Doanh Doanh - Chương 17: Mật ong và kem
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Doanh Doanh


Chương 17: Mật ong và kem


Edit: Ryal

Hai người cùng ngồi xe buýt, Diệp Tri Hòa tháo mũ xuống. “Hình như đội vào còn nóng hơn”.

Dĩ nhiên.

Lận Thâm nói: “Giờ cậu mới biết à?”.

Diệp Tri Hòa cầm mũ trong tay. “Nhưng tớ không có chỗ cất, cầm rồi rơi thì sao”.

“Nhớ được là không rơi”.

Việc này với Diệp Tri Hòa mà nói thì quá khó khăn, cậu bối rối đội lại mũ lên đầu, tự an ủi: “Không nóng”.

Lận Thâm: “…”.

Lúc xuống xe, Lận Thâm nhấc chiếc mũ trên đầu cậu xuống. “Tôi cầm giúp cậu, tôi sẽ không quên”.

Diệp Tri Hòa nói: “Thật ra tớ đội cũng được mà”.

Lận Thâm nhắc cậu: “Đừng đứng dưới bậc thang, có xe đấy, lên đây nói chuyện”.

Lận Thâm không phải không biết chăm sóc người khác, hồi còn hẹn hò với Omega nào đó, toàn là bên đằng gái chủ động bảo hắn xách đồ. Quan hệ giữa hắn và Diệp Tri Hòa dừng lại giữa bạn bè và bạn học, Lận Thâm cũng chẳng để ý lắm, nhưng Diệp Tri Hòa lại quá khách sáo.

Diệp Tri Hòa đứng ở cầu thang duỗi tay với hắn: “Thôi để tớ tự cầm được mà”.

Lận Thâm lại nổi lên tâm lí phản nghịch, giơ cao mũ lên ngoài tầm với của cậu rồi nói: “Đi mau thôi, muộn mất”.

Diệp Tri Hòa lưu luyến nhìn chằm chằm chiếc mũ của mình. Dưới ánh nắng, màu cam lại càng rực rỡ.

“Không mất đâu, tôi cũng chẳng giấu, cậu dẫn đường nhanh lên đi”.

Diệp Tri Hòa nói: “Vậy cậu cũng đi nhanh lên đi”. Sao cứ phê bình tớ thế!

Lận Thâm ngây người: “Ờm, được”.

Đến quán nước cũ, Diệp Tri Hòa bỗng nhớ ra một việc, bèn nhanh chóng quay người. Lận Thâm tưởng cậu lại định nhắc mình phải tuân theo kế hoạch, bèn đáp trước: “Được”.

“Không, không phải”. Sắc mặt Diệp Tri Hòa không tốt lắm, mắt đảo quanh. “Hay mình đổi chỗ gặp mặt đi”.

Lận Thâm đã từng tới đây nên biết xung quanh có gì, hỏi: “Không phải sắp tới rồi à, đổi làm gì nữa?”.

Diệp Tri Hòa lại làm vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi.

Cậu đột nhiên nhớ ra đám Vưu Tiêu Nhã cũng thích đến đây, theo như tần suất trúng mìn của cậu khi trước thì có thể bây giờ vẫn gặp nhau.

Một mình cậu thì không sao, người ta có quen biết gì cậu đâu, nhưng vấn đề là cậu còn dắt theo Lận Thâm đây này!

Tưởng tượng đến việc hai người kia có thể chạm mặt nhau, Diệp Tri Hòa bèn xấu hổ thay Lận Thâm.

“10 giờ 10 rồi”. Lận Thâm nhắc nhở.

Diệp Tri Hòa nói: “Hay tớ gọi họ luôn nhé?”.

“Tại sao?”.

Diệp Tri Hòa bất chấp tất cả: “Lỡ đâu gặp bạn gái cũ của cậu thì sao giờ?”.

Lận Thâm kiên quyết đáp lời: “Coi như không thấy”.

Được hả, được thật hả.

Diệp Tri Hòa nghi ngờ, Lận Thâm lại mất kiên nhẫn kéo cậu vào trong quán.

Cổ tay Diệp Tri Hòa rất nhỏ, làn da còn mang theo hơi lạnh buổi sáng, lòng bàn tay Lận Thâm thì ấm nóng, túm lấy cậu kéo về phía trước.

