Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở - Chương 6: Tiệm cà phê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở


Chương 6: Tiệm cà phê


Trong trí nhớ tộc Phượng hoàng truyền lại, sờ lông chim là một chuyện vô cùng mờ ám, chỉ được làm khi thân mật với người mình yêu.
Thế nên sờ lông chim là không thể sờ, cậu ứ thèm cho người này sờ lông chim!
Tô Mộc Lạc đối mặt với người đàn ông mấy giây không biến sắc, vừa định mở miệng—–
Người đàn ông lại biến mất.
Tô Mộc Lạc: Lại nữa?
Cậu nhìn trái một chút phải một chút, không thấy bóng dáng người đàn ông đâu, lần này cũng như lần trước đều biến mất rõ nhanh, cậu thầm đoán hoặc là người đàn ông sợ bị cậu đánh, hoặc là thật ra đối phương cũng không thể nán lại quá lâu trong mộng cảnh của cậu.
Bất kể là nguyên nhân nào, cũng đều đáng ghét.
Tô Mộc Lạc nghĩ vậy, tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, bên má cậu kề thứ gì đó mềm mềm, chẳng nghĩ cũng biết chính là tiểu hắc long của cậu.
Tiểu hắc long lưu luyến dán lên người phượng hoàng, mà không biết tối qua phượng hoàng của nó đã tính toán xong rồi, đợi nó biến thành người sẽ tống cổ ra sofa ngủ.
Tô Mộc Lạc ngồi dậy, tiểu hắc long cũng ngẩng đầu lên theo, một người một rồng đối mặt mấy giây, Tô Mộc Lạc nói: “Ta có một giấc mơ.”
Tiểu hắc long: “Áu.”
“Mơ thấy một gã lưu manh.”
Tiểu hắc long không áu nữa.
“Nếu ta gặp lại hắn,” Tô Mộc Lạc nhấn mạnh từng chữ, “Ta sẽ đánh cho hắn một trận.” Sau đó cúi đầu nhìn tiểu hắc long một cái, nói: “Vậy là bao giờ ngươi mới biến thành người nhỉ?”
Tiểu hắc long: “…”
Tiểu hắc long vo tròn thành cục, “chíp” một tiếng vừa vô tội vừa ngoan ngoãn, tỏ ý mình rất biết điều, mình không biết gì cả.
Tô Mộc Lạc cũng biết nó chắc chắn sẽ không thừa nhận, dù sao trước khi biến thành người cũng không cần thừa nhận, mà mình thì hình như cũng không làm gì được nó… Thế là “chậc” một tiếng, chọc tiểu hắc long một cái, kéo chăn trùm nó lại.
Tiểu hắc long bị lừa cho đàng hoàng một hồi, đến khi phượng hoàng của nó thay xong quần áo, chuẩn bị vào phòng vệ sinh, nó mới thở phì phò ló ra khỏi chăn, duỗi móng ôm lấy cậu.
Lúc rửa mặt, tiểu hắc long quấn quanh cổ tay Tô Mộc Lạc, một vòng tròn mảnh mai bé bé, ban đầu Tô Mộc Lạc cũng không để ý, sau đó mấy lần nhấc tay đều nhìn thấy nó, bỗng nhiên nhịn không được bật cười.
Hơn nữa một khi đã cười còn cười không ngừng được.
“Áu?”
Tiểu hắc long ngớ người ngẩng đầu nhìn cậu.
“Ngươi nhỏ ghê,” Tô Mộc Lạc bị chọc trúng điểm cười, nói, “Lại còn mảnh mảnh, cảm giác có thể buộc thành nơ.”
Tiểu hắc long: “??”
Tô Mộc Lạc nói: “Hoặc là mang đi buộc tóc.”
Tiểu hắc long: “???”
Tô Mộc Lạc nói vậy xong còn thật sự muốn động tay, xem ra có vẻ cực kỳ muốn thắt tiểu hắc long thành nút thắt tình yêu, tiểu hắc long thề chết không hàng, bấu chặt lấy cậu, giận đến mức rừ rừ ra tiếng.
Rõ ràng từ trí nhớ Long tộc để lại cho nó, những con rồng và phượng hoàng trước kia đều ngọt ngào sến súa, chỉ có phượng hoàng của nó, không chỉ chê nó nhỏ, lại còn muốn thắt nó thành nơ, thậm chí còn mang đi buộc tóc!
Quá là quá đáng luôn!
Tiểu hắc long thở phì phò dùng cái chân ôm lấy ngón tay Tô Mộc Lạc, dù thế nào cũng không chịu buông ra. Tô Mộc Lạc cưỡng ép mấy lần không được, chỉ có thể tiếc nuối thu tay về, dùng đầu ngón tay chọc chọc hai cái sừng nhỏ của nó: “Được rồi, không muốn thì không muốn, ta không trêu ngươi nữa.” Có lẽ cậu có thể nhân lúc tiểu hắc long say giấc, lén lút thắt nó thành cái nút.
Tiểu hắc long thấy nguy hiểm tạm qua đi, lại vòng trở về cổ tay Tô Mộc Lạc, chóp đuôi vung vung vẩy vẩy không vui chút nào, nhìn phượng hoàng nhà mình cực kỳ cảnh giác.
Nhưng mà nhìn nhìn rồi lại nhìn nhìn, cảm thấy phượng hoàng nào cũng không đẹp bằng phượng hoàng nhà nó, phượng hoàng nhà nó vẫn là tuyệt nhất.
Thế là nó hừ hừ một tiếng, cái đầu biếng nhác gác lên lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, chậm chạp cọ một cái.
Tô Mộc Lạc cười cười sờ đầu nó, nói: “Sáng nay ăn gì? Làm canh trứng cho ngươi nhé?”
Hôm qua cậu lên mạng tra được rất nhiều công thức nấu ăn, học được không ít món mới, về sau có thể làm cho tiểu hắc long ăn.
Tiểu hắc long vui vẻ “áu” một tiếng, Tô Mộc Lạc vào bếp, nấu cho tiểu hắc long một bát canh trứng gà, bản thân cũng ăn một ít, coi như là bữa sáng.
Cục dị nhân nói hôm nay sẽ mang thẻ căn cước đến, đúng chín giờ sáng, có người gõ cửa nhà cậu.
“Ngài Tô.” Người tới lần này vẫn là Trịnh Hạc Xuân, ông ta đã biết họ tên Tô Mộc Lạc, tự mình mang thẻ căn cước tới, “Đây là thẻ của ngài, về sau ngài có thể sinh hoạt ở nơi này như nhân loại bình thường rồi.”
“Cảm ơn,” Tô Mộc Lạc nhận lấy tấm thẻ, nhớ khi trước xà yêu từng nói yêu mới nhận thẻ căn cước thì phải đổi mới mỗi năm một lần, bèn hỏi, “Thẻ này chỉ có hiệu lực một năm sao?”
Trịnh Hạc Xuân cười đáp, “Tất nhiên là không, thẻ căn cước có thời hạn mười năm, sau mười năm Cục dị nhân cũng sẽ làm cho ngài một tấm mới.”
Tô Mộc Lạc gật đầu, Trịnh Hạc Xuân hơi dời mắt, dời sang tiểu hắc long quấn trên cổ tay cậu—- chỉ thấy cặp con ngươi vàng sậm của tiểu hắc long nhìn mình chằm chằm không nóng không lạnh, vội ho khan một cái, nhìn sang chỗ khác.
“Nếu ngài đã nhận thẻ căn cước, vậy thì tôi xin cáo từ.” Ông nói, “Sau này ngài muốn mở quán cà phê cũng không cần lo lắng, riêng phần xét duyệt sẽ không có vấn đề gì.”
Tô Mộc Lạc biết yêu muốn mở quán ở thành thị loài người, tính riêng các loại thủ tục xét duyệt cũng đã mất chừng mấy tháng, quả thật Cục dị nhân đã cấp cho cậu phương tiện cực kỳ có ích, liền nói tiếng cảm ơn với Trịnh Hạc Xuân, đến buổi chiều, lại ra ngoài gặp mặt chủ tiệm cà phê như đã hẹn.
Chủ tiệm cà phê họ Hoàng, tên là Hoàng Cái Cái. Mấy ngày không gặp, hình như đường chân tóc của cậu ta lại thưa đi một ít, lúc tiến vào Tô Mộc Lạc còn thấy cậu ta vừa sờ sờ tóc vừa soi điện thoại, than ngắn thở dài.
“Cậu đến rồi, ngồi đi.”
Hoàng Cái Cái bưng một cốc cà phê mới pha xong đến trước mặt Tô Mộc Lạc, liếc nhìn mái tóc đen óng ả của cậu, lại không nhịn được thở dài.
Tô Mộc Lạc nói: “Sao vậy?”
“Không sao.” Hoàng Cái Cái không muốn nhắc tới vết thương lòng của mình, nói, “Vậy là cậu đã quyết nhận quán này của tớ rồi à?”
Tô Mộc Lạc gật đầu, Hoàng Cái Cái bèn lấy phần hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho cậu, nói: “Vậy xem thử hợp đồng đi, có vấn đề cứ nói, còn nếu ổn rồi thì ký tên chỗ đó là được.”
Hợp đồng nêu đầy đủ điều kiện, bắt đầu từ hôm nay quán cà phê chính thức được chuyển nhượng cho Tô Mộc Lạc, mỗi tháng cậu trả cho Hoàng Cái Cái một số tiền thuê và tiền chia lợi nhuận khá rẻ—- Tô Mộc Lạc nhìn qua một lượt, ký tên mình xuống.
Cậu nhìn ra được Hoàng Cái Cái không phải người xấu, cũng sẽ không lừa đảo lợi dụng cậu. Lại nói trước khi tới đây cậu đã làm được tấm thẻ ngân hàng, thế nên sau khi ký xong hợp đồng, tiền thuê tháng đầu được chuyển cho Hoàng Cái Cái thông qua điện thoại.
Kế tiếp Hoàng Cái Cái dặn dò Tô Mộc Lạc mấy chuyện, nhắn nhủ về kinh nghiệm mở quán cà phê, nói rất tỉ mỉ, Tô Mộc Lạc còn ghi chép cẩn thận từng điều.
“Kỹ thuật lựa chọn hạt cà phê cũng như pha cà phê rất quan trọng, nhưng mà nhắc mới nhớ, cậu biết pha cà phê không vậy?”
Đây là hỏi về phương pháp, Tô Mộc Lạc bình tĩnh gật đầu, nói: “Tôi biết cách làm.”
Mấy ngày nay cậu đã tra cứu vô số tài liệu, cũng xem qua rất nhiều video liên quan, có thể nói về mặt lý thuyết, cậu nắm rất rõ cách thức làm thế nào để pha ra một tách cà phê hoàn mỹ.
Chỉ có điều thực hành lại là số không.
Hoàng Cái Cái cười nói: “Không sao, để tớ dạy cậu, pha cà phê thì tớ cũng hơi bị có tay nghề đấy.”
Dựa theo kinh nghiệm của cậu ta, ma mới học pha cà phê nhất định phải tập luyện liên tục một thời gian, như cậu ta ban đầu cũng tìm thầy học nửa tháng—- chỉ không ngờ đến tay Tô Mộc Lạc thì lại cực nhanh, cậu ta chỉ làm mẫu một lần, Tô Mộc Lạc đã có thể tự mình làm ra tách cà phê hoàn mỹ.
Thậm chí còn tốt hơn cả cậu ta.
“…” Hoàng Cái Cái nhìn tách cà phê, rồi lại nhìn Tô Mộc Lạc, nhìn tách cà phê, rồi lại nhìn Tô Mộc Lạc, mấy giây sau hãi hùng nói, “Không phải cậu chưa học bao giờ à?”
“Đúng vậy, quả thật là chưa học,” Tô Mộc Lạc khẽ mỉm cười, “Nhưng tôi đã từng xem rất nhiều giáo trình rồi.”
Làm một con phượng hoàng, linh trí của cậu vốn cũng cực cao, rất nhiều chuyện chỉ mới tiếp xúc qua một thời gian ngắn đã có thể hoàn toàn thông thạo.
Hoàng Cái Cái nín lặng một hồi, đại loại là đang tiêu hóa sự thật đau đớn ấy, cuối cùng vừa bi thương vừa chua xót nói: “Được rồi, tớ đã không còn gì để dạy cho cậu… Tớ đi đây, từ nay về sau, ước mơ của tớ giao cho cậu thực hiện.”
Cậu ta nhấc ba lô lên, nhìn một vòng quán cà phê của mình, thở dài, nói: “Thiên Tuế, về thôi.”
Không ai đáp lại.
Hoàng Cái Cái quay đầu, nhìn thấy con mèo của cậu ta ngồi trên quầy không nhúc nhích, nói: “Thiên Tuế? Đi nào, về nhà với tao.”
“…”
Thiên Tuế xoay đầu chẳng nói chẳng rằng, nhảy xuống dưới quầy, đi luôn.
Hoàng Cái Cái lấy làm lạ, đang định mở miệng lần nữa, lại nghe thấy Tô Mộc Lạc bình tĩnh nói: “Dù bây giờ cậu có dẫn nó đi, mấy ngày sau vẫn sẽ thả nó trở lại, thế thì lại có gì khác nhau?” Hoàng Cái Cái đã nói, chờ cậu ta trở về với bố mẹ, cũng không thể nuôi mèo thêm được nữa.
Hoàng Cái Cái nghe vậy sửng sốt, nói: “Vậy là… nó không muốn trở về với tớ à?”
Tô Mộc Lạc không đáp phải, mà chỉ nói: “Mèo rất thông minh.”
Nét mặt Hoàng Cái Cái lập tức thay đổi, đứng tại chỗ đầy luống cuống, dường như không biết phải làm sao.
Tiệm cà phê im lặng một hồi, Tô Mộc Lạc nhìn vẻ mặt mất mát của Hoàng Cái Cái, nghĩ nghĩ, đoạn nói: “Để nó ở đây đi, tôi sẽ chăm sóc nó.”
“…”
Hoàng Cái Cái hồi lâu không nói gì, cuối cùng từ từ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “… Thế, thế cũng tốt… Mấy ngày nữa tớ lại đến thăm nó.”
Sau đó cậu ta khẽ ngẩng đầu, có lẽ muốn tươi cười với Tô Mộc Lạc, nhưng thế nào cũng không cười nổi, chỉ có thể lúng túng khoác ba lô, chậm rãi rời khỏi tiệm cà phê.
Bóng lưng cậu ta biến mất bên ngoài tiệm cà phê. Mà Thiên Tuế núp dưới gầm quầy cũng nhảy ra ngoài, lặng lẽ nhìn về hướng chủ nhân rời khỏi.
Tô Mộc Lạc nâng tách cà phê mình mới pha xong, nói: “Muốn thử chút không?”
Lời này là nói với Thiên Tuế, nhưng Thiên Tuế thờ ơ, liếc cũng không liếc cậu một cái.
Tô Mộc Lạc thầm nghĩ thôi được rồi, dù sao tâm trạng ngươi lúc này cũng không ổn, đoạn cúi đầu nhìn vào túi áo mình, nói: “Ra uống cà phê nào.”
Một giây sau, một con tiểu hắc long đã nghe tiếng chui ra khỏi túi áo.
Khoảnh khắc nhìn thấy tiểu hắc long, mắt mèo xanh biếc đột nhiên co lại, toàn thân xù lông từ trên xuống dưới, nhảy tót tới tận xó xỉnh tiệm cà phê.
Chỉ là Tô Mộc Lạc và tiểu hắc long đều mặc kệ nó, tiểu hắc long bám dọc tách cà phê, vui sướng tu một ngụm lớn—– ngay một giây sau đã lập tức phun ra phì phì, nằm oặt vào lòng bàn tay Tô Mộc Lạc bất động.
Tô Mộc Lạc kinh ngạc nói: “Dở vậy sao?” Cậu vừa nếm thử một hớp, cảm thấy dù mùi vị hơi kỳ lạ, nhưng nhìn chung vẫn chấp nhận được mà.
Tiểu hắc long uể oai quật cái đuôi.
Tô Mộc Lạc: Chậc.
Cậu cũng không cho rằng cà phê mình pha có vấn đề gì, trái lại còn cảm thấy khẩu vị rồng nhà mình không ổn chút nào, không uống được cà phê của cậu, vậy nên liền bóp bóp tiểu hắc long một cái, ngẩng đầu, nhìn về phía góc tiệm.
Tiếp đó mỉm cười: “Ta biết ngươi là mèo yêu.”
Thiên Tuế: “…”
“Có điều không sao, ta cũng là yêu.” Tô Mộc Lạc điềm đạm nói, “Chỉ cần ngươi không tiết lộ thân phận của ta ra ngoài, chúng ta có thể hòa thuận với nhau, đúng chứ?”
Thiên Tuế: “…”
Thiên Tuế bị ép rời khỏi góc từng chút từng chút, một bên cảnh giác nhìn cậu chằm chằm, một bên chậm rãi nhích sang một góc khác—- cuối cùng nó nhảy “vèo” một cái, trốn ra phòng nghỉ của nhân viên phía đằng sau.
Tô Mộc Lạc cũng không thèm để ý, dù sao hẵng còn thời gian chung sống, cuối cùng bọn họ cũng sẽ quen thuộc với nhau mà thôi.
Ban đêm.
Hiện giờ đã vào khuya, đường phố náo nhiệt trở nên lác đác người xe, dưới hai bên đèn đường, một đôi tình nhân nắm lấy tay nhau, nói cười ríu rít.
Đêm đầu thu se lạnh, thi thoảng lại có cơn gió rét ùa về, cô gái trong cặp đôi ăn mặc mỏng manh, rùng mình một cái, chàng trai lập tức cởi áo khoác, phủ lên người nàng.
Đi qua ngã ba này là sẽ đến trạm xe buýt, giờ này vẫn có thể đuổi kịp chuyến xe cuối cùng, hai người bước nhanh hơn, vừa ngẩng đầu lại chợt nhìn thấy một người đứng dưới đèn đường cách đó không xa, chặn đứng giữa con đường bọn họ phải đi qua.
Đó là một ả đàn bà, quay lưng về phía họ, tóc dài đen nhánh buông xõa ngang hông, chiếc váy trắng rung rinh trong gió—- trừ những điều này, ả còn cầm một chiếc ô đỏ, bề mặt ô đỏ tươi, như vũng máu đang từ từ nhỏ xuống.
Đôi tình nhân sửng sốt, bước đi chậm lại. Cũng đúng lúc này, bọn họ nhận ra đèn đường hai bên vẫn sáng bừng như cũ, chỉ có ngọn đèn trên đỉnh đầu ả đàn bà che ô là thoắt sáng thoắt tối, lóe lên thứ ánh sáng mù mờ không rõ.
Tình cảnh này bất kỳ là ai cũng sẽ thấy không ổn, chàng trai lập tức kéo tay cô gái, che chắn nàng cùng quay trở lại—- nhưng mà bọn họ vừa mới quay đầu, đã lại nhìn thấy ả đàn bà tóc đen, cầm chiếc ô đỏ.
Lần này, người đàn bà ban nãy còn đứng cách họ mấy thước đã sát lại gần hơn, trên đầu ả, đèn đường càng thêm u tối, gần như chỉ còn chút ánh sáng mơ hồ.
“… Hạo Chí, có phải mình gặp trúng thứ gì không lành rồi không?” Cô gái khẽ run lên, nắm chặt tay chàng trai, nhỏ giọng nói, “Hay là mình cùng chạy đi?”
Chàng trai tên ‘Hạo Chí’ im lặng vài giây, sau đó vỗ vai cô gái an ủi, nói: “Không sao, anh đi xem một chút.”
Lúc nói lời này, cặp con ngươi vốn không khác người thường của cậu ta bỗng nhiên dựng thẳng như mắt dã thú, hai bên gò má xuất hiện ít lông vàng, hoàn toàn không giống ngoại hình nhân loại.
Cô gái nhìn chàng trai vẻ đầy lo lắng, chàng trai từ từ tiến đến gần người phụ nữ cầm ô dưới đèn đường, vỗ vai ả, lạnh lùng nói: “Này.”
Ô đỏ khẽ động, ả đàn bà dưới ô chậm rãi quay đầu—–
Trên lớp da láng mịn như tơ, là một khuôn mặt không có ngũ quan, trống hơ trống hoác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN