn quan tâm tới suy nghĩ của Hàn Giang.
“Chỉ cần bọn người đó vẫn muốn đoạt được kệ tranh ngọc còn lại thì chúng ta nhất định sẽ tìm thấy chúng! Hiện giờ chỉ có thể hy vọng gã ngu xuẩn Ilyushin có thể tăng cường phòng vệ, không để kệ tranh ngọc rời khỏi Saint Petersburg”.
“Được rồi đấy, anh đừng lo lắng hộ họ nữa. Chúng ta hiện giờ đã, rơi vào chốn ngục tù, bản thân còn khó giữ nữa là!” – Từ Nhân Vũ cười nhạt.
“Đúng vậy! Hay là chúng ta hợp kế hợp kế để trốn khỏi đây đi!”
“Trốn khỏi đây? Ở đây tường đồng vách sắt trốn thế nào được? Trừ khi… trừ khi Yelena có thể đến cứu chúng ta!”, Từ Nhân Vũ nói.
“Tôi cũng hy vọng vậy, nhưng chúng ta không thể trông mong gì vào cô ấy, hơn nữa, nếu như cô ấy có đến đây thì cũng chưa chắc sẽ cứu được chúng ta. Để tôi nghĩ xem, sẽ có cách.”
“Anh có cách gì?” – Từ Nhân Vũ sốt ruột hỏi.
Hàn Giang chán nản nhắm mắt lại, nói: “Tôi đang nghĩ, tôi tin là tôi sẽ có cách. Cậu cứ ngủ một giấc ngon lành đi, dưỡng đủ tinh thần, đợi đến buổi tối có lẽ tôi sẽ có cách đấy.”
Từ Nhân Vũ đầy một bụng nghi ngờ, khẽ lẩm bẩm:
“Anh có cách? Cách gì? Tường đồng vách sắt thế này, anh có thể ra ngoài sao?…” – Thế nhưng Hàn Giang vốn không buồn để ý đến anh ta, anh thản nhiên nằm kềnh ra đất ngủ, chẳng bao lâu sau, Hàn Giang đã vang lên tiếng thở phì phò.
8
Nhưng Từ Nhân Vũ lại không có tố chất thích nghi tốt như Hàn Giang, ở nơi như thế này mà vẫn có thể nằm ngủ ngon lành. Đầu óc anh suy nghĩ mông lung, không sao ngủ nổi. Anh đoán rằng bên ngoài trời đã tối, vậy là liền ngồi dậy, nhìn về phía cửa sắt. Hành lang bên ngoài đèn đã sáng trưng, không gian yên tĩnh không một tiếng động, không có bất cứ động tĩnh gì.
Từ Nhân Vũ khẽ chửi rủa: “Bọn chó này còn không buồn đưa cơm đến, thật là quá vô nhân đạo.”
“Đúng vậy, tôi cũng đói rồi, nếu biết sớm, lúc trưa nên ăn nhiều một chút thực phẩm rác.” – Hàn Giang đang nằm đột nhiên mở miệng nói.
Tiếng của Hàn Giang làm Từ Nhân Vũ giật bắn mình: “Hóa ra anh vẫn chưa ngủ à?”
“Tỉnh từ lâu rồi, bụng sôi ùng ục!”
“Hừm! Giờ thì anh đã biết tầm quan trọng của thực phẩm rác rồi chứ?”
“Đúng thế! Tôi làm sao mà biết được đêm đầu năm lại bị nhốt ở đây. Tôi vốn định là tối nay sẽ thưởng thức một bữa ăn Nga thịnh soạn tại nhà hàng Kwasniewski” – Hàn Giang mơ màng nói.
“Anh đừng có nằm mơ nữa, không cho đồ ăn thì thôi cũng được, chúng càng không phải là người ở chỗ còn lắp một cái camera nhắm thẳng vào chỗ của chúng ta. Mẹ kiếp đúng thật thâm độc.” – Từ Nhân Vũ vừa mới phát hiện ra vị trí đối diện với cửa sắt, có đặt một chiếc camera rất nhỏ, rất khó nhìn thấy trên tường, camera đó đang chĩa thẳng vào căn nhà nhỏ của Peter, ngắm thẳng vào họ. Nhất cử nhất động của họ đều không lọt qua được chiếc camera này.
Hàn Giang liếc nhìn chiếc camera một cái, nói: “Giờ cậu mới phát hiện ra? Tôi nhìn thấy từ lâu rồi, cái camera này quả thật rất đáng ghét, nó là vật cản trở lớn nhất kế hoạch vượt ngục của tôi.”
“Cái gì? Nói như vậy tức là anh đã có kế hoạch vượt ngục rồi?” – Từ Nhân Vũ ngạc nhiên.
Hàn Giang lườm Từ Nhân Vũ một cái, nói nhỏ: “Cậu nhỏ mồm chút!”, sau đó, Hàn Giang hạ giọng, nói với Từ Nhân Vũ: “Thực ra tôi đã nghĩ xong kế thoát thân rồi. Bọn chúng lục soát người chúng ta hai lần, có thể nói là đã lục bằng sạch mọi thứ trên người chúng ta, nhưng chúng vẫn để sót một chỗ quan trọng.”
“Chỗ nào? Những chỗ có thể cất giấu đồ chúng đã lục soát hết rồi, chỉ thiếu mỗi lột sạch quần áo của chúng ta thôi” – Từ Nhân Vũ nghi ngờ hỏi.
“Giày của tôi, chính xác mà nói thì là đế giày của tôi”
“Đế giày?”
“Trước khi đến đây, tôi đã dự liệu được khả năng chúng ta sẽ gặp phải bất trắc, cũng có khả năng phải dùng đến thủ đoạn cưỡng chế, cướp lại kệ tranh ngọc, bởi vậy mới cố ý mang theo một thứ đồ chơi. Thứ đồ chơi này trong vòng năm phút phát ra tín hiệu mạnh sẽ làm nhiễu loạn tín hiệu viễn thông trong phạm vi một nghìn mét vuông. Cũng có nghĩa là tôi chỉ cần lấy thứ này ra, rồi mở nó tại đây thì thiết bị giám sát ở đây sẽ tạm thời mất linh, nhưng chỉ được năm phút. Sau năm phút công suất của thiết bị này phát ra sẽ suy yếu dần, cho tới khi mất hẳn công dụng”.
“Anh còn có thứ hay ho vậy sao, tại sao không nói sớm. Làm tôi sợ rúm ró cả người!” – Từ Nhân Vũ oán thán.
“Nói sớm cũng vô dụng, kế hoạch của tôi phải đợi tới khi trời tối, ngoài ra, kế hoạch này cần phải có sự phối hợp của cậu.”
“Sự phối hợp của tôi? Nói đi, muốn tôi làm gì?” “Giả vờ chết!”
“Giả vờ chết?”
“Đúng vậy, giả vờ chết. Cậu nghe cho kĩ nhé, kế hoạch của tôi thế này. Đợi lúc nữa, tôi quay lưng lại, nhân lúc camera không nhìn thấy tôi sẽ lấy thiết bị đó ra, nắm trong tay. Sau đó, tôi đi đến cạnh cửa sắt, mở thiết bị đó ra rồi gắn nó lên tường, rồi cậu nằm ra đất giả vờ chết. Lúc này, cảnh vệ của họ sẽ vào đây kiểm tra, sau đó… nghe rõ chưa?” – Hàn Giang làm động tác chặt đầu.
“Nghe rõ rồi. Nhưng tôi nằm xuống giả chết, thế còn anh thì sao?”
“Tôi thì chịu mệt một lúc vậy, tôi sẽ ở trên đó đợi!”
– Nói xong, Hàn Giang chỉ chỉ lên trần nhà nhẵn bóng, không có bất cứ thứ gì hay chỗ nào để víu.
“Anh muốn bò lên đó? Có được không vậy? Trên đó không có cái gì nắm được đâu đấy!” – Từ Nhân Vũ không khỏi lo lắng nói.
“Được rồi, việc này không khiến cậu phải lo. Nhớ kĩ, chúng ta chỉ có năm phút, trong vòng năm phút nhất định phải thoát ra khỏi tòa nhà này; và kể từ khi thiết bị nhiễu sóng bắt đầu hoạt động cho tới khi cảnh vệ vào kiểm tra chỉ có khoảng hơn mười giây, chúng ta nhất định phải tận dụng chắc thời gian”.
“Tôi hiểu rồi, kế hoạch này có thành công hay không đều trông cả vào việc nắm bắt thời gian!”
“Được! Lập tức hành động!” – Nói xong, Hàn Giang quay người, áp sát vào tường, giả vờ ngủ gật, hai tay nhanh chóng lấy thiết bị nhiễu sóng bé xíu từ trong đế giày ra.
9
Hàn Giang lại giả vờ xoay người, sau đó vươn vai, đứng dậy, từ từ bước tới cạnh cửa sắt, quan sát động tĩnh trong hành lang. Anh quay đầu lại nháy mắt với Từ Nhân Vũ. Từ Nhân Vũ hiểu ý, Hàn Giang bật thiết bị gây nhiễu sóng trong tay lên, ngay sau đó, anh nhanh chóng gắn thiết bị này lên tường.
Từ Nhân Vũ nhìn thấy Hàn Giang bật thiết bị nhiễu sóng lên liền nằm bò ngay ra đất lạnh cóng. Hàn Giang nhìn qua bộ dạng của Từ Nhân Vũ cũng khá giống thật, xem ra gã này ra trận mà giả chết thì giống phải biết. Sau đây là đến lượt mình rồi, anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một cái, trần nhà cao khoảng hơn ba mét, rất trơn, cao so với cửa sắt hơn một mét, cũng có nghĩa là đứng bên ngoài cửa sắt sẽ không nhìn thấy trần nhà, đây cũng là khuyết điểm duy nhất trong thiết kế của căn nhà nhỏ của Peter. Hàn Giang tiến tới góc tường, hít một hơi thật sâu, sau đó dốc hết sức lực đạp lên góc tường leo lên trần nhà. Lúc này cơ thể anh dường như đã lơ lửng trên không trung, chỉ dựa vào tứ chi để cố gắng giữ trọng lượng cơ thể.
Sau khi Hàn Giang hoàn tất những động tác này thì cánh cửa sắt được đẩy mạnh ra, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên cùng tiếng rút súng, tiếng mở két sắt, và cả tiếng của chiếc khóa to va đập vào nhau. Hàn Giang mừng thầm, con mồi trong cuộc đi săn đã rơi vào bẫy. Anh nín thở, chỉ đợi thợ săn xuất hiện.
Quả nhiên, hai mươi giây sau, hai cảnh vệ súng đạn sẵn sàng xuất hiện ngoài cửa sắt. Họ lập tức phát hiện ra Từ Nhân Vũ đang nằm trên sàn nhà. Hai gã trai tráng hữu dũng vô mưu không kịp nghĩ ngợi liền mở ngay cánh cửa sắt ra, cúi người xuống kiểm tra Từ Nhân Vũ. Nhưng chỉ trong vòng vài giây đó, một trong hai gã cảnh vệ đã lập tức phát hiện ra điều gì đó. Gã đứng thẳng dậy, nhìn quanh bốn bức tường trong căn nhà của Peter, rất nhanh, rồi hắn ngẩng đầu lên…
Chính trong giây phút gã ngẩng đầu lên, Hàn Giang giống như một con hổ đói lao từ trên xuống, vồ lấy tay cảnh vệ. Gã cảnh vệ hoàn toàn bất ngờ, vốn không đề phòng đế chống đỡ. Hàn Giang quật gã cảnh vệ xuống đất, một cú đấm nặng tựa đá ghè khiến tay gã cảnh vệ ngất đi. Gã cảnh vệ còn lại đã kịp phản ứng, đang định nổ súng bắn Hàn Giang thì Từ Nhân Vũ đang nằm trên sàn nhà lật người lại, tung một cú đá đạp gã ta bay lăn ra đất. Nhưng dù sao sức của Từ Nhân Vũ cũng không đủ để tay cảnh vệ đó ngã ngất đi, nên hắn vẫn định bò dậy nổ súng, lập tức Hàn Giang đã không cho hắn cơ hội, đưa anh cùi chỏ thúc về phía trước khiến gã cảnh vệ ngất lịm.
Nhưng do cú đánh này Hàn Giang đã dùng sức quá đà nên cánh tay phải vừa mới được dưỡng thương của anh cũng bị đau buốt thấu tận xương tủy.
Hàn Giang bất chấp đau đớn, cùng Từ Nhân Vũ nhặt súng của hai gã cảnh vệ lên. Hàn Giang còn cẩn thận kiểm tra lại băng đạn, trong đó đạn vẫn đầy ắp. Hàn Giang giới thiệu với Từ Nhân Vũ: “Gã này hơi bị được đấy! Khẩu ‘rắn hổ mang’ kiểu PK 9 ly do Nga chế tạo, hai băng đạn song song, 18 phát đạn, trong vòng cự li 70cm có thể xuyên thủng áo chống đạn cấp III. Ilyushin coi trọng chúng ta thật đấy, súng đeo của những tay cảnh vệ này mà lại đầy ắp đạn đến như vậy”.
Hàn Giang và Từ Nhân Vũ bước ra khỏi căn nhà nhỏ của Peter, vừa tới ngã rẽ, Hàn Giang lập tức phát giác ra có người đang tiến vào, anh thò cánh tay ra chặn Từ Nhân Vũ đang lao về phía trước lại, rồi hai người nép sát vào tường. Khả năng là do nghe thấy động tĩnh ban nãy nên lại có thêm hai tay cảnh vệ khác đi vào, nhưng khi hai gã này tiến vào lại không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì nên đã lơ là cảnh giác. Khi chúng rẽ vào chỗ ngoặt, thì không thể ngờ rằng Hàn Giang đang đợi mình ở đó. Hàn Giang tung hai cú đá, đá bay súng trong tay hai gã, rồi ngay sau đó là một loạt cú đấm rất điêu luyện khiến đánh cho hai gã cảnh vệ ngất lăn ra sàn.
Hàn Giang tiếp tục hướng về phía cửa, nhưng đi được vài bước anh mới phát hiện ra Từ Nhân Vũ không theo sau nên liền quay đầu lại nhìn, hóa ra Từ Nhân Vũ đang bò ra đất lục băng đạn của hai gã cảnh vệ ban nãy.
Hàn Giang ngán ngẩm khẽ thúc giục: “Đi mau! Đừng có nhiễu sự thế!”
Từ Nhân Vũ vội đuổi theo, tiến đến sau, hai người tới trước cánh cửa sắt. Hàn Giang hiểu rằng, cứ chần chừ như vậy thì ít nhất ba phút cũng đã trôi qua rồi, mình chỉ có năm phút, không còn thời gian nữa, nên anh và Từ Nhân Vũ tức tốc lao ra khỏi cánh cửa sắt dày khoảng nửa mét. Trong phòng giám sát ngoài cửa vẫn còn hai cảnh vệ, hai gã đó thấy tình hình như vậy thì vô cùng kinh ngạc mặt thất sắc. Hàn Giang chưa kịp đợi hai gã giơ súng lên ngắm thẳng nòng súng về phía họ.
“Hai tay ôm đầu, áp sát vào tường! Nhanh!” – Hàn Giang gằn giọng ra lệnh.
Hai gã cảnh vệ đành phải ngoan ngoãn ngồi xổm sát vào tường. Hàn Giang tiến đến tước súng của cả hai. Anh không muốn kết thù chuốc oán với Ilyushin nên không nổ súng, chỉ gõ vào gáy hai gã cảnh vệ hai cái khiến họ ngất đi.
Hàn Giang liếc qua camera trong vòng giám sát, quả nhiên toàn là chấm hoa tuyết! Hàn Giang quay lại nói với Từ Nhân Vũ: “Thời gian không còn nhiều nữa, đi mau!”
Nói xong, Hàn Giang đi thẳng xuống tầng một, nhưng Từ Nhân Vũ lại đột nhiên phát hiện ra tẩu thuốc và hộp diêm bảo bối của mình, cùng một số vật dụng cá nhân của hai người, đang nằm trên bàn phòng giám sát. Từ Nhân Vũ vội vàng thu hết những thứ này lại mới đuổi theo Hàn Giang.
10
Hai người không ra ngoài bằng cửa chính tầng một, bởi Hàn Giang dự đoán ở đó nhất định sẽ có thiết bị nghiêm ngặt, anh và Từ Nhân Vũ tới trước một cửa sổ trên cầu thang. Chưa đợi Từ Nhân Vũ kịp phản ứng, Hàn Giang đã lùi lại vài bước, dùng áo khoác cuốn lấy người, rồi lao vụt một cái ra ngoài cửa sổ, cả tấm cửa bị Hàn Giang đập vỡ vụn, Từ Nhân Vũ tức tốc lao theo Hàn Giang.
Hai người rút cuộc đã được hít thở không khí tự do. Từ Nhân Vũ liếc nhìn chiếc Volga cũ rích của họ vẫn đỗ bên kia đường, hai người đưa mắt nhìn nhau, bước nhanh lao về phía chiếc Volga. Nhưng họ chưa kịp đi tới bên kia đường thì hệ thống cảnh báo của tòa nhà cục an ninh đã đột nhiên phát huy tác dụng, đèn điện bật sáng trưng, hàng tốp cảnh vệ lao rầm rập ra khỏi tòa nhà.
Hàn Giang và Từ Nhân Vũ một lần nữa bị cảnh vệ bủa vây trên đường. Lần này thì không cần phải tốn nhiều thời gian, hai bên đều đã khai hỏa, một trận chiến đích thực đã nổ ra. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ thân cô thế cô, chỉ còn cách vừa đánh vừa rút. Từ Nhân Vũ hét lên với Hàn Giang: “Chúng ta không sang được bên kia đâu, làm thế nào bây giờ?”
Từ Nhân Vũ vừa nói dứt lời thì sau lưng anh liền có vài cảnh vệ xông lên. Hàn Giang thấy tình thế không ổn đành phải từ bỏ ý đồ lấy xe tháo chạy, anh kéo Từ Nhân Vũ lao về phía góc phố khác. Đám cảnh vệ lập tức bám theo. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ lập tận dụng vài thùng rác bên vệ đường làm vật cản để cản trở tốc độ của đối phương.
“May mà tôi lấy thêm vài băng đạn nếu không thì hungg ta mất mạng từ lâu rồi!” Từ Nhân Vũ bắn hết một băng đạn, áp người vào thùng rác thở hổn hển nói.
“Rồi, cậu thông minh. Tiếp theo chúng ta làm thế nào đây?Cậu có thông thuộc địa hình ở đây không?”
– Hàn Giang một mặt kiên trì bắn tỉa, một mặt hỏi Từ Nhân Vũ.
Từ Nhân Vũ quay nhìn cảnh vật xung quanh, hoàn toàn là nơi lạ lẫm với anh, nhưng anh nhìn thấy một con ngõ nhỏ gần con phố nơi họ đứng. Trong trí nhớ của anh thì đường phố Saint Petersburg thường thông suốt với nhau, chạy vào đó chắc sẽ thoát được ra ngoài. Vậy là, anh chỉ cho Hàn Giang ngõ nhỏ đó. Hàn Giang hiểu ý Từ Nhân Vũ, gật đầu nói: “Cậu sang đó trước đi, tôi ở đây yểm trợ cho cậu.”
Hai người hẹn nhau xong, Hàn Giang đứng thẳng dậy, bắn tỉa ồ ật về phía đầu phố nơi có truy binh, Từ Nhân Vũ ước lượng thời cơ, bất chấp tất cả lao về phía con ngõ nhỏ. Hàn Giang bắn liền một lúc hết băng đạn xong mới trốn sau thùng rác thở hổn hển. Anh thấy Từ Nhân Vũ đã tháo chạy thành công vào ngõ nhỏ đó, mình cũng phải rút lui thôi nên liền thay một băng đạn mới, vừa đánh vừa rút lui. Năm phút sau, anh cũng rút lui được vào con ngõ đó, nhưng đợi tới khi anh ngoái lại nhìn thì thấy hoa cả mắt, con…con ngõ này hóa ra là một ngõ lao về phía góc phố khác. Đám cảnh vệ lập tức bám theo. Hàn Giang và Từ Nhân Vũ tận dụng vài thùng rác bên vệ đường làm vật cản để cản trở tốc độ của đối phương.
“May mà tôi lấy thêm vài băng đạn nếu không thì chúng ta hết đạn từ lâu rồi!” – Từ Nhân Vũ bắn hết một băng đạn, áp người vào thùng rác thở hổn hển nói.
“Rồi, cậu thông minh! Tiếp theo chúng ta làm thế nào đây? Cậu có thông thuộc địa hình ở đây không?”
– Hàn Giang một mặt kiên trì bắn tỉa, một mặt hỏi Từ Nhân Vũ.
Từ Nhân Vũ quay nhìn khung cảnh xung quanh, hoàn toàn là nơi lạ lẫm với anh, nhưng anh nhìn thấy một con ngõ nhỏ gần con phố nơi họ đứng. Trong trí nhớ của anh thì đường phố Saint Petersburg thường thông suốt với nhau, chạy vào đó chắc sẽ thoát được ra ngoài. Vậy là, anh chỉ cho Hàn Giang ngõ nhỏ đó. Hàn Giang hiểu ý Từ Nhân Vũ, gật gật đầu nói: “Cậu sang đó trước đi, tôi ở đây yểm trợ cho cậu.”
Hai người hẹn nhau xong, Hàn Giang đứng thẳng dậy, bắn tỉa ồ ạt về phía đầu phố nơi có truy binh, Từ Nhân Vũ ước lượng thời cơ, bất chấp tất cả lao về phía con ngõ nhỏ. Hàn Giang bắn liền một lúc hết băng đạn xong mới trốn sau thùng rác thở hổn hển. Anh thấy Từ Nhận Vũ đã tháo chạy thành công vào ngõ nhỏ đó, mình cũng phải rút lui thôi nên liền thay một băng đạn mới, vừa đánh vừa rút. Năm phút sau, anh cũng rút lui được vào con ngõ đó, nhưng đợi tới khi anh ngoái lại nhìn thì bỗng hoa cả mắt, con… con ngõ này hóa ra là một ngõ cụt! Hàn Giang tuyệt vọng rồi, phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập của đám cảnh vệ.
“Từ Nhân Vũ đâu? Đây là ngõ cụt, sao không thấy Từ Nhân Vũ?”, Hàn Giang nghi ngờ nhìn về phía ngõ cụt. Đây quả thực là một ngõ cụt, phía trước là bức tường cao chặn đứng đường đi. Với bản lĩnh của Từ Nhân Vũ chắc chắn sẽ không thể vượt qua được bức tường cao thế này, nhưng lại không thấy Từ Nhân Vũ đâu cả. Đúng lúc Hàn Giang đang nghi ngờ thì đột nhiên một giọng nói vang lên dưới chân anh: “Tôi ở đây! Dưới chân!”
Hàn Giang giật bắn mình, ngó xuống dưới chân tìm kiếm, giọng nói phát ra từ một nắp cống phía dưới. Anh bước tới cạnh nắp cống, phát hiện ra nó rõ ràng đã bị ai đó di chuyển, anh ngớ người ra một giây, nắp cống đó bỗng động đậy, đầu Từ Nhân Vũ thò ra.
Truy binh phía sau đã áp sát, Hàn Giang không còn đường rút, anh rướn người một cái nhảy xuống cống. Từ Nhân Vũ tức tốc đóng nắp cống lại. Ngay tức khắc, trên đầu họ vang lên tiếng bước chân rầm rập cùng tiếng la hét ồn ào.
Hàn Giang nghe không hiểu những người đó nói gì, còn Từ Nhân Vũ cũng chỉ nghe loáng thoáng được mấy câu: “Tiếp tục lục soát!… Trèo qua tường… chạy không xa… chắc chắn là ở gần đây!”
Hai người nín thở, im lặng trốn dưới nắp cống, nhưng những người bên trên vẫn đứng mãi không chịu bỏ đi. Từ Nhân Vũ không chịu nổi nữa rồi, anh khẽ nói với Hàn Giang: “Xem ra chúng ta rất khó thoát ra, vậy thà đi đường này còn hơn.”
“Ý cậu là đi theo đường cống nước ra ngoài?” “Không còn cách nào khác cả, đành phải vậy thôi!” Hàn Giang cũng hết cách, đành rón rén theo Từ Nhân Vũ leo xuống cầu thang sắt dưới nắp cống, đến một đường cống ngầm nhỏ hẹp. Hai người nhìn đường cống này, một vùng tối đen, Hàn Giang không biết phải đi đường nào. Từ Nhân Vũ chỉ đại về một hướng, vậy là hai người men theo đường cống này, đi về phía vô định tối mịt mù…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!