Đi đến trước quán, sau cửa kính có hai bóng người, là hai cô gái xinh đẹp.

Lận Thâm dừng lại một lúc mới nói: “Đúng như lời cậu thật”.

Diệp Tri Hòa lập tức nói: “Cậu mượn mũ tớ mà đội!”.

Mặt Lận Thâm chẳng có cảm xúc gì: “Không phải nó màu cam à?”.

“Không đẹp à?”. Diệp Tri Hòa nhìn hắn với đôi mắt trông mong.

Lận Thâm thở dài. “Vào thôi”.

Thật ra Diệp Tri Hòa nghĩ nhiều rồi, trường học cũng chỉ lớn đến thế, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy. Không ít lần Lận Thâm thấy Vưu Tiêu Nhã ở sân thể dục hay hành lang.

Ban đầu Vưu Tiêu Nhã có ý quay lại còn chào hắn, sau đó thấy Lận Thâm từ chối quyết liệt thì cũng chẳng dây dưa thêm. Nói cho cùng Lận Thâm cũng chẳng phải lựa chọn duy nhất của cô nàng, cô nàng là một nhà tư bản, cổ phiếu chất lượng tốt vứt cũng được.

Hai người bước vào, Vưu Tiêu Nhã thấy Lận Thâm, tiếng nói dần nhỏ đi.

Lận Thâm quay đầu hỏi Diệp Tri Hòa: “Họ đâu rồi?”.

“Chắc ở trong đấy”.

Vưu Tiêu Nhã trò chuyện xong với cô bạn bèn quay sang chào: “Lận Thâm à”.

Lận Thâm coi như không nghe thấy, Diệp Tri Hòa lại xoay đầu.

Vưu Tiêu Nhã mỉm cười ngọt ngào với cậu: “Xin chào, chúng mình từng gặp nhau chưa nhỉ?”.

Diệp Tri Hòa nhất thời không nhớ ra lần gặp mặt ở hành lang dài hôm ấy, những lần khác thì Vưu Tiêu Nhã cũng không chú ý đến cậu, nên cậu trả lời: “Chưa ạ, chắc chị nhớ nhầm rồi”.

Những lời tiếp theo của Vưu Tiêu Nhã bị chặn lại trong miệng, chỉ có thể nhìn theo dáng hai người đi xa”.

Hướng Nguyên Khê ở phía trong ló đầu ra, thấy hai người tới mới thăm dò: “Sao rồi?”.

“Sao là sao?”. Diệp Tri Hòa hỏi.

Hướng Nguyên Khê liếc sang Lận Thâm, rồi lại liếc Vưu Tiêu Nhã đằng xa. “Tôi hỏi có cần đổi chỗ không, Diêu Vân Chu lại bảo không cần”.

“Sao phải đổi, chia tay rồi cơ mà?”. Diêu Vân Chu nhìn về phía Lận Thâm. “Cậu để ý à?”.

Hỏi công khai như thế, chắc ai cũng sẽ trả lời là không.

“Không sao”. Lận Thâm ngồi xuống, thấy Diệp Tri Hòa vẫn đứng: “Cậu không ngồi à?”.

“Có phải bọn tớ từng gặp nhau rồi không?”. Diệp Tri Hòa mãi sau mới nhớ ra.

Lận Thâm: “Tưởng cậu cố ý nói vậy chứ”.

“Không đâu, tớ nhớ ra rồi, ở hành lang dài sau sân thể dục, đúng không?”.

Lận Thâm gật đầu.

Khi ấy ấn tượng của hắn đối với Diệp Tri Hòa không được tốt lắm, mọi hành động của cậu cứ mập mờ, thô bạo và ngốc nghếch sấn đến trước mặt hắn, còn nói những điều khó hiểu, theo sau hắn bị phát hiện thì bày ra bộ mặt ngây thơ vô tội, trong mắt giấu những tâm tư.

Sau này biết tất cả chỉ là hiểu lầm, do Diệp Tri Hòa quá ngốc.

Diệp Tri Hòa ngồi xuống. “Thôi quên đi”.

Lời cũng đã nói rồi, giả ngu là được, cái này thì cậu hiểu.

“Lát nữa đi xem phim, mọi người muốn xem gì? Tôi đặt vé trước”. Hướng Nguyên Khê hỏi.

“Ông muốn xem gì?”. Diệp Tri Hòa hỏi.

Không phải nghỉ đông, cũng chẳng phải nghỉ hè hay ăn tết, những bộ phim thường chẳng mấy đặc sắc.

Hướng Nguyên Khê lựa đi lựa lại, rồi hỏi mọi người có muốn xem phim kinh dị hay không.

Diệp Tri Hòa không đổi sắc mặt mà nói dối: “Tôi không xem đâu, tôi sợ lắm”.

Hướng Nguyên Khê nghi ngờ nhìn cậu: “Sợ gì đâu? Hàng nội địa [1] mà”.

Diệp Tri Hòa cứ kiên trì: “Tôi sợ đấy”.

“Thế thì còn một bộ của nước ngoài, tôi nhớ hồi trước ông xem rồi kể lại cho tôi, một bộ khác… Còn lâu tôi mới thèm xem”. Hướng Nguyên Khê hơi ghét bỏ mà bĩu môi.

“Thế nếu tôi muốn xem thì sao?”. Diệp Tri Hòa hỏi.

Hướng Nguyên Khê nhếch miệng, ngẩng đầu: “Ông điên à?”.

Lận Thâm cũng đang xem điện thoại nghe vậy bèn vỗ vỗ Diệp Tri Hòa, ghé vào bên tai cậu nói: “Một bộ khác nữa là phim hoạt hình”.

“Thì xem được chứ sao?”. Diệp Tri Hòa hỏi.

Lận Thâm nói: “Là cổ tích hai chú gấu”.

Diệp Tri Hòa biết rồi.

“Thế hai ông đi xem phim kinh dị đi, bọn tôi xem cái này”. Nhưng cậu vẫn nói vậy.

Hướng Nguyên Khê cắn ống hút. “Ông chắc chưa? Nếu ông thích xem gấu thì thôi đi, tôi hiểu được, chứ kéo theo Lận Thâm làm gì”.

Diệp Tri Hòa im lặng hai giây. “Lận Thâm cũng thích xem”.

Biểu cảm của Hướng Nguyên Khê đông cứng trong một chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Thật thế à?”.

Dĩ nhiên là không rồi, Diệp Tri Hòa không dám quay đầu nhìn mặt Lận Thâm nữa.

Diêu Vân Chu cũng cười, nói: “Không thì thôi”. Vẫn còn rất nhiều những cơ hội tốt không kém gì lúc này.

Nhưng Lận Thâm lại đè bả vai Diệp Tri Hòa, hơi nghiêng người về phía trước: “Ừm, tôi muốn xem”.

“Thế, thế thì chia nhau ra đi”. Hiển nhiên Hướng Nguyên Khê đã khiếp hãi lắm rồi, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn.

Đặt vé xong, bầu không khí vẫn chìm xuống.

Để cảm ơn, Diệp Tri Hòa chủ động hỏi Lận Thâm: “Cậu muốn ăn gì không? Tớ mời”.

“Tôi vừa ăn xong mà…”.

“Ăn đi ăn đi”. Diệp Tri Hòa thành khẩn nói, không thì lát nữa đi xem gấu Lận Thâm chán chết trên ghế ngồi mất.

Lận Thâm nhìn thực đơn, rồi vẫn nói: “Tôi không muốn ăn gì cả”.

Diệp Tri Hòa liệt kê từng món một, thái độ vô cùng tích cực.

Hướng Nguyên Khê phía đối diện nhoài qua chỗ Diêu Vân Chu: “Tôi đã nói gì nào, mắt nhìn của tôi chuẩn cực kì!”.

Diêu Vân Chu nghiêng đầu để lại gần Hướng Nguyên Khê thêm một chút, biết rõ còn cố hỏi: “Gì cơ?”.

“Tôi thấy, cặp này có thể thành đôi!”. Hướng Nguyên Khê nhỏ giọng kiên định nói.

Diêu Vân Chu chỉ cười.

Thực ra mấy ngày trước khi Diệp Tri Hòa nói đã có hẹn với Lận Thâm, buổi tối Hướng Nguyên Khê lăn qua lăn lại chỉ nghĩ đến chuyện này, còn nhắn tin cho Diêu Vân Chu: [Tôi thấy hai người họ xứng đôi lắm nhé!].

Diêu Vân Chu: [Tại sao?].

Hướng Nguyên Khê: [Lận Thâm rất ưu tú, Miêu Miêu nhà tôi cũng tốt bao nhiêu!].

Diêu Vân Chu: [Nhà ông á?].

Hướng Nguyên Khê: [Cải trắng tôi nuôi lớn tươi ngon mọng nước thế này, tôi quyết định sẽ ghép đôi cho họ rồi].

Diêu Vân Chu: [?].

Hướng Nguyên Khê: [Ông hợp tác với tôi đi mà].

Diêu Vân Chu: [Thù lao].

Hướng Nguyên Khê: [… Tôi giúp ông làm bài tập nhé?].

Diêu Vân Chu: [Chủ nhật này sang nhà tôi học thêm đi].

Ơ đúng ý mình kìa!

Hướng Nguyên Khê nhìn màn hình mà suy nghĩ vẩn vơ.

Hướng Nguyên Khê: [Ôk ôk].

Việc ấy đã được quyết định như thế đó.

Diệp Tri Hòa không biết mình đang bị bạn thuở nhỏ gài bẫy, đọc hết thực đơn từ đồ ngọt đến đồ uống mà Lận Thâm cũng chẳng tỏ vẻ muốn ăn.

Cậu đành phải nói: “Thôi tớ cứ gọi món nhé].

Cậu gọi đá bào rưới siro và kem ba vị, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người đối diện đang chụm đầu vào nhau thì thầm.

Mình và Lận Thâm thừa thãi quá!

Đồ ăn được mang ra, Diệp Tri Hòa đẩy hết sang chỗ Lận Thâm: “Cậu muốn ăn cái nào?”.

“Tôi không ăn đâu”.

“Chọn một đi mà, mình tớ ăn không hết, thừa lại cũng có để làm gì đâu”. Diệp Tri Hòa thiếu điều muốn chắp tay cầu xin.

Lận Thâm do dự một lúc rồi kéo ly kem ba vị đến trước mặt mình, Diệp Tri Hòa hài lòng nở nụ cười.

Còn một tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim, trong lúc Hướng Nguyên Khê đang hăng say tám hết chuyện này đến chuyện kia trong trường thì đột nhiên phía quầy hàng trở nên ầm ĩ.

Vưu Tiêu Nhã và nữ sinh kia đang đợi bạn, Diệp Tri Hòa quay đầu, thấy nam Alpha kia.

Cậu nhìn sang Lận Thâm, lại ngó chiếc mũ của mình trên bàn, nghĩ nghĩ rồi vẫn đội lên cho hắn.

Lận Thâm quay sang nhìn cậu, vẻ như hơi buồn bực, cúi người lại sát hơn mà nói: “Tôi hết bị cắm sừng rồi”.

Diệp Tri Hòa nói: “Tớ đâu có ý đó”.

Nhìn thấy người mình không muốn thấy, gặp phải chuyện xấu hổ, ai mà chẳng bực.

Lận Thâm là nam sinh cùng độ tuổi với cậu lại có lòng tự trọng mạnh hơn người khác, không thể hiện ra ngoài mặt không có nghĩa là hắn thật sự chẳng để ý.

“Tớ chỉ muốn che cho cậu thôi”.

Diệp Tri Hòa đến gần hắn, nghiêng mình che trước mặt Lận Thâm.

Cậu phát hiện ra một điều, kem ba vị thì chỉ có một vị được Lận Thâm ăn hết sạch.

Lận Thâm thích vị xoài.

Rõ là thích mà chẳng nói, thế thì buồn hay vui cũng sẽ giấu nhẹm ư?

Điều này gợi cho Diệp Tri Hòa nhớ đến chú gấu cất trữ mật ong, nếm thấy đắng hay ngọt thì chỉ có mình chú biết.

Mật ong màu vàng, kem xoài cũng vậy.

Diệp Tri Hòa nghĩ, Lận Thâm cũng thích thứ kem ngọt ngào mà lạnh lẽo như mình.

Tuy cậu thích vị dưa lưới hơn nhưng dưa lưới có màu xanh lục, cậu không dám nói.

Để lần sau nói với Lận Thâm đi.

Chú thích:

[1] hàng nội địa: phim do TQ sản xuất, thường những bộ kém nổi và có kinh phí thấp thì chất lượng cũng rất chán, đặc biệt ở mảng phim kinh dị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN